Editor: chentranho
Câu này tựa như sấm rền bên tai.
Hơi nóng mà Giang Sơ Tinh thở ra phun lên cổ Hạ Hoài, tê tê dại dại, phảng phất vành tai như bị thứ gì đó cắn một cái.
Đặc biệt là đôi tai mèo bông xù kia còn ở trên làn da nhạy cảm của cậu cọ tới cọ lui.
Lòng bàn tay cũng nóng lên nhanh chóng, tất cả đều là nhiệt độ cơ thể của Giang Sơ Tinh, như muốn thiêu cháy cậu, khiến trái tim cậu cũng dần tan chảy theo nhiệt độ này.
Cổ họng Hạ Hoài trượt xuống, cậu công khai sờ lên bụng của Giang Sơ Tinh, cảm giác rất tốt, nhưng lại quá nóng.
Đôi mắt cậu cũng trở nên nóng bỏng, tin tức tố không kiềm chế được mà phủ lên người Giang Sơ Tinh như muốn chiếm anh làm của riêng mình.
Có thể là do nhiệt độ làn da dưới tay càng ngày càng nóng, quá phỏng tay, Hạ Hoài không khỏi xoa xoa một chút.
Trong tích tắc, Giang Sơ Tinh như bị điện giật, hoàn toàn mềm oặt trong vòng tay của Hạ Hoài.
Hạ Hoài sợ anh ngã xuống giường, tay còn lại ôm chặt lấy vòng eo của anh, cằm chạm vào cái trán của anh khiến trái tim cậu như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một lần nữa rũ mắt ánh mắt, lưu luyến lại ôn nhu.
Hạ Hoài không dám động, cũng không dám nói gì, sợ rằng người con trai ốm yếu trong lúc mơ hồ sẽ lại tạo ra những âm thanh hoặc cử động nào đó kích thích mình.
Sự trấn định bên trong của những người trẻ tuổi thường không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Hai người cứ âu yếm nhau thế này, một người muốn hấp thụ nhiệt, một người đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, Hạ Hoài như hồi phục từ thế giới của chính mình.
Quay đầu thì thấy Lâm Thanh Linh mặc áo khoác trắng, trên tay mang theo túi sơ cứu, ngơ ngác đứng ở cửa nhìn họ ôm nhau mà mở to hai mắt.
“Hai đứa đây là…”
Muốn nói lại thôi.
Hạ Hoài cũng không hoảng, chỉ hơi ngạc nhiên vì mẹ cậu đến sớm như vậy.
Lâm Thanh Linh che mắt đi vào, ập vào trước mặt chính là hai luồng tin tức tố dây dưa quấn quít lấy nhau, dường như có chút chống cự người ngoài.
Lâm Thanh Linh lấy bình xịt ngăn cách ra, xịt lên người bà, sau đó mới đi đến bên giường nhìn tư thế thân mật của hai đứa nhóc, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Con đặt thằng bé xuống giường trước đi.”
Hạ Hoài thử một chút, nhưng không thành công.
Giang Sơ Tinh nóng đến mơ hồ, bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt lấy quần áo của Hạ Hoài, dịch khỏi anh một chút, anh liền cọ cọ qua ngay.
Lâm Thanh Linh nhìn thấy tình huống của Giang Sơ Tinh bản thể cũng lộ ra, đơn giản nói: “Quên đi, cứ ôm thế vậy, đã đo nhiệt độ chưa?”
Hạ Hoài lấy tay đặt trên bụng Giang Sơ Tinh ra, đưa nhiệt kế cho bà.
Lâm Thanh Linh nhận lấy liếc mắt một cái, nhíu mày, ngữ khí nôn nóng: “Đây là cảm lạnh hay là do học hành căng thẳng? Sao sốt tới 39 độ để phải truyền dịch vậy.”
Khi nghe thấy nhiệt độ này, Hạ Hoài đem người trong lồng ngực che đến càng kín mít, cau mày thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
“Mẹ, mẹ có mang miếng dán hạ nhiệt không?” Hạ Hoài lo lắng hỏi.
“Cầm lấy.” Lâm Thanh Linh vội vàng đưa cho cậu miếng dán hạ nhiệt, nhân tiện cũng cho cậu một viên kẹo ngậm mát: “Bỏ cái này vào miệng, đừng để thằng bé nhổ ra, lúc đầu có hơi lạnh chút thôi.”
Sau khi nói xong, Lâm Thanh Linh lấy ra bình truyền dịch cùng lon thuốc bột, kim tiêm và nước.
Hạ hoài đặt miếng dán hạ nhiệt lên cho Giang Sơ Tinh, đặt viên kẹo ngậm mát lên môi anh.
Cảm giác được thứ gì đó muốn vào trong miệng mình, Giang Sơ Tinh mơ hồ mở mắt ra, thấy nam sinh gần trong gang tấc.
Ngón tay cái của Hạ Hoài sờ sờ khóe môi anh, thanh âm ôn nhu: “Ngoan, há mồm.”
Thủ thuật này rất hiệu quả đối với Giang Sơ Tinh, ngay khi cậu đưa nó vào, vị bạc hà mát lạnh đã tràn ngập miệng anh.
Giang Sơ Tinh nhăn mặt lại, vừa định nhè ra thì Hạ Hoài đã che miệng anh lại, nhẹ giọng dỗ dành bên tai anh: “Đừng nhè ra, chịu đựng một chút sẽ mau chóng khỏi bệnh, nghe lời.”
Cậu một bên nhẹ giọng dỗ dành, một bên vỗ nhẹ lưng anh.
Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh trở nên ngờ nghệch, đuôi mắt ửng hồng nhìn chằm chằm Hạ Hoài, ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Thanh Linh giật giật môi khi nghe những lời con trai mình nói.
Nhẹ nhàng đến rùng cả mình.
Treo dịch truyền cho Giang Sơ Tinh xong, bà lại nói: “Có muốn nói cho mẹ Sơ Tinh biết không?”
Hạ Hoài nhìn xuống người con trai trong vòng tay mình.
Giang Sơ Tinh đang bị bệnh, khuôn mặt nhỏ mềm mại đỏ bừng, dùng tay đụng vào anh sẽ còn cọ tới hai cái mang theo chút hành vi lấy lòng ở mèo.
Lâm Thanh Linh nhìn thấy nỗi nhớ nhung lưu luyến trong đôi mắt như gió xuân xanh biếc của con trai, nó hoàn toàn không che đậy trước mặt bà, khóe môi đành nở một nụ cười bất lực.
“Bỏ đi, có con ở đây mẹ cũng yên tâm, đợi lát nữa xong nhớ rút kim cho thằng bé nhé.” Lâm Thanh Linh nói xong, trong lòng đột nhiên xúc động nói: “Khi còn nhỏ, Sơ Tinh cũng chăm sóc cho con như vậy rất nhiều lần.
Bây giờ con lớn rồi nên chăm sóc cho thằng bé thật tốt.
“
“Mẹ có mang một túi lê tới.
Người vừa mới bị cảm xong cổ họng nhất định sẽ rất khó chịu.” Lâm Thanh Linh nói, “Con có thể hầm một chút cho Sơ Tinh uống, làm ẩm cổ họng.”
Hạ Hoài nhấc mắt mím môi: “Cảm ơn mẹ.”
“Khách sáo với mẹ làm gì, đứa nhỏ ngốc.” Lâm Thanh Linh vỗ vỗ vai cậu: “Chăm sóc tốt cho Sơ Tinh đi.
Mẹ còn phải về trực ban.
Nếu có chuyện gì thì gọi cho mẹ hoặc ba con nhé.”
Hạ Hoài: “Vâng.”
–
Sau khi Lâm Thanh Linh rời đi, Giang Sơ Tinh tiến vào trạng thái ngủ rất sâu, Hạ Hoài đặt anh lên giường.
Nửa giờ sau khi truyền dịch xong, Hạ Hoài giúp anh tháo kim, đo nhiệt độ cơ thể một lần nữa.
Giảm xuống còn 38 độ.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên vuốt má người con trai trong lòng đau nhói, cuối cùng nắm lấy tay anh trong lòng bàn tay mình, ngây ngốc nhìn hồi lâu.
Khi Giang Sơ Tinh tỉnh dậy, anh cảm thấy cánh tay mình bị thứ gì đó đè lên, vừa định giật ra thì phát hiện thứ đè lên mình rất nặng, anh không thể rút ra được.
Đầu Giang Sơ Tinh cực kỳ đau, thái dương giật giật, mơ hồ mở mắt ra.
Đập vào mắt anh đầu tiên là trần phòng, nghiêng đầu nhìn về phía cánh tay bị đè lên của mình liền phát hiện một nam sinh đang ngủ gục bên cạnh giường, nắm lấy tay anh, đè xuống bên mặt rồi phun hơi thở vào mu bàn tay anh đến ngứa ngáy.
Hạ Hoài khi ngủ không hề có cảm giác lạnh lùng như khi tỉnh lại, chiếc mũi cao sắc sảo và những đường nét hoàn hảo trên gương mặt, một lọn tóc rũ xuống bên khuôn mặt cậu, theo hô hấp nhẹ nhàng lay động.
Giang Sơ Tinh nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng bỗng nhiên an ổn hơn rất nhiều, không khỏi đưa tay vén sợi tóc ra.
Còn chưa chạm vào, bàn tay của anh đã dừng trên không trung, một đôi mắt đen biếng nhác uể oải nhìn anh chằm chằm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giang Sơ Tinh muốn rút tay về từ giữa không trung, nhưng lại chậm một bước.
Những khớp xương ngón tay thon dài và lòng bàn tay mát lạnh của Hạ Hoài quấn chặt lấy tay anh, đặt lên đỉnh đầu Giang Sơ Tinh.
Cái loại tư thế này cơ hồ khó xử và ái muội đến không thể diễn tả được.
Mí mắt Hạ Hoài chậm rãi nhấc lên, thật sâu nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt ẩn chứa quá nhiều thứ cảm xúc phức tạp, khiến người ta không thể hiểu được, giọng nói mang theo chút lười biếng như vừa mới tỉnh dậy: “Tỉnh lại rồi sao? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Không.” Giang Sơ Tinh cảm thấy lòng bàn tay kia lạnh ngắt, nhưng lại cảm giác như bị cái gì đó làm bỏng, nhiệt độ vừa hạ xuống, lại có xu hướng nóng lên.
Hạ Hoài nhìn anh nói: “Em còn tưởng anh lại muốn em sờ anh.”
Giang Sơ Tinh không thể tưởng tượng mà trừng lớn mắt, giãy giụa rút tay về, “Em sao còn chưa ngủ?”
“Không được, anh bị bệnh thế này sao em có thể ngủ được.” Hạ Hoài buông tay, nam sinh ngồi thẳng, tầm mắt không xê dịch mà dừng ở trên mặt Giang Sơ Tinh, cười lẩm bẩm: “Có phải buổi tối hôm đó anh cũng từng mở mắt.
“
Giang Sơ Tinh: “………”
Hạ Hoài bỗng nhiên bật cười, vươn cánh tay dài xoa đầu Giang Sơ Tinh, giọng nói mang theo ý cười dịu dàng khó tránh khỏi: “Sớm thôi, anh sẽ không trốn được nữa đâu.”
–
Mỗi lần đổ bệnh của Giang Sơ Tinh đều đến rất nhanh cũng đi rất nhanh, mặc dù bị sốt đến 39 độ nhưng sức khỏe của anh vẫn rất tốt.
Cơn cảm lạnh gần như biến mất trong ngày thi.
Đối với kỳ thi thứ tư hàng tháng, mọi quy trình đều được thực hiện như kỳ thi chính thức.
Buổi sáng là tiếng Trung và tiếng Anh, còn toán học và vật lý thì vào buổi chiều.
Khi Giang Sơ Tinh bước vào lớp, anh phát hiện vị trí của Hạ Mạch đã lùi lại mấy bàn.
Anh cũng đoán được cái kết quả này.
Dù sao thì trong khoảng thời gian này, toàn bộ năm 2 đều truyền tai nhau chuyện của hắn cùng Tạ Thỉ Yến, ít nhiều anh cũng nghe thấy.
Sau khi tan học, em trai nhỏ lớp dưới lúc nào cũng chạy tới cửa phòng học chờ Hạ Mạch.
Hạ Mạch đúng là một hôn quân, từ khi có đàn em, cả người đều càng thêm phóng đãng.
Giang Sơ Tinh ngồi xuống, Hạ Mạch cũng theo gót chống tay lên bàn của anh: “Cảm lạnh đã ổn chưa đấy?”
Giang Sơ Tinh ậm ừ, sau đó chỉ vào vị trí của hắn, cố ý trêu ghẹo: “Không phải cậu tụt hạng có chút nhanh sao?”
“Chậc chậc.” Hạ Mạch đau lòng khi nhìn vị trí anh chỉ: “Đừng nói nữa, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Quyết định giữ khoảng cách với nhóc con đó, đúng là yêu đương ảnh hưởng thành tích.”
Giang Sơ Tinh nhìn thấu hắn: “Làm được không đó?”
Hạ Mạch: “Làm sao lại không, tôi nhất định sẽ trở lại trong vòng mười ngày nửa tháng nữa.”
Giang Sơ Tinh cười cười cũng không tiếp lời.
Hạ Mạch nghĩ tới cái gì liền cong môi hỏi: “Đừng chỉ nói đến tôi, ông thế nào rồi?”
“Tớ thì thế nào?” Giang Sơ Tinh nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời nói của hắn liền tránh đi.
“Úi dồi, cứ giả vờ.” Hạ Mạch vẻ mặt đắc ý xem kịch vui.
Hắn cúi xuống nói với âm lượng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Với cái tính chiều em trai của ông mà còn muốn giãy giụa bao lâu? Nghĩ kỹ thì thật ra không có ai thích hợp hơn Hạ Hoài chẳng phải sao.
Ở bên nhau từ khi còn nhỏ, bây giờ thì thành một đôi luôn, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo đấy.
“
Hạ Mạch có chút hưng phấn nói tiếp: “Lúc trước sao tôi không nhận ra nhỉ.”
“…” Giang Sơ Tinh có chút không nói nên lời khi nghe hắn nói vậy.
Ngay khi tiếng chuông thi vang lên, giám thị bước vào lớp.
Giấy thi được truyền xuống.
Giang Sơ Tinh đã xem xét về độ khó chung của đề bài, đây có vẻ tương tự với kỳ thi cuối kỳ, dạng câu hỏi khó hơn nhiều so với đề thi hàng tháng thông thường.
Anh không khỏi có chút lo lắng, không biết Hạ Hoài có biết những câu hỏi này hay không.
Mặc dù kết quả của Hạ Hoài khá tốt trong bài kiểm tra lần trước, nhưng mức độ khó đó hoàn toàn khác với đề thi hiện tại.
Suy nghĩ của Giang Sơ Tinh đột nhiên dừng lại, nhận ra bản thân đang mong đợi Hạ Hoài đạt được kết quả tốt.
Anh nhíu mày, ngừng suy nghĩ về nó.
Kỳ thi buổi sáng kết thúc.
Xong hai môn khó nhất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Giang Sơ Tinh đang thu dọn đồ đạc thì Hạ Mạch bước tới nói: “Chờ đã, chúng ta cùng nhau đi nhà ăn đi? Nghe nói mới có bán bánh rán vừng á.
Không ngờ có một ngày nhà trường sẽ cho bán loại đồ ăn này luôn.”
( Bánh rán vừng (煎堆): là một loại bánh ngọt Trung Quốc chiên được làm từ bột gạo nếp.
Bánh được phủ một lớp mè bên ngoài, giòn và dai.
Bên trong chiếc bánh ngọt có một khoảng rỗng lớn, nguyên nhân là do sự nở ra của bột.
Phần rỗng của bánh ngọt được làm đầy với nhân thường bao gồm nhân sen, hoặc nhân đậu đen ngọt hoặc nhân đậu đỏ.)
Chắc giống bánh tiêu bên mình!
Giang Sơ Tinh tùy tiện trả lời.
Đột nhiên, có tiếng thốt lên của một nữ sinh từ cửa phòng học thứ hai bên cạnh.
Âm thanh này có chút to khiến tất cả học sinh trong lớp họ đều phải quay đầu lại nhìn về phía cửa sau.
Giang Sơ Tinh cũng quay đầu lại.
Em trai nhỏ lớp dưới Tạ Thỉ Yến đang đứng ở cửa.
Bị các đàn anh đi qua vây xem, đang hơi cúi đầu xuống, trông như một học sinh ngoan ngoãn ngại ngùng.
Khi Giang Sơ Tinh quay đầu lại, Hạ Mạch lúc nãy còn đang đứng trước bàn anh đã biến mất từ lâu.
Miệng nói sẽ giữ khoảng cách, kết quả là vừa nhìn thấy người đẹp đã nhanh chân chạy tới.
Giang Sơ Tinh nghe thấy tiếng Hạ Mạch từ cửa sau, không khỏi lắc đầu.
“Sao em lại tới đây?”
Tạ Thỉ Yến đỏ mặt: “… Em muốn học thêm.”
Cái này chọc vào điểm yếu của Hạ Mạch, thi xong rồi thì phải yêu thương, an ủi người đẹp chứ còn gì.
Vì vậy Hạ Mạch vì một tiểu mỹ nhân mà bỏ rơi người anh em tốt.
Cũng may hôn quân còn tương đối nhân đạo, gửi một tin nhắn cho Hạ Hoài trước khi rời đi.
Khi Giang Sơ Tinh đi xuống lầu, anh thấy Hạ Hoài đang đứng ở cầu thang, hai tay đút túi quần.
Hai người nhìn nhau, không nói câu gì.
Trước đây, Giang Sơ Tinh có thể sẽ hỏi cậu làm bài kiểm tra như thế nào, nhưng bây giờ không thích hợp nữa.
Hỏi ra thì có vẻ anh đặt nhiều kỳ vọng vào bài thi lần này của cậu quá.
Cũng may trên đường đến nhà ăn họ gặp Cố An cùng Tiêu Thời.
Cố An nghĩ ra điều gì đó thú vị, chạm vào vai Hạ Hoài hỏi: “Tớ nghe một đứa trong lớp 4 nói rằng trong khi Hoài ca đang làm bài thì Trần chủ nhiệm đứng đằng sau lúc nào cũng mở to mắt như sắp lác đến nơi rồi.
Hoài ca, cậu đã làm gì vậy? “
Tiêu Thời cũng nghe thấy: “Trần chủ nhiệm còn đích thân thu bài thi của cậu cơ mà.
Cậu đã làm gì để Trần chủ nhiệm có phản ứng lớn như vậy thế?”
Hạ Hoài đút hai tay vào túi quần, khóe môi không chút để ý cong lên một đường vòng cung, mơ hồ trả lời: “Khả năng là cảm thấy tớ là một hạt giống tốt thôi.”
Cố An cười cười chậc một tiếng: “Hoài ca, cậu biết nói đùa thế này từ khi nào thế.”
Giang Sơ Tinh lại nghe hiểu những lời cậu nói.
Em ấy đã làm bài tốt trong kỳ thi.
Ở thời điểm anh còn không nhận ra, khóe môi anh đã hơi nhếch lên.
–
Trường trung học số 1 Hoàn Xuân có tốc độ chấm bài nhanh nổi tiếng nhất Ninh Thành.
Tuy nhiên, có thể do dạng câu hỏi lần này khá khó nên các bạn học sinh đợi cả ngày, đến tận buổi tự học tối vẫn chưa thấy công bố kết quả.
Vừa mới thi xong, lão Hứa cũng không muốn bọn họ quá căng thẳng, buổi tối liền để bọn họ tự học.
Cố An tuy học dốt nhưng khoản thu thập tin tức lại nhanh nhẹn một cách đáng ngạc nhiên.
Sau khi biết tin bảng xếp hạng sắp được dán lên, hắn lập tức quay đầu hào hứng truyền tin vui cho hai đại ca đằng sau: “Có kết quả rồi! Đã dán lên bảng tin rồi!”
Đầu bút Giang Sơ Tinh dừng lại.
Cố An nói: “Lần này vẫn chưa đăng trên web trường, mới dán lên bảng tin trong khuôn viên trường thôi.”
Tiêu Thời cũng cầm điện thoại di động lên: “Có tớ ở đây, không ai có thể chụp được kết quả trước tớ đâu.”
Cố An cùng Tiêu Thời liếc nhau, lập tức hiểu ý.
Hai người bọn họ chui ra ngoài bằng cửa sau khi lớp trưởng ở hàng đầu không để ý.
Ba phút sau, chuông tan học cũng vang lên.
Các học sinh dường như đã biết về thông báo kết quả đều chạy xuống tầng dưới để kiểm tra.
Chỉ còn lại hai nam sinh ở hàng sau trong lớp học.
Trầm mặc một hồi, Hạ Hoài đột nhiên hỏi: “Anh không đi xem kết quả của mình sao?”
Giang Sơ Tinh tiếp tục làm bài toán số học.
Anh đã tính sai một bài toán đến ba lần.
Hạ Hoài tiến lại gần Giang Sơ Tinh, khi cánh tay chạm vào cánh tay anh, thấp giọng nói: “Không mong đợi kết quả của em sao?”
Nhìn thấy anh dừng tay trên bài toán số, cơ thể vô thức cứng lại, trong mắt Hạ Hoài mang theo ý cười.
Giang Sơ Tinh chưa kịp nói gì thì cậu đã nói tiếp: “Nếu em không lọt vào top 10, em thật sự sẽ không có tư cách theo đuổi anh sao?”
Khoảng cách trở nên gần như vậy, Giang Sơ Tinh rõ ràng cảm giác được tin tức tố trên người Alpha lướt tới, như có như không mang theo tính xâm lược.
Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy sống lưng mình tê dại, vừa định mở miệng nói thì trên hành lang đã truyền đến tiếng bước chân chạy.
Cao thủ thể thao Tiêu Thời xông vào lớp như một cơn gió, thở không ra hơi: “Đậu mớ, Hoài ca, đây là một lần nữa quật khởi sao?!”
Cố An theo hắn vào lớp cũng bị sốc: “Sao cậu có thể đạt điểm cao như vậy trong kỳ thi chứ, chết tiệt! Hoài ca, cậu có còn là người không?! Đã nói cùng nhau học dốt mà.”
Cố An vừa nói, vừa mở ra danh sách kết quả mà hắn vừa chụp được.
Chỉ vào bảng xếp hạng trên màn hình điện thoại, kích động nói: “Đứng thứ năm trong cả năm lớp đấy! Thật sự là thứ năm trong cả khối! Đến Hạ Mạch ca cũng bị ném ở phía sau.
Hoài ca, bây giờ cậu mới định sống lại con người thật của mình à?”
“Hoài ca, cậu không biết đâu, điểm của cậu cao như vậy làm mấy học sinh giỏi lớp thực nghiệm đều choáng váng.” Cố An đột nhiên cảm thấy mình rất có mặt mũi.
“Vài đứa còn nghi ngờ cậu gian lận nữa.
Cũng may là chính Trần chủ nhiệm đã đích thân dán bảng thành tích, đích thân làm rõ cho cậu.
CMN ngầu!”
Hạ Hoài gác chân lên ghế, tầm mắt rơi vào sườn mặt người cùng bàn, một tia sáng xẹt qua đôi mắt đen nhánh, giọng nói không vội cũng không chậm: “Thật là, chỉ cần lọt vào top 10 là được.
“
Các bạn trong lớp lần lượt trở lại, các bạn nam chơi thân với Cố An cũng lần lượt kéo đến, cùng nhau vô cùng hào hứng.
“Hoài ca, là điều gì đã khiến cậu trở nên ngầu lòi như thế trong lớp 13 vậy?!”
“Chúc mừng Tinh ca của chúng ta lại giành được vị trí thứ nhất nhá, lần này còn bỏ xa vị trí thứ hai vài điểm đấy.”
“Lớp 13 của chúng ta đúng là có bảo bối rồi, hiện tại còn có hai vị học thần nè!”
Giữa trận náo nhiệt, Giang Sơ Tinh lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài từ cửa sau.
Hai mắt Hạ Hoài tối sầm lại.
Đợi một lúc, cũng đứng dậy đi ra ngoài.
“Sao thế?” Cố An hỏi, nhìn nhân vật chính mà bọn họ đang thảo luận rời đi, “Cậu đi đâu vậy, Hoài ca?”
Khóe môi Hạ Hoài khẽ nhếch lên: “Đuổi người.”
Vào đến nhà vệ sinh, Giang Sơ Tinh vặn vòi nước, dội hai vốc lên mặt.
Tháng mười hai nước lạnh thấu tim, nhưng Giang Sơ Tinh lại không cảm thấy lạnh, trên đầu vẫn còn di chứng của cơn cảm lạnh, có chút chóng mặt.
Nhìn lên gương, anh thấy một nam sinh đang đứng ngay phía sau mình.
Đôi mắt của hai người con trai chạm nhau trong gương.
Tiếng nước chảy róc rách vang vọng trong phòng vệ sinh.
Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh ngưng đọng, giọt nước trên mặt trượt xuống cằm dọc theo đường viền cổ rồi tí tách nhỏ xuống bồn rửa mặt.
Đôi mắt đen nhánh của Hạ Hoài lẳng lặng mà chăm chú nhìn anh.
Hai người nhìn nhau im lặng trong vài giây.
Giang Sơ Tinh không thể chịu đựng được nữa, liếc mắt sang chỗ khác, tránh ánh mắt của cậu.
Hạ Hoài tiến đến vài bước, đứng ở bên cạnh anh, giương đôi mắt đào hoa lên nói: “Ca ca, lần này…”
Anh vừa ngẩng đầu lên, ngoài hành lang đã truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
“Hóa ra lớp 13 chính là nơi xảy ra kỳ tích đó.
Cái danh giáo thảo này lấy cũng dễ phết, trực tiếp vượt qua mấy đứa lắm mồm ghê gớm của lớp thực nghiệm, sướng ghê.”
“Vậy tôi cũng muốn đến Lớp 13.
Vừa nhẹ nhàng vừa không căng thẳng, còn có thể tạo ra kỳ tích.”
“Cậu biết gì không, nhìn thấy ai đang ngồi bên cạnh Hoài ca không.
Đó là vị đứng top 5 trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 của tỉnh đó.
Hai năm liền đều đứng nhất khối chúng ta.”
“Này khó trách, là do tui không có bạn cùng bàn học giỏi thôi.”
…………
Giọng nói ngày càng gần.
Hạ Hoài nắm chặt lấy cổ tay Giang sơ Tinh, trực tiếp mở cửa ngăn cuối cùng.
Trong không gian nhỏ hẹp, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần.
Hạ Hoài đưa hai tay chống bên đầu Giang Sơ Tinh, gần đến mức suýt chút nữa anh áp vào ngực cậu.
Hơi thở mang theo hương gỗ mát lạnh của cơ thể Alpha càng ngày càng nồng đậm, như muốn quấn lấy anh, muốn thấm vào trong da thịt của anh.
Giang Sơ Tinh theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng không còn đường lui nữa.
Hạ Hoài nhìn lông mi anh khẽ run lên, giọt nước trên má thấm vào quần áo, hầu kết khẽ động.
“Ca ca.”
Giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai Giang Sơ Tinh, đồng tử anh co rút, đầu óc choáng váng, một tiếng gọi như vậy đã khiến sợi dây căng thẳng cuối cùng trong đầu anh hoàn toàn đứt đoạn.
Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh, không biết là cố ý hay vô tình, chân khẽ nhúc nhích, đầu gối hai người cùng chạm vào nhau.
Khoảng cách càng gần hơn.
Trong nháy mắt kia, Giang Sơ Tinh theo bản năng ngẩng đầu lên.
Anh nhìn vào đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Hạ Hoài, một luồng điện vô hình từ lòng bàn chân chạy lên, xẹt qua sống lưng, nhịp tim của Giang Sơ Tinh gấp gáp như mất nhịp, lông mi run rẩy.
Hạ Hoài vươn tay xoa xoa tóc mái ướt nhẹp trên trán Giang Sơ Tinh, nhẹ nhàng mà ôn nhu, thấy vẻ căng thẳng cùng lo lắng trên mặt anh, lông mày hơi nhướng lên, trong mắt hiện lên một tia khoái ý.
Khẽ cúi người, bên khóe môi nở nụ cười, giọng nói có chút lơi lỏng nhưng thập phần trịnh trọng cùng nghiêm túc.
“Ca ca chuẩn bị xong chưa, em bắt đầu theo đuổi anh này.”.