Kiếp nạn họp phụ huynh đã qua, trong lớp 10A1 giờ này chỉ còn tiếng than vãn mình bị chửi, bị mắng, bị phạt như thế nào.
Quan trọng là, tất cả các vị phụ huynh đều đã biết sự tồn tại của hai “đại thần” lớp họ, cho nên gần như không ai có thể tránh được kiếp nạn bị so sánh với “con nhà người ta”.
Thực ra mỗi học sinh lớp họ đều đã là “con nhà người ta” trong mắt đa số các học sinh khác trong khối rồi, nhưng Chu Thiên Ân và Dương An Đình lại là “con nhà người ta” trong mắt các bậc phụ huynh bọn họ, bởi vì quá ưu tú.
Mọi sự so sánh đều là khập khiễng, nhưng với Chu Thiên Ân và Dương An Đình thì bọn họ đều đành phải chấp nhận, cùng là con người mà sao lại có thể khác biệt lớn như thế được chứ.
Mọi thành quả đạt được đều có cái giá phải trả tương đương với nó, vậy nên thay vì so sánh hay ganh tỵ với người khác, bọn họ càng cảm thấy phục và ngưỡng mộ, ngày ngày cũng cố gắng đi lên như người đó.
Bởi bọn họ đều là những người có lý trí và đủ tỉnh táo.
Thậm chí còn có chút “tự hào” khi được học chung lớp với vô vàn người ưu tú đặc biệt còn có người ưu tú nhất trong những người ưu tú như Chu Thiên Ân và Dương An Đình.
—
Trời đã vào đông, lá cây trong sân trường đều đã rụng hết chỉ để lại những cành cây trơ trọi cùng lác đác vài chiếc lá vàng nâu chưa kịp rụng hết.
Dương An Đình đi trên sân trường, mỗi bước của cậu đều dẫm lên một chiếc lá khô giòn nào đó.
Chiếc lá bị dẫm kêu tiếng “rắc” giòn tan, Chu Thiên Ân đi đằng sau cảm thấy Dương An Đình lúc này thật có chút trẻ con, nhưng không nhịn được ánh mắt dõi theo bước chân cậu, anh cũng vô thức giẫm lên những chiếc lá mà cậu đã giẫm qua.
Bước chân hai thiếu niên nối tiếp nhau, tiếng lá khô như khúc nhạc đệm khiến người người nhìn thấy bao gồm cả các giáo viên trong trường đều không khỏi cảm thán là cảnh đẹp ý vui, tuổi trẻ thật tốt.
“Kia là hai học sinh ưu tú lớp chị nhỉ?”, thầy Cường chủ nhiệm lớp 10A2 nói với vị giáo viên bên cạnh, là Hoàng Mai, giáo viên chủ nhiệm lớp 10A1.
Nhìn theo ánh mắt đồng nghiệp, cô mỉm cười lên tiếng: “Đúng rồi! Ngay từ đầu tôi đã biết bọn chúng là hạt giống tốt, rất chăm chỉ, biết nỗ lực, còn chơi thân với nhau như vậy.”
Thầy Cường gật đầu không phủ nhận.
Cảm giác chắc chắn hai người này sẽ mang vinh quang về cho trường trong tương lai.
—
Dương An Đình và Chu Thiên Ân bước vào lớp, thành viên trong lớp đã dần quen việc mỗi sáng lớp trưởng và lớp phó học tập của bọn họ đều đi cùng nhau, thậm trí nhiều lúc như hình với bóng bọn họ nhìn riết cũng quen.
Có lúc bọn họ thấy hai người rất hoà thuận, rất thân thiết song có lúc lại thấy dường như không phải thế.
Nhất là khi lớp phó cau mặt còn lopqs trường nhìn thế lại cười toe toét.
Bọn họ không hiểu.
Dương An Đình vừa ngồi vào chỗ lập tức Việt Hoàng đang học từ vựng quay ngoắt xuống, dường như cậu ta đã chờ rất lâu rồi: “Dương An Đình! Lớp phó học tập đại nhân! Cậu xem làm thế nào kéo tôi lên với, tôi không thể sống dưới đáy xã hội mãi được! Từ hôm qua đến giờ ông bô nhà tôi cứ một câu Dương An Đình cậu hai câu lại đến lớp trưởng Chu Thiên Ân, mắng tôi ngồi gần học sinh giỏi lại có thể bết bát như vậy, mắng tôi không có tiền đồ, mắng nuôi tôi tốn cơm, còn cắt giảm tiền tiêu vặt của tôi huhu…”
Chỗ Dương An Đình ngồi còn chưa kịp ấm, mặt bàn lạnh, tay Việt Hoàng cũng lạnh chết đi được.
“Trước giờ không phải vẫn hay chỉ bài cậu à?”
Bỗng có một bàn tay hất phăng bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Dương An Đình ra.
Việt Hoàng nhìn bàn tay bị hất ra của mình.
