Từ trước đến nay Lâm Vi Vi chưa từng cảm thấy mình may mắn như vậy, lúc cô gật đầu đồng ý kết giao với Lâm Mục, anh hưng phấn bế cô lên xoay vòng. Lâm Vi Vi ngượng ngùng nhìn các nhân viên trong quán cà phê che miệng cười trộm, đây thật sự biến thành đôi tình nhân ngốc nghếch rồi. Lâm Vi Vi có chút bất đắc dĩ mà ôm cổ Lâm Mục, “Anh không thể quăng em ngã đấy.”
Mỗi ngày còn lại trong kỳ nghỉ đều là hạnh phúc ngọt ngào. Mỗi ngày Lâm Mục đều đúng giờ gõ cửa nhà Lâm Vi Vi nấu đậu hủ hoa mà cô thích nhất đem lên cho cô. Vào mỗi ngày sau khi ăn tối xong, Lâm Vi Vi cũng sẽ nắm tay Lâm Mục tản bộ trong vườn hoa ở tiểu khu. Tình yêu của bọn họ không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần bình thản lâu dài là đủ rồi.
Một tháng sau Lâm Mục cùng Lâm Vi Vi về trường đại học của cô, gặp mặt bố mẹ Vi Vi.
Trước khi gặp mặt, Lâm Mục không chắc chắn cho lắm mà hỏi Vi Vi, “Chúng ta vội vàng gặp mặt bố mẹ em thế này có được không?”
“Anh có bằng lòng dẫn em đi gặp bố mẹ anh không?” Lâm Vi Vi hỏi lại.
Lâm Mục gật đầu, “Anh chỉ sợ em không muốn.”
“Em muốn gặp. Cho nên anh có muốn không?”
“Vi Vi…” Anh ôm lấy cô, anh hiểu được, giữa hai người đã không cần quá nhiều lời.
Cô dùng thời gian một năm học xong khoá trình cuối, anh dùng thời gian một năm viết câu chuyện của hai người thành sách. Bức tranh hoa lan tử la chưa hoàn thành treo ở chỗ cô đã thêm vào Lâm Mục và Lộ Tây. Lâm Mục mặc lễ phục màu trắng rạng ngời tại lễ tốt nghiệp của Vi Vi, anh dùng thân phận Giang Hiểu mà cô thích, cũng dùng thân phận bạn trai Lâm Mục của cô mà cầu hôn với cô.
Lâm Mục cầm một chiếc nhẫn cỏ bốn lá quỳ một gối xuống, “Gả cho anh nhé, Vi Vi. Anh sẽ cho em hạnh phúc.”
Thế cho nên, rất nhiều năm sau, mỗi lần bạn học đại học tụ hội, đoạn tình cảm lãng mạn của Lâm Vi Vi và Lâm Mục đều được mọi người nhắc mãi. Sau khi bọn họ kết hôn nửa năm, Lâm Mục xuất bản quyển sách kia.
Tên sách gọi là “Mèo lầu trên, hoa lầu dưới”.
Lâm Vi Vi tưới hoa xong thì ngồi trên xích đu trong vườn hoa, tách khỏi mèo và cây cỏ, cô hồi tưởng lại thời trung học. Hội trưởng thần bí sắp rời khỏi hội học sinh.
“Một mình cô cuốn tay áo xách theo bình xăng khó ngửi, ra sức rửa sơn trên bảng, vừa lau vừa khóc. Lúc này, chàng trai ở bên cửa sổ nhìn cô chăm chú thật lâu đi ra, ‘đừng khóc mà, có việc thì gọi anh không phải tốt sao?’.” Lâm Vi Vi khẽ đọc nội dung trong sách. Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh chàng đẹp trai đang chơi đùa với Lộ Tây.
Kẻ lừa đảo, anh dám giấu sự thật không giúp em! Lâm Vi Vi bĩu môi nhưng vẫn không tự chủ đi về phía Lâm Mục.
Là anh cố ý sai khiến mèo nhà anh đến quấy rối nhà em phải không? Cô gái hỏi.
“Đúng vậy, bởi vì anh muốn có một cuộc gặp gỡ khó quên với em.” Chàng trai trả lời.-Hết-