Lúc tỉnh lại Đại Vu đang nằm trong đệm chăn mềm mại tràn đầy mùi vị nắng mai, nó đạp chân duỗi thắt lưng mệt mỏi.
Bên trong mắt mèo màu nâu hiện ra hơi nước ướt át, còn mang theo vài phần mờ mịt, từng đám lông mao rối loạn bù xù, cả mèo có vẻ đặc biệt ngốc.
Cố Kỳ Thụy đưa nắm tay lên miệng, che kín khóe môi không khống chế được cong lên, đầy mắt đều là ý cười nhu hòa.
"Meow ~?" Theo bản năng kêu một tiếng, Đại Vu lúc này mới phản ứng được, nó hình như là bị một kẻ loài người thu dưỡng. Mà nơi này, là nhà Cố Kỳ Thụy.
Husky vốn ở trên ghế sa lon phòng khách nằm úp sấp lười nhác, lỗ tai giật giật, mắt đang nhắm vèo một cái liền mở, đuôi vui vẻ bắt đầu vẫy.
Nhưng mà con gâu tâm cơ này còn nhớ phải lặng yên không một tiếng động tiến lên, như ma trơi dời đến bên giường ngủ của mèo mướp.
Tiểu Nhất chỉ để lộ ra đôi mắt tối tăm tăm nhìn bóng lưng Đại Vu, tầm mắt cực nóng muốn Đại Vu không phát hiện cũng khó.
Đại Vu đầu móng duỗi ra thu về, duỗi ra thu về... Ức chế bản thân không được cào lên vải vóc mềm mại dưới móng vuốt.
"Roẹt" một tiếng, thân thể Đại Vu cứng đờ, nó quên mất móng vuốt của mình rất sắc bén, đều do cái tên cẩu ngu xuẩn, QAQ!
Cố Kỳ Thụy nhìn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hơi di chuyển vị trí đem cái lỗ kia kia dời xuống mông Đại Vu, rốt cục cười ra tiếng.
"Tiểu Nhất, không nên nhìn Đại Vu như vậy, nó sẽ khó chịu." Cố Kỳ Thụy đi tới bên cạnh Husky, liền xoa nhẹ đầu chó hai cái, đuôi Husky thật sự là lay động đến không thể vui hơn được nữa.
"Xem ra Tiểu Nhất của chúng ta thật đặc biệt yêu thích Đại Vu nha!" Cố Kỳ Thụy ngồi xổm người xuống, liền ngứa tay vuốt đuôi cẩu một cái, kỳ thực y càng muốn xoa xoa con mèo mướp kia, nhưng đáng tiếc Đại Vu hiện tại vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận y, cũng chỉ có thể dùng cẩu để thay thế một chút.
Mèo mướp cảm giác nhất định siêu cấp đã! Cố Kỳ Thụy lòng ngứa ngáy khó nhịn lại nhìn tiểu mao mao đang xõa tung trên người mèo mướp.
"Ùng ục ùng ục" âm thanh từ bụng mèo mướp truyền đến, ánh mắt lam sắc của Husky sáng lên, tốc độ kia quả thực khiến Cố Kỳ Thụy hít khói.
Tay y mới vừa duỗi ra, mang theo lúng túng dừng ở không trung, sau đó, con Husky này cũng đã ngậm một đĩa cá khô nhỏ đứng ở bên giường.
Tiểu Nhất lè lưỡi, dùng mũi đẩy cái đĩa sang cho Đại Vu, đôi mắt trước sau sáng lấp lánh nhìn mèo mướp, dáng vẻ lấy lòng lộ rõ trên mặt.
Cố Kỳ Thụy nhìn bộ dáng ngu xuẩn của Husky, lắc đầu cười cười, chuẩn bị đi ra ngoài rót sữa bò cho mèo mướp, dù sao, chỉ ăn cá khô nhỏ, quá khô rồi.
