Hai người thay quần áo rồi đi ra cổng trường.
Giang Sơ Tinh nhìn địa chỉ trên điện thoại, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người.
“Giang Sơ Tinh, đã lâu không gặp.” Giang Sơ Tinh nhướng mày, vừa thấy nam sinh kia liền nghiêng đầu hỏi Hạ Hoài: “Em biết không?”
Hạ Hoài liếc nam sinh kia một cái: “Không quen biết.”
“Sao lại không quen biết chứ?” Ánh mắt Bùi Từ chứa đầy địch ý nhìn Hạ Hoài: “Hồi cấp hai, ngày nào cậu cũng tìm tôi gây phiền toái, chính mình đánh không được nên còn nhờ Giang Sơ Tinh ra tay giúp đỡ không phải sao.
“
Hạ Hoài suy nghĩ hai giây, không chút để ý “À” một tiếng.
Ký ức của Giang Sơ Tinh cũng dần dần hiện về, vừa nhớ tới người này, anh liền có chút muốn cười: “Bùi Từ?”
Lại nói đúng là bọn họ với Bùi Từ đã có với nhau một đoạn lịch sử thú vị.
Đó là năm thứ hai trung học cơ sở.
Vào ngày đầu tiên khai giảng, có một học sinh chuyển trường rất láu cá tên là Bùi Từ.
Ngay khi Bùi Từ vừa bước vào trường, hắn đã đội lên đầu mình cái danh hiệu đại ca học đường.
Mỗi ngày đều cà lơ phất phơ không đứng đắn, thấy trong trường có trai xinh gái đẹp nào cũng phải trêu chọc hai câu.
Có lần Giang Sơ Tinh bị Bùi Từ chặn đường trêu chọc ngay khi vừa ra khỏi cổng, còn Hạ Hoài thì không nói một lời liền xông lên.
Hạ Hoài khi đó vẫn chưa phát dục, Bùi Từ lại là một con chó Bull Alpha mạnh mẽ, phát dục sớm hơn Hạ Hoài, nên cậu xông lên đánh nhau với hắn chỉ có trăm hại mà không lợi.
( Ok thì chó Bull là Chó bò Anh hay Chó bò hay chó mặt bò là một giống chó đầu to, khoẻ và dũng cảm của Vương quốc Anh, Chó Bull là giống chó có nguồn gốc từ chó ngao châu Á cổ xưa nhưng chỉ thực sự phát triển ở nước Anh.
Ban đầu chúng được lai tạo dùng để đấu với bò trong những cuộc chơi máu me, sau đó dùng để giữ nhà.)
Trước ngày đó, Giang Sơ Tinh vẫn luôn là một Beta xinh đẹp yếu đuối mong manh trong mắt người khác.
Sau khi ra mặt giúp Hạ Hoài anh mới trở nên nổi tiếng, một trận thành danh, cả trường đều biết rằng Bùi Từ bị Beta đánh đến phát khóc.
Kể từ đó, Hạ Hoài ngày nào cũng đến trường để đợi Giang Sơ Tinh, Bùi Từ lành sẹo liền quên đau, cũng không biết thu liễm, nhìn thấy Giang Sơ Tinh là chạy theo trêu chọc, sau đó hai người liền mỗi ngày đều đánh lộn, cuối cùng mỗi lần đều là Giang Sơ Tinh ra mặt mới có thể kết thúc được.
Hạ Hoài đánh Bùi Từ rất nhiều lần.
Nhưng ngay khi Giang Sơ Tinh vừa xuất hiện, cậu đều giả vờ thành mình mới là người bị đánh.
Giang Sơ Tinh luôn cảm thấy Bùi Từ này có vấn đề, hình như thích bị anh đánh đến nghiện rồi, mỗi lần bị đánh trông hắn đều rất hưởng thụ.
Đã mấy năm không gặp, Giang Sơ Tinh nhìn thấy hắn mặc bộ đồng phục trường số 2, hẳn là đã đỗ vào trường này.
So với hồi cấp 2, Bùi Từ có vẻ cao và khỏe hơn, nhưng khuôn mặt thích tìm rắc rối thì vẫn trơ trơ như vậy.
Tuy nhiên so về sự phát dục, Hạ Hoài giờ đã cao hơn Bùi Từ nửa cái đầu, con người càng xảy ra những biến hóa long trời lở đất hơn, từ trong ra ngoài đều không còn là con báo nhỏ dễ bị bắt nạt như lúc trước.
