Đăng ký tài khoản phụ xong, Hạ Hoài đem ảnh chụp đăng lên Tieba.
Bởi vì là một tài khoản mới, thoạt nhìn vừa hoang vu vừa lạnh lẽo nên bài đăng cũng không có ai xem.
Hạ Hoài đặt điện thoại xuống, đi tắm trước.
Vặn vòi hoa sen, nước ấm theo gương mặt chảy xuống.
Cậu rõ ràng nhìn thấy nữ sinh Omega bị xâm phạm trong video kia tuyến thể bị cào đến rách mướp.
Nhìn kỹ tư liệu mới phát hiện, mỗi lần Lâm Hòa lựa chọn đối tượng đều có vài phần giống Giang Sơ Tinh.
Hạ Hoài mở mắt, vẻ mặt u ám nguy hiểm, giống như dưới tầng băng mỏng cơ hồ muốn phun trào dung nham.
Đến khi cậu bước ra khỏi phòng tắm mở điện thoại, bài đăng trống không ban nãy giờ đây đã ngay lập tức bùng nổ.
Tên bài viết: 【 Phơi bày】 bạo.
Không có văn bản, chỉ có hình ảnh.
Thẳng thắn chỉ có 5 tấm ảnh, trong ảnh có thể thấy rõ khuôn mặt Lâm Hòa và cô gái bị xâm phạm.
Là cả quá trình Lâm Hòa kéo cô gái vào buồng vệ sinh.
Phần bình luận bị học sinh các trường gần đó tàn sát như vũ bão.
[Đậu đâu đậu đậu đậu đâu, thằng đó là thằng nào?! Sao dám bắt nạt Omega như vậy, nó chán sống rồi à?! Hiệp hội Bảo vệ Omega đâu, chết cả rồi hả?! ]
[Mẹ nó, cư nhiên còn ở trường chúng ta, con rùa này không phải là học sinh mới chuyển đến trường mình sao?! Hóa ra là một thằng cặn bã! ]
[Lúc trước bà đây còn khen thằng học sinh chuyển trường này đẹp trai đấy, mẹ nó, mắt tui chắc chắn là bị mù rồi! ]
[Ủa thằng này bị rối loạn nhân cách đúng không? Ở trường đều là bộ dáng quân tử khiêm nhường lễ phép cơ mà.
Với người trong ảnh là cùng một người hả? Đây chác chắn là bị rối loạn nhân cách rồi! ]
[Thế này mà còn không phải vào cục ngồi sao, cảnh sát có phải là đều cơm không cần trả tiền không thế, hay là do có lai lịch gì đây? ]
[Ê cái này làm tôi nhớ đến một chuyện nè.
Học sinh chuyển trường trước kia không phải từng nơi nơi hỏi thăm Tinh ca của chúng ta sao? ]
[Đậu má, nó muốn làm cái gì! Đừng tưởng rằng Tinh ca của tôi khuôn mặt xinh đẹp lại hòa nhã dễ gần mà nghĩ là dễ bắt nạt nhé, Tinh ca của tôi sẽ khiến nó có đi mà không có về! ]
[ Chắc là không có đâu, bằng không cũng không có khả năng sống tới hôm nay mừ.
]
…………
Tất cả đều là bình luận tức giận bất bình chửi rủa, một số người thậm chí còn lột ra lý lịch của Lâm Hòa.
Các anh hùng bàn phím mà đã ra tay thì không gì là không thể.
Hạ Hoài nhìn dư luận trên mạng càng lúc càng lớn, những người đứng ra vì Omega kia càng ngày càng nhiều.
Đến nửa đêm, lượng truy cập bài đăng đạt đến đỉnh điểm.
Hạ Hoài nhìn bài đăng, ánh mắt hòa cùng màn đêm bên ngoài.
–
Nửa đêm, WeChat của Lâm Hòa xuất hiện một tin nhắn từ ủy viên thể thao trong lớp gửi tới.
[Ủy viên thể thao]: Người trong ảnh là cậu à?! [Liên kết diễn đàn]
Chưa được một giây, một tin khác lại nhanh chóng được gửi đến.
[Ủy viên thể thao]: Mày mẹ nó quả thực làm người ghê tởm, ông mày cứ nghĩ đến chuyện từng kề vai sát cánh với mày là lại thấy buồn nôn chết đi được, đệt mẹ mày! Đồ súc sinh còn không bằng một con chó!
Không duyên cớ bị người mắng, là ai cũng đều không thể thấy ổn, nhưng Lâm Hòa lại nhịn xuống được, đáp lại một dấu chấm hỏi.
Xét cho cùng thì trước mặt người ngoài hắn vẫn luôn giữ dáng vẻ khiêm tốn lịch sự có thừa.
Kết quả đáp lại hắn lại là ——
Bạn không phải bạn bè của đối phương, vui lòng gửi yêu cầu kết bạn.
…… Bị kéo đen.
Lâm Hòa trước kia chưa từng phải chịu đựng loại chuyện bất bình này, lập tức muốn đập điện thoại, nhưng thoáng nhìn thấy đường link bài đăng, hắn nghiến răng kìm lại tính khí của mình, bấm vào.
Khi nhìn thấy những bức ảnh và bình luận trên bài đăng, cả người hắn lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Ở trường học hắn có bao nhiêu văn nhã, ở nhà hắn liền có bấy nhiêu bạo lực.
Tay với được thứ gì bên cạnh đều toàn bộ bị hắn đập nát.
Lâm Hòa gắt gao siết chặt điện thoại, hô hấp dồn dập, da thịt run lên.
Hắn vừa định gọi người tra IP của người này một chút, thì mẹ hắn đã gọi điện thoại tới trước.
Lâm Hòa hiện tại không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì, không muốn trả lời điện thoại của bất kỳ ai, chỉ muốn bắt được tên khốn đăng bức ảnh lên.
Hắn muốn tải ảnh chụp của thằng đó lên băm thây vạn thóa!
Sau khi cúp máy, lại đến bố hắn gọi tới.
Lâm Hòa nhẫn nhịn bắt máy.
Hắn không kiên nhẫn alo một tiếng, giọng nói của Lâm Trạm Hải ở bên kia có phần nghiêm khắc và gấp gáp hơn ngày thường vài lần: “Đồ khốn kiếp!! Sao mày lại cố tình gây rắc rối cho bố vào cái giai đoạn quan trọng thế này! Mày có biết cuộc bầu cử này quan trọng với bố mày như thế nào không! Lập tức cút về đây ngay!”
Lâm Trạm Hải rất ít khi mắng Lâm Hòa, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay.
Đầu dây bên kia vang lên giọng mẹ Lâm Hòa qua điện thoại: “Ông tức giận với con trai chúng ta làm cái gì? Thằng bé cũng chả phải người đăng video lên! Ông mà dám mắng con trai bảo bối của tôi nữa là tôi không để yên cho ông đâu!”
“Đều là do bà chiều hư nó.
Nếu bà tiếp tục chiều nó như vậy, sớm muộn gì nó cũng sẽ phá hỏng chuyện tốt của chúng ta! Đồ đàn bà phá của!”
Hai người bên kia điện thoại tranh cãi kịch liệt khiến Lâm Hòa đau hết cả đầu liền trực tiếp cúp máy.
Nửa đêm, Lâm Hòa gọi mấy thằng bạn tốt heo chó ở Hải Thành của hắn điều tra, rồi đem thông tin người đăng gửi đến cho hắn.
Khi Lâm Hòa nhìn thấy cái tên trên tư liệu, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đó sẽ là Hạ Hoài.
Lần nào cũng là thằng đó, ở hẻm cũng vậy, lần này cũng vậy.
Vẻ mặt của Lâm Hòa méo mó, khát vọng hủy diệt lan tràn từ tận đáy lòng.
–
Ngày hôm sau, sau tiết học đầu tiên, Hạ Hoài đến văn phòng của Lão Hứa.
Lão Hứa nhìn vào bản báo cáo phân hóa mà Hạ Hoài đưa tới, ông sững sờ mất mấy giây mới kịp phản ứng.
Ông thực sự không ngờ rằng sẽ vẫn còn người đến năm hai trung học mới phân hóa.
Xét cho cùng, giai đoạn phân hóa về cơ bản đều sẽ ở cấp trung học cơ sở, còn giai đoạn phân hóa ở cấp trung học phổ thông thực tế là rất nhỏ.
Lão Hứa lấy ra hồ sơ của Giang Sơ Tinh, nhìn từng cái danh đứng nhất theo hàng, thể thao và nghệ thuật cùng khoa học đều rất xuất sắc, nhưng học sinh xuất sắc này còn là một Omega.
Một Omega xuất chúng như vậy, là người đầu tiên trong lịch sử của Hoàn Xuân.
Sửa lại giới tính xong, Hạ Hoài nói tiếp: “Giang Sơ Tinh có thể sẽ phải xin nghỉ phép trong tuần này.”
Lão Hứa hiểu rõ, rốt cuộc cũng chỉ vừa mới phân hóa xong thôi, đồng tình trả lời: “Không sao, không sao, cứ để em ấy nghỉ ngơi đi.”
Bởi vì phòng làm việc của Lão Hứa ở lầu năm, bên cạnh là văn phòng hiệu trưởng, nên khi đi đến góc cầu thang, Hạ Hoài liền gặp phải nhân vật chính trong video trên Tieba kia.
So với ngày hôm qua, hôm nay Lâm Hòa thoạt nhìn càng thêm chật vật.
Lâm Hòa đã gặp quá nhiều rắc rối vì điều này, nhà trường còn quyết định đình cho hắn tạm nghỉ học trước một tuần.
Tất cả hình tượng ngụy trang của hắn đều bị hủy trong một đêm, Lâm Hòa hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Hoài, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác.
Hạ Hoài dừng lại, ảm đạm nhìn hắn, Lâm Hòa hai mắt đỏ tươi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao từng trêu chọc mày sao? Mày lấy lá gan nào mà dám chỉnh tao như vậy?”
“Chỉnh mày” Hạ Hoài nhướng mày, lạnh lùng ra tiếng: “Nếu thật sự muốn cũng sẽ không cần dùng đến những thứ phiền phức như vậy đâu.”
Lâm Hòa là một người sĩ diện, chưa từng phải chật vật quá trước mặt người khác như thế này.
Hắn thở gấp, nhưng vẫn cố duy trì chút hình tượng cuối cùng, cười dữ tợn nói: “Mày thật sự cho rằng tao sẽ sợ mày à? Dùng tới mấy cái thủ đoạn gian xảo này mà không thấy xấu hổ sao? Tao thấy hình như mày vẫn chưa nắm rõ được tình huống thì phải, biết tao là con của ai không?”
Hạ Hoài nhướng mày, tựa hồ cảm thấy người trước mắt quá buồn cười: “Mày là ngại bản thân chưa đủ xấu hổ sao?”
“Con mẹ mày!” Vẻ mặt Lâm Hòa vẫn luôn cố gắng duy trì hoàn toàn bị xé rách, nắm đấm trực tiếp vung về phía Hạ Hoài.
Hạ Hoài quay sang một bên, giơ tay nắm chặt lấy, đánh vào bụng Lâm Hòa, tay còn lại nắm lấy cổ hắn, miệng nhếch lên, đem hắn ấn ở trên tường không thể động đậy.
Hạ Hoài tiến lại gần một bước, khí thế mạnh mẽ thuộc về Alpha báo đen từ trên người cậu tỏa ra.
Đôi mắt sâu thẳm của thiếu niên bình thường không có thô bạo, nay lại lạnh đến thấu người.
Nhìn khuôn mặt con sói Alpha vừa hung dữ vừa chật vật phía trước, có lẽ là bị kích thích quá, răng nanh bén nhọn đều đã lộ ra.
Hạ Hoài đột nhiên nói nhỏ một tiếng: “Sao thế, không giả bộ nữa à?”
Lâm Hòa ôm cổ họng không nói được lời nào, muốn dùng nắm đấm vung qua nhưng còn chưa kịp ra quyền thì đã bị Hạ Hoài lạnh mặt đem tin tức tố Alpha sắc bén thẳng tắp đè trên người hắn.
Trong phút chốc, Lâm Hòa nhíu mày vì đau, mỗi một hơi thở đều là thống khổ.
Đây là sự áp chế tuyệt đối giữa A và A, không thể chống cự.
Lâm Hòa nhìn sự thô bạo phát ra trong đôi mắt hoa đào của Hạ Hoài nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, điều này quả thực là khiến sống lưng hắn ta ớn lạnh.
Tin tức tố đè lên người hắn càng ngày càng mạnh, Lâm Hòa chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như bị kim đâm thủng vỡ nát.
Đến khi Hạ Hoài thả tay ra, Lâm Hòa liền trực tiếp quỳ rạp xuống đất, ôm đầu run rẩy ở trong góc.
Hạ Hoài từ trên cao nhìn xuống hắn, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi ghê tởm nào đó.
Không muốn để hắn dễ dàng đi về, Hạ Hoài chịu đựng ý muốn tự mình giải quyết người tại chỗ, nhưng lại ghét bỏ phải chạm vào hắn, cậu vặn vẹo ngón tay, cuối cùng xoay người đi xuống lầu.
Lâm Hòa nằm trên mặt đất hồi lâu mới ổn định lại, không cam lòng mà dùng sức đập mạnh vào tường, trong miệng mắng toàn từ ngữ ô uế khó nghe, run run rẩy rẩy mà bò dậy, “Mày chờ đấy cho tao, bọn mày đều chờ đấy cho ông mày!”
Hắn xuống lầu vừa lúc tan học, học sinh từ phòng học ra ngoài bắt đầu hướng hắn chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Nhìn xem, người trên Tieba có phải là thằng đó không?!”
“Là nó đó, tên biến thái này còn dám tới trường nữa à.”
“Cứ nghĩ cùng học chung trường với một người như vậy lại khiến tui buồn nôn chết đi được.”
Lâm Hòa đương nhiên rất có mặt mũi, hắn còn thích trở thành trung tâm của mọi người nên trước mặt người khác luôn giả bộ là một học sinh giỏi giang ngoan ngoãn.
Hắn chưa từng thất bại bao giờ, nên lần nào cũng có thể lừa gạt mọi người một cách trơn chu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có ngày hôm nay, bị chỉ trỏ phỉ nhổ, càng nghĩ nỗi hận trong lòng hắn càng sâu.
Hạ Hoài.
Hắn thầm niệm cái tên này trong lòng.
Lâm Hòa nghiến răng, bước đến cổng trường dưới ánh mắt phỉ nhổ của mọi người, không ngờ đến lại bị ăn một đấm vào đầu.
Quá đột ngột, không kịp phòng ngừa, Lâm Hòa không kịp trốn, cả người liền trực tiếp đụng vào bồn hoa trước cổng, bị những người khác đánh cho tơi bời.
Tài xế đang đợi ở cổng nhìn thấy, mặc dù không mấy khi được hắn đối xử tử tế, nhưng anh ta vẫn vội vàng tiến lên ngăn cản: “Mấy em học sinh này sao có thể đánh người như thế.”
Đang đánh Lâm Hòa chính là một cô gái, cô ta thờ ơ liếc nhìn người tài xế.
Hiện ra bản thể của chính mình.
Bản thể chó lông vàng của tài xế trong nháy mắt liền bị dọa.
( Tài xế là Chó lông vàng – Golden Retriever)
Động tĩnh này không nhỏ, hiện tại còn đang trong thời gian tan học, nên ngày càng đông học sinh vây kín ở cổng trường.
Nhìn thấy đôi tai và chiếc răng hổ của cô gái, không ít học sinh hai mắt sáng ngời, nhịn không được cảm thán.
“Không ngờ lại có thể nhìn thấy một thân hổ hiếm như vậy ở đây, trộ ôi đẹp trai quá xá luôn!”
“Để tui xem nào, ôi trời đây là hổ Bengal à, đỉnh quá đi mất!”
“Đây chính là bản thể đang có nguy cơ tuyệt chủng đó.
Là loài động vật được bảo vệ cấp quốc gia trên núi kìa.
Tui muốn ôm về nhà quá! Bà thấy cái răng nanh đáng yêu chưa kìa!”
( Hổ Bengal hay Hổ hoàng gia Bengal được liệt kê là loài có nguy cơ trong Danh kể từ năm 2008, và được ước tính bao gồm ít hơn 2.500 cá thể vào năm 2011.
Nó bị đe dọa bởi nạn săn trộm, mất và phân mảnh môi trường sống.
Bộ lông của hổ Bengal có màu nâu-cam với các sọc đen, mặc dù đôi khi có để sinh ra các cá thể.
Nó là con vật biểu tượng quốc gia của cả Bangladesh lẫn Ấn Độ.)
“Chị gái này đến từ trường nào thế? Dù tui là nam sinh Omega, nhưng cũng muốn gả cho chị ấy ghê á!”
Cô gái kéo Lâm Hòa đến bên cạnh bồn hoa, hai mắt đỏ ngầu: “Mày dám động vào em gái tao, thằng khốn! Loại cặn bã như mày tao có giết người phải xuống địa ngục cũng nhất định phải dẫm chết mày theo!”
Nói xong lại một quyền nữa đấm lên mặt Lâm Hòa.
Cô gái Omega trong ảnh chụp trên Tieba bị Lâm Hòa xâm phạm kia chính là em gái của cô, người trong nhà vẫn luôn lén gạt chuyện này, thẳng đến tối hôm qua cô mới biết được.
Một đấm này uy lực mạnh mẽ, sắc mặt Lâm Hòa càng thêm khó coi, hắn phun ra một ngụm máu.
Lâm Hòa cũng không phải ăn chay, hắn vừa định động thủ với cô gái đã bị nhóm Omega trong trường phát giác, trực tiếp vọt ra.
“Rẻ rách, tên khốn kiếp này thế mà còn dám đánh lại!”
“Chị em ơi! Làm chết nó đi!”
“Thằng ngu muốn tìm chết à!”
Từ một chọi một, nháy mắt đã biến thành đánh hội đồng.
Những bức ảnh được đăng ngày hôm qua đã hoàn toàn khơi dậy sự tức giận của các Omega, giờ phút này đúng là một thời cơ tốt để trút giận.
Nhiều người sức lực lớn, Lâm Hòa vừa bị Hạ Hoài đè ép đã yếu ớt lắm rồi, lúc này lại bị thêm một đám Omega đánh cho không còn sức lực chống trả.
Bác bảo vệ cũng biết vụ trên Tieba hôm qua, ông ở bên cạnh quan sát một hồi mới lên tiếng ngăn cản: “Được rồi, trường học không phải là nơi để đánh nhau ẩu đả đâu mấy đứa.”
Ông ngoài miệng nói vậy, nhưng người thì hãy còn đứng ở một bên xem tiếp.
Một bầy sói, mèo, chó, chuột đang đánh nhau ở cổng trường, để không phát hiện ra cũng khó.
Trần chủ nhiệm biết chuyện liền hấp tấp chạy lại đây, lúc này mới khiến mọi người dừng tay.
Trần chủ nhiệm bắt đầu lên lớp răn dạy mấy em học sinh: ” Một đám các em sao dám ở cổng trường đánh nhau, coi mấy cái camera kia đều chỉ để trang trí à?!”
Tất cả học sinh đều cúi đầu, nhưng vẻ mặt lại rất sảng khoái.
Đánh được tên khốn kia rồi bọn họ bị mắng cũng đáng.
Tài xế bên cạnh gật đầu, trong lòng thầm nói, đúng vậy, ra tay thế này cũng quá độc ác rồi, may mà giáo viên ở trường này đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, dù là học sinh hư hay học sinh ngoan đều phải dạy dỗ tốt.
Anh ta còn đang thầm khen vị giáo viên này thì bỗng nhiên Trần chủ nhiệm đột ngột chuyển đề tài: “Đừng làm ở nơi dễ thấy quá lộ liễu như thế này, mấy đứa muốn theo cậu ta vào đồn cảnh sát sao? Các em ngốc quá, kiến thức pháp luật bình thường xem ra còn quá ít.”
Đám học sinh vừa mới cúi đầu thoáng chốc nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của Trần chủ nhiệm.
Ý là muốn chúng tìm nơi ít người và không có thiết bị theo dõi nào để giải quyết đúng không.
Tất cả đều phụt một tiếng cười vang, trả lời: “Trần chủ nhiệm anh minh.”
Tài xế:”…………”
Chuyện của Lâm Hòa ở trường học truyền đến ồn ào huyên náo, Trần chủ nhiệm đã nghe nói không ít, hơn nữa hôm nay cô còn biết được Giang Sơ Tinh cư nhiên phân hoá thành Omega.
Còn có một ít tin tức mơ hồ đồn đãi truyền tới tai cô nói rằng Lâm Hòa vẫn luôn hỏi thăm về Giang Sơ Tinh, nghi là muốn xuống tay làm cái gì đó với cậu bé.
Chỉ riêng điều này đã trực tiếp đặc tội Trần chủ nhiệm.
Ai cũng biết, Giang Sơ Tinh là học sinh cưng của cô ấy, mặc dù bây giờ đã chuyển lớp.
Nhưng tục ngữ đã có câu, một ngày làm cô, cả đời làm mẹ.
Trần Thiến tuy rất nghiêm khắc, nhưng cũng được công nhận là rất bênh vực người của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ đoàn kết thầy trò kia, tài xế nhận thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng đưa Lâm Hòa lên xe.
Sau khi mọi người giải tán, đều chạy lên Tieba tập hợp, việc này quả thực có thể nói là khắp chốn mừng vui.
–
Hạ Hoài đến bệnh viện, vừa cúp điện thoại của cô gái Alpha hổ thì nhận được tin nhắn của Cố An.
[Cố An]: Hoài ca, mau nhìn mau nhìn nè, sướng quá! Hôm nay, có một cô gái vừa dũng mãnh vừa uy vũ đến đập thằng Lâm Hòa, mới đập có hai cái đã khiến mẹ nó chẳng nhận ra rồi á! [Liên kết Tieba]
[Cố An]: Hơn nữa thằng Lâm Hòa này còn bị tạm cho nghỉ học nữa, nghe ý tứ phía trên chắc là sắp cho nó thôi học rồi, sảng khoái quá đi mất!
Hạ Hoài nhấp vào liên kết, bài đăng mà cậu đăng tối qua đã trở nên phổ biến hơn.
Dư luận càng lúc càng lớn.
Đây là thời điểm tốt để cập nhật thêm.
Hạ Hoài nhấp vào video cùng file ghi âm đã qua xử lý.
Tải lên.
Nhìn thấy dòng chữ “tải lên thành công” cậu mới thu hồi di động, đi về phía khoa điều trị nội trú.
Khi đến phòng bệnh của Giang Sơ Tinh, cậu nhìn vào kính cửa sổ, thấy anh ấy vẫn chưa tỉnh.
Hạ Hoài đẩy cửa đi vào, nói nhỏ với Giang Uyển Thi: “Dì trở về ngủ đi, dì đã một đêm không ngủ rồi.
Ba cháu nói anh ấy đã không còn trở ngại gì rồi, dì không cần lo lắng quá đâu.”
Giang Uyển Thi vốn muốn từ chối, Hạ Hoài liền nói thêm: “Dì à, dì mà cứ như vậy, chờ Sơ Tinh ca tỉnh lại sẽ càng lo lắng thêm.”
Những lời này đánh trúng điểm yếu của Giang Uyển Thi, vì vậy bà đành gật đầu: “Được rồi, lát nữa dì lại tới, làm phiền Tiểu Hoài nhé.”
Hạ Hoài ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn vào nam sinh trên giường.
Không biết đã qua bao lâu, thiếu niên trên giường run lên hai cái, mới chậm rãi mở mắt ra.
Hai người nhìn nhau.
Giang Sơ Tinh nhúc nhích muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì vừa mới tỉnh, hoàn toàn không có lấy một chút khí lực cho nên được nửa đường lại ngã xuống.
Nháy mắt tiếp theo, một bàn tay to rộng dịu dàng đã đỡ lấy lưng anh, thật cẩn thận nâng anh dậy.
Hạ Hoài thấp giọng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm Hạ Hoài thật lâu, như muốn từ trong mắt cậu tìm ra cái gì đó, đột nhiên hỏi: “Em biết hết rồi à?”
Hạ Hoài dừng lại, ừ một tiếng.
Giang Sơ Tinh cười khổ: “Cuối cùng vẫn để em phát hiện ra.”
“Tại sao anh lại giấu em?” Hạ Hoài nhướng mắt nhìn anh.
Giang Sơ Tinh ánh mắt ngưng trọng, ngữ khí tận lực nhẹ nhàng, cười cười: “Nói cho em biết thì có thể thay đổi được cái gì đây.”
Hạ Hoài hai mắt tối sầm không rõ.
Đúng, nói cho cậu biết cũng không thay đổi được gì nhiều.
Dù thế nhưng cậu có thể cùng anh đối mặt với nó mà.
Hạ Hoài đang định nói thì cửa phòng đã bị mở ra.
Thấy Giang Sơ Tinh đã tỉnh, Hạ Thừa Minh bước tới hỏi: “Cháu thấy thế nào rồi?”
Giang Sơ Tinh thành thật nói: “Vẫn ổn ạ.”
Hạ Thừa Minh liếc nhìn Hạ Hoài, sau đó đặt ánh mắt lên trên mặt Giang Sơ Tinh, cẩn thận nói: “Chú muốn nói với cháu một chuyện.”
Một màn này Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy quen thuộc.
Giống như lần trước phân hoá cũng vậy.
Hạ Thừa Minh không vòng vo, trực tiếp nói thẳng: “Lần này khi kiểm tra thân thể của cháu, chú phát hiện chứng ghét A của cháu đã tốt hơn trước rất nhiều.
Tỷ lệ phát bệnh đang dần dần hạ thấp, nhưng phản ứng ngược lại ngày càng mạnh thêm.”
“Chú đã trao đổi với các chuyên gia trong lĩnh vực này, phỏng đoán là do tác dụng của Alpha xứng đôi trấn an cháu.
Chúng ta cũng đã nghiên cứu một chút.
Ở nước ngoài cũng đã có tiền lệ, chính là thử sờ vào những món đồ thường dùng của Alpha như quần áo, chăn mền và những thứ tương tự.
“
Giang Sơ Tinh nhíu mày, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Vì các triệu chứng của cháu đặc biệt hơn, nên cháu có thể bắt đầu với những món nhỏ trước.” Hạ Thừa Minh nhìn thấy Giang Sơ Tinh nhíu mày càng sâu, một hơi nói hết: “Có nghĩa là trên người cháu bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu đều bị nhiễm tin tức tố của Hạ Hoài thì sẽ có ảnh hưởng rất tốt, rất có lợi cho bệnh tình của cháu.
“
Giang Sơ Tinh nghe xong theo bản năng nhìn Hạ Hoài, chính anh còn cảm thấy loại điều kiện này rất khó tiếp nhận huống chi là Hạ Hoài, em ấy so với mình khéo càng phản kháng nhiều hơn.
Hơn nữa, có Alpha nào lại nguyện ý để người khác lây dính mùi vị của chính mình lắc lư linh tinh chứ, lại không phải là người yêu, điều này hoàn toàn không hợp lý.
Ai biết khi anh nhìn qua, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen láy của Hạ Hoài, phát hiện trong mắt cậu mang theo một nụ cười như có như không.
Sau đó, anh liền nghe thấy Hạ Hoài không mặn không nhạt mở miệng: “Em không ngại.”.