Gạch lát nền trong bệnh viện mát lạnh, Giang Sơ Tinh được đưa đi cấp cứu.
Trong lúc chờ đợi, Hạ Hoài ngồi một mình trên băng ghế bệnh viện, trong tay ôm chặt lọ kháng thể Ale.
Vì hoàn cảnh đặc biệt của Giang Sơ Tinh, anh không chỉ là một Omega mèo trắng quý hiếm mà còn mắc chứng ghét A hiếm gặp nên cần phải kiểm tra toàn diện.
Cuộc kiểm tra kéo dài ba giờ, Giang Sơ Tinh được yêu cầu tiến hành điều trị khẩn cấp.
Bởi vì tin tức tố liên tục không ổn định, hơn nữa lần này phát bệnh quá mãnh liệt, dẫn tới thân thể anh không chịu nổi tạm thời rơi vào hôn mê.
Hạ Hoài đi theo Hạ Thừa Minh vào phòng, nhìn cậu bé trên giường mặc quần áo bệnh viện, sắc mặt tiều tụy, đôi môi tái nhợt khiến lòng cậu như thắt lại.
Bởi vì phóng thích tin tức tố quá độ, đôi tai mèo của Giang Sơ Tinh rũ xuống theo hơi thở thoi thóp.
Hạ Hoài đi đến mép giường, thấy phần gáy và cổ của anh đều đã phủ đầy họa tiết mèo trắng.
Hạ Hoài lập tức nhíu mày, nháy mắt quanh thân khí thế lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi tỏa ra mạnh mẽ.
Cả Alpha và Omega quý hiếm đều phải thích ứng với việc phóng thích tin tức tố trước mới có thể điều khiển đến hình xăm bản thể, nếu không việc cố gắng bức hình căm bản thể lộ ra thật sự sẽ gây tổn hại rất lớn cho cơ thể, chưa kể Giang Sơ Tinh còn phân hóa muộn, loại thương tổn này căn bản là tăng gấp đôi.
Hạ Thừa Minh cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của con trai, liền vỗ vai cậu: “Việc hiển lộ hình xăm bản thể của Omega hiện bệnh viện vẫn chưa có phương pháp điều trị nào.
Đợi lát nữa truyền dịch xong con giúp thằng bé trấn an một chút.
Đừng lo lắng, thằng bé không sao đâu.”
“Ba.” Hạ Hoài siết lọ thuốc trong tay, cuối cùng đưa ra trước mặt Hạ Thừa Minh.
Cậu nhấc lên mí mắt, thẳng tắp mà nhìn Hạ Thừa Minh: “Đừng gạt con.”
Hạ Thừa Minh nhìn thấy lọ thuốc trong tay cậu, trong lòng thở dài một tiếng, chung quy vẫn là không giấu được.
Cuối cùng, ông nói với giọng bình tĩnh thường ngày: “Con muốn biết gì thì cứ hỏi.”
Hạ Hoài nhìn người con trai trên giường, bả vai căng thẳng thả lỏng, giọng điệu rất bình tĩnh: “Anh ấy bị bệnh bao lâu rồi?”
“Kỳ nghỉ hè bắt đầu từ năm thứ hai trung học cơ sở.” Hạ Thừa Minh không giấu giếm: “Khi Sơ Tinh vẫn còn là Beta thì bệnh tình đã khá hơn một chút.
Có thể là do Omega rất nhạy cảm với mùi vị, nên bây giờ tình trạng của thằng bé càng nặng thêm.
“
Hạ Hoài siết chặt lọ thuốc trong tay: “Tại sao anh ấy lại mắc bệnh này, căn nguyên là gì?”
Hạ Thừa Minh dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Chuyện riêng tư của bệnh nhân, ba không được nói chuyện này khi chưa được sự cho phép.”
Hạ Hoài mím môi, nhất thời không lên tiếng.
“Con ở lại trông thằng bé một chút.” Hạ Thừa Minh nhéo héo vai cậu: “Ba đi gọi điện thoại cho mẹ Sơ Tinh, không thể gạt bà ấy được nữa.”
Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người.
Sau khi truyền dịch xong, y tá tiến vào xử lý thỏa đáng rồi rời đi.
Hạ Hoài đi tới bên giường, cậu nhìn Giang Sơ Tinh thật lâu không nhúc nhích.
Dần dần, trong không khí phảng phất mùi thông biển sâu thẳm phiêu tán, một đôi tai báo đen tuyền lộ ra từ mái tóc ngắn của Hạ Hoài, cái đuôi báo đen cũng lộ ra, lắc lắc vuốt ve mu bàn tay vừa được truyền dịch của Giang Sơ Tinh.
