Sau khi Hoắc Khang đến sân luyện đua mới nhận được tin Văn Tâm cũng đang ở đây.
Trường đua này là sản nghiệp trên danh nghĩa của cha hắn, từ giám đốc cấp cao đến quản lý, mục đích lập nên nơi này chỉ vì để tiện cho Hoắc Khang luyện đua.
Thế nên thường nếu không sử dụng thì xe của Hoắc Khang sẽ được đậu ở đây.
Biết Văn Tâm đến, Hoắc Khang đã sớm nghĩ đến vấn đề xe, cho người lái toàn bộ xe của mình ra cho Văn Tâm chọn lựa, nhân tiện còn có thể khoe khoang trước mặt cô nữa.
Nhưng Hoắc Khang không ngờ hắn còn chưa kịp khoe được một phút thì đã nhìn thấy sau lưng có một cái bóng thấp thoáng.
Đó là một con mèo cả người đen thui, đang nhìn mình như hổ rình mồi.
Ông anh à sao anh cứ âm hồn không tan vậy?
Ý cười trên mặt Hoắc Khang dần hạ xuống, không dám quá kiêu ngạo, chỉ sợ tên Nhóc đen này ghen tỵ đến mức tức không nhịn được, sẽ khiến dung mạo anh tuấn của hắn bị thương tổn đến không thể bù đắp lại được.
Vậy mà kế đó, Văn Tâm vui mừng khôn xiết chạy về phía mấy chiếc xe đua bên cạnh Hoắc Khang, trong mắt như có ánh sao lấp lánh: "Tôi có thể mượn chúng thật sao?"
Hoắc Khang thật sự rất muốn nói là đương nhiên có thể, tặng cho cô cũng được, dù sao tôi cũng đã ăn nhiều cơm của cô vậy mà.
Nhưng ánh mắt của tên Nhóc đen nào đó sau lưng lại nhắc nhở hắn: Cẩn thận lông mi đó!
Hoắc Khang: "..."
Hắn cũng không muốn nhìn thấy sau khi hắn đưa xe xong thì ngày hôm sau con mèo bông giống hệt mình được trưng trong tủ kính lại lớn hơn một chút.
Có trời mới biết mấy ngày trước hắn phát hiện con mèo bông kia sắp lớn gàn bằng con của Nhóc đen rồi, hắn khủng hoảng biết bao nhiêu.
Vì thế, Hoắc Khang trưng ra bộ mặt của quý công tử ưu nhã, vờ như xa cách nói: "Khụ khụ, tất nhiên là mượn được, nhưng phải trả phí thuê theo giá hội viên bình thường đó."
Văn Tâm không chút nghĩ ngợi gật đầu đồng ý ngay: "Được! Tôi sẽ trả tiền thuê cho anh!"
Việc công làm theo phép công, thế này thì Nhóc con sẽ không ghen tỵ rồi nhỉ? Hoắc Khang vừa dùng đuôi mắt liếc liếc mèo đen vừa thầm nghĩ.
Bên kia, Thư Mạn Nhiên không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, còn tưởng Văn Tâm lại thông đồng với công tử nhà họ Hoắc, tức đến phát run cả người.
Cô ta mắng: "Dạo này mấy cô gái sao lại không biết xấu hổ đến vậy, có một còn chưa đủ, còn muốn ôm hai?"
Đúng lúc này, em trai của cô ta, tay đua xe Thư Diệc Nhiên vừa đến, thấy chị mình nổi giận như vậy, hỏi han: "Chị sao vậy? Ai chọc đến chị?"
"Em xem đi!" Thư Mạn Nhiên hất mắt ý chỉ vào Văn Tâm và Hoắc Khang cách đó không xa.
"K thần à." Thư Diệc Nhiên cho rằng chị mình đang so đo với Hoắc Khang, vội khuyên can cô ta: "Chị, đừng so với K thần, bãi luyện đua này đều là của người ta cả đó."
Thư Mạn Nhiên liếc em mình một cái xem thường: "Đương nhiên chị biết." Nếu không thì cô ta sẽ không ngoan ngoãn nhận thua nước như vậy đâu.
Thư Diệc Nhiên hỏi: "Vậy chị tức gì chứ?"
Thư Mạn Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Thấy người phụ nữ bên cạnh cậu Hoắc chưa, cô ta là đối thủ cạnh tranh của ta, thực lực chẳng ra gì, bản lĩnh ôm đùi lại nhất đẳng."
Nhìn theo tầm mắt Thư Mạn Nhiên, lúc này Thư Diệc Nhiên mới chuyển lực chú ý đến Văn Tâm.
Văn Tâm đang chọn xe, vì thế Thư Diệc Nhiên không nhìn thấy cô ở phía chính diện, chỉ là đôi chân trắng mịn kia đúng là hút hồn.
Thư Diệc Nhiên không kìm lòng được khen một câu: "Cô nàng này dáng đẹp thật đó."
Thư Mạn Nhiên càng tức hơn, cô ta giẫm giày cao gót quay người đi, chẳng còn tâm trạng luyện đua nữa.
Thư Diệc Nhiên nhanh chóng cản cô ta lại: "Chị, đừng giận mà, em chỉ thuận miệng khen cô ta một câu thôi, hai ta mới là chị em ruột mà."
Thư Mạn Nhiên cười lạnh: "Vậy em đấu thắng tên Hoắc Khang kia cho chị đi, xả giận cho chị, làm được không?"
Thư Diệc Nhiên cười cười ranh mãnh: "Em không thể, nhưng có người có thể."
"Ý em là..."
"Để em mời người kia đến."
"Nếu tìm người có thể thắng được Hoắc Khang thì chỉ có người kia thôi, ai cũng gọi Hoắc Khang là K thần, nhưng lại quên mất người kia mới là quán quân thật sự năm đó.
Huống chi, chị có nhìn thấy đội của Hoắc Khang lần này không, toàn là một đống tôm vụn cá thối."
Thư Mạn Nhiên cũng được coi như là nửa người trong giới đua xe, nghe Thư Diệc Nhiên giải thích mấy câu đã hiểu, sự bất an sốt ruột vì sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Khang dần an ổn lại, thậm chí còn hơi nhếch khóe miệng, như đang xem kịch vui.
Văn Tâm, dù cô có Hoắc Khang ủng hộ thì thế nào? Quán quân cuối cùng cũng sẽ thuộc về Thư Mạn Nhiên này thôi.
Trên bãi đua, qua một hồi chọn lựa khó khăn, rốt cuộc Văn Tâm chọn một chiếc Maybach.
Ưu điểm lớn nhất của chiếc Maybach màu bạc này là tính ổn định, vừa chắc chắn còn khả năng tăng tốc mạnh mẽ, là sự lựa chọn tốt nhất cho người mới đua.
Huấn luyện viên mở cửa xe giúp cô, muốn cho Văn Tâm chạy thử một lần, nhưng không hiểu sao mèo đen nhà Văn Tâm lại nhảy trước lên ghế lái.
Văn Tâm sửng sốt: "Sao vậy Nhóc con?"
Mèo đen không biết nói, đương nhiên không thể trả lời vấn đề của cô, nhưng nó lại dùng đôi mắt như chứa ngàn lời vạn ý nhìn Hoắc Khang.
Hoắc Khang: "?" Ông anh à, giờ tôi đâu phải mèo sao mà hiểu!
A, từ từ, hình như hắn hiểu thật nè?! Ý của Nhóc đen là...!để hắn chạy thử trước một vòng.
Tâm trạng Hoắc Khang phức tạp nhìn mèo đen, nhất thời không biết nên rủa hắn lại biết tiếng mèo hay là rủa cái tên Nhóc đen này đúng là đen tối.
Nhưnng cuối cùng, Hoắc Khang vẫn chẳng nói gì lên xe, nghiêng người nói với Văn Tâm: "Đi, tôi đưa cô chạy thử một vòng, cả mèo của cô nữa."
Huấn luyện viên đứng bên cạnh giật mình.
Cậu Hoắc đích thân hướng dẫn sao?
Tất nhiên là Văn Tâm cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng cô nhìn Nhóc con ngồi trên ghế phụ, hơi lo lắng: "Hay là Nhóc con à, con với dì Tinh Tinh ở lại đây xem nhé." Lát nữa xe chạy nhanh như vậy, Nhóc con lại không mang đai an toàn được, nếu bị thương thì làm sao giờ?
Ai ngờ, mèo đen lại khăng khăng giữ ý mình, có nói gì cũng không chịu xuống.
Một người một mèo giằng co mãi, Hoắc Khang không nhịn được nói: "Cô quân lần trước tôi từng đưa nó đi cùng sao? Yên tâm đi, cứ giao tất cho tôi."
Mèo đen dùng ánh mắt chân thành nhìn Văn Tâm, cô đành phải thỏa hiệp.
Lên xe, khởi động, tăng tốc.
Vốn Văn Tâm còn tưởng Hoắc Khang chỉ muốn biểu diễn cho cô xem mà thôi, nhưng xe vừa khởi động đã không thể khống chế được.
Dọc theo đường phụ, Hoắc Khang đi về hướng Đông, mà điểm đến phía Đông chính là ngọn núi Vân Long cao ngất tầng mây kia.
Tim Văn Tâm không khỏi thắt lại, mà mèo đen trong lòng cô dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của cô, vươn móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên tay cô.
Móng vuốt lông xù lại mang theo cảm giác hơi ngưa ngứa, ít nhiều cũng khiến Văn Tâm bình tâm lại.
Cô ôm chặt mèo đen hơn: "Nhóc con đừng sợ nhé, dù thế nào thì mama cũng sẽ bảo vệ con."
Mèo đen cũng lười sửa cách xưng hô của cô, chỉ nhìn Hoắc Khang bên cạnh.
Ngồi trên ghế lái, khí chất của Hoắc Khang cũng thay đổi hẳn.
Tuy bản mặt hắn vẫn như trước, nụ cười nhếch mép vẫn khiến người ta khó chịu, nhưng hắn cứ như hợp thành một thể với chiếc xe, tay điều khiển xe tự nhiên thuần thục như đại não điều khiển tay chân vậy.
Vừa lái, Hoắc Khang vừa hỏi Văn Tâm: "Biết lái không?"
"Đương nhiên biết." Văn Tâm cẩn thận quan sát thao tác thành thạo của hắn, nói.
"Vậy thì không có vấn đề gì rồi, xe bây giờ cả đồ ngốc cũng biết lái nữa." Nói rồi Hoắc Khang sang số rồi đạp ga tăng tốc: "Chỉ cần tăng tốc thôi!"
Chưa dứt lời, Văn Tâm chỉ cản thấy một luồng khí đánh mạnh lên người, chiếc xe thể thao màu bạc lao ra như gió xoáy.
Cô quay đầu, nhìn cây cối chuyển động ngoài xe, cảm giác như mình đang từ từ lao người về trước, cảm giác như sắp lao ra khỏi Trái Đất luôn.
Ngồi trên ghế phụ đã như vậy, nếu ngồi trên ghế lái thì sẽ có cảm giác thế nào chứ? Văn Tâm bất giác ôm chặt mèo đen trong lòng hơn.
Chiếc Maybach màu bạc tiến vào đường đua Vân Long.
Hoắc Khang lại không có ý muốn giảm tốc độ tí nào.
Cả Văn Tâm và mèo đen đều biết kỳ thật đây vẫn chưa phải tốc độ tối đa của xe này, nhưng hôm nay chỉ đi thử thôi, hơn nữa trong xe còn có Văn Tâm và mèo đen nên không cần chạy quá nhanh.
Đúng lúc này, đột nhiên Văn Tâm nghe thấy tiếng động cơ hơi lạ.
Cô còn tưởng chiếc xe này có vấn đề gì, đang muốn hỏi thì một chiếc xe thể thao màu đen không biết nhãn hiệu gì đến cạnh chiếc Maybach màu bạc rồi vượt qua.
Tuy tốc độ rất nhanh nhưng Văn Tâm vẫn nhìn thấy.
Một người ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn Hoắc Khang, cứ như một con khổng tước xòe đuôi.
Hắn ta là...!
Từ từ! Văn Tâm còn chưa phục hồi tinh thần lại thì Hoắc Khang lại tăng tốc! Lần tăng tốc này mang theo chút khí phách của thiếu niên, vừa nhanh vừa mãnh liệt, Văn Tâm chỉ biết ôm chặt mèo đen, không dám hé răng nói lời nào.
Cũng may tính ổn định của chiếc xe này đã phát huy hiệu quả, dù Hoắc Khang có điên cuồng tăng tốc thì Văn Tâm và mèo đen trong xe vẫn ngồi an ổn.
Rất nhanh đã đuổi kịp xe thể thao màu đen, nhưng hiển nhiên là hắn ta vẫn không chịu thua, coi bộ như phải ganh đua cao thấp trên đường đua núi Vân Long với Hoắc Khang.
Ỷ vào ưu thế chỉ có một mình hắn ta trên xe, tốc độ lúc nào cũng tăng đến tối đa, nhưng thường sẽ bị Hoắc Khang dùng kỹ thuật cao siêu vượt qua ở những khúc cua.
Văn tân phát hiện, đôi mắt lúc nào cũng lộ vẻ bất cần đời của Hoắc Khang dần dần nghiêm túc lên.
"Kế đến là một đoạn cua liên tục." Hoắc Khang nhắc nhở.
Văn Tâm ôm mèo đen, cứ như cách một thế hệ vậy: "Hả?"
Hoắc Khang quay đầu lại, cười cười: "Yên tâm, không phải nhắc cô ngồi yên đâu, nhắc cô chuẩn bị thưởng thức màn biểu diễn của ta thôi."
Văn Tâm: "..."
Mèo đen: "..."
Trong giây lát, Hoắc Khang trước mặt dường như thay đổi thành người khác.
Cả Văn Tâm và mèo đen đều nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, cứ như người thường nhìn ảo thuật gia, cố gắng tìm dấu vết để lý giải sự bí ẩn của màn ảo thuật.
Nhưng động tác của Hoắc Khang còn kỳ diệu hơn cả ảo thuật gia, Văn Tâm nhìn mà hoa cả mắt.
Cô vẫn còn chưa hoàn hồn thì đã vượt qua một khúc cua.
Vốn bọn họ còn cách một khoảng so với chiếc xe thể thao màu đen kia, nhưng sau nhiều đợt thao tác khó hiểu của Hoắc Khang, đến khúc cua thứ tư, Hoắc Khang đã vượt mặt.
Mấy vòng cuối cùng chẳng cần phải nói thêm, Hoắc Khang dần dần kéo dài khoảng cách, hiển nhiên giành chiến thắng màn đua này, không cho người kia chút cơ hội.
Đến cuối đường núi Vân Long, Hoắc Khang dừng xe mở hạ cửa kính xuống, ngang tàng huýt sáo một tiếng mới chiếc xe thể thao màu đen kia.
Trong xe, một người đàn ông nghe tiếng huýt sao kia, cười khẽ, đồng thời, trong tai nghe truyền ra giọng nói: "Boss, vừa rồi rõ ràng anh có thể vượt qua hắn, sao lại không vượt?"
"Không vội." Người đó nói: "Đợi đến lúc thi đấu rồi đánh bại hắn cũng không muộn."
Là đối thủ, người đó rất hiểu tính tình của Hoắc Khang.
Có lẽ Hoắc Khang có thiên phú cao hơn bất kỳ người nào khác, nhưng hắn quá ngạo mạn, sự ngạo mạn đó rồi cũng có lúc sẽ hủy diệt hắn.
Chạy thử xong, lúc hai chân Văn Tâm đặt trên mặt đất cứ có cảm giác lạ lùng, không rõ lắm, cứ như đang bay trên mây rồi đột nhiên hạ xuống đất.
Cô hưng phấn đến mức hai tay cũng hơi run run, nhưng người khác nhìn lại cho rằng cô đang sợ phát run.
Đặc biệt là mèo đen khi nhìn thấy bộ dạng "hồn bay phách tán" của cô thì vui đến không nói nên lời.
Tốt quá rồi, xem ra bị tên ngốc Hoắc Khang kia khoe khoang quá đà hù sợ rồi, cuối cùng cô ấy cũng sẽ bỏ cuộc thôi.
Ai ngờ...!
Văn Tâm hưng phấn bế xốc mèo đen nâng lên cao: "Đẹp trai kinh khủng luôn! Sau này tôi cũng muốn làm tay đua xe chuyên nghiệp!"
Mèo đen: "?".