Tầm mắt Bùi Từ có chút mơ hồ: “Sơ Tinh, tôi nghe nói hiện tại cậu đã trở thành Omega.
Không ngờ Omega cũng có thể chơi bóng rổ chắc như vậy.”
Bùi Từ vừa xuất hiện liền khiêu khích, Giang Sơ Tinh nhướng mày một chút.
“Tại sao, ai quy định là Omega thì không được chơi bóng rổ à?” Giọng điệu của Giang Sơ Tinh có chút nguy hiểm.
Thấy tình hình không ổn, Bùi Từ vội vàng lắc đầu: “Tôi … tôi không phải có ý đó, ý của tôi là cậu vẫn đẹp trai như xưa.”
Hạ Hoài nhàn nhạt nhìn Bùi Từ.
Bùi Từ cúi đầu, đột nhiên có chút xấu hổ, sau đó ngẩng đầu lên như hạ quyết tâm: “Sơ Tinh, tôi có thể theo đuổi cậu không? Tôi thích cậu đã hơn ba năm rồi.”
Nói xong, Bùi Từ bắt đầu tự giới thiệu: “Tôi là chó bull Alpha, là dòng thuần ngao Tây Tạng.
Thực lực của tôi cũng không tồi, vì vậy tôi có thể có cơ hội theo đuổi cậu được không?”
Cái tình tiết này thực sự có chút thay đổi chóng mặt, Giang Sơ Tinh khẽ nhíu mày.
Cũng may học sinh vẫn đang tập trung chơi bóng rổ trong trường, không có nhiều người ở xung quanh.
Hạ Hoài đi lên trước mặt Giang Sơ Tinh, từ trên cao nhìn xuống Bùi Từ, tựa hồ cảm thấy buồn cười: “Bị đánh còn chưa đủ à?”
Bùi Từ ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của cậu ta, có chút kinh ngạc, không ngờ nhóc con lúc trước chỉ biết núp sau lưng Giang Sơ Tinh bây giờ lại cao như vậy, giọng điệu bất giác có chút mơ hồ: “Tôi không hỏi cậu, liên quan gì đến cậu.
“
Giang Sơ Tinh ở phía sau Hạ Hoài mở miệng, cười như không cười nói: “Em ấy là em trai tôi, đương nhiên đây cũng là chuyện của em ấy.
Hạ Hoài, em giúp anh trả lời đi.”
Nghe vậy, cánh môi Hạ Hoài khẽ nhếch lên, nhìn xuống Bùi Từ, lạnh lùng nói: “Biến.”
Bùi Từ khẽ cắn môi, đỏ mặt liếc mắt nhìn Giang Sơ Tinh một cái, vẻ mặt khó xử như cũ lại lần nữa trở lại: “Tôi không…”
Hạ Hoài cười nhạo một tiếng, tiến lại gần một bước, ép về phía hắn.
Lông mi dài của thiếu niên rũ xuống, che đi một nửa đôi mắt hoa đào, hơi thở khủng bố và đáng sợ tràn ra.
Hạ Hoài thấp giọng nói: “Muốn theo đuổi anh trai tôi, phải đánh với tôi trước đã?”
Bùi Từ lần đầu tiên cảm thấy sự khủng bố của kẻ mạnh, bởi vì hắn là dòng thuần chủng nên vẫn luôn là hắn đè người khác xuống.
Lần này hắn lại không thể không lùi một bước.
Hạ Hoài nhẹ nhàng dời mắt khỏi khuôn mặt của hắn, hoàn toàn không để hắn vào mắt.
Alpha gần trưởng thành chạm trán nhau, sức mạnh gần như có thể được phân biệt bằng đối đầu trực tiếp.
Không cần động thủ, Bùi Từ đã theo bản nhận thua.
“Đi thôi.” Hạ Hoài lôi kéo Giang Sơ Tinh, trực tiếp bắt taxi.
Khi xe chạy đi rồi, Bùi Từ vẫn còn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Từ từ.
Hắn hậu tri hậu giác phản ứng lại, trong lòng không cam lòng nhận thua, hắn, hắn chỉ là hơi run chân một chút thôi mà!
Như thể cố tìm chút thể diện cho mình, Bùi Từ hướng về phía cái xe đã chạy xa kia chửi “đậu” một tiếng.
–
Tối hôm đó, Lão Hứa đưa bọn họ đi ăn lẩu hải sản, sau đó hai ba người hẹn nhau đi KTV.
Cố An và Tiêu Thời là ông trùm Karaoke, vừa đi vào liền không dừng lại được.
( Từ gốc là đây là 麦霸-Mạch bá-Karaoke master: có nghĩa là người hát hay trong karaoke hoặc người thích chiếm giữ micro.
[1] Mạch bá có hai nghĩa trong karaoke: thứ nhất là người hát karaoke hay, người có thể hát nhiều bài liên quan đến nhiều thể loại (trong trường hợp này là một từ khen ngợi); thứ hai dùng để chỉ những người thích dành micro khi hát karaoke và bài nào cũng dám hát, bài nào không biết hát cũng có thể tự dàn dựng được, đây là một thuật ngữ mang tính châm biếm.)
Các học sinh lớp 13 thường đến đây chơi, vừa bước vào đã gọi một vài thùng bia và rượu vang đỏ pha với soda.
Mọi thứ đã chuẩn bị đủ mới cùng nhau bắt đầu tổ chức trò chơi.
Một nam sinh lấy bài Poker đặt lên kêu gọi: “Tới tới tới, cùng chơi thật hay thách đê! Luật cũ, vua lớn chọn người, vua nhỏ làm theo.”
Cố An nghe được bọn họ muốn chơi, liền lôi kéo Tiêu Thời tham gia.
Chia bài xong xuôi.
Cố An bước đến đưa thẻ bài của mình ra: “Hắc hắc, xin lỗi nhé mấy chú em, vua lớn ở chỗ tớ này.”
“Nói số thẻ cậu muốn đi.”
Cố An: “Bảy.”
Giang Sơ Tinh cảm thấy mình thực sự có may mắn khi chơi mấy loại trò chơi này, anh bất lực đưa thẻ bài của mình ra.
Mấy nam sinh lần trước chơi xoay chai với Giang Sơ Tinh không nhịn được cười: “Tinh ca, ông thật sự rất thích hợp để chơi trò này đấy, lần nào cũng gặp may như vậy.”
Ở đây còn có nữ sinh, điểm chú ý của mấy cổ vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi CP biển sao.
Cô gái bắt được thẻ bài vua nhỏ liền hỏi: “Món quà đáng nhớ nhất mà cậu nhận được từ Hạ Hoài là gì?”
Giang Sơ Tinh: “…………”
Này cũng là do người chỉ định hỏi.
Anh liếc nhìn Hạ Hoài.
Vừa lúc Hạ Hoài bị gọi đến tên, ngẩng đầu khỏi điện thoại.
Tầm mắt hai người vừa vặn đụng vào nhau.
Trong một khắc đó, đầu óc Giang Sơ Tinh nhớ đến rất nhiều chuyện.
Nhưng đáng nhớ nhất vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
Giang Sơ Tinh suy nghĩ một chút nói: “Một cái kẹo mút.”
Anh sẽ không bao giờ quên được sự ngọt ngào mà chiếc kẹo mút này đã mang đến cho anh.
Mọi người đều rất thất vọng, có người hỏi: “Tinh ca, có phải cậu hơi chiếu lệ với chúng tôi quá rồi không? Làm thế nào có thể là một cây kẹo mút được.”
Không phải nên nói là một nụ hôn đầu hay một cái gì đó kích thích hơn à, một cái nhẫn nhựa chẳng hạn.
Mọi người lại bổ sung một câu: “Có thể không phải đồ vật thật.”
Giang Sơ Tinh vẫn giữ cái đáp án này.
Hạ Hoài trầm ngâm nhìn xuống, chợt nghĩ đến túi bảo quản mà mình đã nhìn thấy khi sửa đèn ngủ ngày hôm đó.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu, thật sâu nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh.
Đôi mắt đen như có xoáy, cảm xúc trong đó quá phức tạp.
Sau vài vòng, Hạ Hoài – người đang ngồi im lặng trong góc cuối cùng cũng bị gọi tên một lần.
Lần này vua nhỏ là Cố An, hắn không cần thảo luận nên hỏi gì với người khác, bởi vì những câu hỏi mà hắn đưa ra thường rất oái oăm.
Quả nhiên, Cố An hihi haha mở miệng tiện của hắn ra: “Hoài ca, đối tượng mộng xuân đầu tiên của cậu là ai?”
“…”
Mọi người cười khẩy, giơ ngón tay cái cho Cố An.
Câu hỏi này quá xấu hổ.
Nhắc đến mộng xuân, Hạ Hoài liền nghĩ đến những dấu ấn mà cậu không thể xóa bỏ trong giấc mơ dạo gần đây.
Giang Sơ Tinh trong mơ thật sự rất dễ dãi, vị ngọt tràn đầy khoang miệng kia thực thơm ngọt, rất chân thật.
Mọi người thấy cậu im lặng hồi lâu, còn tưởng rằng có gì hấp dẫn, ai ngờ Hạ Hoài lại chọn thách.
Rõ ràng là đang tránh né, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Giang Sơ Tinh.
Nên hiểu đều hiểu, không nên hiểu cũng đều hiểu luôn.
Tại sao họ lại nhắm vào biển sao nhiều như vậy? Chỉ vì bọn họ thực sự muốn chứng kiến cái tiêu chuẩn kép của Hạ hoài mà thôi.
Đối với Giang Sơ Tinh thì hoàn toàn là ngoan ngoãn nghe lời, đối với người khác thì trên mặt lúc nào cũng viết ba chữ, “Cậu là ai”.
Cố An có rất nhiều ý tưởng, buột miệng nói luôn: “Ôm công chúa người giữ thẻ số 8 làm mười lần squats, sau đó hai người còn phải nhìn nhau thật thâm tình.”
Tiêu Thời sôi nổi hướng bên cạnh tìm kiếm: “Ai, là ai thẻ số 8 đó, cho xem thẻ nào.”
Giang Sơ Tinh siết chặt thẻ trong tay, vận may của anh thực sự không quá tốt.
Tiêu Thời liếc đến thẻ của Giang Sơ Tinh, cười nói: “Cố lên, Tinh ca, chỉ là ôm công chúa thôi mà, đơn giản như đan rổ.”
Cố An cùng Tiêu Thời liếc nhau, trộm cười.
Vừa rồi Cố An đã đặc biệt dựa lưng vào ghế sô pha, trộm nhìn thẻ bài của Giang Sơ Tinh, cũng đã đoán trước được Hạ Hoài sẽ không trả lời.
Hai người đi đến trước phòng, một nam sinh bật đèn lên, ánh đèn lập tức tụ vào hai người trên sân khấu.
Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh nhìn chàng trai đối diện rồi mím môi.
Cố An vội vàng thúc giục: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”
Tiêu Thời cũng phụ họa: “Nhanh lên, nhanh lên, dứt khoát chút đi!”
“Đừng sợ, đừng sợ, bọn này không quay video, cũng không kể ra ngoài đâu.”
Giang Sơ Tinh liếc nhìn bọn họ, trong lòng thầm nói, còn muốn quay video nữa hả, nhóm người này thật sự là thích xem náo nhiệt.
Đột nhiên, anh được nâng lên không trung, bị ôm chặt trong tay.
Quá đột ngột, không kịp phòng ngừa, Giang Sơ Tinh theo bản năng ôm lấy cổ Hạ Hoài, hơi trợn mắt nhìn cậu.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên cũng quay đầu nhìn sang.
Họ đều mặc áo ngắn tay, cách một lớp áo mỏng, khi ở gần nhau có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của cả hai, rất có cảm giác hiện hữu mạnh mẽ.
Giang Sơ Tinh bị ánh mắt trần trụi kia nhìn chằm chằm, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhịp tim nhảy lên hai cái.
Anh cảm thấy mình giống như một con mồi bị bắt lấy, chỉ có thể gắt gao bám chặt lấy người Alpha, không thể động đậy.
Cánh tay Hạ Hoài ôm chặt lấy anh rất có cảm giác an toàn, có thể cảm nhận được những đường cơ rắn chắc hữu lực trên cánh tay Alpha quanh eo và chân anh.
Khi thân thể hạ xuống, Giang Sơ Tinh có chút bối rối, theo bản năng giật giật, đem cả người dán lên người Hạ Hoài.
Trong giây tiếp theo, anh nghe thấy một giọng nói trầm thấp bên tai mình:
“Đừng nhúc nhích.”
Mặt Giang Sơ Tinh nóng bừng, suy nghĩ mông lung, trước khi hoàn hồn, Hạ Hoài đã ôm anh nhẹ nhàng làm xong mười cái squat, thậm chí đến hơi thở cũng không đổi sau khi kết thúc.
Tất cả mọi người đều la hét.
Cố An trêu chọc: “Thể lực Hoài ca không tồi nha.”
Giang Sơ Tinh mặt đỏ tai hồng được Hạ Hoài buông xuống, mơ màng trừng mắt nhìn Cố An một cái.
Cố An nhanh chóng ngoan ngoãn quay người lại: “Tới tới tới tiếp tục nào.”
Giang Sơ Tinh trở lại vị trí của mình, vành tai có chút đỏ, uống một ngụm bia lạnh trên bàn.
Cảm giác này thật kỳ lạ, Giang Sơ Tinh lại nhấp thêm một ngụm nữa.
Anh nghĩ, có lẽ do đây là lần đầu tiên được bế công chúa nên bản thân mới có chút khẩn trương như vậy.
Càng về sau, mọi người càng chơi càng thoáng, những câu hỏi được đặt ra càng ngày càng thái quá.
Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài đều rút lui, mọi người cũng không cảm thấy thú vị nữa.
Cố An thấy có quá nhiều rượu, dựa trên nguyên tắc không được lãng phí thứ gì liền đưa ra một trò chơi: “Nào nào, chúng ta chơi trò đoán số uống rượu đê!”
Nói làm liền làm, Cố An tự nâng ly lên trước.
“Tới, chúc mừng hôm nay chúng ta thắng được trận đấu!”
Nói xong hắn liền ngửa đầu nốc cạn.
Ngoại trừ các cô gái, tất cả các chàng trai đều nâng ly uống hết, dưới tình huống như vậy ai mà không uống hết thì không xứng mặt đàn ông.
Để xử lý hết đám rượu kia, họ luôn có nhiều cách và nhiều lý do khác nhau.
Giang Sơ Tinh – người không có khả năng uống rượu, đã hoàn toàn bị bọn họ ồn ào chuốc say.
Khi ra khỏi KTV, mọi người đều không sao, dù gì thì họ cũng thường đến loại địa điểm này, chỉ có mình Giang Sơ Tinh là đi lại lắc lư, bước chân vô lực.
Hạ Hoài sợ anh ngã, liền đem anh gắt gao kẹp ở bên người.
“Hẹn gặp lại ngày mai, Hoài ca.” Cố An vẫy tay với hai người.
Tiêu Thời lơ mơ đột nhiên nhớ tới cái gì: “Ngày mai tiết đầu buổi sáng là của lão Hứa.
Lớp trưởng nói chúng ta đến muộn cũng không sao.
Cậu ấy đã dặn trước với bảo vệ rồi đấy.”
Hạ Hoài ừ một tiếng, tùy tiện vẫy tay gọi một chiếc taxi ôm Giang Sơ Tinh lên xe.
Giang Sơ Tinh cơ hồ cả người đều rúc vào trong lồng ngực cậu.
Sau khi lên xe, đầu anh vòng qua cổ Hạ Hoài lắc tới lắc lui, lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ.
Hạ Hoài cảm nhận được nhiệt độ thân thể anh, duỗi tay sờ sờ cổ, chậc một tiếng: “Không uống được mà còn uống nhiều như vậy.”
Giang Sơ Tinh thần chí không rõ, chỉ cảm thấy mình đang trôi trong biển sâu, vừa thoải mái vừa ấm áp, giống như có thể gột rửa hết thảy mọi thứ xấu xa, hết thảy đau đớn.
Hạ Hoài nhìn anh ngửi ngửi mùi vị của mình, cũng không ngăn cản, thậm chí còn nghiêng người để anh hấp thụ mùi hương một cách vô tư.
Khi về đến nhà, Giang Sơ Tinh ở trên người chính mình ngửi ngửi, ghét bỏ đến không chịu được, thì thầm trong miệng nói bản thân thật bốc mùi.
Hạ Hoài đứng ở hành lang thay giày, nghe được anh tự ghét bỏ mình, khóe môi nhếch lên: “Không có.”
Giang Sơ Tinh thoáng nhìn khóe miệng cậu: “Anh đi tắm rửa đây.”
Hạ Hoài thấy anh đi lên lầu vẫn bình thường, chắc hẳn đã tốt hơn rất nhiều.
Cậu cũng lên lầu, liền nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền ra.
Lần này Giang Sơ Tinh uống rượu xong trừ bỏ ở trên xe mơ mơ hồ hồ lúc ấy thì còn lại đều ổn, cũng không đòi sờ lông cậu hay gì.
Tưởng tượng đến lần trước anh muốn sờ cái đuôi cùng lỗ tai của mình thế nào, đuôi mắt Hạ Hoài liền cong cong.
Không bao lâu sau, Hạ Hoài thấy anh đi ra, sau đó Giang Sơ Tinh kéo dép lê trở về phòng.
Hạ Hoài đi theo sau lưng, vốn dĩ muốn giúp anh đắp chăn bông, nhưng lại phát hiện cả người anh đổ đầy mồ hôi.
Hẳn là hơi nóng của rượu còn chưa tan hết.
Cậu định tắm xong rồi mới vào đắp chăn cho anh sau, nhưng chờ đến khi Hạ Hoài ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy trong phòng mình có động tĩnh, nhìn sang phòng của Giang Sơ Tinh, chỉ còn một chiếc giường trống không.
Hạ Hoài mở cửa phòng, thấy Giang Sơ Tinh đang đứng trước tủ quần áo của cậu, đang ném từng cái quần áo ở bên trong lên giường.
Hạ Hoài ngơ ngác nhìn trong chốc lát, nhíu mày hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”
Giang Sơ Tinh thấy cậu đi vào, tai mèo trên đỉnh đầu run lên như ra-đa, lộ ra hàm răng mèo con, trông rất vui vẻ, hai mắt đều cong lên.
“Anh đang xây tổ.”
“Tổ?” Hạ Hoài không hiểu lắm.
Ngay sau đó, cậu liền hiểu xây tổ có nghĩa là gì.
Tất cả quần áo trong tủ đều được Giang Sơ Tinh dọn lên trên giường, Giang Sơ Tinh cẩn thận chất đống quần áo từng cái từng cái một, vây xung quanh thành một chiếc ổ mèo mềm mại thoải mái, cả người chui vào trong, ở trên quần áo của Hạ Hoài lăn qua lăn lại.
Như thể nhận được khoái cảm tột độ, cặp tai mèo trắng nõn trên đầu Giang Sơ Tinh dựng thẳng, cái đuôi đung đưa trong không khí vui vẻ lúc ẩn lúc hiện.
Hạ Hoài bật cười.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hành vi làm tổ của Omega.
Nhìn thấy Giang Sơ Tinh thỏa mãn mà lăn lộn trong cái ổ tràn đầy hơi thở của cậu, cảm giác bồn chồn không thể giải thích được khiến cho răng Hạ Hoài có chút ngứa ngáy.
Giang Sơ Tinh ngóc nửa cái đầu, đôi mắt hơi cong nhìn Hạ Hoài, bất mãn nói: “Mỗi lần đều là anh lây dính hương vị của em, chờ em đến kỳ mẫn cảm, em cũng sẽ muốn dính đầy mùi vị của anh.”
Hạ Hoài thấy anh là say thật, giọng nói mang theo chút ý cười như có như không: “Được, em cũng muốn dính đầy mùi vị của anh.”
Giang Sơ Tinh nghe thấy cậu nói vậy thì thập phần thỏa mãn.
“Điện thoại ở trên người em hả?” Giang Sơ Tinh một tay chống đầu, người ngoài thấy được cái động tác này cũng phải kêu lên vạn phần quyến rũ, nhưng mà bản nhân anh lại không hề phát hiện ra.
“Mau chụp lại cho anh.
Anh muốn ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc này.” Giang Sơ Tinh ghé vào trên cái áo sơ mi của Hạ Hoài với vẻ mặt thoải mái.
Hạ Hoài giật giật khóe môi, nhịn không được nở nụ cười: “Anh chắc chứ?”
Cậu sợ Giang Sơ Tinh sau khi rượu tỉnh, sẽ phát điên khi nhìn thấy những bức ảnh này của mình.
“Chắc mà.” Giang Sơ Tinh thúc giục: “Nhanh lên.”
Hạ Hoài chỉ có thể bất lực rút điện thoại di động ra.
Giang Sơ tinh chống đầu bằng một tay, tay kia làm động tác Yeah.
Hạ Hoài thấy cái tư thế trung nhị như vậy không khỏi cong mắt cười, phun một câu: “Nhìn thật ngốc.”
Giang Sơ Tinh không quan tâm, thỏa mãn thay đổi tư thế của mình trong cái tổ quần áo của cậu.
Theo yêu cầu của người say, Hạ Hoài hỗ trợ anh chụp mấy chục bức.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hoài có nhiều ảnh của Giang Sơ Tinh trong điện thoại như vậy.
Nhưng một con ma men nhất định sẽ cảm thấy như vậy còn chưa đủ, không nghĩ ra được hành động nào khác, ngây người ngồi ở trên giường hơn mười giây, tựa hồ vẫn đang suy nghĩ lung tung.
Hạ Hoài thấy anh không nhúc nhích, vừa định thu lại điện thoại, tai mèo trên đầu Giang Sơ Tinh đột nhiên run lên.
Giây tiếp theo, Hạ Hoài nhìn thấy Giang Sơ Tinh biến thành một con mèo trắng nhỏ.
Con mèo trắng meo meo meo meo với Hạ Hoài, thanh âm như sữa nói: “Ôm anh đi.”
Có lẽ là do phân hóa muộn, lúc đầu thì chưa rành biến thân, nhưng sau đó cũng dần dần thành thạo hơn, hiện tại đã có thể đơn giản nói chuyện một ít.
Hạ Hoài dùng ánh mắt phức tạp nhìn cục bông trắng kia.
Thấy cậu có vẻ không hiểu, mèo nhỏ trắng dùng móng vuốt lau mặt, lắc lắc cái đuôi, chủ động nhảy ra khỏi giường, duỗi móng vuốt kéo bộ đồ ngủ của Hạ Hoài.
“Meo meo, ôm anh.”
Hạ Hoài rũ mắt, khom lưng bế mèo trắng nhỏ lên, đưa tay vuốt ve cái đầu mềm mại dễ thương của mèo con.
Sau hơn một tháng, mèo con cũng dần dần trưởng thành, trên lông mao của Giang Sơ Tinh đã xuất hiện một số vạch trắng.
Đường nét còn trắng hơn cả lông mèo trên người anh, sợi lông tơ trắng mịn đến chói mắt, sờ tay vào cảm giác rất tuyệt vời.
Đuôi mắt anh cũng có hai sọc hoa văn như vậy, vừa mềm mại vừa khiến cho người ta cảm giác dụ hoặc.
Mèo trắng nhỏ thấy cậu cầm điện thoại không đàng hoàng, dùng bàn chân nhỏ vỗ nhẹ lên mặt Hạ Hoài, ra lệnh: “Giữ máy.”
Hạ Hoài nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Cậu không ngờ Giang Sơ Tinh sau khi trở thành mèo con tính tình lại biến lớn như vậy.
Cũng có thể là do say rượu.
Hạ Hoài ngoan ngoãn giơ máy ảnh lên.
Mèo trắng nhỏ dùng chân đặt trên thành camera trước, sau đó gối đầu lên mặt Hạ Hoài, ấn một cái chân nhỏ lên, thành công ghi lại khoảnh khắc này.
Nhìn thấy hàng loạt thao tác điêu luyện của anh, Hạ Hoài hoàn toàn bị anh chọc cười.
Quá đáng yêu.
Mèo trắng nhỏ thay đổi rất nhiều tư thế đặc biệt, chơi một mình một hồi chắc cũng đã chán, nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hạ Hoài.
Có thể là bởi vì uống rượu, đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh càng thêm trong suốt.
Giang Sơ Tinh mềm mại meo meo một tiếng, đột nhiên nói: “Em cũng biến thân đi.”
Hạ Hoài xoa nhẹ cái đầu nhỏ của anh: “Được rồi, đừng náo loạn nữa.”
Mèo nhỏ trắng xù lông, đem móng vuốt đặt ở trên mặt của Hạ Hoài như đang uy hiếp, chỉ cần Hạ Hoài nói một lời từ chối nữa thì khuôn mặt đẹp trai kia sẽ khó lòng giữ được.
Hạ Hoài thật sự phục luôn.
Cậu biến thân thành báo đen, đôi tai báo lộ ra trên mái tóc ngắn thoáng run rẩy.
Loại vô duyên vô cớ dung túng này, kỳ thật chính Hạ Hoài cũng không dự đoán được hết.
Trong căn phòng nhỏ, xuất hiện hai vật nhỏ, một đen một trắng.
Con mèo nhỏ màu trắng vui vẻ cào vào đùi con báo hai cái, sau đó lay lay chân con báo, leo lên trên, thè lưỡi: “Đi lên giường.”
Hắc báo quay đầu lại liếc mắt nhìn anh một cái, dùng đuôi bọc lấy thân thể anh rồi cúi đầu ngậm lấy nhảy lên giường.
Ngay sau khi mèo trắng nhỏ vừa đến trên giường liền nhảy nhót lung tung, cắn chăn lắc lắc.
Chờ nó hưng phấn xong, liền nằm trên giường thở hổn hển, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bá đạo nói với con báo: “Nằm đây này.”
Hình thể vật nhỏ so với hắc báo nhỏ hơn đến 3 lần, vậy mà lại có thể ở nơi đó dơ ngón chân ngẩng cao đầu chỉ huy.
Vật nhỏ bé như vậy báo đen mở miệng là có thể đem nó ăn sạch, nhưng người anh em báo đen này không những không ăn thịt mà còn ngoan ngoãn đi qua nằm xuống.
Muốn nghe lời bao nhiêu có nghe lời bấy nhiêu.
Sau khi báo đen nằm xuống, mèo trắng nhỏ vỗ vỗ đầu báo như khen thưởng, còn ở trên mặt báo liếm liếm, ngậm di động để lên trên gối đầu.
Nó đi vòng trước ngực con báo, sau đó thoải mái dễ chịu dựa vào nó, bắt chéo cẳng chân, để lộ ra cái bụng nhỏ, nhìn vào máy ảnh rồi dùng đuôi bấm nút chụp.
Nhìn thấy báo đen trong bức ảnh quá vô hồn không chút sinh động, nó lại bắt đầu suy nghĩ.
Đột nhiên, mèo nhỏ nhìn chằm chằm vào con báo, meo meo nói, “Liếm anh.”
Hắc báo: “………”
Có một lần thỏa hiệp, rồi sẽ có vô số lần thỏa hiệp tiếp theo.
Con báo đen liếm cái đầu đầy lông của mèo trắng nhỏ bằng chiếc lưỡi mềm mại không gai của mình.
Tách.
Trong bức ảnh, con báo thích ý mà híp mắt, ánh mắt lộ ra một tia ôn nhu dịu dàng.
Còn mèo trắng nhỏ bị liếm đầu cũng vừa lúc nheo mắt lại.
Hắc báo thấy nó thoải mái đến run run lỗ tai, đầu lưỡi liền lướt qua đầu, cổ rồi lưng của mèo trắng nhỏ.
Cuối cùng, mèo trắng nhỏ còn rất phối hợp mở cái bụng của mình ra.
Lúc đầu, khi được báo đen liếm liếm, Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy ngứa ngáy, về sau bị liếm như thế liền dần dần buồn ngủ, nhắm mắt lại thoải mái mà hưởng thụ triệt để.
Sau khi liếm một vòng, mèo trắng nhỏ cũng dựa vào cằm báo đen cọ cọ, như phép lịch sự muốn đáp lễ, nó vươn lưỡi cũng giúp báo đen liếm liếm, còn cái đuôi trắng thì ngoáy qua ngoáy lại trên cổ báo đen.
Con báo phì ra một âm thanh dễ chịu.
Một lúc sau, mèo nhỏ trắng nõn thật sự đã rất mệt mỏi, ngọ nguậy cái đuôi rồi chui vào đống quần áo của Hạ Hoài, không nhúc nhích.
Báo đen nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của anh, ánh mắt bất giác lộ ra một chút tiếc nuối.
Nó run run lông mao trên người rồi biến trở về.
Hạ Hoài lấy điện thoại trên gối, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
Nhìn những bức tranh bên trong vừa ái muội, vừa ấm áp, vừa lưu luyến.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, cậu chỉ có thể xóa bỏ.
Ngón tay lướt lướt trên màn hình, Hạ Hoài đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc.
Cậu liền chuyển những bức ảnh này vào một album ẩn rồi đặt mật khẩu.
Hạ Hoài cầm di động ngồi xổm xuống, nhéo nhéo móng vuốt của Giang Sơ Tinh, buồn cười mà nhẹ giọng nói: “Hi vọng ngày mai anh sẽ không nhớ gì nữa.”
Mèo trắng nhỏ không biết có phải là nghe thấy được, hay do bị nhéo đến thoải mái, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nghiêng đầu liếm liếm ngón tay Hạ Hoài.
“Meo meo ~”
Hạ Hoài thuận thế đem nó bế lên, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, để nó nằm trên vai của mình.
Mèo trắng nhỏ rất hiểu chuyện ôm lấy cổ Hạ Hoài, dụi đầu vào cổ cậu, hết lần này đến lần khác thè lưỡi liếm láp trên da Hạ Hoài, cho đến khi nó ngủ say.
Hạ Hoài nhẹ vỗ lưng nó, nghiêng đầu hôn lên trán mèo trắng nhỏ.
Cậu cúi người, áp môi lên vành tai của con mèo, thanh âm khàn khàn mà từ tính: “Ca ca à, anh hư quá.”.