Mùi thơm cá không ngừng chui vào lỗ mũi Đại Vu, mùi vị thơm ngon làm cho nó không kìm lòng được nuốt một ngụm nước bọt, tên Husky đang nhìn chòng chọc ở một bên khiến nó không cách nào ăn được.
Nhưng mà, thật đói nha... Đại Vu có chút oan ức nhìn Husky bên cạnh, con chó ngáo này thật đáng ghét!
Tiểu Nhất trong nháy mắt liền nhận ra được tâm tình mèo mướp không tốt, nó đầy đầu nghi hoặc, tại sao cá khô nhỏ ở đây, còn là ăn trên giường chủ nhân, nếu như là nó làm như vậy đã bị chủ nhân đánh.
Cho nên, tại sao mèo mướp vẫn không vui vẻ chứ? (Đại Vu: Bởi vì ngươi đó, chó ngu xuẩn...)
Bưng sữa bò ấm áp vào nhà, Cố Kỳ Thụy nhìn mèo mướp chậm chạp vẫy đuôi, bên trong mắt mèo lập loè ánh sáng hung ác, móng vuốt lại một lần nữa không ngừng duỗi ra thu về.
Mà cái con Husky ngu xuẩn đã tạo thành tình hình này không có chút nào tự biết, Cố Kỳ Thụy đỡ trán, theo bộ dáng này, Tiểu Nhất đại khái là bị Đại Vu chán ghét.
"Tiểu Nhất, đi ra ngoài." Cố Kỳ Thụy sợ Husky không nghe lời, cố ý nhấn mạnh ra lệnh.
"Áu ~" Tiểu Nhất oan ức lỗ tai đều tiu nghỉu xuống, một đôi mắt xanh đáng thương trông mong nhìn Cố Kỳ Thụy, hi vọng y thay đổi chủ ý.
"Tiểu Nhất, nghe lời, đi ra ngoài." Cố Kỳ Thụy thật sự là thấy con chó này ngu chết rồi. Lẽ nào nó căn bản là không thấy được mèo mướp rất không thích nó?
Tiếp tục giữ bộ dáng ngu xuẩn này, thật không biết lúc nào Đại Vu mới có thể tiếp nhận nó.
Husky cong đuôi, cẩn thận mỗi bước đi, cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài, cả chó đều ủ rũ.
Đặt sữa bò bên cạnh cá khô nhỏ, Cố Kỳ Thụy đến cùng nhịn không được xoa nhẹ một cái lên đầu mèo, cảm giác quả nhiên cực kỳ tốt. Cố Kỳ Thụy hạnh phúc hé mắt.
Đại Vu đang thấp thỏm lập tức xù lông nhảy dựng lên, thế nhưng ngay sau đó Cố Kỳ Thụy rời đi, thành công làm nó yên lòng.
Dùng móng vuốt lông cào cào đỉnh đầu bị Cố Kỳ Thụy sờ, khó chịu cúi đầu từng ngụm từng ngụm ăn cá. Biểu cảm cực kỳ hung ác!
Làm một con mèo có thể biến thành người, lượng cơm của Đại Vu cơ hồ là gấp ba lần nam tử trưởng thành của nhân loại, cho nên sau khi ăn sạch hết cá khô nhỏ uống cạn sạch sữa bò, Đại Vu lúng túng phát hiện, bụng của nó trống trơn như trước.
Ngay lúc Đại Vu đang xoắn xuýt có nên đòi thêm đồ ăn của Cố Kỳ Thụy hay không, tai nó dựng thẳng lên, động tĩnh ồn ào ở bên kia hơi lớn.
Đệm thịt nhỏ của nó rơi trên mặt đất, so với Husky thì đây mới gọi là yên lặng không tiếng động, nếu như không phải tận mắt thấy nó, dù là ai cũng sẽ không phát hiện ở đây có một sinh vật sống.
Từ trong khe cửa nhìn thấy tên Husky bị tròng xích chó, Cố Kỳ Thụy cũng đem ống tay áo thả xuống, cố gắng lôi kéo con chó ngáo đi về phía cửa. Mà Husky chơi xấu nằm trên đất, mạnh mẽ cùng nhân loại đọ sức, chính là không muốn đi ra ngoài đó.
"Tiểu Nhất!" Cố Kỳ Thụy thở hổn hển trừng con Husky không nghe lời, "Nếu như mày còn không nghe lời, mỗi ngày tao sẽ nhốt mày lại!"
Uy hiếp quả thực là lập tức có hiệu lực, Husky liền nhảy lên một cái như cá chép, thần thái sáng láng giống như Đại tướng quân sắp đi tuần, oai phong lẫm liệt.
Cố Kỳ Thụy nhìn con chó ngáo thở phào nhẹ nhõm. Theo cánh cửa bị đóng lại, Đại Vu liền chạy tới trên ban công chờ, mãi đến tận nhìn thấy Cố Kỳ Thụy đang dắt Húky đi, ngay lập tức liền tung tăng vui mừng.
Nó hướng về phòng khách nhảy một cái, sau khi rơi ở trên ghế sa lon liền biến thành một thanh niên dáng dấp tinh xảo, mắt mèo tròn tròn quyến rũ, mạnh mẽ khóa chặt tủ lạnh.
Điều khác biệt với Husky chính là, Đại Vu là một bé mèo rất xấu hổ, cho nên cậu tự biến ra một cái áo dài màu vàng cam, bất quá cái này áo này cũng không phải quá dài, vừa vặn che lại đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân thẳng tắp mảnh khảnh.
Soi gương trong phòng khách, dùng tay chải lại mái tóc rối, nhưng mà tóc kia ngoan cố vô cùng, khiến Đại Vu thở phì phò không quan tâm nữa.
Mèo mướp dễ dàng bị phân tâm lại một lần nữa cảm thấy bụng trống rỗng, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào trên tủ lạnh.
Môi hồng nhạt nhếch lên thành một độ cong ưa nhìn, mở cửa tủ lạnh ra, hơi lạnh tràn ra, làm Đại Vu không khỏi run lập cập, bất quá nhìn các loại đồ ăn ngon rực rỡ muôn màu bên trong, Đại Vu rất nhanh liền quên đi điều đó.
Đại Vu là chú mèo rất thích ăn lạp xưởng, thế nhưng trong tủ lạnh còn có gà quay, bên kia còn có bánh quy nhỏ giòn giòn, ăn cái gì mới tốt đây? Thật xoắn xuýt a!
Ngón tay đẹp đẽ không cẩn thận đụng phải một cái hộp thủy tinh, hơi lạnh làm cậu co rụt lại. Đại Vu nhìn chiếc hộp này một chút, phát hiện bên trong đều là cá khô nhỏ, ánh mắt sáng lên, quyết định, vậy ăn cái này!
Cái nắp bị cậu tùy ý ném một cái bên cạnh, một tay tóm lấy mấy con cá nhỏ đồng thời nhét vào trong miệng, quai hàm căng phồng khó khăn nhai nuốt, trên mặt còn dính nước tương màu đỏ sẫm.
Một khi đã bắt đầu ăn thì cái gì đều liều mạng, mạnh mẽ lột xuống một cái lạp xưởng, bên tay kia còn cầm một cái đùi gà, miệng Đại Vu vẫn không rảnh rỗi, trước sau đều nhét tràn đầy.
Âm thanh chìa khóa chuyển động rốt cục thức tỉnh mèo mướp chỉ biết đắm chìm trong mỹ thực, thân thể cậu cứng đờ, mắt to chuyển động không ngừng, vội vàng đem cánh gà trong tay nhét vào trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống, quệt miệng, quyết định chạy trốn!
