Từ lúc chào đời, kỳ thật Hoắc Khang đã gặp không ít nguy hiểm.
Nói cho cùng thì đua xe cũng là một môn thể thao nguy hiểm và kích thích.
May mà trời sinh Hoắc Khang có trái tim lớn, mấy chuyện nguy hiểm đó với hắn cũng chỉ là một trò chơi chẳng to tát gì mấy.
Mãi đến hôm nay khi bị Kỳ Trưng nhìn bằng ánh mắt bình thản như vậy Hoắc Khang mới hiểu được cái gì gọi là nguy hiểm thật sự.
Nụ cười của Hoắc Khang cứng đờ: "Trùng hợp quá, Tổng giám đốc Kỳ."
"Trùng hợp thật." Tầm mắt Kỳ Trưng khóa chặt hai tay vừa ôm Văn Tâm kia, trầm giọng nói.
Hoắc Khang cảm nhận được cơn gió rét lạnh thổi qua, không kìm được run cầm cập: "Tôi chỉ tới chào hỏi Văn Tâm một tiếng, không có ý gì khác, ừm Tâm Tâm à, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
"Tâm Tâm?" Kỳ Trưng lại nắm được từ khóa chính xác một lần nữa.
Hoắc Khang: "..."
Hắn còn có thể sống sót nhìn tháy mặt trời ngày mai không đây? Hu hu, cái đồ nhóc con thúi Bé tư này làm chẳng làm, chỉ biết đẩy ta lên đầu sóng gió thôi!
Bất đắc dĩ, Hoắc Khang đành phải đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Văn Tâm.
Mama Tâm Tâm à, cô quản đàn ông của mình đi kìa! Không yêu thì thôi chớ thương tổn nghe!
Văn Tâm bị Hoắc Khang nhìn đến suýt bật cười, vì bộ dạng đáng thương kia của hắn đúng là giống hệt như lúc mèo rừng quậy phá tìm đường chết rồi bị đánh vậy.
Mấu chốt là, đứa nhỏ này còn nhớ ăn chứ không nhớ đánh, lần này bị đánh rồi lần sau còn tiếp diễn.
Lần nào Văn Tâm cũng bị chọc tức, nhưng cứ nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn cuối cùng cũng nhịn không được ra tay cứu giúp.
Lần này không hiểu sao nữa, hình như hắn lại đắc tội Nhóc con rồi.
Nhưng dù gì đây cũng là nơi công cộng, để không gây sự chú ý, Văn Tâm cảm thấy cô vẫn nên ra tay làm dịu bầu không khí thì hơn, vì thế cô mở lời: "K thần, hình như bên kia có người tìm anh."
"À à, đó là bạn của tôi, tìm tôi có chuyện quan trọng, suýt nữa thì tôi đã quên mất rồi, cảm ơn cô Văn đã nhắc nhở." Rốt cuộc Hoắc Khang cũng tìm được cọng rơm cứu mạng, lập tức biến tăm, tốc độ vô cùng nhanh, gần như khiến người ta nghi ngờ không biết hắn có bôi dầu tăng tốc không.
Kỳ Trưng đang định tính sổ lại không thể phát ra được, chỉ có thể nén lại đợi đến khi biến thành mèo rồi xử lý sau.
Vậy còn chưa đủ, Văn Tâm cười cười như có như không vô tình giải thích thay Hoắc Khang: "K thần tình cờ đi ngang qua chào hỏi tôi một tiếng, không ngờ Tổng giám đốc Kỳ cũng quen biết anh ấy."
Chào hỏi mà cũng cần ôm? Hắn cho là đang ở nước ngoài hả?
Đương nhiên là Kỳ Trưng vẫn chưa nguôi giận, từ trên xuống dưới đều như toát lên ba chữ in hoa: TA KHÔNG VUI.
Bấy giờ Văn Tâm cũng phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, nói thầm trong lòng: Sao lại thế này, giữa Cậu ba và Nhóc con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả cô cũng không biết vậy? Cướp đồ ăn hả?
Đến tối, lúc Văn Tâm trở về biệt thự thì hai con mèo cũng lần lượt quay về.
Mèo rừng vừa tỉnh dậy đã lập tức đi tìm cứu tinh.
Vốn hắn còn muốn tìm Văn Tâm, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt giết người của Nhóc đen bay nãy hình như là vì hắn ôm Văn Tâm một cái, nếu lại còn đi tìm Văn Tâm không phải sẽ chọc tức con mèo kia thêm sao? Không được không được, đàn ông khi ghen thật đáng sợ, mèo đực ghen tuông càng đáng sợ hơn.
Cuối cùng, mèo rừng quyết định tìm đến con mèo có giá trị vũ lực đứng thứ hai trong nhà: Ragdoll.
Lúc đầu Ragdoll vừa nghe chuyện đã muốn từ chối, dù sao thì nó đã từng tận mắt chứng kiến sức mạnh của mèo đen, dù có thêm một nó nữa cũng không thể là đối thủ của mèo đen.
Nhưng lại nghĩ đến lúc mình gặp khó khăn mèo rừng đã giúp đỡ ngay không nhiều lời, giờ đến lượt mèo rừng gặp khó khăn sao nó có thể không nghĩa khí như vậy được.
Vì vậy, Ragdoll liền nói: "Được, tui sẽ liên thủ với anh.".
ngôn tình hoàn
Mèo rừng vui đến như sắp bay lên, càng nhìn càng thấy Ragdoll vừa mắt, thậm chí tập tính mèo bắt đầu rục rịch, suýt nữa nhất thời xúc động nhào lên liếm lông Ragdoll, cũng may là giọng nói của Bé tư cắt ngang hắn.
"Chuyện thí nghiệm thế nào?"
Mèo rừng vừa nghe đến đó đã nổi điên: "Đừng nói nữa! Ta vừa mới ôn thì Nhóc đen đã tới!"
Hai mắt bé mèo quýt sáng rực: "Thế nào? Papa mèo đen cũng ôm à?"
"Ôm cái con khỉ! Anh ta còn muốn giết ta nữa kìa!" Mèo rừng hung hăng trừng bé mèo quýt một cái: "Đợi lát nữa Nhóc đen đến đây tính sổ mi phải giải thích cho ta, nếu không thì lần sau đừng có mơ ta làm mấy chuyện này cho."
"..." Bé mèo quýt rụt rụt cổ, không dám nói nhiều, chỉ sợ mèo rừng lại bị kích thích.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, mèo rừng còn chưa dưt lời thì mèo đen đã hùng hổ xuất hiện.
Nó bước từng bước trầm ổn đi về hướng đám mèo, dường như trong mắt ngoại trừ mèo rừng thì không nhìn thấy bất kỳ gì khác, ngọn lửa trong đó hừng hực thiêu đốt gần như khiến nó mất hết lý trí.
Trong lòng mèo rừng kêu lộp bộp mấy tiếng, lạnh người, nhanh chóng thúc giục: "Mau mau mau, mau giải thích cho ta đi!"
Bé tư sửng sốt, vội vàng cứu bồ: "Papa mèo đen đợi đã, chuyện hôm nay là em bảo Cậu ba đi làm đó."
"Cậu?" Mèo đen híp mắt, âm thầm duỗi móng vuốt ra.
"Bọn em chỉ muốn dùng phương pháp loại trừ thí nghiệm để tìm ra bí mật khiến chị Ragdoll khôi phục hoàn toàn thôi."
"Đúng đúng đúng! Mục đích của ta thật sự chỉ đơn thuần như vậy thôi! Hơn nữa, ta thề, ta chỉ ôm lễ phép một cái mà thôi, tuyệt đối không làm gì quá phận!"
Mèo đen không dao động tí nào: "Động tác này đã là quá phận rồi."
Mèo rừng chỉ thiếu nước khóc không thành tiếng: "Hu hu..."
Thấy mèo đen bất chấp tất cả sắp xông lên, Ragdoll nãy giờ vẫn thờ ơ đứng ngoài rốt cuộc cũng lên tiếng: "Nè Nhóc đen, tôi hỏi anh, tại sao anh lại đánh hắn?"
"Hắn đã mạo phạm Văn Tâm."
Ragdoll phản bác: "Nhưng Tâm Tâm không cảm thấy hắn mạo phạm cô ấy."
Mèo đen hỏi lại: "Sao mi biết Văn Tâm không cảm thấy bị mạo phạm?"
Ragdoll khẳng định đương nhiên: "Nếu Tâm Tâm cảm thấy bị mạo phạm thì với tính tình của cô ấy, anh nghĩ là cô ấy sẽ không làm gì Cậu ba sao? Tôi nghe Cậu ba nói Tâm Tâm còn giúp hắn tìm cớ chuồn đi nữa."
Mèo đen im lặng một hồi.
Mèo rừng vừa thấy có hy vọng, lập tức chạy đến bên cạnh Ragdoll, nịnh nọt đỡ eo cho nó.
Ragdoll dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn mèo rừng: Yên tâm, tôi đã nói sẽ giúp anh thì nhất định sẽ giữ lời.
Giờ phút này, mèo rừng chỉ cảm thấy Ragdoll đúng là đẹp trai kinh khủng!
Nhưng kế đó, mèo đen lại nói: "Nhưng ta cũng bị mạo phạm."
Đám mèo: "???"
Anh đang nói gì vậy? Đàn ông lớn tướng như thế mà còn nói bị mạo phạm?
Ragdoll không nhịn nổi nữa, tung chiêu cuối: "Đưng trách chị đây nói lời khó nghe, Nhóc đen, anh dùng thân phận gì để bị mạo phạm chứ?"
Mèo đen bình tĩnh đáp: "Người yêu của cô ấy."
Đám mèo: "..."
Lúc mèo đen nói những lời này chẳng giống nói đùa chút nào, mà với tính tình của mèo đen cũng không hề thích nói đùa.
Vậy là...!Tâm Tâm đúng thật là đang yêu đương với Kỳ Trưng rồi!
Ngoại trừ bé Trà sữa ra thì ba con mèo còn lại đều khiếp sợ đến mức ngây người tập thể, thế nên, chẳng ai nghe thấy nửa câu sau của mèo đen: "Bây giờ còn chưa phải, sắp tới sẽ là vậy."
Bây giờ mèo rừng đâu rảnh lo cái gì mà bị đánh hay không bị đánh, lòng hiếu kỳ đã lấp đầy cái đầu mèo của hắn rồi, sau khi hoàn hồn, hắn bắt đầu điên cuồng đặt câu hỏi: "Chuyện từ khi nào? Sao bọn ta không biết? Có phải anh dùng thế lực của mình uy hiếp ép Tâm Tâm không?"
Chưa nói xong đã bị Ragdoll tát một cái rõ đau: "Anh lo mình bị đánh chưa đủ nhiều đúng không?"
Mèo rừng ấm ức bẹt miệng: "Không phải là do ta lo cho Tâm Tâm thôi sao..."
Kỳ thật không cần hắn nói thì bản thân Ragdoll cũng rất lo lắng, vì nó là phụ nữ nên cũng nhạy cảm với mấy chuyện yêu đương này hơn đàn ông nhiều.
Chỉ bằng sự quan sát biểu hiện thường ngày, ít nhất trước hôm nay, nó có thể khẳng định Văn Tâm không có chút dấu hiệu yêu đương nào.
Chẳng lẽ là hôm nay sau khi dự lễ quan hệ của hai người đã tiến triển vượt bậc rồi?
"Ta không uy hiếp cô ấy." Mèo đen bình tĩnh nói.
"Vậy anh theo đuổi cô ấy thế nào?" Ragdoll hỏi.
"Ai nói ta theo đuổi?"
"..."
Cả đám mèo thảo luận sôi nổi râu ông nọ cắm cằm bà kia nửa ngày mới làm rõ vấn đề, hóa ra mèo đen chưa xác định quan hệ yêu đương với Văn Tâm, nhưng mèo đen lại vô cùng tự tin rằng mình có thể đạt được nhanh chóng.
"Không phải nói quá chứ, rốt cuộc anh lấy tự tin ở đâu ra vậy?" Nghe mèo đen nói xong, mèo rừng nhịn không được rủa.
Với sự hiểu biết của hắn về Nhóc đen thì con mèo này đúng là một tên yêu bản thân ghê gớm.
Hắn còn tưởng đến chế mèo đen cũng không phát hiện hóa ra mình thích Văn Tâm chứ.
Không biết được cao nhân nào chỉ điểm mà cái đồ đầu gỗ lại lại thông suốt đây.
Nhưng theo đuổi á? Thứ lỗi cho hắn nói thẳng, với đẳng cấp của tên Nhóc đen này, còn phải tu luyện ít nhất một năm nữa.
Ánh mắt mèo đen u ám hẳ, con ngươi híp chặt: "Chuyện này không cần mi bận tâm."
Mèo rừng: "..." Được thôi, để xem anh khó khăn vấp ngã thế nào!
Theo lý thì chuyện đã đến nước này mọi người cũng bỏ qua cả rồi, dù sao cũng đã giải thích rõ ràng, đề tài cũng thay đổi rồi.
Nhưng mèo rừng không thể ngờ được trình độ ghi thù của con mèo đen này lại siêu việt đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi...!Ragdoll và bé mèo quýt vừa đi trước vào bếp ăn cơm thì sau lưng mèo đen đã chặn đường hắn lại.
"Giờ có lý do đánh một trận chưa?"
Mèo rừng: "..." Coi như anh lợi hại!
Tình cảnh đánh nhau cụ thể thế nào không thể miêu tả kỹ được, khi Văn Tâm đến hiện trường thì chỉ phát hiện vô số lông mèo màu nâu, cũng có màu đen, nhưng rất ít, hoàn toàn không thể so được với màu nâu.
Có nghĩ cả trăm lần Văn Tâm cũng nghĩ không ra, sao hai đứa này lại đánh nhau chứ.
Có thù sâu hận lớn nào dữ dội đến vậy hả?
Sau sự kiện này, mãi lâu cũng không thấy mèo rừng chạy đến trước mặt Văn Tâm khoe bụng khiến cô cũng rất nhớ nhung, dù sao thì cũng đâu phải con mèo nào cũng ngoan ngoan để cô tùy ý xoa bụng như mèo rừng đâu.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này, bây giờ Văn Tâm vẫn còn chưa phát hiện mình sẽ đánh mất bảo bối nhân gian gì đâu.
Đến hôm sau, mới tờ mờ sáng chuông biệt thự đã vang lên inh ỏi, Văn Tâm tưởng là Hạ Lệ đến bàn công việc, cô bật dậy khoác áo ngoài vừa ngáp vừa ra mở cửa.
Nhưng không ngờ, cô lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn nữa qua camera.
"Kỳ Trưng?"
Văn Tâm sợ ngây người.
Mới sáng sớm mà Nhóc con đã đến gõ cửa làm gì vậy? Chẳng lẽ là đêm qua đánh nhau xong chạy ra ngoài không tìm được đường về chỉ có thể biến thành hình người sao?
Từ từ đã! Cô còn chưa rửa mặt đánh răng trang điểm!
Văn Tâm rên thầm một tiếng, lao vụt về phòng.
Kỳ Trưng đợi thật lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa, anh nhìn bó hoa hồng diễm lệ ướt át trong tay, ánh mắt mờ mịt.
Đường Duệ nói con gái ai cũng thích được tặng hoa hồng, thật vậy hả?
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm Tâm: Không, tôi thích bụng mèo xù lông hơn!
Hì hì, tuy Nhóc con thông suốt hơi châm nhưng là phái hành động đó~.