Mèo Tinh Nhà Ta

Đoàn Tử rất ủy khuất, hắn thiên tân vạn khổ mới trốn được nhà tới gặp chủ nhân lại bị tống ra khỏi cửa.

Làm sao bây giờ ni, trở lại cũng bị đại ca giáo huấn, bất quá cữ ở lại đây, xem ai phải nhường ai!

Đoàn Tử ngồi xổm cạnh cửa, trường hợp này phải làm gì đây…

Có cách.

Đoàn Tử hít sâu một hơi rồi nhảy dựng lên điên cuồng đập cửa: “Trình Hiến hỗn đản hỗn đản hỗn đản!”


Rống một chuỗi hỗn đản xong Đoàn Tử đau cả đầu hoa cả mắt, chống tay vào cửa thở dốc. Cửa nhà đối diện đã hé mở, hàng xóm xung quanh ló đầu ra xem náo nhiệt.

“Người ta vì anh mâu thuẫn với người nhà vậy mà anh lại không cần, anh không phải người! Oa, em đi chết đây!” Đoàn Tử oặt ẹo dựa tường rất giống oán phụ bị chồng ruồng bỏ.

Chủ nhân đứng trong cánh cửa mặt nhăn mày nhíu, ai không phải người a, ngươi mới không phải người, cả nhà các ngươi đều không phải người.

Bất quá, Đoàn Tử nói thế cũng không sai, mặc dù người khác nghe vào sẽ hiểu lầm ta là tra công bội tình bạc nghĩa tổn thương tình cảm mỹ niên thiếu.


Thói đời là thế a.

Trình Hiến không thể nhịn được nữa, mở cửa kéo tai họa vào nhà dạy dỗ lại, đuổi hắn đi thế này chẳng khác nào hại chết người khác.

“Chủ nhân.” Đoàn Tử trên mặt lộ ra nét cười nhu thuận, thanh âm mềm nhẹ dễ nghe, làm cho người khác muốn giận mà không được, đành thở dài không nói lời nào.

Đoàn Tử thấy sóng gió qua đi, lại bạo gan cọ cọ: “Chủ nhân chúng ta … đi.”

Trình Hiến run rẩy, rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì a.

Vì vậy hai người không ai nhường ai, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận