Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão


Edit: Tiệm Bánh Sò
Trước khi vòng đấu bắt đầu, chị gái MC dùng giọng nói trong trẻo cuốn hút giải thích trận đấu sắp đến hồi kết: "Đường đua núi Thanh Nham cao hơn mặt nước biển 3900 mét, toàn bộ đường đua có chiều dài 200 km, có bảy mươi chín khúc cua lớn nhỏ, đường đua phức tạp.

Kỷ lục được ghi nhận là một giờ bốn mươi phút chín giây, tốc độ bình quân 134 km/h, đáng nói là kỷ lục này được K thần thiết lập năm mười sáu tuổi, đến nay vãn chưa ai phá được."
Cái gì? Mới mười sáu tuổi!
Mọi người không khỏi hít một hơi.

Mười sáu tuổi là độ tuổi tiêu chuẩn nhà nước cho phép cấp bằng lái, đa số tay đua đến năm mười sáu tuổi mới được chạm vào tay lái, mà Hoắc Khang năm ấy lại giành được kỷ lục đường đua núi Thanh Nham, hơn nữa kỷ lục này còn được giữ đến tám năm.

Nhưng nghĩ lại thì nếu người này là Hoắc Khang thì cũng không khó hiểu.

Nếu không phải thiên tài thì sao có thể thể hiện xuất thần đáng kinh ngạc như vậy ở giải vô địch thế giới năm đó chứ?! Qua lời giới thiệu, một số người xem không coi trọng Hoắc Khang lắm lập tức hiểu vì sao Hoắc Khang lại cuồng vọng vô độ như vậy, hắn có tư cách đó.

Mà Hoắc Khang lại không hề biết điều này, lúc này, hắn đang mặc cả với hoa tiêu[1] do tổ chương trình chỉ định cho hắn.

Vì đường đua trên núi Thanh Sơn phức tạp nhiều khúc quanh, theo quy định, mỗi tay đua sẽ có một hoa tiêu chỉ đạo tuyến đường.

Một số tay đua có chuẩn bị trước sẽ tự dẫn theo hoa tiêu của mình, phối hợp cũng chặt chẽ hơn.

Nhưng đến khi vòng đấu sắp bắt đầu tổ an toàn mới phát hiện Hoắc Khang chỉ đến một mình.

Ai cũng không khuyên được hắn, tổng đạo diễn Lư Tác đành phải đích thân đến khuyên hắn.

"K thần, tôi biết anh rất trâu, tôi cũng tin anh có thực lực, nhưng đường đua Thanh Nham không thể so sánh với đường đua bình thường được, nếu không có hoa tiêu sẽ rất nguy hiểm."
"Ông cũng hiểu tôi, cũng biết tính tình tôi rồi đấy," Hoắc Khang đội mũ bảo hiểm, không để ý.

Lư Tác nghẹn họng không nói được lời nào.

Đúng, trong giới này ai mà không biết tính tình của cậu Hoắc chứ? Dù đường đua có nguy hiểm đến thế nào hắn cũng không thích dẫn theo hoa tiêu.

Theo như lời cậu Hoắc là thế này: "Bản đồ dễ xem, hai mắt tôi cũng tự xem được, cần gì người khác chỉ?"
Tất cả mọi người không tin lúc hắn tập trung lái xe còn có tâm trí xem bản đồ, nhưng sự thật lại vả đôm đốp mặt họ.

Lư Tác đành phải cắn răng cho qua: "Thôi! Nếu anh có gan thì cứ xuất phát đi!"
Hoắc Khang đã ngồi trên ghế điều khiển, vươn đôi chân dài giẫm lên chân ga.

Đoàng! Tiếng súng vang lên.

Chiếc xe đua màu trắng lao vụt khỏi vạch xuất phát như tên rời cung.

Bên kia, Moore cũng đã chuẩn bị xuất phát ổn thỏa.

Theo quy tắc, hắn ta phải xuất phát trễ hơn Hoắc Khang mười phút[2] nên lúc này hắn ta vẫn còn thời gian nói chuyện đùa giỡn với hoa tiêu của mình.

