Biên tập: R Bê Đê
"...!việc cấp bách nhất bây giờ là tìm cách giúp Lê Chấn no bụng, không thì tên ngu ngốc này lại đi gây chuyện khắp nơi cho mà xem."
Nếu mấy thứ này Lê Chấn đều không thích thì cậu nên làm gì đây? Phương Hoà chạy lại bên người Lê Chấn, nhìn hắn hai mắt nhắm chặt, nếu hắn không thích ăn mấy thứ này thì cậu đành đi tìm thứ hắn thích vậy, những siêu thị lớn không phải có khu đông lạnh sao? Nếu hắn không ăn thịt sống thì thử ăn món chín xem sao, Phương Hoà tuy chưa từng nấu ăn nhưng món luộc, món hấp cậu vẫn có thể làm được.
Cũng may trạng thái uể oải này của hắn kéo dài không lâu, lúc Lê Chấn từ trên giường ngồi dậy Phương Hoà có thể thấy ít nhiều gì hắn vẫn bị bản năng ảnh hưởng, nếu cứ kéo dài mà không ăn gì thì Lê Chấn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, suy nghĩ xem mình phải làm gì tiếp theo thì Lê Chấn lại cúi người, nhặt gói cá khô Phương Hoà để sang một bên kia, xé vỏ đổ cá khô ra ngoài.
Cá khô bị hắn đập vụn, đưa tới trước mặt Phương Hoà.
Phương Hoà hơi sững sờ nhìn ruốc cá được đập vụn một cách thủ công trên tay Lê Chấn, lại nhìn đôi mắt đen đặc của hắn, một hồi lâu mới nhấm nháp cá khô trong lòng bàn tay hắn.
Lê Chấn...!Tui nhất định sẽ tìm ra cách cứu anh, nhất định phải có cách.
Phương Hoà vừa ăn vừa âm thầm hạ quyết tâm.
Lúc cả hai từ trong không gian đi ra, Phương Hoà cực kì anh dũng mà xông lên phía trước.
Một thi một mèo rất nhanh giết tang thi cả đoạn đường, chạy ra khỏi chung cư.
Tang thi trong khu này rất nhiều, đâu đâu cũng có, hai người Phương Hoà mới bước một bước ra thì liền bị tang thi vây quanh, Phương Hoà chú ý đến việc Lê Chấn có thể che dấu hơi thở động vật sống của cậu với những con tang thi khác, nhưng cũng có giới hạn, còn cụ thể Lê Chấn có thể khống chế bao nhiêu con thì cậu không biết.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn ngày đầu, rất nhiều người trốn ở trong nhà, họ nghĩ rằng sẽ có đội cứu viện tới cứu mình, cũng có rất nhiều người cho rằng đây chỉ là tai nạn nhất thời, nhưng họ chờ mấy ngày, cuối cùng nhận ra đây là một đại dịch quy mô toàn cầu.
Chờ cứu viện thì thà rằng tự cứu bản thân mình trước.
Vài ngày sau đó, bọn họ ở trong nhà ăn hết thức ăn dự trữ.
Tới lúc đó, họ buộc phải xông ra ngoài vừa tránh tang thi vừa tìm kiếm đồ ăn thức uống.
Cho nên, Phương Hoà nhìn tiểu khu toàn là tang thi, không thấy bóng người nào thì thầm nghĩ, vậy nên mới ngày đầu tiên của mạt thế cậu và Lê Chấn đã ra ngoài kiếm vật tư, tốt xấu gì cũng có lợi thế đúng không?
Phương Hoà và Lê Chấn nhanh chóng giải quyết một đám tang thi, Phương Hoà nhìn lối ra vào của tầng hầm để xe, cậu dừng bước, tuy rằng bây giờ cậu không thể mở nổi cửa xe, Lê Chấn cũng không thể dùng xe lúc này, nhưng chuẩn bị trước vẫn hơn, lấy tạm vài chiếc đề phòng sau này cần dùng.
Vọt vào tầng hầm thì Phương Hoà phát hiện những chiếc xe trong nhà xe được xếp thành một bức tường hình nửa vòng tròn, giống như chơi xếp gỗ vậy, Phương Hoà ngừng bước, lập tức bỏ ý nghĩ sẽ lấy vài chiếc xe vào không gian.
Nhìn những tác phẩm này biết ngay là do dị năng giả sức mạnh làm ra, khả năng vẫn còn con người sống sót quanh đây, Phương Hoà không thể để Lê Chấn tiếp xúc quá nhiều với con người được.
Nhưng Phương Hoà cũng không khống chế được Lê Chấn, chỉ thấy hắn nhảy lên đưa tay kéo một chiếc xe, nhẹ nhàng rút nó ra rồi quăng xuống một bên, Phương Hoà cả kinh, âm thanh lớn như vậy lát nữa sẽ thu hút rất nhiều tang thi bên ngoài.
Tiếng xe hơi rơi xuống đất, lập tức làm cho người phụ nữ đang trốn bên trong hoảng sợ hét chói tai, ngay sau đó cô ta bị một người đàn ông quát nạt, tiếng thét trở thành tiếng nức nở khe khẽ.
Phương Hoà không thể làm gì ngoài việc chạy ra ngoài, chỉ cần cậu chạy đi đâu thì Lê Chấn nhất định sẽ đi theo đó.
Nhưng lần này lại ngoài dự kiến của Phương Hoà, cậu đã chạy tới cửa hầm nhưng Lê Chấn vẫn chưa đuổi theo, hắn đang đứng yên ở chỗ cũ, thân thể cứng ngắc nhìn chăm chăm vào hên trong.
Phương Hoà vội vàng chạy về phía hắn, len lên vai hắn, kêu meo meo với Lê Chấn.
Lê Chấn bỗng nhiên quay đầu nhìn Phương Hoà, đôi mắt vốn đen tuyền của hắn bây giờ hơn phân nửa đã đỏ quạch tơ máu, Phương Hoà hoảng hốt, lúc trước bọn họ gặp nhiều người sống như vậy mắt Lê Chấn cũng không đỏ tới mức này.
Trừ phi những người này khác với những người thường bọn họ gặp được lúc trước.
Phương Hoà nhận ra gì đó nhìn vào những người đang trốn phía sau bức tường xe, lúc này cậu chợt hiểu ra nguyên nhân, có vẻ như sức mạnh của dị năng giả khiến Lê Chấn dần mất khống chế.
"Này người anh em, cậu không phải tang thi đúng không? Nếu không phải thì không bằng vào đây, chúng ta có nhiều người cũng dễ đánh tang thi hơn."
Người đàn ông bên trong mang ý thăm dò hỏi Lê Chấn, người này có thể tay không vứt một chiếc xe xuống như vậy chắc chắc cũng là người có dị năng.
Bên này Lê Chấn hiển nhiên đang rất nhẫn nại, Phương Hoà không thể làm gì hơn là hướng vào bức tường xe gào một tiếng, cậu đột nhiên xông tới, có dị năng tốc độ và gió giúp đỡ nên tốc độ cực kì nhanh, dùng tư thế xét đánh không kịp bưng tai dùng móng vuốt cào rách áo người đàn ông, lúc đáp xuống đất cũng dùng khí thế như hổ gầm, đe doạ nhìn những người này.
Phương Hoà cũng là bất khả kháng, cậu không có cách nào kéo Lê Chấn đi thì chỉ đành đuổi mấy người này chạy thôi.
Dù bọn họ sẽ bị doạ sợ nhưng ít ra cũng xem như nhắc nhở họ, khi nãy Lê Chấn vứt xe xuống, tiếng vang lớn như vậy chẳng mấy chốc tang thi sẽ xông vào đây.
Mấy người đang trốn bên trong bị thứ có tốc độ cực nhanh này làm cho khiếp sợ, khi nhìn kĩ lại thấy đó là một con mèo, họ rất muốn bật cười nhưng không dám, lần trước bọn họ đã bắt gặp một đứa trẻ bị biến thành tang thi có thể ăn sống một người trưởng thành, bọn họ không dám khẳng định một con mèo nhỏ như vậy sẽ không nguy hiểm.
Phương Hoà thấy đám người này vẫn không có ý định chạy trốn, lại nhìn ra cửa tầng hầm đã xuất hiện vài bóng tang thi, Phương Hoà không còn cách nào khác, cậu liếc nhìn Lê Chấn một cái rồi vọt ra ngoài cửa hầm.
Lê Chấn toàn thân cứng ngắc đứng như trời trồng, thấy Phương Hoà lông mày hắn khẽ động, hắn làm sao có thể để mèo con của mình gặp nguy hiểm được, hắn không do dự bỏ qua mùi thịt sống ngon lành bên trong và lao ra ngoài theo Phương Hoà.
Lúc Phương Hoà nhìn thấy Lê Chấn theo mình ra ngoài, một bên đánh tang thi mới lao tới, một bên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tranh thủ nhìn vào bên trong một chút, lúc nhìn thấy đám người khi nãy nhốn nháo chạy trốn vào một lối nhỏ, trong lòng cậu thấy thật đáng ghét nhưng dù sao bầy tang thi này cũng là do Lê Chấn kéo đến, huống hồ đây cũng là điều tốt, giết càng nhiều tang thi thì Lê Chấn sẽ càng mạnh mẽ.
Vừa đánh tang thi, trong đầu Phương Hoà vừa nghĩ cách, sau này cậu phải để ý Lê Chấn nhiều hơn, nhất định phải tránh cho Lê Chấn gặp dị năng giả, nếu không mỗi lần bị sức mạnh từ dị năng giả làm nổi lên cơn thèm ăn thì gay go to.
Giải quyết xong con tang thi cuối cùng, Phương Hoà mệt đến mức nằm nhoài ra đấy.
Vậy nên, việc cấp bách nhất bây giờ là tìm cách giúp Lê Chấn no bụng không thì tên ngu ngốc này lại đi gây chuyện khắp nơi cho mà xem.
Lê Chấn ngồi xổm xuống, nhìn Phương Hoà mệt mỏi nằm trên đất, nhẹ nhàng bế cậu lên, màu đỏ trong mắt Lê Chấn cũng biến mất.
Lần này bọn họ giết rất nhiều tang thi, Lê Chấn cũng hấp thu được nhiều năng lượng hơn, khả năng kiềm chế cơn thèm ăn cũng tốt lên..