Đại Vu nhớ tới ban công các căn hộ là thông nhau, vì thế cậu nhảy ra chạy đi, tay dây đầy nước tương lên chốt cửa, ngay sau đó thủy tinh trên ban công cũng không có may mắn thoát khỏi cảnh ngộ.
Đại Vu phí sức lực thật lớn cuối cùng cũng mở được cửa sổ, lúc này đã nghe thấy được âm thanh Cố Kỳ Thụy đi tới trên ban công, cậu xù lông nhảy lên trực tiếp biến trở về bộ dạng bé mèo, nhìn trái nhìn phải chính là không nhìn nhân loại kia, trông có vẻ cực kỳ vô tội.
Cố Kỳ Thụy sau khi về nhà nhìn bốn phía tủ lạnh tàn tạ liền có dự cảm không tốt, quả nhiên, nhìn dấu vết lung ta lung tung, y cũng chỉ có thể thở dài một hơi thật sâu.
Hắn sớm nên nghĩ đến, loại như Tiểu Nhất nhà hắn, nuôi trong nhà cũng như vậy, không khiến người ta bớt lo, huống chi mèo mướp này trước kia là hoang dại?
Nhưng mà, nhìn con mèo mướp giả vờ vô tội liếm móng vuốt trên ban công, Cố Kỳ Thụy một chút cũng không nổi giận được. Thật sự là bé ngốc, còn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, Đại Vu à trên móng vuốt cùng trên miệng cưng còn dính nước tương kìa.
Cố Kỳ Thụy nhận mệnh đi tới dự định trước tiên ôm tiểu chủ nhân tẩy sạch móng vuốt cùng miệng cho nó, mèo mướp nhưng lại thẳng tắp lui về phía sau, chạy loại khắp nơi không cho y đụng vào.
"Đại Vu, anh chỉ là muốn rửa sạch móng vuốt cùng miệng của em, không làm gì khác, em đừng có chạy lung tung?" Cố Kỳ Thụy quả thực mệt tâm, chỉ có thể đi theo phía sau mèo mướp không ngừng dụ dỗ nó dừng lại.
"Đại Vu, nghe lời." Cố Kỳ Thụy xoa xoa đầu, thực sự là bất đắc dĩ.
Đại Vu lần này lại lẻn đến phía trên tủ quần áo, cao cao tại thượng "Meow meow" kêu hai tiếng, Cố Kỳ Thụy chỉ cần vừa nhìn đôi mắt y như người của Đại Vu liền có thể biết mèo mướp này trăm phần trăm không tin.
"Vậy em phải nhớ kỹ tự mình liếm khô sạch sẽ a, bằng không bẩn quá anh sẽ không cho phép em lên giường." Cố Kỳ Thụy cuối cùng chỉ có thể ôn hòa khuyên bảo như vậy, sau đó đi thu thập hỗn loạn mà hoàng thượng nhỏ này bày ra.
Nhìn dấu tay thuộc về con người trên tủ lạnh, cái hộp trên mặt đất, còn có trên cửa trên kính, Cố Kỳ Thụy lại một lần nữa không khống chế được thở dài, quả nhiên từng đứa từng đứa đều là ngốc bạch ngọt, dấu tay rõ ràng như vậy không phải nói cho y biết mèo mướp thành tinh rồi sao? Xem xem, còn có thể biến thành người!
Y còn tưởng rằng làm một con mèo hoang suốt mấy năm Đại Vu có thể thông minh một ít, ít nhất không tùy tiện biến thành người hoặc là có chút kỹ năng dọn sạch các loại dấu vết sau khi biến thành người.
Bất quá hiện thực nói cho Cố Kỳ Thụy biết, y thật sự là lầm to, đám thành tinh này đều ngu xuẩn như thế thôi.
Trước đây, y cho là bên trong một đám quạ đen có một con màu trắng, kết quả, nó chỉ là biết cách ngụy trang mà thôi, đắng lòng.
HẾT CHƯƠNG 2