Hạ Hoài nhìn nam sinh trên giường, ngữ khí ấm ách trầm thấp: “Vì sao em lại là người biết cuối cùng?”
Cả người Hạ Hoài không biết vì cái gì mà nhẹ nhàng run rẩy, có lẽ là phẫn nộ cũng có thể là đau lòng.
“Ca ca.” Giọng Hạ Hoài mang theo chút oán trách: “Em rốt cuộc là gì trong mắt anh?
Tin tức tố Alpha nồng đậm dần dần xâm chiếm toàn bộ không gian, trộn lẫn với đám sương mù Omega trong không khí, nhuộm cả phòng bệnh thành hương vị của hai người.
Hình xăm da báo đã che kín cánh tay Hạ Hoài, cậu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai mèo trắng nõn của Giang Sơ Tinh.
Những cái vuốt ve của cậu rất nhẹ, như sợ hãi bản thân làm đau anh.
Trong lồng ngực có chút nhoi nhói, mọi lời oán trách tích tụ trong lòng suốt hai năm qua dường như giờ phút này đều biến mất không còn gì.
Hạ Hoài siết chặt ngón tay: “… Thực xin lỗi, đáng lẽ em phải phát hiện sớm hơn mới phải.”
Những dấu hiệu lặp đi lặp lại nhiều lần rõ ràng đều ở trước mắt.
Hoặc là nói, trong lòng cậu sớm đã có nghi hoặc, chỉ là không có dũng khí để hỏi.
Vì mỗi khi đến gần anh đều khiến cậu lo lắng khôn nguôi, cậu cứ sợ hãi ca ca chính miệng nói chán ghét cậu, nói cậu cách anh xa một chút ngay mãi mãi.
Đã trải qua một lần, Hạ Hoài thật sự rất sợ hãi.
“Ca ca” Hạ Hoài nghĩ đến những gì Giang Sơ Tinh đã phải chịu đựng trong hai năm qua, nỗi đau thắt lại của cậu càng tràn ngập trong lòng, đôi mắt cậu đỏ hoe: “… Từ nay anh đừng đẩy em ra nữa.”
Dưới sự trấn an của Hạ Hoài, thân thể Giang Sơ Tinh từ từ có chút tốt hơn.
Đôi tai mèo trắng như tuyết khẽ run lên vì được Hạ Hoài chạm vào, hơi gấp lại cọ vào mu bàn tay Hạ Hoài.
Mọi cử động đều tốt.
Ánh mắt Hạ Hoài mang theo một chút kinh ngạc, khi nhìn xuống thì phát hiện nam sinh trên giường vẫn chưa tỉnh, đây chỉ là phản xạ có điều kiện của thần kinh.
Hoa văn mèo trắng của Giang Sơ Tinh cũng dần dần mờ đi dưới sự trấn an của Alpha.
Một giờ sau, Giang Uyển Thi vội vàng chạy tới.
“Tiểu Hoài, bé ngoan, cháu đã vất vả rồi, để dì chăm sóc thằng bé là được.” Giang Uyển Thi cảm xúc còn tính như ổn định, chỉ là hốc mắt kia đỏ bừng, rõ ràng đã khóc trước khi đến.
“Dạ.” Hạ Hoài đứng dậy khỏi vị trí, vẻ mặt bình thản.
Giang Uyển Thi siết chặt tay Giang Sơ Tinh, đôi mắt lại đỏ hoe: “Đứa ngốc, mẹ thực sự xin lỗi con, đã khiến con chịu nhiều ủy khuất rồi.”
Hạ Hoài thức thời ra khỏi phòng bệnh, chỉ là khi bước ra cậu đã kịp nghe thấy một cái tên.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên này.
Lý Thái Khi.
Hạ Hoài đóng lại cửa phòng bệnh.
Mặc dù cậu khá nghi ngờ về cái tên này, nhưng trước mắt điều cậu muốn biết nhất chính là liệu bệnh của Giang Sơ Tinh có thể chữa khỏi được hay không.
Hạ Hoài đi đến phòng nghỉ của Hạ Thừa Minh, đẩy cửa ra, phòng nghỉ không có ai.
Cậu ngồi xuống ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc sau, cửa phòng nghỉ mới được đẩy ra.
Hạ Thừa Minh bước vào, kinh ngạc nhìn Hạ Hoài: “Mẹ Sơ Tinh đến sớm vậy sao?”
“Vâng.”
Hạ Hoài ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông trung niên phía sau Hạ Thừa Minh.
Hạ Bùi nhìn thấy là cháu trai mình, vẻ mặt nghiêm túc cũng thả lỏng, đi tới vỗ vai Hạ Hoài: “Thằng nhóc, mấy tháng không gặp lại vừa cao vừa đẹp trai hơn rồi.”
“Chào chú.” Hạ Hoài có lệ mà gật đầu.
Hạ Bùi cùng Hạ Thừa Minh liếc nhìn nhau.
Hạ Thừa Minh gật gật đầu, đem văn phòng để lại cho hai người.
“Hạ Hoài.” Cánh cửa đóng lại, vẻ mặt Hạ Bùi liền trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Chú nói cho cháu biết một chuyện, mong cháu có thể giúp chú.”
Vả mặt Hạ Hoài cũng nghiêm túc hẳn lên: “Chú cứ nói đi ạ.”
“Có một học sinh Alpha tên Lâm Hòa trong trường cháu.
Chú nghĩ hẳn là cháu cũng biết nó nhỉ?”
Nghe thấy cái tên này, Hạ Hoài nhướng mày nghi hoặc.
“Bây giờ chú đang có một vụ án lớn trong tay.
Vụ án này liên quan đến quá nhiều thứ, chú không thể vội vàng hấp tấp.
Chỉ có thể bắt đầu với con trai của nghi phạm số một, chính là Lâm Hòa ở trường cháu.”
Hạ Bùi là một người nghiện công việc, vừa nói đến công việc của mình, anh liền trở nên nghiêm khắc hẳn lên.
Hạ Bùi vốn là một quan chức cấp cao quan trọng của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật.
Vài năm trước, anh đã nhắm vào một quan chức địa phương tên là Lâm Trạm Hải.
Nhiều bằng chứng về tham nhũng và hối lộ của ông ta đã được tìm thấy trong bóng tối, và một mạng lưới quan hệ tham nhũng khổng lồ cũng đã bị tìm ra trong lúc điều tra.
Vì có rất nhiều nhân vật cấp cao trong số các quan chức tham gia nên anh không thể hành động hấp tấp cho đến khi có được sự tin tưởng của các quan chức cấp cao, một lần thu lưới cả mẻ.
Do đó anh bắt đầu tìm kiếm cơ hội từ hàng loạt vụ án hối lộ liên quan đến Lâm Trạm Hải, trong quá trình điều tra, anh đã vô tình phát hiện ra một vụ án do Lâm Trạm Hải cố tình che giấu, nghi phạm chính là con trai duy nhất của ông ta, Lâm Hòa.
Một năm trước, Lâm Hòa đã đánh đập một nữ Omega vị thành niên sau khi say rượu trong phòng vệ sinh ở KTV.
Cô gái này học cùng trường với hắn ta và cũng là bạn cùng lớp của Lâm Hòa.
Sau khi sự việc xảy ra, cô gái đã trình báo cảnh sát nhưng không may Cục trưởng cục Cảnh Sát kia lại nhiều lần nhận hối lộ của Lâm Trạm Hải, giúp cho con trai bảo bối của hắn được bình an vô sự.
Lâm Trạm Hải rất cưng chiều đứa con trai này, sau khi hối lộ cho cục trưởng một số tiền khổng lồ, ông ta còn bảo vợ nhét tiền bịt miệng người nhà cô gái.
Hạ Bùi chắp tay, ánh mắt lạnh thấu xương nói: “Xâm phạm Omega vị thành niên chỉ có thể tống con trai ông ta vào tù bảy tám năm.
Chú là muốn mượn chuyện này đem khối u ác tính Lâm Trạm Hải kia nhổ sạch tận gốc, làm ông ta không bao giờ có thể xoay người được nữa.”
Hạ Hoài biết Lâm Hòa vốn không phải cái loại tốt lành gì, nhưng không ngờ hắn ta lại có tiền án đáng ghê tởm như vậy.
Nghĩ đến Giang Sơ Tinh bị loại rác rưởi này nhắm tới, ánh mắt Hạ Hoài liền lộ vẻ hung ác: “Chú cần cháu làm gì?”
“Người trẻ tuổi mấy đứa sẽ xử lý chuyện này tốt hơn.” Hạ Bùi đưa kế hoạch dự phòng nói ra: “Chú muốn dùng sức mạnh của dư luận để đẩy Lâm Trạm Hải lên vị trí đầu họng súng”.
Hạ Hoài tắt điện thoại, trên mặt không chút biểu cảm hỏi chú của mình: “Các chú có từng nghĩ đến chuyện Omega kia có thể cũng sẽ bị đẩy ra không?”
