Hàng cây ven đường thưa dần, biệt thự nhà họ Trương dần hiện ra.
Tài xế chậm rãi dừng xe ở cửa, quay kính xe xuống, gọi một người phụ trách tiếp đón.
Người đàn ông ở cửa tiến lên, kéo cửa xe, nói: "Là Cố tiên sinh đúng không ạ? Xin mời đi theo tôi."
Cửa xe vừa mở, Miểu Di vốn đã không kiềm chế được liền nhảy ra khỏi xe, ngẩng đầu nhỏ đánh giá nơi xa lạ này, lại tò mò chen lấn giữa đám khách. Đã lâu chưa từng thấy nhiều người như vậy, thật náo nhiệt.
Khách mời lui tới bất cẩn không chú ý đến chú mèo con dưới chân họ. Một nữ khách mời mặc váy dạ hội đỏ đạp giày cao gót phát ra tiếng thét kinh hãi, nếu thu chân lại trễ, chiếc gót nhọn suýt chút nữa đoạt mạng Miểu Di.
Mắt thấy toàn bộ quá trình trái tim Cố Chi Thanh như thắt lại, anh vội vàng bế Miểu Di đang kinh hãi lên, đồng thời xin lỗi vị khách nữ cũng đang kinh sợ.
"Meo meo!" suýt chút nữa chết trẫm!
Miểu Di kinh hãi chui vào lồng ngực Cố Chi Thanh, thân thể nhỏ bé vẫn còn run rẩy.
Cố Chi Thanh cũng bị dọa cho phát sợ, nhất thời sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thấm ướt áo sơ mi.
"Lần sau không được chạy lung tung nữa, nếu không sẽ bị nhốt trong phòng, không được đi đâu cả, cá nhỏ cũng không cho ăn." Cố Chi Thanh không quản Miểu Di có nghe hiểu hay không, theo tính tình của nó, khẳng định chờ một lát liền quên chuyện này.
Cố Chi Thanh cùng Vương Hải Đông sẽ ở đây vài ngày. Nam giúp việc dẫn họ qua vài con đường nhỏ, vòng ra phía sau tiền sảnh. Không ngờ tới Trương gia có một rừng hoa đào, sát bìa rừng còn có mấy ngôi nhà tao nhã.
Người giúp việc dẫn Cố Chi Thanh vào một gian, đặt hành lý xuống, anh ta nói với anh, "Cố tiên sinh có cần phải giặt sạch bộ tây trang của ngài không? Dù sao buổi tối còn có một bữa tiệc."
Cố Chi Thanh cúi đầu nhìn lông mèo dính trên áo khoác: " Tạm thời không cần, cám ơn."
"Vâng, hi vọng ngài sẽ tận hưởng vui vẻ."
Cố Chi Thanh ôm Miểu Di mở rèm cửa sổ sát đất. Nhất thời, một mảnh lớn hoa đào liền đập vào mi mắt. Đến sau bệ cửa sổ, rừng hoa đào càng thu hết vào đáy mắt.
Rõ ràng khung cảnh dưới sân hấp dẫn Miểu Di hơn cái phòng này. Cố Chi Thanh đè con mèo đang phấn khích, bảo nó nhìn mình nói: "Đây không phải nhà của chúng ta. Em không thể chạy loạn, ngoan ngoãn chờ ta tắm xong lại dẫn em đi được không?"
Miêu bệ hạ kiên định nói với Cố Chi Thanh đang lo lắng: "Meo meo!" Không thể nào.
"Ừm, em ngoan ngoãn nghe lời, ta ra ngay thôi." Dứt lời, thả Miểu Di xuống, cởi áo khoác bước vào phòng tắm.
Chờ trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Miểu Di dứt khoát nhảy xuống mép bệ cửa sổ, dễ dàng đáp xuống đất.
Bên trong rừng hoa đào khắp nơi tràn ngập hương hoa, mèo nhỏ đạp nhẹ cánh hoa mềm mại, tò mò đuổi bắt côn trùng trên đất, cùng cánh hoa rơi xuống chơi đùa, tâm tình cực kỳ vui sướng.
Sau khi rời đi hồi lâu, nó phát hiện trong rừng cây có một ông lão kỳ lạ, Miểu Di sợ hãi không dám tới gần, lẳng lặng đánh giá ông.
Ông lão ăn mặc lạ lùng, quần áo rời rạc sắp kéo dài xuống đất, trên mặt đất rải rác vài cái bình, lão ta đang nhắm mắt ngủ.
Thấy ông rất lâu không động đậy, Miểu Di mạnh dạn tiến lại gần. Bước lên ghế đá lại đạp lên bàn, trên đó bày mấy cái chén và một đĩa bánh ngọt.
Miểu Di ngồi trước chén, nước trong kia luôn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Mèo ta tò mò lè lưỡi liếm.
Hơi cay, thế nhưng thơm quá, nước bình thường uống cũng khác.
Liếm vài hớp rượu Miểu Di dần có chút nghiện, lại ham mê uống vài ngụm. Vốn định uống vài lần nữa, nhưng mèo ta quá chóng mặt, chén rượu trước mắt một biến thành ba, Miểu Di muốn liếm tiếp nhưng lại thất bại lần nữa.
"Ha ha ha, thú vị, con mèo nhỏ ham rượu." Lúc này, ông lão bớt chợt mở mắt mỉm cười.
Lão nhân nắm cổ Miểu Di say rượu, đặt trước mặt mình.
"Meow." Thật khó chịu.
"Ai bảo mi uống nhiều như vậy, ta có thể uống nhiều, còn mi sẽ khó chịu."
Miểu Di loạng choạng ngã vào vòng tay của lão, trên người lão cũng mát lạnh hương rượu, Miểu Di trong hương rượu này ngủ thiếp đi.
"Ngủ đi, ngủ đi sẽ không khó chịu vậy nữa."
Ông lão nhìn con mèo trên tay, chạm vào sợi dây quanh cổ nó. Ông đã đặt một kết giới trong vòng mười mét xung quanh mình, bất kỳ sinh vật nào tiến vào kết giới ông cũng đều biết, tại sao con mèo này lại có thể lặng lẽ đến gần mà không bị ông phát hiện.
Lão cảm nhận sự dao động năng lượng kỳ lạ từ Miểu Di, "Hóa ra là một con linh miêu. Ta thật ra đã lâu chưa gặp."
Lúc này, Cố Chi Thanh tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, trên ban công nào còn bóng dáng con mèo nào.
Hồ nháo!
Cố Chi Thanh vội vàng mặc quần áo vào rừng hoa đào tìm mèo.
Lão nhân trên ghế đá rót đầy một chén rượu khác, nhận thấy có người vội vàng bước vào kết giới, liền điểm điểm đầu Miểu Di nói: "Nhóc con, chủ nhân tới tìm mi sao?"
Cố Chi Thanh không biết mình đã ở trong rừng bao lâu, trong rừng hoa đào chỉ có cây đào, lúc này mới nhìn thấy một vị lão nhân, liền vội vã đi lên dò hỏi.
"Lão tiên sinh, ngài có thấy một con mèo trắng nào không."
"Mèo thì không thấy, nhưng có một tiểu tửu quỷ*, cậu xem." Ông lão ôm con mèo ra khỏi lồng ngực đặt nó lên bàn, chính là Miểu Di mà Cố Chi Thanh đang tâm tâm niệm niệm.
*người nghiện rượu
"Cảm ơn ngài, nó uống rượu sao?" Cố Chi Thanh tiếp nhận Miểu Di còn đang ngủ say sưa, người mèo ta vẫn còn nồng nặc mùi rượu.
"Đúng vậy, tên nhóc này thừa dịp ta ngủ trộm uống rượu của ta, chịu không nổi liền say ngã. Đáng tiếc ông già tôi chưa bao giờ say, cho nên bên người ta không có gì để giải rượu cho nó."
