Vì Lục Phong Thanh đã hiểu lầm rằng Liễu Ân Ân muốn dính lấy anh ta, nên đã vội vàng đến để thay đổi nguyện vọng của cô ấy.
Hành động này chẳng khác nào củng cố nguyện vọng của Liễu Ân Ân.
Vốn tưởng rằng kiếp này Liễu Ân Ân đã quên đi mọi chuyện trong tiền kiếp, không cần phiền tới Lục Phong Thanh nữa.
Bởi vì người ước nguyện còn sống, Lục Phong Thanh còn sống, nên chẳng khác nào Liễu Ân Ân tiếp tục chấp niệm ở kiếp trước.
Lục Phong Thanh suy sụp bởi điều này, đó cũng là nguyên nhân Lục Phong Thanh và Tô Tử Hà cãi nhau.
Lục Phong Thanh trách Tô Tử Hà không nói rõ ràng với anh ta.
Tô Tử Hà cảm thấy anh đã giúp đỡ đến mức này, nhưng Lục Phong Thanh không lắng nghe hết lời anh nói mà trực tiếp rời đi.
Đôi mắt Lục Phong Thanh tức đến muốn bốc hỏa, trầm giọng nói: “Mau chết đi.
”Tô Tử Hà lùi lại, hai mắt tóe lửa nói: “Không chết được.
”Cơn giận bùng lên, bức tranh yêu thích nhất của Tô Tử Hà bung cây đinh rơi xuống đầu Lục Phong Thanh, Lục Phong Thanh không yếu thế hất cây đinh trở lại: “Anh tự đi mà hưởng.
”“Cậu… Nên nhớ, một là có, hai là không, người xấu.
”Lục Phong Thanh nghe xong, giật giật khóe miệng, nhớ lại thời gian đau đớn trước đây, bị trần trụi vạch trần rồi đâm một nhát như vậy, Lục Phong Thanh thấy bản thân thật thất bại: “Quá đáng lắm rồi đấy!”“Đó là cậu tự nói đấy!”Hai người dùng sức ghì chặt đối phương, mắt cả hai trừng to nhìn nhau, muốn dùng ánh mắt giết người kia.
Đột nhiên một giọng nói mềm mại từ bên cạnh truyền đến: “Các anh… Đang làm gì vậy?”Hai người đồng thời giật mình quay đầu lại nhìn.
Diệp Thi Thi vẫn còn buồn ngủ, vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ, nghiêng đầu nhìn không chớp mắt.
Diệp Thi Thi đang ngủ trên sô pha bị tiếng động đánh thức, thì thấy hai người này đang đánh nhau.
Sau 3 giây tự hỏi.
Tô Tử Hà và Lục Phong Thanh quay đầu lại, ngừng lại, duy trì hình tượng đẹp trai, Lục Phong Thanh sờ trán, còn Tô Tử Hà thì vuốt tóc, rồi cười với Diệp Thi Thi: “Tôi đang chào mừng khách thuê nhà.
”Diệp Thi Thi: …Tô Tử Hà lập tức ôm vai Lục Phong Thanh, đưa mắt nhìn sang giải thích nói: “Đây là nghi thức đón khách của lâu đài.
”Diệp Thi Thi: ???Lục Phong Thanh bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn Tô Tử Hà, đè mạnh lên vai Tô Tử Hà, cười nói với Diệp Thi Thi: “Đúng vậy, em cũng đến đây đi.
”Diệp Thi Thi còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị hai người lôi kéo, kéo người qua, cụng đầu vào nhau.
Diệp Thi Thi vẫn đang sững sờ, thì nghe hai người cùng nhau hô lên: “Chào mừng, chào mừng, chào mừng, chào mừng…”Diệp Thi Thi: Ặc…Hai người này… Có bình thường không vậy…Diệp Thi Thi ngẩng đầu nhìn bọn họ, nét mặt hai người vô cùng đặc sắc đủ loại dáng vẻ, cảm giác đang làm ra vẻ.
Lẽ nào… Thật sự có nghi thức chào mừng thế này à…Diệp Thi Thi chần chừ trong giây lát, cũng nhỏ giọng hô theo: “Chào mừng… Chào mừng…”Ba người hô xong thì bắt đầu nhảy.
Nhảy xong hai vòng, mũ trên đầu Diệp Thi Thi bị lỏng ra, lắc qua lắc lại.
Tô Tử Hà đưa tay đón lấy…Diệp Thi Thi tưởng Tô Tử Hà muốn vén mũ cô lên, vội vàng đè mũ lại, cảnh giác lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm Tô Tử Hà, nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt anh, mặt anh thì đỏ bừng.
“Tôi… Là tôi… Tôi sợ mũ rơi mất, chỉ muốn đỡ giúp cô thôi.
”Thì ra không phải anh Tô muốn lấy mũ của cô.
Diệp Thi Thi bị dọa sợ, kém chút nữa bị lộ, im lặng hồi lâu, ngu ngốc dậm chân một cái: “Hừ!”Diệp Thi Thi giả vờ tức giận quay đầu rời đi.
“Bé… Cô Diệp đi đâu vậy?”“Đi về phòng.
”“Cô biết phòng cô ở đâu không?”Diệp Thi Thi đang dẫm mạnh chân tiến về phía trước, nghe xong đột nhiên dừng chân lại.
Tiêu rồi, cô không biết…Tô Tử Hà thở dài rồi cười nói: “Đi theo tôi, lên lầu 3, phòng thứ 2 từ trái qua là phòng của cô.
”“À…”Diệp Thi Thi xoay người nhìn Tô Tử Hà, cảm giác phải chi bây giờ có một cái hố để chui xuống thì tốt.
Chỉ có thể lúng túng đi từ từ về phía bọn họ, lúc đi đến bên trái Tô Tử Hà, thì vội vàng lách qua, vừa đi vừa chạy.
Vội vàng chạy qua, mất mặt quá…Tô Tử Hà kéo tay bé con lại, kéo cô quay về.
Diệp Thi Thi bật mạnh người lại, mờ mịt nhìn anh Tô…“Chờ một chút.
”“Anh Tô, anh…”.