Meo Trẫm Còn Chưa Ăn No


Vu Hiểu Thao từ trên người Lôi Khải Hoành nhảy xuống, chạy về hướng cây tiêu nhỏ vừa được trồng xong.

Khi chạy đến trước mặt hoa tiêu nhỏ, giơ chân nhỏ chạm vào một lát.

Thân cây tiêu nhỏ được trồng thẳng đứng như vậy mà cũng bị nghiêng đi một tí.

Tuy rằng nhỏ, nhưng rất rõ ràng, cái thân này phát triển vẫn rất cứng cáp.

Rễ cây tiêu nhỏ được trồng ở diện tích đất rộng rãi, không còn bị giới hạn bởi vật chứa và dịch dinh dưỡng nữa, bộ rễ khổng lồ ấy cuối cùng cũng có thổ nhưỡng để bám vào, chầm chậm mà lan rộng trong lòng đất, xung quanh dần dần xuất hiện chút ít linh lực tập trung lại, hoàn cảnh giống như lúc đầu mới trồng hoa tiêu nhỏ vậy.

Vu Hiểu Thao sau khi cảm nhận được chút linh lực đó thì hài lòng mà liếm mép, xoay người chạy như bay quay về, đứng trước mặt Lôi Khải Hoành, sau khi bị xách lên, Vu Hiểu Thao chân thành mà cọ cọ bả vai của hắn để bày tỏ lòng biết ơn.

Lôi Khải Hoành vuốt ve đỉnh đầu của cậu, "Đi xem thử căn phòng đã chuẩn bị cho mày?"
Vu Hiểu Thao húc vào bàn tay của Lôi Khải Hoành, kêu một tiếng, "Meo~"
Được, Lôi ái khanh nói là tính.

Lôi Khải Hoành không thường xuyên ở phủ Nguyên soái của Đế Tinh, thường ngày chỉ có lão quản gia và một vài người máy ở nhà.

Chỉ có lúc hắn quay về Đế Tinh, trong phủ Nguyên soái mới có thêm một bộ phận binh sĩ vào ở, thêm một chút hơi ấm của con người.

Có điều cho dù các sĩ quan cảnh vệ có vào ở trong phủ Nguyên soái thì thường ngày cũng không xuất hiện trước mặt ông, chủ yếu là tuần tra bên ngoài tòa nhà chính của phủ Nguyên soái.

Cho nên, tòa nhà chính ba tầng của phủ Nguyên soái tương đối vắng vẻ.

Lão quản gia dưới sự phân phó của Nguyên soái, suốt chặng đường có hơi ngẩn ngơ mà dẫn đường.

Cho đến khi đi đến căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho mèo nhỏ, mới lấy lại tinh thần.

Ban đầu khi tuân theo mệnh lệnh sắp xếp cho mèo nhỏ một căn phòng, lão quản gia vốn không có bao nhiêu cảm giác.

Ngay lúc này, tận mắt thấy Nguyên soái một tay ôm một chú mèo con màu trắng cam đang cong cong cái đuôi mà đánh giá quan sát xung quanh, ông mới có cảm nhận chân thật.

Phủ Nguyên soái vắng vẻ hiu quạnh này, cuối cùng cũng có một con vật nhỏ có thể sưởi ấm phủ rồi.

Thật là đáng vui đáng chúc mừng!
Lão quản gia ngắm nhìn bộ lông ấm áp mềm mại của mèo nhỏ đến mức làm người ta rung động.

Từ nay về sau, lúc Lôi soái xuất chinh bên ngoài.

.

Mèo nhỏ này có phải là có thể ở bên cùng ông - lão già cô đơn này, uống trà phơi nắng rồi?
Tất nhiên, nếu như lúc này được Nguyên soái ôm không phải là một chú mèo nhỏ, mà là một phu nhân.

.

Không, một vị phu nhân của Nguyên soái thì càng tốt, phủ Nguyên soái sẽ giống như lúc lão Nguyên soái và phu nhân khi còn sống, giống một gia đình hơn!
Lão quản gia lặng lẽ thở dài, mở khóa khóa thông minh của căn phòng dành cho mèo nhỏ.

Sau đó, Vu Hiểu Thao vừa đổi tầm mắt từ bức tranh phong cảnh treo trên tường của hành lang nhìn vào căn phòng thì sững sốt.

Đây là một căn phòng cho mèo nhỏ rất rộng rãi, bốn góc phòng bố trí những nhà cây cho mèo rất hoành tráng, cái nào cái nấy đều hoành tráng hơn cái mà Lôi Khải Hoành làm ra cho cậu ở phòng thí nghiệm vũ khí lúc trước, nối liền với nhà cây ở bốn góc phòng là cầu treo hai tầng cho mèo, dưới đất lại trải những tấm thảm mềm và gối ôm hình cá khác nhau, những cây vờn mèo đa dạng, còn có đồ chơi đĩa xoay cho mèo, xe lửa nhỏ.

.

Lôi Khải Hoành cười nhếch mép không thành tiếng, dò hỏi ý kiến của mèo nhỏ, "Thế nào?"
Vu Hiểu Thao quay đầu lại, đôi mắt to tròn nhìn Lôi Khải Hoành, "Meo meo?"
Trẫm có thể đổi cây vờn mèo thành cơ giáp không?
Lôi Khải Hoành vuốt ve đầu của mèo con, "Từ nay về sau chỗ này chính là phòng của mày.

"
Vu Hiểu Thao:.

Lần sau trẫm sẽ dùng chân mình bày tỏ sự đồng ý của trẫm cho ái khanh biết.

Sau khi xem xong căn phòng, lão quản gia nói, "Nguyên soái, trong tủ thức ăn có chuẩn bị cho mèo nhỏ các loại đồ ăn dành cho mèo khác nhau, bây giờ có cần qua đó xem thử hay không?"
Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ.

Đối với vật thể sống hình dạng mèo trí tuệ cao này, không biết liệu thức ăn cho mèo có phải mới là thức ăn phù hợp hay không.

"Meo meo!"
Lôi Khải Hoành đã hiểu, nói với lão quản gia, "Lão Ngụy, đem tất cả bán hết đi.

"
Lão quản gia:.

Bán hết?
Lôi Khải Hoành nói tiếp, "Lão Ngụy, chuẩn bị một vài nguyên liệu thức ăn từ thiên nhiên, mèo nhỏ thích ăn bữa ăn thịnh soạn.

"
Lão quản gia ngơ ngác mà đi chuẩn bị.

Nhất thời ông có hơi chưa hiểu được, bữa ăn thịnh soạn mà Nguyên soái là muốn một bữa ăn thịnh soạn như thế nào?
Suy nghĩ một hồi, lão quản gia quyết định làm phần ăn dành cho ít nhất năm người.

Còn về Lôi Khải Hoành thì hắn đang dắt mèo nhỏ đi dạo xung quanh phủ Nguyên soái, để mèo nhỏ quen thuộc với môi trường chung quanh.

Chỗ lão quản gia bên kia đang sử dụng các loại dụng cụ nhà bếp thông minh để nấu những món ăn đa dạng, truyền đến mùi hương nhàn nhạt như có như không.

Vu Hiểu Thao đã từng ăn bữa ăn tổng hợp mấy ngày liền trên phi thuyền dứt khoát chạy đi tìm kiếm nơi mùi hương tỏa ra.

Quen thuộc với hoàn cảnh có thể từ từ tính sau, ăn chút gì đó quan trọng hơn.

Lôi Khải Hoành nhếch lông mày, dường như mèo nhỏ đã phát hiện ra việc gì đó rất thú vị, liền một mạch đi theo mèo nhỏ.

Một mèo một người, một trước một sau mà đi đến bên ngoài nhà bếp, mèo nhỏ chạy thẳng đến bàn ăn đã được bày ra mấy đĩa thức ăn.

Lôi Khải Hoành bật cười, nhìn chú mèo nhỏ đã nhảy lên bàn ăn đang chảy nước miếng nhìn một bàn thức ăn.

Lôi Khải Hoành rút khăn giấy lau sạch chân cho mèo nhỏ, ra hiệu rằng cậu có thể bắt đầu ăn rồi.

Vì thế, cho đến lúc lão quản gia bưng đến món ăn khác qua đây thì những đĩa trên bàn ăn đã bị liếm rất sạch sẽ, cặn thừa của nước canh cũng không chừa.

Mà mèo nhỏ nào đó đang ngồi trên bàn, thò đầu ra để Nguyên soái của họ lau miệng cho nó.

Khi mèo nhỏ nhìn thấy ông, lấy chân gạt bỏ tay của Nguyên soái, đi về hướng của ông, ngẩng đầu "meo" một tiếng.

Đôi mắt to tròn long lanh nhìn về phía.

.

đĩa thức ăn ông đang cầm trên tay.

Lão quản gia nhìn ánh mắt của mèo nhỏ là hiểu ngay, trái tim suýt nữa thì nổ tung.

Vu Hiểu Thao nhìn người tay bưng đĩa có thức ăn, khẩn trương quay đầu nhìn Lôi Khải Hoành, "Meo!"
Lôi ái khanh, mau đến giúp!
Cùng với lúc mèo nhỏ kêu thì Lôi Khải Hoành đưa tay nhận lấy đĩa thức ăn từ trong tay lão quản gia, đặt xuống trước mặt mèo nhỏ.

Vu Hiểu Thao cảm kích mà kêu một tiếng với hai người, sau đó bắt đầu ăn.

Mà lão quản gia nhìn mèo nhỏ trong vòng một phút đã giải quyết hết một đĩa thức ăn, liếm đĩa ngay tại chỗ, quay đầu nhìn nguyên liệu trong nhà bếp bị đã tiêu hao hơn một nửa, quyết đoán từ trong tủ dự trữ đem ra thêm một đống.

Hai tiếng sau, Vu Hiểu Thao đã ăn sạch tất cả các nguyên liệu tự nhiên trong tủ dự trữ ở phủ Nguyên soái của Lôi Khải Hoành.

Từ lúc bắt đầu, lão quản gia từ trạng thái ngẩn ngơ, đến kinh ngạc sau đó là tê liệt, đến cuối cùng đã quyết đoán liên lạc với chợ bán nguyên liệu thiên nhiên, đặt một đơn hàng lớn mua một lượng lớn nguyên liệu mỗi ngày giao đến phủ Nguyên soái.

Thấy tủ nguyên liệu dự trữ đã trống không, Vu Hiểu Thao cạ lên bên hông cánh tay của Lôi Khải Hoành, hài lòng mà duỗi thân.

Tuy rằng trẫm vẫn chưa ăn no, nhưng lần đầu tiên có thể thỏa thích mà ăn nhiều như vậy, vẫn rất là thỏa mãn nha.

Sau khi duỗi thân, Vu Hiểu Thao nhìn về phía lão quản gia, kêu một tiếng cảm ơn, "Meo~"
Lôi Khải Hoành nhấc mèo nhỏ lên rồi đứng dậy, gật đầu với lão quản gia, đem theo mèo nhỏ rời đi.

Lão quản gia đưa mắt tiễn Lôi Khải Hoành mang theo mèo nhỏ rời đi, sau đó nhìn một chồng đĩa lớn trên bàn, đứng ở đó hoài nghi nhân sinh.

Thường ngày, phủ Nguyên soái của họ trước giờ chưa dùng đến nhiều đĩa như vậy.

.

Nguyên soái của họ đem về không chỉ đơn giản là một chú mèo nhỏ.

Mà là đem về một con thần thú có thể nuốt chửng vạn vật nhưng lại không thể hiện ra.

Còn Nguyên soái của họ, vậy mà không có gì làm chỉ nhìn chằm chằm mèo nhỏ ăn thức ăn hết hai tiếng đồng hồ!
Thật là không thể tin được!
Sắc trời dần tối đen, lão quản gia ôm tách trà nhìn xa xa về cọng cỏ nhỏ hoàn toàn không thấy bóng đâu trong sâu sau trống trãi, tiếp tục hoài nghi nhân sinh, đồng thời ở Đế Tinh càng có nhiều người cũng đang từ từ bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Hoàng đế bệ hạ của đế quốc đã nói là hôm nay đến Địa Tinh đâu rồi?
Trời đã sắp tối rồi, không lẽ là đến trễ hơn chút?
Cũng không thể vì dân chúng đón tiếp bệ hạ quá đông mà đổi ngày chứ?
AI thừa kế là một loại AI của đế quốc mà mức độ ưu tiên cao hơn so với tất cả các AI khác, tuyệt đối không thể nào nói dối được, cho nên, người bên ngoài trạm phi thuyền Đế Tinh lại tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Cho đến khi thời gian dần dần trôi qua đến chạng vạng tối, đến khi trời tối đen, từng phút trôi qua gần đến 0 giờ.

Mắt thấy một ngày trong thông báo của AI thừa kế sắp trôi qua.

Tuy nhiên, phi thuyền của Hoàng đế bệ hạ đã nói đâu, không thấy bóng dáng của chiếc phi thuyền nào.

Suốt cả ngày nay, trạm phi thuyền Đế Tinh trừ phi thuyền của Lôi soái, những cái khác đừng nói là phi thuyền nữa, đến thiết bị bay tinh tế loại nhỏ cũng không có!
Phi thuyền của Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc ở đâu?
Nếu như tất cả người dân của Đế Tinh đều vì để tránh nghi ngờ và chờ đợi Hoàng đế bệ hạ mà bỏ qua một ngày này, vậy thì phi thuyền duy nhất xuất hiện trong hôm nay có lẽ là của Hoàng đế bệ hạ.

Còn có một ngoại lệ duy nhất, đó là Lôi soái sau khi dò hỏi tình hình thông qua Thư ký trưởng thì khăng khăng muốn đến Đế Tinh vào ngày hôm nay.

* * * Hình như là có chỗ nào không đúng.

Vì thế, lúc chuẩn bị đến 0 giờ, tất cả mọi người không hẹn mà cùng đưa ra một suy đoán gần như có thể khẳng định.

Suy đoán này không những khiến cho thế lực khắp nơi đang trên thiết bị bay mà chờ đợi nơi góc tối đó gương mặt tái xanh đi, cũng khiến cho gương mặt của dân chúng bình thường xung quanh khi nhìn thấy sẽ xanh mặt.

Sau đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về chiếc phi thuyền chuyên dụng của Lôi soái đang đậu ở bên trong trạm phi thuyền.

Cả một ngày nay của Đế Tinh, một chiếc phi thuyền duy nhất đến trong hôm nay.

Hoàng đế bệ hạ được AI thừa kế ràng buộc chính là Lôi soái!
Vậy mà họ vẫn cứ dùng thái độ ngạo mạn như thế để người ta đi mất, còn ngu ngốc mà ở bên ngoài trạm phi thuyền trông chờ mòn mỏi đến tận 0 giờ?
Hmmmm.

.

Tất cả dân chúng đang chờ đợi ngoài trạm phi thuyền, gần như đều muốn đấm vào ngực mình.

Vị đó chính là Lôi soái, anh hùng của đế quốc, Lôi soái đã nhiều lần trong trận chiến chống lại sóng trùng, đánh lại trùng tướng, bảo vệ an ninh đế quốc.

Ngài ấy sẽ được AI thừa kế nhắm trúng, từ một phương diện khác mà nói, cũng rất là hợp lý.

Nhưng mà, họ đã hành xử như thế nào?
Sau khi họ chúc mừng xong việc Lôi soái đã tiêu diệt trùng tướng, sóng trùng hoặc có lẽ sau khi bị tiêu diệt vĩnh viễn, mà chỉ có vài tiếng thở dài bi thương rằng trời kỵ anh tài, rồi liền bỏ quên vị Lôi soái đã vì ngăn chặn sóng trùng mà bị trọng thương này.

Sau đó thì giương mắt trông chờ vị Hoàng đế bệ hạ hành tung bí ẩn, mấy ngày liền chờ đợi đón tiếp!
Sau khi bị trọng thương, Lôi soái lần đầu tiên chính thức xuất hiện trước mặt họ lại bị ngó lơ.

Lần này thì hay rồi, Lôi soái người ta chính là Hoàng đế bệ hạ.

.

Ôi, trời tối như thế, sắc trời lạnh như thế, gương mặt ngược lại rất nóng.

Đồng thời lúc đó, Lôi soái đang ở phủ Nguyên soái.

Vu Hiểu Thao từ trong căn phòng dành cho mèo ra ngoài đi dạo, trong màn đêm tăm tối mở to đôi mắt mèo sáng long lanh, bước chân không một tiếng động, chạy về hướng căn phòng trên lầu của Lôi Khải Hoành.

Cửa phòng đang đóng.

Đương nhiên cậu cũng không hy vọng trong đêm khuya như vậy cửa phòng Lôi Khải Hoành sẽ mở toang.

Vu Hiểu Thao ngồi trước cửa phòng, suy nghĩ xem bản thân nên làm thế nào để gõ cửa.

Cậu giơ chân vỗ nhẹ, nhưng lòng bàn chân quá mềm, vỗ nhẹ vài cái vốn âm thanh không to bao nhiêu.

Vì thế cậu lại hơi dùng lực, nhưng vì sao âm thanh vẫn rất nhỏ, cho dù đang ở trong hành lang giữa đêm khuya thanh vắng, cũng gần như không phát ra tiếng động.

Vu Hiểu Thao nhìn dưới chân mình, không biết đây là loại cửa kim loại bằng chất liệu gì, lại hơi dùng sức, móc câu ẩn hiện.

* * *Trẫm có nên cào cửa hay không?
Lúc Vu Hiểu Thao đang do dự, cửa phòng đột nhiên mờ ra, thân mèo mềm mại mất đà, bổ nhào trên tấm thảm dày trải sàn.

Tiếp đến cậu bị hắn dùng động tác quen thuộc mà nhấc lên, gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Lôi soái xuất hiện trước mắt cậu.

Đôi mắt mèo to của Vu Hiểu Thao nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc giường lớn trong phòng Lôi Khải Hoành, "Meo~"
Lôi ái khanh, đêm tối lạnh lẽo, trẫm nghĩ anh cần một bảo bối làm ấm tay vừa mềm vừa đáng yêu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui