Đang đứng ở quầy kem bỗng dưng Chu Thiên Ân cảm thấy ở dưới chân có gì đó vướng vướng.
Anh cúi xuống liền thấy một bé gái tóc thắt hai bím gương mặt tròn trịa trông rất dễ thương.
Cô bé thấy anh cúi xuống liền nói:
“Anh trai ơi anh mua giúp em quả bóng bay được hông?”
Chu Thiên Ân nhìn cô bé cầm chùm bóng bay đủ màu sắc đang mời chào mình, anh ngồi xuống cười dịu dàng làm cô bé nhìn đến đỏ cả mặt.
“Nhưng anh không chơi bóng bay nữa rồi phải làm sao đây?”
“Vậy anh mua tặng bạn gái đi.”
“Anh không có bạn gái.”
“Vậy thì bạn trai.”
Chu Thiên Ân bật cười, cô bé này đúng là nhanh mồm nhanh miệng quá đi mất.
“Được nha!”
Chu Thiên Ân nhìn Dương An Đình đang đứng ăn kem gần đó.
Cậu không biết anh đang nói chuyện gì với cô bé nhưng trông rất vui vẻ.
Anh nhìn cậu, cậu lại ngoảnh mặt đi.
Chu Thiên Ân xoa đầu cô bé nói: “Vậy anh mua hết chỗ này cho em nhé!”
Mắt cô bé sáng bừng lên không giấu nổi vui mừng: “Thật sao? Anh mua hết cho em ạ?”
Chu Thiên Ân nhìn cô bé lễ phép trong lòng bỗng cảm thấy xót xa, cô bé còn nhỏ như vậy mà, đáng lẽ đang tuổi ăn tuổi lớn mà đã phải đi kiếm tiền rồi.
“Ừm, anh mua hết.”
Chu Thiên Ân lấy trong ví ra một tờ polime mày xanh nhét vào tay cô bé.
“Em cầm cẩn thận nha.”
Cô bé cầm tờ tiền trong tay bỗng hốt hoảng, cô bé chưa từng cầm tờ tiền nào trị giá cao như thế.
“Nhưng… anh ơi, em không có tiền thối lại.
Phải làm sao đây?! Anh chờ em đi đổi nhé?”
“Không cần trả lại.”
“Nhưng… nhưng mà bố em bảo không nên nhận không của ai bất cứ cái gì cả.”
“Anh mua bóng bay của em mà.”
Cô bé không biết phản bác sao liền nói cảm ơn Chu Thiên Ân, nói nhờ anh mà cô được về nhà sớm làm bài tập rồi.
Sau cùng cô nói: “Anh ghé tai lại đây em bảo.”
Chu Thiên Ân không biết cô muốn nói gì nhưng cũng ghé tai lại, cô bé thì thầm vài tai anh:
“Bạn trai anh đẹp trai thật đó.”
Chu Thiên Ân bật cười:
“Em biết bạn trai anh sao?”
Cô bé chỉ tay về phía Dương An Đình:
“Không phải anh đó là bạn trai anh sao?”
Chu Thiên Ân bất ngờ trước câu nói bất thình lình của cô bé.
Đúng là bạn trai, nhưng là bạn trai tương lai nha.
“Em láu cá thật đó, mau trở về làm bài tập đi.”
Cô bé cười hì hì chào anh rồi chạy đi.
Chu Thiên Ân cầm theo chùm bóng bay của cô bé đi đến chỗ Dương An Đình.
Anh đưa chùm bóng bay cho cậu nói: “Này, cậu cầm đi.”
Dương An Đình thắc mắc, hẳn là chùm bóng bay này Chu Thiên Ân mua của cô bé vừa nãy:
“Cậu mua sao đưa tôi làm gì?”
“Thì cậu cứ cầm đi.” Tôi mua cho cậu mà.
Dương An Đình nhìn chùm bóng bay lại nhớ đến chuyện cũ, năm đó cậu vì chùm bóng bay mà lạc mất bố mẹ, cũng vì lạc mất bố mẹ mà cậu gặp được người đó.
Cậu đưa tay cầm lấy chùm bóng bay trên tay Chu Thiên Ân trong lòng có chút vui vẻ, đúng là cậu vốn thích những thứ sắc màu.
Hai người chơi bời ăn uống chẳng mấy chốc đã đến xế chiều.
Chu Thiên Ân chỉ vào chiếc vòng quay nói với Dương An Đình: “ Đi thôi chúng ta lên đó chơi.”
Hai người mua vé cùng ngồi lên một chiếc hộp của vòng đu.
Sắc trời chuyển dần thành màu cam tuyệt đẹp, hai người cùng ngồi trên chiếc vòng quay ngắm hoàng hôn, cảnh vật yên bình không ai nói câu nào.
Khi chiếc vòng quay hạ xuống bầu trời cũng gần như đã tối hẳn, toàn bộ công viên đã lên đèn rực rỡ.
Chu Thiên Ân bất ngờ nắm lấy tay Dương An Đình: “ Theo tôi, có cái này muốn cho cậu xem.”
Dương An Đình bị Chu Thiên Ân dắt đi.
Được một đoạn anh dừng lại.
“Làm gì thế?”
“Bất ngờ nên phải bịt mắt lại.”
Dương An Đình nghi hoặc tính bỏ đi.
“Yên tâm tôi không lừa cậu đâu.”
Anh lấy hai tay bịt mắt cậu lại, hàng mi cậu động đậy cọ vào tay anh có chút ngứa.
Anh hận không thể mang cả người cậu ôm lại ngay lúc này, nhưng muốn thành đại sự cần kiên nhẫn.
Anh đã chuẩn bị cho ngày hôm nay rất lâu rồi.
Chu Thiên Ân đưa cậu đến một nơi rất rộng được trang trí bằng những bóng đèn rất sáng, lối đi còn được dải hoa hồng, xung quanh được trang trí rất nhiều bóng bay.
Dương An Đình được Chu Thiên Ân đưa đi, đến khi hai mắt lấy lại ánh sáng cậu đều ngỡ ngàng, ngỡ ngàng đến nỗi không nói được cậu nào.
Chu Thiên Ân mở miệng trước.
“Mười một năm trước tôi gặp được một em trai nhỏ rất đáng yêu.
Nhưng em ấy khóc lóc rất thảm khiến tôi vô cùng đau lòng, hỏi ra thì biết hoá ra em ấy lạc mất bố mẹ rồi nên mới như vậy.
Lúc đó tôi liền muốn tìm lại bố mẹ cho em ấy, thậm chí còn nghĩ nếu không tìm được thì sẽ mang em trai nhỏ về nuôi.”
Dương An Đình bất ngờ, cậu như nhớ ra điều gì đó.
“Cậu…”
Chu Thiên Ân đặt tay lên miệng cậu ra hiệu im lặng.
“Cuối cùng em trai nhỏ tìm được bố mẹ rồi, nhưng sau này tôi lại không thể gặp lại em ấy.
Cho đến ngày hôm đó, tôi thấy cậu mang chiếc khăn năm đó tôi tặng cho em trai nhỏ.
Tôi rất vui mừng nhưng không chắc chắn, nên muốn mượn của cậu xem lại, cậu không biết lúc cầm chiếc khăn tôi hồi hộp như thế nào đâu.”
“Làm sao cậu biết… chiếc khăn là của cậu.”
“Bởi vì trên đời này ngoài tôi và chị gái ra thì không ai có cái thứ ba.
Trên đó có logo hoa linh lan, biểu tượng của hạnh phúc, là khăn mẹ tôi làm riêng cho hai chị em tôi.”
Dương An Đình bất ngờ, cậu không biết còn có chuyện như vậy.
“Nhưng sau hôm đó tôi không thấy cậu đeo nữa.”
“Tôi chỉ đeo nó vào hôm sinh nhật.”
Chu Thiên Ân không hỏi tại sao, anh cũng đoán được đại khái rồi.
“Tôi rất vui khi biết cậu là em trai năm đó.
Tôi muốn đối với cậu giống như với em trai mình vậy.”.