Không phải Dương An Đình hất, mà là lớp trưởng cao ngạo của bọn họ, là lớp trưởng nhiệt tình vui vẻ của bọn họ.
Hẳn là ai trong lớp cũng thấy lớp trưởng lúc nào cũng vui vẻ hay bông đùa và có trách nhiệm nhưng họ cứ có cảm giác Chu Thiên Ân có gì đấy rất khó gần, mỗi khi nói chuyện đều vui vẻ nhưng mang lại cảm giác xa cách.
Mặc dù Dương An Đình ít nói nhưng mang lại cảm giác rất khác biệt, cảm giác cậu mang lại gần gũi hơn.
Thế nên đám Việt Hoàng hay nhờ Dương An Đình chỉ bài thay vì Chu Thiên Ân, một trong những lý do cũng là vì tiếng Anh của Chu Thiên Ân quá cao siêu mặc dù giảng chi tiết nhưng cũng không hiểu hết, toán học của Chu Thiên Ân quá siêu bọn họ ngại hỏi bài dễ, có lần hỏi anh đã tính nhẩm ra đáp án luôn rồi! Lý hay hoá đều hiểu từ bản chất đến quá trình làm bọn họ cảm thấy mình thật nông cạn.
Tương tự với các môn còn lại, nói chung nói chuyện về học thuật với Chu Thiên Ân bọn họ cảm giác như mình chỉ là con ếch ngồi đáy giếng.
Còn Dương An Đình thì khác, cậu biết bọn họ muốn nghe gì, giảng giải từng bước rất dễ hiểu.
Mà Chu Thiên Ân lúc này đã ngồi vào chỗ, Việt Hoàng bất ngờ nhìn cánh tay bị hất ra.
Không phải cậu ta chỉ đang nhờ vả học sinh giỏi thôi sao, học sinh giỏi khác có cần phản ứng như thế không? Phút chốc cậu ta còn không khỏi hoài nghi không lẽ do mình nhờ học sinh giỏi khác thay vì nhờ học sinh đầu khối nên mới có phản ứng như thế? Song rất nhanh Việt Hoàng đã gạt phăng ý nghĩ đó, đây là ai chứ, là Chu Thiên Ân đó! Người khác đố kỵ với cậu ta thì có chứ không bao giờ cậu ta đố kỵ người khác bao giờ đâu!
Rất nhanh Chu Thiên Ân nhìn Việt Hoàng nói: “Tay cậu lạnh.
Đừng nắm lung tung!”
Việt Hoàng lúc này ý thức ra hình như đúng thật là như thế.
“Ơ…Ờ.
Tôi quên mất haha.
Lớp phó à xin lỗi nha.”
Dương An Đình cảm nhận được một bàn tay khác đang để lên tay mình, bàn tay này lớn hơn tay cậu một chút và… rất ấm.
Tự nhiên cậu cảm thấy trong người có chút nóng lên, từ tai đến má cậu dường như nhuộm một mảng ửng hồng.
Cậu tự nhiên rụt tay lại tránh né khỏi bàn tay kia, Chu Thiên Ân nhận ra, anh vậy mà lại nắm tay cậu trong vô thức như thế.
Đúng vậy, anh có chủ ý hất tay Việt Hoàng ra, nhưng lại vô ý áp tay mình lên tay Dương An Đình.
Cảm giác như quả tim trong lồng ngực vừa cố tình đập mạnh một cái, anh giật mình song cũng làm như không có gì đúc tay vào túi áo lấy ra một gói sưởi ấm đưa cho Dương An Đình.
Tình cờ thấy mặt cậu đang ửng đỏ, cảm giác lồng ngực như vừa bị cào một cái, nhưng lại rất dễ chịu.
Dương An Đình, bạn cùng bàn, em trai nhỏ, vẫn đáng yêu như vậy.
Anh thấy mình sắp bị bệnh mất rồi!
“Cho cậu.” Chu Thiên Ân đưa gói sưởi cho Dương An Đình.
“Không cần!”
“Cho tôi, cho tôi!” Việt Hoàng vui vẻ xen vào.
“Cái này chỉ cho bạn cùng bàn của tôi, cậu không có phần.” Chu Thiên Ân nhìn Việt Hoàng không khách khí cười nói.
Xong anh tự tay nhét đồ vào túi áo Dương An Đình.
Cậu quay sang trừng anh một cái, biểu cảm như muốn nói “Làm cái gì thế hả?”, nhưng cậu hiểu tên cùng bàn này của mình, rất cứng đầu muốn gì phải làm cho bằng được thì thôi.
“Đã bảo không cần rồi mà.” Nói xong cậu quay đi, cũng không trả lại túi ấm.
Vì cậu biết có trả lại thì Chu Thiên Ân vẫn cố nhét vào túi cậu cho bằng được thôi.
Việt Hoàng không khỏi cảm thấy tủi thân, lớp trưởng đúng là vô tình.
Trong lòng lại có cảm giác không khí bàn dưới lạ lạ, nhưng không biết là lạ chỗ nào..