Kỷ Chu Độ ngồi ở ghế phụ xe taxi, quay đầu nhìn thấy Vãn Vãn ngồi ở chỗ ngồi phía sau cười rất vui vẻ ôm con mèo, trong lòng hơi chua chua.
Sao cô có thể nhớ người yêu cũ đã chết nhiều như vậy chứ, nhìn thấy con mèo mắt xanh thì lập tức gọi nói cái tên như thế.
Trước đó một giây còn khóc lóc uất ức không cho anh nuôi mèo, một giây sau thì đã tự mình ôm mèo nhất định phải mang nó về nuôi.
“Nói rõ trước.” Trở về nhà, đầu tiên Kỷ Chu Độ đưa ra lệnh muốn Vãn Vãn và con mèo đen nhỏ duy trì khoảng cách thích hợp: “Không thể ôm nó ngủ, không thể không mặc quần áo trước mặt nó, không được hôn nó...”
Vãn Vãn xoa đầu mèo đen nhỏ, gật đầu rất qua loa chiếu lệ, sự chú ý đều tập trung lên người con mèo: “Mi muốn ăn đồ hộp không, say này mi cũng có thể ăn đồ hộp mỗi ngày rồi.”
Mặc dù biết đây chỉ là một con mèo mà thôi, nhưng ánh mắt của Vãn Vãn nhìn nó quá chăm chú, luôn cảm thấy cô mang tình cảm dành cho người yêu cũ đã chết chuyển hết lên trên con mèo này.
“Đói bụng không, dẫn em đi ra ngoài ăn cá.”
Vãn Vãn nâng con mèo đen nhỏ lên nhìn anh: “Chồng mèo nhỏ có thể đi cùng không?”
“Không thể.”
Kỷ Chu Độ đen mặt: “Không cho phép gọi nó là chồng.”
Anh nói đúng, quả nhiên cô coi con mèo là thế thân!
“Tại sao.” Vãn Vãn ôm con mèo oan ức: “Nó cũng phải ăn cá mà.”
“Nó có đồ ăn cho mèo và đồ hộp ăn là được rồi, không được mang thú cưng tới nhà hàng.” Kỷ Chu Độ lấy mèo ra khỏi lòng cô, con mèo vừa rồi trong lồng ngực Vãn Vãn còn rất ngoan ngoãn lập tức xù lông, quay đầu lại cắn một cái lên cánh tay của anh.
“Viên Viên!” Vãn Vãn chống nạnh xách sau gáy của mèo đen lên: “Không cho phép bắt nạt Kỷ...!Kỷ...”
“Kỷ Chu Độ...” Thậm chí ngay cả tên anh còn không nhớ được, Kỷ Chu Độ bất đắc dĩ: “Có phải anh nên đổi tên thành Đoàn Đoàn không?”
“Không được đâu.”
Vãn Vãn rất nghiêm túc nói: “Đoàn Đoàn là con của em.”
Kỷ Chu Độ: “...”
Yêu một người đã có chồng, không những phải tiếp nhận sự thật cô nhớ mãi không quên người cũ, mà còn phải chuẩn bị từ trước chuyện bản thân bất cứ lúc nào cũng thể trở thành ba dượng.
Lúc ăn cơm, Kỷ Chu Độ không nhịn được hỏi: “Đoàn Đoàn...!Năm nay nó bao nhiêu tuổi?”
Vãn Vãn cắn một miếng cá viên trong bát, mơ hồ không rõ mà trả lời: “Chắc là hai tuổi...”
Cũng còn may, không phải là đứa trẻ nghịch ngợm nhớ được vài chuyện còn có thể mở miệng nói chuyện nữa, bây giờ dạy dỗ vẫn còn kịp.
Kỷ Chu Độ nghiêm túc hỏi: “Em còn nhớ làm lạc mất nó ở đâu không? Trên người nó có cái gì đặc thù giống như cái bớt không, anh có thể giúp em tìm con trở về.”
“Tại sao phải tìm trở về?” Đoàn Đoàn cũng được nhận nuôi, ở trong nhà người khác sống khỏe mạnh, tại sao phải tìm về.
“Em yên tâm, nếu như có thể tìm được con, anh sẽ coi nó là con của anh, chăm sóc nó giống như chăm sóc em.”
Làm một người cha dượng hiền lành, thân thiết, tạo thành một gia đình ba người sống hạnh phúc, thật là tốt.
Vãn Vãn vô tình đập tan ảo tưởng ấm áp của anh: “Không được, nó sẽ không thích anh.”
Sau này, cô gặp một giáo viên có chút mùi của Đoàn Đoàn, chắc là Đoàn Đoàn được cô ấy nhận nuôi, mèo đều sẽ có tình cảm đặc thù với người dọn phân cho nó đầu tiên, nếu Kỷ Chu Độ nhất quyết đoạt nó về, Đoàn Đoàn cũng sẽ nghĩ cách để trốn đi.
Trong lòng Kỷ Chu Độ lại khựng lại, anh khó khăn nói: “Em đừng nói với anh kiểu tự ti như thế, anh sẽ cố gắng...”
Mặt Vãn Vãn không hề cảm xúc lắc đầu: “Anh cố gắng cũng vô dụng.”
Loài mèo các cô rất trung thành, sau khi đã nhận định người dọn phân cho nó thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cá viên ăn rất ngon, sau khi nấu chín lên thì vừa mềm và xốp, cắn một miếng xuống thì có thể ngửi thấy mùi cá tươi, Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn Kỷ Chu Độ, không nhìn thấy khuôn mặt phiền muộn của anh: “Em có thể mang một ít về cho Viên Viên ăn không?”
Kỷ Chu Độ: "..."
Có phải địa vị của con mèo kia trong lòng cô còn quan trọng hơn anh không?
Ngoài mặt anh cười nhưng trong lòng không cười nổi: “Mang, đương nhiên là có thể mang rồi, mang nhiều một chút cho chồng mèo nhỏ của em, nếu không anh sợ nó ăn không đủ no.”
Vãn Vãn trừng anh: “Rõ ràng anh không cho phép em gọi là chồng mèo nhỏ, nhưng sao anh lại tự gọi ra.”
Có một loại bất lực giống như đấm vào bịch bông, Kỷ Chu Độ thở dài, quên đi, chỉ là một con mèo mà thôi, có cái gì mà tính toán ghen tuông chứ.
Ý định nuôi mèo là quyết định bất ngờ, trước khi đi chỉ định mua đồ hộp cho mèo mà thôi, đến nhà Kỷ Chu Độ mới nhớ tới quên không mua cát cho mèo.
Liếc nhìn thời gian cũng mới tám giờ, Kỷ Chu Độ chuẩn bị đi ra cửa hàng thú cưng ở gần đó để xem có cát cho mèo hay không, thì lại bị Vãn Vãn cản lại: “Không cần cát cho mèo đâu, em có thể dạy cho nó tự đi vệ sinh mà.”
Kỷ Chu Độ không muốn làm giảm sự tự tin của cô khi cô tự cảm giác rằng mình không hề có cản trở khi giao lưu cùng với động vật, anh chỉ có thể gật đầu: “Vãn Vãn cũng quá giỏi rồi!” Thực ra, anh đã lén lút đặt đơn cát cho mèo giao hàng tới tận cửa.
Vãn Vãn mang con mèo tới nhà vệ sinh một cách mạnh mẽ, chỉ vào bồn cầu rồi ra lệnh: “Sau này phải đi tiểu vào chỗ này nha!”
Kỷ Chu Độ dựa vào cửa nhìn cái dáng vẻ làm như thật của cô, anh cảm giác mình lại bị cô làm cho đáng yêu chết mất, kết quả chưa tới một giây sau, con mèo trong lòng cô thật sự run rẩy đứng ở mép bồn cầu rồi cong cái mông lên bắt đầu đi tiểu vào trong.
Kỷ Chu Độ: “???”
Anh bị lây bệnh cho nên xuất hiện ảo giác hay sao?
Vãn Vãn rất tự hào liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh xem đi, Viên Viên rất nghe lời.”
Vốn nghĩ rằng việc mèo đi vệ sinh trên bồn cầu là việc rất khó mà tin nổi, kết quả sáng hôm sau khi Kỷ Chu Độ đi đánh răng rửa mặt thì nhìn thấy con mèo đen không những có thể đi vệ sinh trong WC mà còn ấn vào nút xả nước không hề sai lệch chút nào, cả người Kỷ Chu Độ cũng bắt đầu trở nên hoảng hốt tinh thần.
Vừa đi ra đến cửa đã nhìn thấy Vãn Vãn đang ngồi trên ghế sofa ăn cháo cá mà Kỷ Chu Độ làm cho cô, ôm mèo đen cùng xem thiên nhiên và con người.
Sáng sớm lúc thức dậy quả nhiên cô vẫn không mặc quần áo, bị Kỷ Chu Độ ép buộc mới mặc một cái váy ngủ có thắt lưng, váy ngủ quá ngắn, Vãn Vãn nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, váy xốc lên một nửa tới tận eo, bắp đùi trắng nõn lại lộ ra bên ngoài, con mèo đen kia còn tựa lên trên đùi cô, liếm liếm lên chân cô.
“Không được để cho nó liếm linh tinh, rất bẩn.” Kỷ Chu Độ đi tới kéo váy của cô xuống: “Buồn quá thì gọi điện thoại nói cho anh, anh đã dạy em cách dùng như thế nào rồi, đừng mở cửa cho người xa lạ, càng không được chạy linh tinh, hết tiết học anh sẽ trở về mang đồ ăn ngon cho em.”
“Biết rồi biết rồi.” Đôi mắt Vãn Vãn vẫn tập trung vào ti vi, chỉ gật đầu qua loa.
Địa vị trong gia đình ngày càng bị hạ thấp, lúc bị nhận sai thành người yêu cũ đã chết, mỗi ngày Vãn Vãn đều nhào vào trong lồng ngực của anh không buông tay, bây giờ thì tốt rồi, mèo số một, TV số hai, vòi nước trong phòng bếp thứ ba, sau đó là thảm bông trong phòng cô, còn một thứ tự nữa là dành cho nắp chai nước khoáng, vị trí cuối cùng trong lòng của cô mới đến lượt anh.
Kỷ Chu Độ bất đắc dĩ thở dài, mang túi bước ra ngoài.
Đến khi cửa vừa đóng lại, cô vốn dĩ còn đang giả bộ nghiêm túc xem tivi bỗng nhiên meo meo lập tức biến thành mèo trắng nhỏ, bắt đầu triển khai đánh nhau với mèo đen.
Trước đây Vãn Vãn cũng rất thích đánh đùa với chồng mèo nhỏ như thế, bởi vì chồng mèo nhỏ mãi mãi sẽ thu móng vuốt lại mà nhường cô.
Nhưng mà lần này lại không giống nhau nó không thu móng vuốt lại, Vãn Vãn tát đập đầu nó một cái làm nó tức giận, mèo đen nhỏ lập tức nhe răng đánh trả lại.
Vãn Vãn bị một vết cắt nhỏ trên chóp mũi bắt đầu buồn bã mà kêu meo meo, mèo đen nhỏ biết mình làm sai, lại bắt đầu xoay vòng quanh xung quanh cô, đưa đầu lại liếm lông cho cô, lại bị Vãn Vãn đẩy ra.
Thấy nó còn muốn tiến lại, Vãn Vãn không còn cách nào đành biến trở lại hình người, đẩy mèo đen nhỏ khỏi ghế sofa, không cho nó lại tới gần mình.
Đôi mắt màu lam của mèo đen nhỏ nhìn cô, trong mắt có sự vô tội mờ mịt.
Chồng mèo nhỏ đã quên cô.
Mũi Vãn Vãn bắt đầu chua xót, hơi hơi muốn khóc..