Cố Chi Thanh cau mày, lo lắng hỏi: "Lão tiên sinh, xin hỏi ông uống rượu gì?"
"Ha ha, dưới cây hoa đào đương nhiên phải uống rượu hoa đào. Đừng lo lắng, không phải rượu mạnh."
Cố Chi Thanh cảm thấy nhẹ nhõm mới có thời gian đánh giá ông lão này.
Lão thực ra là một đạo sĩ. Ông mặc đạo bào màu trắng có thêu Thái Cực bát quái*, trên mặt đất có một cái túi vải, bên cạnh là một thanh kiếm gỗ đào*, còn có một lá cờ, trên đó viết "Bút lạc phù thành hội lục ngự, linh khởi quỷ tán duyến tu hành."
Nghe người ta kể rằng con trai của ông Trương đã được một đạo sĩ chữa lành, nói vậy chính là ông lão này đây.
Ông kiên nhẫn đợi Cố Chi Thanh đánh giá xong mới mở miệng: "Cậu nuôi con linh miêu này sao?"
"Linh miêu, linh miêu gì?"
"Cậu không biết sao? Chính là tên nhóc trong lồng ngực cậu."
Cố Chi Thanh, người luôn tin vào thuyết vô thần, cũng không tin vào yêu ma quỷ quái. Nhưng kể từ khi nhìn thấy tia sáng kỳ lạ trên người Miểu Di lần trước, anh chỉ có thể tin lời lão nói.
"Tôi không biết linh miêu nào, thế nhưng ngày trước em ấy đều phát ra một loại ánh sáng kỳ lạ vào ban đêm, mấy nay ánh sáng càng ngày càng yếu, tôi rất lo lắng, không biết lão tiên sinh có biện pháp gì."
"Nó đã bị ai đó hạ phong ấn, che linh thể và một số ký ức trước đây." Ông chỉ vào trán Miểu Di, "Cậu xem dấu vết trên trán nó, đó là ấn ký của một con linh miêu hiếm có. Hi hữu như thế lại không biết sao lưu lạc bên ngoài, phải biết rằng ở Linh Giới, loại linh miêu này là một bảo bối."
Cố Chi Thanh ôm chặt mèo con trong tay, quá nhiều ẩn số trên người Miểu Di khiến anh cảm thấy sợ hãi, "Tôi mặc kệ cái gì linh miêu, em ấy chỉ có thể là của tôi."
"Ôi, để lão nói vài câu, cậu trai trẻ này sao vẫn còn tức giận."
"Ban nãy ông nói phong ấn cái gì?"
"Đúng, phong ấn. Tôi không biết ai đã đặt phong ấn này, đã quá lâu, tác dụng phụ đều bị loại bỏ, điều này làm rối loại hơi thở trong cơ thể linh miêu, khiến nó ngày càng suy yếu.
Bất quá cũng không phải là không có cách giải quyết, phương pháp là..."
"Là cái gì! Xin ngài nói cho tôi biết."
Ông lão chậm rãi uống cạn ngụm rượu cuối cùng, chuyển đề tài, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc rượu của lão đã uống hết, nếu còn một vò lão diếu* giải cơn nghiện thì hay biết mấy".
*hình như là loại rượu được chôn cất lâu năm. Câu gốc là: 可惜我的酒喝完了,要是能有一坛老窖解解酒瘾,就好喽。
Cố Chi Thanh lập tức hiểu ra, cầm điện thoại di động gọi cho trợ lý, "Đặt cho tôi vài hũ lão diếu."
"Lão ta muốn loại lâu năm."
"Lấy loại lâu năm."
"Ha ha ha, tốt! Người trẻ tuổi này cùng tôi có duyên, tôi đây nói cho cậu biện pháp giải quyết."
Hết chương 16.
Thái Cực bát quái
//
Thanh kiếm gỗ đào