Dương An Đình không nói, vì cậu có tâm tư khác với anh.
Ngay khi biết anh là anh trai năm đó nhưng tâm tư đã reo xuống thì sẽ không thu hồi lại được, cậu không thể đối với anh đơn thuần như anh trai được nữa.
Nếu thật sự Chu Thiên Ân chỉ coi cậu là em trai, vậy cậu sẽ chôn giấu tình cảm này mãi mãi.
“Nhưng hình như mọi thứ dần không nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Tôi luôn suy nghĩ rất lâu, thú thực là tôi chưa trải qua những cảm giác này bao giờ cả.
Đôi khi ở bên cậu tim tôi sẽ đập thật nhanh, đôi mắt sẽ không tự chủ hướng theo cậu mọi lúc, cảm thấy dáng vẻ nào của cậu cũng thật dễ thương, người khác tiếp xúc thân mật với cậu tôi sẽ khó chịu, cậu nhận được thư tỏ tình tôi sẽ ghen.
Cuối cùng tôi tự hỏi những cảm xúc như vậy rốt cục gọi là gì?”
Dương An Đình lại lần nữa bất ngờ trước câu thổ lộ của anh.
Những cảm xúc ấy của anh cũng giống y như cậu vậy.
Chu Thiên Ân hít một hơi thật sâu, sự can đảm trong anh đã tăng lên vài phần.
Anh đối với Dương An Đình nói:
“Dương An Đình, nghe cho rõ đây, anh thích em, anh rất thích em, anh thích em chết mất.
Em còn nhớ em nợ anh một yêu cầu chứ, vậy anh có thể yêu cầu được làm bạn trai em không? Anh sẽ đối xử với em tốt nhất trên thế gian này!”
Lúc này tim Chu Thiên Ân đập rất nhanh, anh không sợ sẽ bị từ chối, đây là lời thổ lộ thật lòng anh đã chuẩn bị rất lâu, luyện tập một mình vô số lần.
Anh nghĩ nếu cậu từ chối vậy anh sẽ công khai theo đuổi cậu, cho đến khi cậu chịu đồng ý mới thôi.
Cảm xúc của Dương An Đình cũng không khác anh là mấy.
Con tim trên ngực cậu như muốn nhảy ra ngoài vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhận được lời tỏ tình như thế, và người cậu thích cũng thích cậu, người cậu thích cũng là người cậu hằng chờ mong.
Cho nên cảm xúc lúc này của cậu một lời khó diễn tả được hết.
Cậu cảm thấy cổ họng mình khô rát, cả người đều nóng lên hừng hực.
Cậu xúc động muốn khóc, chưa bao giờ cậu cảm thấy cảm xúc khó che giấu đến thế.
Cậu nghẹn ngào nhất thời không thể nói được lời nào, giọt nước nơi khoé mắt trực chờ tuôn ra.
Chu Thiên Ân thấy vậy liền hoảng hốt, anh đưa tay lên khoé mắt cậu gạt đi giọt nước mắt.
“Đừng khóc mà, anh xin lỗi.
Anh có thể chờ mà.
Nếu em không đồng ý cũng không sao, anh sẽ theo đuổi em được không?”
Nhưng lúc này Dương An Đình không muốn chờ nữa, chẳng phải cậu cũng thích anh sao, vậy tốn thời gian dây dưa để làm gì?!
Cậu mở miệng giọng có chút nghẹn ngào nói:
“Em cũng thích anh.”
Chu Thiên Ân sửng sốt, anh hoài nghi về điều mà tai anh vừa nghe được.
Bình thường tai anh rất thính, nhưng trong trường hợp này anh cũng không tin tưởng cho lắm.
Dương An Đình nói tiếp:
“Không phải thích vì anh là anh trai nhỏ năm đó, mà thích vì anh là Chu Thiên Ân.”
Dương An Đình nói thích Chu Thiên Ân.
Anh xúc động ôm cậu, anh ôm cậu thật chặt như muốn khảm con người ấy vào trái tim mình mãi mãi.
Anh ôm người chặt đến nỗi cậu có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh nhanh như thế nào.
Chu Thiên Ân ghé vào tai cậu nói: “Anh chưa nghe rõ câu trước đó, làm phiền em nói lại được không?”
Lần này Dương An Đình dõng dạc nói:
“Vậy thì anh cũng nghe cho rõ đây, em thích anh.”
“Vậy làm bạn trai anh nhé?”
“Đồng ý.”
“Aaa làm sao đây, anh muốn hôn em quá đi mất.”
Dương An Đình lại đỏ mặt, đúng là Chu Thiên Ân thì vẫn là Chu Thiên Ân, con người này vẫn thích nói những câu vô liêm sỉ như vậy.
“Cái này… còn phải hỏi sao?!”
“Ừ nhỉ, bây giờ anh có quyền hạn của một bạn trai rồi.”
Nói xong anh nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Tim cả hai người đều lập rất nhanh.
Chu Thiên Ân không ngờ rằng môi Dương An Đình lại mềm hơn anh tưởng.
Hai người tách nhau ra, cậu còn chưa kịp cảm nhận nụ hôn đầu anh đã nói:
“Mở miệng ra.”
Dương An Đình ngu ngơ làm theo, ngay lập tức Chu Thiên Ân tiến tới hôn cậu.
Nụ hôn này không nhẹ nhàng như lần trước, nó dữ dội và mang tính xâm chiếm khiến Dương An Đình cảm thấy nghẹt thở.
Chu Thiên Ân buông Dương An Đình ra lập tức cậu thở gấp tham lam hít lấy khí oxi bên ngoài.
Đôi mắt cậu đỏ ửng, đôi môi căng bóng đang mở sau nụ hôn.
Không nhịn được Chu Thiên Ân lại hôn cậu tiếp.
Tay anh đặt sau đỡ lấy eo và gáy cậu, cả người Dương An Đình đều mềm nhũn bất lực ôm lấy Chu Thiên Ân.
Cuối cùng anh tham lam cắn vào môi cậu một cái.
Kết thúc nụ hôn Dương An Đình dựa vào vai Chu Thiên Ân hít từng ngụm khí.
Anh cúi xuống ghé vào vai cậu: “ Làm sao đây, anh nghiện em mất.”
“Ha! Vậy thì nghiện đi.”
Hai người đứng đó ôm hôn hồi lâu sau mới dắt tay nhau đi về.
Chu Thiên Ân nâng cằm Dương An Đình nhìn môi cậu đau lòng nói: “Xin lỗi anh không kiềm chế được.”
“Không sao, dù sao hai ngày tới cũng không đi học.”
Như chợt nhớ ra cái gì đó Dương An Đình dừng lại.
“Có phải trước đây anh từng hôn ai không?”
“Làm gì có chứ, Chu Thiên Ân chỉ hôn Dương An Đình thôi.”
“Nói xạo, sao lần đầu anh làm được thế chứ?!” Lần đầu mà làm cậu nhũn cả người.
“Chắc là bản năng đó.” Anh không nói là mình có nghiên cứu cách hôn đâu.
“Tạm tin, để em phát hiện nói dối anh không xong đâu.”
“Ừ ừ lấy xe đi về thôi.”
Dù sao cũng thật sự chưa từng hôn ai mà sao anh phải sợ chứ.
Nhưng có phải vừa nãy bé mèo nhà anh muốn ghen không, sao lại dễ thương vậy chứ.
Nghĩ đến đó Chu Thiên Ân cảm thấy trong lòng vui sướng muốn bay lên, cuối cùng anh đã đem được người về tay rồi.
—
“Sau này anh đèo em đi học được không?”
Dương An Đình đạp xe không trả lời như đang suy nghĩ.
Anh nói tiếp:
“Coi như là quyền hạn của bạn trai đi.”
“Anh không sợ người khác biết bọn mình hẹn hò à?”
“Sao lại phải sợ chứ, lát nữa mình thông báo luôn đi.”
“Ngông cuồng.”
“Ngông cuồng gì chứ, cả nhà anh biết hết rồi.”
Dương An Đình sửng sốt:
“Anh nói gì cơ? Cả nhà anh biết hết rồi?”
“Ừm anh nói cho cả nhà anh biết hết rồi.”
“Thế nhỡ em không đồng ý thì sao?”
“Thì anh theo đuổi em đến lúc em đồng ý thì thôi.”
“Thế… người nhà anh thấy… thế nào?”
“Đương nhiên là họ đồng ý rồi.”
“Đồng ý rồi?”
“Ừ đồng ý rồi, hôm nào dẫn em về ra mắt.”
“Ra mắt?”
“Thì phải ra mắt chứ.”
Tự nhiên Dương An Đình thấy hồi hộp, trong tương lai cậu sẽ ra mắt với nhà Chu Thiên Ân, vậy chẳng phải sau này sẽ cưới nhau sao.
“Em cũng phải dẫn anh về ra mắt.”
“Đương… đương nhiên rồi.”
Dương An Đình lại đỏ mặt rồi.
Chu Thiên Ân cảm thấy cậu đáng yêu chết đi được.
Hai người dừng xe trước cửa nhà Dương An Đình.
“Đợi đã.” Chu Thiên Ân nói.
Dương An Đình quay lại nghi hoặc.
“Làm gì?”
“Đưa tay cho anh.”
Dương An Đình xoè bàn tay ra.
Chu Thiên Ân nắm lấy, hai bàn tay đan chéo vào nhau anh rút điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
Tiện thể kéo Dương An Đình lại hôn chụt một cái vào má cậu.
Chu Thiên Ân cười tinh nghịch dơ điện thoại lên lắc lắc: “Chiêu cáo thiên hạ.”
Dương An Đình chỉ bất lực nói: “Ấu trĩ.”
“Dù sao người ta cũng là lần đầu có bạn trai mà.
Lát anh cho em một cái em cũng chiêu cáo thiên hạ đi.”
“Được rồi, về cẩn thận.”
Cậu bước vào nhà liền thấy Lê Diệp đang trên cầu thang đi xuống.
Đúng như cậu dự đoán, tất cả những hành động bên ngoài vừa nãy đều bị bà nhìn thấy hết rồi.
“Lại đây nói chuyện với mẹ.”
Dương An Đình đi theo bà.
“Con với thằng bé Chu Thiên Ân kia xác nhận rồi?”
“Vâng, anh ấy là bạn trai con.”
“Ừm, mẹ cảm thấy thằng bé đó không tồi.”
“Mẹ, mẹ đồng ý sao?”
“Ừm, con vui là được.
Nhưng đừng vì yêu đương mà ảnh hưởng đến kết quả học tập.”
“Không đâu mẹ.” Ngừng một lúc xong cậu lại nói tiếp, “Mẹ, mẹ nhớ hồi nhỏ có lần con đi lạc ở công viên không? Anh ấy chính là anh trai nhỏ năm đó con đã kể đó.”
Làm sao bà quên được ngày đó chứ, ngày đó mãi hằn sâu trong tâm trí bà, bà luôn tự trách chính mình vì sao lại lơ là khiến bà suýt mất đi đứa con của mình chứ.
“Thật sao? Vậy thằng bé nhất định là định mệnh của con rồi.
Làm sao lại có thể trung hợp như thế được chứ? Mẹ cũng thấy rất thích nó, lần sau gặp phải cảm ơn nó mới được.”
“Vâng.”
“Được rồi con đi tắm đi mẹ đi lấy cơm cho con.”
“Vâng.”
—
Đêm hôm đó hầu như cả lớp đều biết cậu và Chu Thiên Ân là một cặp.
Sau đó câu chuyện lại lan khắp mọi nơi trong group làm cho cả trường không ai không biết.
Rất nhiều giáo viên đều biết nhưng cũng không hề ngăn cản, vì khi cậu và Chu Thiên Ân ở bên nhau thành tích không những không tụt mà còn không ngừng đi lên.
Mọi người cảm thán đây là thứ tình yêu thần tiên gì không biết.
Còn có một nhóm phát cuồng phấn khích vì couple họ ship thành công rồi.
Hai năm sau trường THPT Chu Khánh có hai thủ khoa toàn quốc khối A00 và A01, lần lượt là Dương An Đình và Chu Thiên Ân.
Cả hai đều vào được trường đại học top đầu cả nước.
Khi biết hai Thủ Khoa này là một cặp cả nước đều ngợi ca không thôi.
Bọn họ yêu nhau, cùng nhau tiến lên, cùng là Thủ Khoa.
Nhanh chóng “Cặp đôi Thủ Khoa” lan truyền khắp cõi mạng, nhiều người đi qua đều chúc phúc cho cặp đôi này.
“Cặp đôi Thủ Khoa” còn được học sinh trường THPT Chu Khánh lan truyền hết từ thế hệ này sang thế hệ khác, giáo viên thường kể lại cho học sinh của mình coi đó là tấm gương tiêu biểu của trường.
Chu Thiên Ân và Dương An Đình không bị ảnh hưởng, họ vẫn sống và hưởng thụ cuộc sống của mình.
Từ sau khi lên đại học hai người họ đã bắt đầu ra ở riêng.
Quan hệ hai bên gia đình đều rất tốt.
Dương An Đình cảm nhận được sự thay đổi của từng thành viên trong gia đình mới, mọi người đã chân thành với nhau hơn nên từ lâu đã không còn bài xích nào với gia đình mới trước đây của mình nữa, cậu cảm thấy yên tâm khi mẹ cậu có bến đỗ mới.
Cậu cũng càng ngày càng ỷ lại vào Chu Thiên Ân hơn, nó chính xác là cảm giác an yên khi ở bên cạnh anh.
Quãng đường họ cần đi sau này rất dài, nhưng những năm tháng cấp ba tươi đẹp có anh và em cùng nhau phấn đấu mãi là hồi ức tươi đẹp nhất tuổi thanh xuân của họ.
...Hoàn chính văn....