“Tất nhiên bọn chú đã nghĩ về điều đó.
Nhưng cô bé đó là một đứa trẻ dũng cảm.
Thật sự cũng rất ghê gớm.”
Hạ Bùi nói: “Chú đã nói chuyện với cô bé rồi, chỉ cần tội ác của Lâm gia có thể bị phanh phui, cô bé nguyện ý phối hợp với chúng ta.”
“Cô ấy cũng đã cung cấp cho bọn chú bằng chứng video và file ghi âm quan trọng.” Hạ Bùi do dự mà nhìn về phía Hạ Hoài: “Nếu cháu sẵn sàng giúp đỡ, dùng những bằng chứng này chắc chắn sẽ tạo thành chủ đề bàn tán của dư luận.”
Hạ Hoài trầm mặc một lát, ánh mắt tối sầm lại: “Giao cho cháu đi.”
–
Hạ Hoài trở lại phòng bệnh, cách cửa kính pha lê nhìn thoáng qua bên trong.
Giang Sơ Tinh vẫn chưa tỉnh lại.
Hạ Hoài đứng bên ngoài phòng bệnh hồi lâu, thẳng đến khi y tá phía sau gọi cậu, “Cậu muốn đi vào à?”
Y tá nói: “Nếu không đi vào, thì phiền cậu tránh ra một chút?”
Hạ Hoài thấy ý tá cầm trong tay một chai truyền dịch, yên lặng mà tránh sang một bên.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hạ Hoài liền đi thẳng về nhà.
Trở lại phòng, cậu đeo tai nghe rồi bấm vào tài liệu do Hạ Bùi gửi đến.
Video đã qua xử lý, không thể nhìn rõ mặt cô gái, chỉ có thể nhìn thấy Lâm Hòa đang túm váy đồng phục của Omega mạnh mẽ kéo vào buồng vệ sinh.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chửi rủa vũ nhục tàn độc của Lâm Hòa, ai cũng có thể biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, Lâm Hòa đeo thắt lưng ra khỏi phòng vệ sinh, vài phút sau, cô gái đỡ tường mà bước ra trong bộ quần áo xộc xệch, ngã ngồi ở hành lang, vừa khóc vừa gọi cảnh sát.
Hạ Hoài nhíu chặt mày, cứ nghĩ đến Lâm Hòa đối với Giang Sơ Tinh cũng ôm loại tâm tư này là các khớp ngón tay cậu liền trở nên trắng bệch, suýt chút nữa bóp nát màn hình điện thoại.
Cậu bấm vào đoạn ghi âm một lần nữa.
Là giọng của một người phụ nữ, mẹ của Lâm Hòa.
Giọng nói của người phụ nữ cao ngạo, không nghe được nửa phần xin lỗi, ngược lại tràn ngập vẻ khinh thường cùng miệt thị.
“Sao, cho rằng phí bồi thường không đủ? Đừng có dùng ánh mắt này nhìn tôi.
Con trai nhà tôi có thể coi trọng con gái nhà mấy người thì chính là phúc khí của nó đấy.”
Giọng người phụ nữ sắc bén vô cùng.
“Nếu như không phải con của mấy người ra bên ngoài không biết tự kiềm chế, cứ đi quyến rũ Alpha thì các người sẽ có cơ hội phát tài như thế chắc?”
“Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra được tâm tư dơ bẩn của nhà mấy người.
Nói không chừng đây đều là kế hoạch mà các người bày mưu tính kế sẵn, thấy con trai tôi đơn thuần ngây ngô như vậy nên muốn tới lừa tiền ăn vạ chứ gì.”
Người phụ nữ kia càng nói càng khó nghe.
“Được rồi, cứ coi như tôi đen đủi mới gặp phải đám xui xẻo mấy người.
Số tiền này cả nhà ông kiếm cả đời khéo cũng chả cầm nổi vào tay đâu nên khôn hồn thì nhận tiền rồi khâu cái miệng lại.
Với ngoại hình của con gái nhà ông mà bán được với giá tốt như này thì chắc mấy người phải mừng thầm lắm đấy nhỉ “.
“…”
Hạ Hoài nghe mà đau cả đầu.
Quả nhiên là mẹ nào con nấy.
Hạ Hoài rất ít khi lên Tieba, vài lần duy nhất là mấy ngày gần đây khi CP của cậu và Giang Sơ Tinh ra đời, sau đó cậu cũng không đăng nhập nữa.
Vì thế, bây giờ cậu liền ung dung thong thả đăng ký một tài khoản phụ khác..