Tất nhiên hoa tiêu của hắn ta không phải người tổ chương trình sắp xếp mà là ông bạn già đã theo hắn ta mười năm.

Tuy cả hai đều là người nước ngoài, nhưng vì chuẩn bị cho trận đấu này, bọn họ cũng đã từng nghiên cứu nhiều về đường đua núi Thanh Nham, ngay cả xe đua cũng được đặc biệt cải tiến theo đặc tính của núi Thanh Nham.

Hoa tiêu cười: "Hình như tất cả mọi người đều cảm thấy Hoắc Khang có thể vượt mười một phút của chúng ta."
Moore lạnh mặt: "Đó là vì tôi chưa bao giờ chạy trên đường đua Thanh Nham, nếu không kỷ lục tám năm trước của hắn đã sớm bị phá rồi."
Tám năm, núi Thanh Nham vẫn không thay đổi, nhưng cường độ cải tiến linh kiện xe lại tăng mạnh, ngay cả kỹ thuật của tay đua bây giờ cũng hơn xa đứa trẻ tám năm trước.

Đương nhiên, Moore thừa nhận, tám năm trước Hoắc Khang có thể đạt được thành tích như vậy đúng là phi thường.

Nhưng nếu nói là hạng nhất thì chưa chắc.

Hoa tiêu lại nói: "Theo suy đoán của chúng ta, cậu có thể vượt đường đua Thanh Nham trong vòng một giờ hai mươi phút."
Bấy giờ Moore mói cười khẽ: "Vẫn chưa đủ."
Cùng lúc đó, ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, đội ngũ phân tích trong đoàn xe của Moore đang nghiêm mặt theo dõi và tính toán tốc độ của Hoắc Khang.

Mười phút trước, thậm chí mười lăm phút trước trên đường đua vẫn tương đối bình thường, không kéo ra chênh lệch gì lớn.

Trước mắt xem ra tốc độ của Hoắc Khang cũng chỉ đạt đến trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp, không phát huy gì xuất sắc lắm.

Bắt đầu thay đổi từ khi mười phút sau, Moore bắt đầu xuất phát.

Dưới sự dẫn đường của hoa tiêu, khí thế hắn ta xông lên, tốc độ vượt hẳn Hoắc Khang.

Tất cả khán giả trên khán đài cũng như đang xem Livestream ngoại trừ có thể nhìn thấy các tuyển thủ mà còn có thể nhìn tổng quan tốc độ của tất cả, mọi người đều lo ngại cho Hoắc Khang.

Đường đua núi Thanh Nham không dài lắm, mười phút đã có thể đi được một phần bảy, thậm chí một phần sáu quãng đường.

Nếu Hoắc Khang không thể kéo giãn khoảng cách trong mười phút đầu thì đứng nói thắng hơn mười một phút, ngay cả khả năng thắng cũng rất nhỏ.

Dần dần, có người thì thầm nói nhỏ.

"K thần có làm được không đó? Thấy thế nào cũng không nhanh lắm."
"Không, cũng không phải nói không nhanh, chỉ là hình như không bằng Moore..."
"Dù sao Moore cũng là quán quân thế giới mà."
Nhưng rất nhanh, đến mười lăm phút sau, giọng của chị gái MC cao hẳn lên, kích động giải thích: "Kế đến chúng ta sắp nhìn thấy một khúc cong liên hoàn, nổi danh là mãng xà núi Thanh Nham!"
Sở dĩ có tên là mãng xà núi Thanh Nham vì đoạn đường đua này trên bản đồ uốn lượn khúc chiết, trông cứ như một con mãng xà khổng lồ đang chiếm ngự đường đua.

Vì có nhiều khúc cua liên tục, hơn nữa đường núi dễ xảy ra sự cố, các tay đua đến đoạn này đều giữ tốc độ dưới 100 km/h.

Hoa tiêu của Moore thậm chí còn nhắc nhở trước: "Đừng mất cảnh giác với đoạn mãng xà này, từng có mấy chục tay đua để mạng lại dưới cung đường này rồi.

Mục đích trận này của chúng ta là thắng, không phải nộp mạng."
"Anh đoán xem, Hoắc Khang sẽ giảm tốc độ chứ?" Nhìn điểm đỏ trên bản đồ, đáy mắt Moore dần dấy lên sự điên cuồng.

Hoắc Khang vọt vào cung đường mãng xà, tốc độ rất nhanh, hắn không giảm tốc độ, thậm chí biểu cảm trên mặt hắn còn rất nhẹ nhàng.

Tim khán giả cũng nhảy cả lên.

"Aaa K thần xông lên đi!"
"Gióng trống vượt khúc cua này vượt qua Moore!"
Ở khúc cua thứ nhất, Hoắc Khang dùng kỹ thuật điêu luyện vượt qua, kỹ xảo đẹp đến không thể chê vào đâu được máy bay không người lái quay lại.

Chị gái MC kích động: "Đến rồi! Kỹ thuật cua độc quyền của K thần!"
Fans của K thần điên cuồng hò hét, người xem không hiểu nhiều, chỉ biết rất lợi hại thôi.

Tốc độ của Hoắc Khang giảm hơn so với đường thẳng, nhưng vẫn hơn 100km/h, khúc cua đầu tiên vẫn ổn, những khúc cua nguy hiểm liên tục tiếp theo, hắn phải giảm tốc độ.

Nhưng, ngay khi chị gái MC giải thích phải giảm tốc độ thế này thế nọ thì khán giả lại kinh ngạc phát hiện: Mẹ ơi! Sao hắn vẫn chưa giảm tốc! Đối diện khúc cua kế tiếp là vách núi đó, hắn không muốn sống nữa hả!
Vẻ mặt Hoắc Khang vẫn bình tĩnh như lúc đầu, động tác tay thuần thục như đã thực hiện trăm ngàn lần, in sâu trong phản xạ tự nhiên.

Khúc cua thứ hai, vượt qua, khúc cua thứ ba, vượt qua...!
Khán giả điên cuồng, MC cũng sắp phát điên rồi.

"Trời ạ có ai cản tên điên này lại không, tôi nhìn xe hắn bay mà tim cũng sắp bay ra rồi!"
"Trời ạ chuyện gì đang diễn ra đây? Giờ vẫn còn đang ở trước khúc cua đầu tiên đúng không? K thần đâu rồi? Giờ tôi chỉ muốn quỳ xuống gọi K thần là ba thôi!"
"Xin anh dừng thể hiện kỹ thuật đi mà, đằng trước là vách núi đó, anh có thể nghĩ đến trái tim nhỏ bé đáng thương của người hâm mộ được không?"
"Người đâu, mau cứu giá, mau trợ tim hô hấp nhân tạo cho trẫm!"
Từ lúc nào, Moore cũng đã đến đoạn đường đua mãng xà.

Theo thông tin từ nhóm phân tích, hắn ta đã biết cách vào cua bất thường của Hoắc Khang.

Nếu Hoắc Khang vẫn cứ như vậy, hắn ta có thể sẽ thua mất...!
Không! Không thể nào! Sao hắn ta có thể thua! Hắn ta không bao giờ cho phép điều này diễn ra!
Moore cũng không hổ là tuyển thù hàng đầu thế giới, hắn ta bình tĩnh lại rất nhanh, quyết định: "Chúng ta cũng như vậy đi."
Hoa tiêu kinh hãi bối rối: "Hắn không sợ chết, cậu cũng không sợ chết sao?!"
Moore kiên quyết: "Không thắng, thà chết còn hơn."
Hoa tiêu giật mình nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn ta, mồ hôi lạnh ướt sũng người.

Moore, cậu...!cậu đúng là điên rồi!
Hoa tiêu thậm chí có ý nghĩ muốn bỏ xe chạy, nhưng gã không còn đường lui nào khác, chỉ có thể cắn răng liều theo Moore.

Nhưng hai người không thể ngờ được, điều tuyệt vọng hơn cả cái chết chính là khi bạn đang cận kề cái chết, không màng sống chết thì bạn vẫn không thể vượt qua đối thủ.

Khán giả theo dõi màn rượt đuổi của hai người, thiên phú và thực lực của Hoắc Khang từng bước dồn ép Moore, tất cả đều được thể hiện sinh động trong vòng đấu này.

Họ muốn nói rằng, với màn trình diễn tuyệt vời như vậy, kết quả đã không còn quan trọng nữa.

Nhưng không ai dám nói ra câu đó, vì tất cả mọi người đều rõ, hai người đều đang nhảy múa trên lưỡi đao, dùng tính mạng của mình đặt cược cho trận thắng bại này.

Brừm! Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, xe của Hoắc Khang đã cán đích đầu tiên.

Một giời mười phút mười bốn giây.

Hắn lại lần nữa thiết lập kỷ lục mới, hơn nữa còn là kỷ lục phi thường!
Sau khi Hoắc Khang về đích sẽ có thời gian nghỉ ngơi ngắn.

Ngay cả khi tuyển thủ thứ hai có cùng tốc độ với hắn thì theo quy tắc cũng phải mười phút sau mới đến.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều rất rõ ràng, sau khi Moore bị Hoắc Khang bỏ rơi trên đoạn mãng xà đã hoàn toàn hết phần thắng.

Chuyện khiến mọi người thấp thỏm chờ đợi còn lại là: Liệu Hoắc Khang có thể vượt hơn Moore mười một phút không? Câu trả lời vẫn là một bí ẩn, bởi dù ưu thế tốc độ của Hoắc Khang trên đường thẳng không bằng, nhưng cũng không thể bỏ qua.

MC hưng phấn đến phỏng vấn Hoắc Khang: "K thần, xin hỏi anh có cảm nghĩ gì sau vòng đấu này, sau này anh có dự định gì không?"
Vốn Hoắc Khang còn đang cười đấy, nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy vị trí của Moore trên màn hình, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, cứ như bị người ta khinh nhục ghê gớm vậy.

"Má, thằng nhóc này còn nhanh hơn mình nghĩ!"
Vốn dĩ hắn định vượt Moore đến mười lăm phút, nếu vậy thì ưu thế của đội Văn Tâm cũng rõ hơn nhiều, cô chỉ cần lên chạy một vòng là được.

Nhưng giờ Moore cũng sắp đến đích rồi, tính tính thì khoảng cách chỉ vượt mười hai phút, nói không chừng còn chỉ có mười một phút.

Nói cách khác, áp lực thắng bại phải đặt trên người Văn Tâm...!
Đột nhiên, Hoắc Khang cảm thấy dựng tóc gáy, cả người lạnh run.

Tác giả có lời muốn nói:
Biết: Hoắc Khang sợ Nhóc con xòe vuốt cào hắn.

Lại biết: Ngay cả vực sâu Hoắc Khang cũng không sợ.

Nhưng, móng vuốt Nhóc con còn đáng sợ hơn cả vực thẳm đó, móng vuốt con mèo đó có độc đó!
_____________________
[1] Hoa tiêu là người dẫn đường, định nghĩa này thường dùng cho ngành hàng hải và hàng không hơn, là người xem bản đồ, báo trước tuyến đường cho tay đua khi tay đua đang tập trung cao độ đua xe.

[2] Quy tắc ở đây mình cũng không rõ lắm, nhưng theo mình hiểu có lẽ là mỗi tuyển thủ xuất phát cách nhau mười phút để đảm bảo an toàn đường đua, vì đường đua núi cũng hẹp, nếu tất cả cùng xuất phát sẽ dễ va chạm cũng như hạn chế tốc độ của tay đua hơn vì phải tránh đối thủ.

P/S: Thiệt chớ cái con mèo rừng này đáng ăn đòn thiệt:)))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui