Mèo Nhỏ


Hôm nay Lâm Mặc biết Trạch Lan sẽ đến nhà chơi, nên bà đã đi chợ sớm để chọn nguyên liệu nấu ăn thật tươi ngon.

Hôm nay, có bao nhiêu tài nấu nướng bà đều thể hiện ra hết.
Tiêu An và Trạch Lan không khỏi trố mắt nhìn vì thấy một bàn thức ăn rất thịnh soạn được bày lên, trông không khác gì nhà hàng là mấy, bởi cách trang trí nhìn rất bắt mắt.
Trạch Lan nhìn thấy thì thèm thuồng không dời mắt sao cho được, “Oa! Cả một bàn thịnh soạn luôn.

Dì nấu nhiều món như vậy, sao lại không kêu con phụ giúp vậy?”
Lâm Mặc gương mặt tươi cười, “Sao lại thế được, ai mà khách đến nhà lại bắt đi làm như vậy chứ? Tiêu An đúng thật là, còn bắt cả con đi làm vườn chung nữa chứ.”
Trạch Lan: “Không có đâu á dì, cậu ấy chỉ rủ con đi ra xem thôi, nhưng thật ra là con đòi làm ấy dì.

Làm vườn vui lắm, con rất thích luôn.”
Tiêu An thấy lẫy giờ mẹ chỉ toàn quan tâm Trạch Lan không, mà không để ý đến cậu chút nào.

Mẹ rất thích Trạch Lan, nhìn cách nói chuyện của mẹ là cũng đủ biết, điều này khiến cậu cảm thấy vui vẻ hẳn.
Tiêu An và Trạch Lan khi lẫy làm vườn xong, bây giờ đã mệt mỏi và đói bụng lắm rồi, cả hai cùng ăn rất là ngon miệng.
Nhìn hai đứa nhỏ ăn như vậy Lâm Mặc thấy rất vui, hôm nay không khí của bữa cơm khác hẳn luôn, nhất là Tiêu An, bà nhìn bằng mắt thôi cũng thấy được, hôm nay con ăn cơm nhiều hơn hẳn, bộ dạng ăn ngon còn lộ ra rõ ràng.

Thường ngày ăn cơm chung, con luôn là một bộ dạng im lặng.
Lâm Mặc nói: “Hai đứa ăn từ từ nha, còn rất nhiều đồ ăn đây này.”
Lâm Mặc vui vẻ nhìn hai đứa nhỏ phàm ăn, bà gắp vào chén của mỗi đứa một cái đùi gà, “Ăn nhiều vào cho mau lớn đó nha, tuổi của hai con nên ăn thật nhiều vào.

Tiêu An con mà không ăn nhiều vào, là thấp hơn Trạch Lan đấy, mẹ thấy Trạch Lan cao hơn con đó nha.”
Trạch Lan vừa nhai cơm vừa nói: “Đúng rồi đó dì, cậu ấy thấp hơn con đó.”

“Con ăn nhiều là được rồi mà, sau này mình sẽ cao hơn cậu.” Tiêu An có chút không vui vì chiều cao của mình lại thua Trạch Lan.
Trạch Lan gương mặt cũng đầy tự tin khẳng định, “Không có nha, mình sẽ cao hơn cậu á.”
Lâm Mặc nhìn hai đứa nhỏ tranh nhau về chiều cao mà vui vẻ, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên bữa cơm có được tiếng cười, tiếng nói nhộn nhịp như vậy.
Trạch Lan: “Dì thật tốt, rất giống với mẹ của con.

Mẹ vừa đẹp, vừa tốt bụng y như dì luôn đó.”
Lâm Mặc nghe xong bật cười, “Đứa nhỏ này thật biết lấy lòng của người khác mà, ai mà không thích con cho được cơ chứ?”
Trạch Lan nuốt cơm, rồi nói: “Không phải đâu á, mẹ và dì rất giống nhau, con không có nói dối đâu.

Ngoài mẹ là người nấu ăn ngon nhất ra, thì dì là người nấu ăn ngon nhất luôn đó.”
Thì ra là Trạch Lan nói thật chứ không có nịnh cho Lâm Mặc vui.

Đúng là đứa trẻ rất dễ mến mà.
Trạch Lan đói bụng nên ăn rất ngon lành, cậu không để ý đến cơm dính bên mép của mình, Tiêu An thấy vậy thì nói: “Trạch Lan, trên mặt của cậu dính cơm kìa.”
Nói xong Tiêu An chỉ chỉ trên mặt của mình cho Trạch Lan thấy chỗ nào, Trạch Lan làm theo nhưng đều không đúng chỗ Tiêu An chỉ.

Thấy vậy nên Tiêu An lấy tay của mình mà lấy cơm dính trên mép của Trạch Lan xuống rồi tiếp tục ăn.

Do hôm nay làm hết đống cỏ trong vườn nên Tiêu An và Trạch Lan đều mệt, nên ăn được rất nhiều cơm, một phần cũng là do đồ ăn ngon, nên cả hai mới ăn nhiều.
“Phải chăng Trạch Lan hay qua nhà dì chơi, như vậy thì vui quá.” Lâm Mặc hôm nay rất vui, phải chăng bầu không khí như vậy được thường xuyên thì tốt biết mấy.

Trạch Lan tươi cười gật đầu, “Con sẽ qua hoài, cho đến khi nào dì và Tiêu An đuổi đi mới thôi.”
Tiêu An: “Mình sẽ không như vậy.”

Trạch Lan không nghe rõ Tiêu An nói, nhưng Lâm Mặc thì nghe được, “Con xem, Tiêu An thích con đến như vậy đó, có bao giờ Tiêu An vui vẻ như vậy đâu này.”
Trạch Lan: “Con cũng thấy cậu ấy cười nhiều hơn trước đó dì ạ.”
Lâm Mặc gật đầu, “Con nói đúng rồi.”
Tiêu An không nói gì, tâm trạng nhìn thôi cũng biết là đang vui.
Lâm Mặc lại gắp thức ăn vào chén cho hai đứa nhỏ, sau một hồi ăn thì Tiêu An và Trạch Lan đã no lắm không thể nào ăn thêm được nữa.
Trạch Lan ngồi vỗ nhẹ bụng của mình, “Trời ơi, no quá đi.

Con cảm ơn dì rất nhiều vì bữa ăn ạ.”
Lâm Mặc: “Có gì đâu mà phải cảm ơn chứ, con cũng đã giúp Tiêu An nhà dì rất nhiều đó, con biết không?”
Tiêu An và Trạch Lan cả hai muốn giúp đỡ cùng dọn dẹp nhưng bị Lâm Mặc từ chối kêu lên nhà chơi.
Lâm Mặc đi lại tủ lạnh lấy bánh ngọt mà bà mua hôm qua ra cho Tiêu An và Trạch Lan ăn tráng miệng.
Bánh được để lên bàn thì hai mắt của Trạch Lan liền sáng lên, vì cậu rất thích ăn đồ ngọt, phải nói là cực cực kì thích.
Trạch Lan nhận lấy bánh ngọt như nhận lấy báu vật, “Con cảm ơn dì ạ.”
Tiêu An thì không thích ăn ngọt, cậu chỉ ăn một miếng rồi sau đó để nguyên không có ý định sẽ ăn thêm miếng nào nữa.

Quay sang thì cậu thấy Trạch Lan đang vui vẻ ăn bánh rất ngon, cậu chỉ nhìn Trạch Lan ăn.
Trạch Lan thấy Tiêu An không ăn nữa, bèn hỏi: “Sao cậu không ăn vậy hả? Bánh ngon lắm luôn á.”
Tiêu An nhìn bánh đĩa bánh ngọt trên bàn, “Mình không thích ăn đồ ngọt.”
Thấy Trạch Lan ăn ngon lành như vậy, gương mặt rất vui sướng nên Tiêu An hỏi: “Cậu thích ăn ngọt lắm đúng không? Vậy thì cậu ăn luôn phần của mình đi.”
Nói rồi Tiêu An đẩy đĩa bánh của mình qua.

Trạch Lan nhìn đĩa bánh trên bàn, nói: “Đúng đó, mình rất rất là thích ăn ngọt luôn, nhưng mà mẹ không cho mình ăn, vì sợ mình ăn nhiều sẽ bị sâu răng á.


Hôm nay qua nhà cậu được ăn như vậy, mình vui lắm luôn đó.”
Tiêu An nhìn là biết ngay Trạch Lan rất thích ăn đồ ngọt rồi, Trạch Lan cái gì thích với không thích đều thể hiện ra rất rõ ràng.

Thấy Trạch Lan nhìn đĩa bánh của mình nhưng lại không ăn, cậu nói: “Mình đưa cho cậu đó, sao cậu lại không ăn?”
“Mẹ mình nói, qua nhà người khác thì không được tự nhiên như ở nhà.” Trạch Lan tuy cực thích ăn bánh ngọt, nhưng cậu lại nhớ đến lời mẹ dặn dò mới không dám tùy tiện tự nhiên hết mọi thứ, xem như không có gì.
Tiêu An nói: “Nhưng nếu cậu không ăn, là mình cũng sẽ bỏ đi đó, cậu nói xem bỏ thừa đồ ăn như vậy, có tốt không hả?”
Trạch Lan cảm thấy những gì Tiêu An nói đúng thật là rất có lý, cậu nhìn Tiêu An rồi lại nhìn đĩa bánh, “Tại cậu nói nên mình mới ăn đó nha.”
Thế là Trạch Lan nhận lấy đĩa bánh của Tiêu An rồi ăn, hai hương vị khác nhau khiến cậu rất thích, đến nỗi mà cười tít cả mắt lên.
Trạch Lan cười lên, nốt ruồi bên đuôi mắt phải cũng càng thêm đẹp hơn, khiến Tiêu An chợt ngẩn người mà nhìn.
Trạch Lan vui vẻ nói: “Cái của cậu ngon hơn của mình đó nha.”
Nhìn Trạch Lan như vậy Tiêu An cũng tin điều mà Trạch Lan nói, chắc tại cậu không thích ăn ngọt nên ăn không ra mùi vị gì, “Thật không? Mình muốn ăn nữa được không?”
Trạch Lan vui vẻ đưa đĩa bánh sang cho Tiêu An, Tiêu An nhận lấy cái thìa mà Trạch Lan vừa ăn rồi lấy một miếng nhỏ từ chỗ mà Trạch Lan mới ăn khi lẫy xong.
Trạch Lan nhìn Tiêu An, cậu rất mong chờ được nghe kết quả, “Sao rồi? Ngon lắm đúng không hả?”
Tiêu An gật đầu, “Ừm, không biết tại sao bây giờ mình ăn lại rất ngon.

Còn rất ngọt nữa.”
Trạch Lan: “Vậy thì cậu ăn nữa đi nè.”
Tiêu An ăn thêm một miếng nữa rồi đưa sang cho Trạch Lan, “Được rồi, cậu ăn đi, mình ăn đủ rồi.”
Sau khi đã được no nê, gương mặt Trạch Lan tỏ ra rất hài lòng, cậu muốn đi vận động một chút.

Trạch Lan nhớ đến ở vườn làm vẫn chưa xong hẳn, nên rủ Tiêu An cùng nhau đi làm chung.
Tiêu An mang theo một cái bao cũ ra để gom lấy cỏ và các cành cây đã tỉa vào, cuối cùng là đến mấy cây hoa hồng là xong, trong lúc thu gom Trạch Lan không để ý bị gai hoa hồng đâm vào tay chảy máu.
“A.”
Nghe tiếng của Trạch Lan, Tiêu An quay lại thì thấy tay của Trạch Lan bị chảy máu.
Trạch Lan thấy cũng không có gì, cậu định đi làm tiếp thì Tiêu An lại chỗ của cậu, rồi cầm lấy ngón tay đang chảy máu của cậu.
Trạch Lan không biết Tiêu An định làm gì nữa, “Không sao đâu, chúng ta tiếp tục làm đi.”

Trạch Lan thấy Tiêu An không đi, vẫn cầm lấy tay của mình.
Không nói gì nhiều, Tiêu An cầm lấy ngón tay đang chảy máu của Trạch Lan ngậm vào miệng.

Lúc này, Trạch Lan mới biết là Tiêu An đang ngăn không cho máu chảy thêm, “Không sao đâu mà, cảm ơn cậu nha, chúng ta làm tiếp đi nha.”
Tiêu An không trả lời lại Trạch Lan, cậu ngậm ngón tay của Trạch Lan một lát, sau đó bỏ ra thì thấy máu cũng đã hết chảy.
Tiêu An: “Cậu không cần làm nữa, cậu lại kia ngồi đi, để mình làm là được rồi.”
Trạch Lan vốn muốn làm nữa, cậu thấy không có sao, nhưng mà thấy gương mặt khó chịu cùng không vui của Tiêu An, nên cậu đành nghe theo.
Trạch Lan tuy chỉ bị thương có một chút xíu thôi, nhưng Tiêu An không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu như vậy nữa, cậu không muốn cho Trạch Lan bị sao, dù chỉ là một chút thương tích nhỏ nhoi cũng không được.

Tiêu An cảm thấy tự trách bản thân của mình, tại cậu mà Trạch Lan mới bị thương, vì thế mà cậu thấy không vui vẻ một tí nào.
Tiêu An làm cũng nhanh, cậu đã gom xong xuôi mọi thứ vào trong bao, cậu đi lại chỗ của Trạch Lan, rồi cầm tay Trạch Lan dẫn vào nhà.

Cả hai cùng nhau rửa tay cho sạch sẽ.
Tiêu An mở tủ ra đi tìm băng cá nhân, rồi dán lại giúp cho Trạch Lan.

Mặc dù đã nói là không sao rồi, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiêu An như vậy, Trạch Lan đành im không nói gì.
“Cậu lo cho mình lắm sao?”
Tiêu An nhìn Trạch Lan nhưng không nói gì, lát sau cậu mới ‘ừ’ một tiếng nhỏ.
Hôm nay đi chơi ở nhà của Tiêu An cũng đã khá lâu, có điều Trạch Lan lại không để ý đến giờ giấc cho lắm, cậu ngó thấy đồng hồ treo trên tường thì cũng đã là hai giờ chiều hơn rồi, “Không ngờ mình qua nhà cậu chơi đã lâu như vậy rồi, chắc đến giờ mình cũng nên đi về nhà rồi.”
Lâm Mặc nghe thấy vậy cũng tiếc nuối, bà thật muốn cho Trạch Lan ở nhà của mình luôn, nhưng cũng phải nên về nhà để tránh cho bố mẹ lo lắng, lúc tiễn Trạch Lan ra cửa bà còn dặn dò: “Có thời gian Trạch Lan cứ qua nhà dì chơi nhiều vào đấy, dì lúc nào cũng sẽ sẵn sàng nấu ăn cho con hết.”
Trạch Lan nghe vậy cười tít mắt lại, “Con cảm ơn dì rất nhiều, vì bữa ăn hôm nay.

Con sẽ đến nhà dì chơi thường xuyên luôn đó.”
Lâm Mặc không nhịn mà được bật cười.
Trạch Lan bước đi được vài bước vẫn quay lại đằng sau vẫy tay, cậu cũng muốn ở lại đây chơi lâu hơn nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận