Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha


Editor: Chentranho
Những ánh đèn lốm đốm nơi thành thị, pháo hoa rực rỡ và những bông tuyết nhỏ đọng lại được định sẵn để in dấu một kí ức sâu sắc nhất trong đêm đông khác biệt này.
Vòng quay ngừng lại trên đỉnh trong mười giây, pháo hoa bên ngoài vẫn nở rộ nhiều màu sắc, giống như một giấc mơ vậy.
Vì nó quá mức tốt đẹp nên càng khiến cho bầu không khí không ngừng nóng lên.
“Pi” hai tiếng.
Cái đuôi một đen một trắng vấn vít ở bên nhau.
Tin tức tố của hai người phiêu tán trong không gian nhỏ, vô cùng phù hợp, giống như trời sinh giao hòa.
“Mở miệng ra.” Hạ Hoài cong mắt mơ hồ ra lệnh, đồng thời giải phóng ra tin tức tố dẫn đường.
Tâm trí Giang Sơ Tinh đã bị nụ hôn nóng bỏng này làm cho có chút phân biệt không rõ.
Khi nghe thấy mệnh lệnh này, liền theo bản năng mà làm ra hành động tương ứng.
Chờ đến khi anh phục hồi lại tinh thần, đầu lưỡi có chứa hương thông biển sâu thẩm kia đã xâm nhập tiến vào.
Cánh môi mỏng của Hạ Hoài rất lạnh, nhưng đầu lưỡi lại cực kỳ nóng bỏng.
Hơi thở nóng bỏng ấy bao trùm lấy anh, khiến anh ta cảm thấy như bị điện giật.

Giang Sơ Tinh khẽ mở mắt, theo bản năng muốn chạy, mới vừa lui về phía sau một bước, đã bị người kia xoay mặt trở lại.
Anh bị đẩy lên cửa kính.
Con người chính là như vậy, chỉ cần không bị kích thích thì vẫn luôn có thể nhẫn nại, nhưng một khi bị chạm vào phòng tuyến rồi, nó sẽ bùng nổ.
Không được cung cấp đủ dưỡng khí, từ ngực đến cổ rồi bên tai cùng gương mặt Giang Sơ Tinh tất cả đều nhuộm dần một mảnh đỏ ửng.
Hô hấp dồn dập, thần trí cũng ngày càng trầm luân.
Hai người đều không có kinh nghiệm, Giang Sơ Tinh lại càng bị động tiếp thu, lông mi run rẩy không ngừng, cổ họng co rút nếm mút hương vị của đối phương, đầu óc hoàn toàn là một mớ hỗn độn.
Anh khẩn trương đến mức không biết nên đặt tay vào đâu, cuối cùng đành cứ thế nắm lấy bất cứ thứ gì mình có thể.
Anh nắm lấy vạt áo của Hạ Hoài.
Hạ Hoài nhận ra hành động của anh ta, bật ra một tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng, như thể cậu rất hài lòng.
Hai cái đuôi quấn quýt trong không khí càng siết chặt hơn, như muốn hòa làm một.
Đây chính là dục vọng bá chiếm của tầng lớp vương giả.
Giang Sơ Tinh không thể chịu đựng được nữa, vỗ vỗ vào ngực Hạ Hoài.
Ý tứ rất rõ ràng, ra hiệu cho cậu ấy dừng lại.
Hạ Hoài cũng biết rằng mình không nên tiếp tục nữa.
Cậu rất ngoan ngoãn mà dừng lại, sau đó nhìn vào đôi mắt màu hổ phách có phần ngơ ngác của Giang Sơ Tinh.
Hạ Hoài đưa tay đặt sau đầu anh, nghiêng đầu ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Anh ơi, vừa rồi răng của em có cắn phải anh không?”
Giọng cậu mang theo hơi ấm từ sự thân mật vừa rồi, còn có một chút ý cười.
Hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ về những gì mình đã nói, mà còn rất đắc chí.
Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy bên tai máu nóng như trào ra một tiếng, nổ tung, cái đuôi nhẹ nhàng run rẩy, lông mao dựng đứng, vành tai cũng hướng vào trong giật giật, nửa người đều tê dại.
Pháo hoa bên ngoài vẫn đang nở rộ, như thể để chào mừng đêm Giáng sinh này cho đến bình minh.
Giang Sơ Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị Hạ Hoài hôn đến á khẩu không trả lời được.
Hạ Hoài cách Giang Sơ Tinh một khoảng, ánh mắt dừng lại trên môi anh: “Em không biết cách, sau này sẽ luyện tập nhiều hơn.”
Có thể là không biết thật, hoặc cũng có thể là muốn ép người ta.
Giang Sơ Tinh đỏ bừng mặt, phun tào một câu: “Da mặt của em đâu hết rồi?”
Khi còn bé em ấy rõ ràng là một cậu bé đáng yêu lắm, làm sao lớn lên lại thành ra như thế này?
Hạ Hoài không cảm thấy xấu hổ vì bị mắng một chút nào, còn khẽ khép bàn tay trên eo Giang Sơ Tinh niết niết.
Cậu liếc nhìn đôi môi của Giang Sơ Tinh vài lần, nén cười lẩm bẩm: “Da mặt không dày sao có thể theo đuổi được anh trai mình?”
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, nói xong đến một chữ cuối cùng cơ hồ gần như không khí.
“…”
Thân thể Giang Sơ Tinh đột ngột thẳng tắp, thoát khỏi vòng tay của cậu, thẹn quá hóa giận: “Hạ Hoài!”
Hạ Hoài cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Giang Sơ Tinh: “…………”
Anh gần như đã gục ngã.
Hạ Hoài nhìn anh cả khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nhịn không được lại muốn trêu chọc.
Vừa vặn, vòng quay cũng sắp tiếp đất, còn có thể loáng thoáng nghe thấy vài giọng nói bên dưới.
Nhóm Hạ Mạch cùng Tạ Thỉ Yến xuống trước họ, đang ở dưới vẫy tay.
“Sơ Tinh, ông có nghe được tôi nói không?” Hạ Mạch nói lớn, “Tuyết rơi nhiều lắm, ông nhìn xuống phía dưới xem.”
Sau đó Giang Sơ Tinh mới phát hiện ra một số phương tiện giải trí cách đó không xa đã ngừng hoạt động, trên các thiết bị có một lớp tuyết mỏng phủ lên.
Vừa chạm tới mặt đất, từ bên trong đi ra, một trận gió tuyết mát lạnh đã tràn vào, bước chân lên mặt đất cơ hồ còn nghe thấy tiếng vang xộn xạo.
Một quả bóng tuyết ném tới áo khoác lông của Giang Sơ Tinh, “Giang Sơ Tinh, nhận lấy quả cầu tuyết này.”
Giang Sơ Tinh nhìn hai người kia, cười nói: “Ấu trĩ.”

Hạ Mạch đến gần, nhìn thấy Giang Sơ Tinh mặt mày đỏ bừng, rút ​​kinh nghiệm tối hôm qua, Hạ Mạch trước tiên liếc mắt nhìn Hạ Hoài.
Dù không thấy được biểu tình gì, nhưng với tư cách là anh trai cùng một bụng mẹ sinh ra, hắn vẫn có thể nhìn thấy những thay đổi cảm xúc trong nháy mắt của đứa em trai.
Lại thoáng nhìn thấy động tác bất giác mím môi của Giang Sơ Tinh, Hạ Mạch giống như ý thức được cái gì, tròng mắt xoay chuyển.
Tiến đến bên người Giang Sơ Tinh, vừa mặc áo khoác vừa thản nhiên nói.
“Nụ hôn của vòng đu quay này khá lãng mạn.

Nghe nói hôn ở điểm cao nhất có thể hạnh phúc cả đời.

Một khắc hôn kia lấp đầy mọi trái tim, nhất định sẽ động lòng.”
Đầu óc Giang sơ Tinh vốn đã rối tung lên trong vòng đu quay, nay lại nghe thấy lời nói ngẫu nhiên của Hạ Mạch, theo bản năng liền phản bác: “Không có chuyện gì cả.”
“Không động lòng sao?” Hạ Mạch hiếm khi nhìn thấy chỉ số thông minh của Giang Sơ Tinh không online, liền chơi chữ với anh: “Vậy thì là động tâm nhỉ.”
Nghe được giọng nói âm dương quái dị của hắn, Giang Sơ Tinh rốt cục cũng có phản ứng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Có cậu động tâm đấy.”
Hạ Mạch mỉm cười: “Đúng vậy, trong lòng tôi động tâm đến chết mất, tôi chỉ vì sư tử nhỏ nhà tôi mà động tâm thôi.”
Vừa nói vừa kéo lấy Tạ Thỉ Yến bên cạnh rồi treo cả người lên người hắn.

Hoàn toàn không cảm thấy mình vẫn đang ở trên phố mà thò lại gần, ở trên mặt Tạ Thỉ Yến hôn một cái.
Khoe khoang nói với Giang Sơ Tinh: “Cẩu độc thân như ông không hiểu được đâu.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Trong lòng Giang Sơ Tinh cũng thầm nói, tớ cũng không muốn hiểu.
Thật sự không muốn nhìn nữa, liền nhanh chóng tăng tốc độ: “Đi gặp đám Cố An thôi.”
Hạ Mạch nhìn bóng lưng của anh, lắc đầu.
Da vẫn còn quá mỏng.
Hắn bước đến gần Hạ Hoài, đưa ra lời khuyên như một người tài xế già: “Tích cực lên, đến ngoạm lấy mèo con đi chứ.

Nhìn da mặt của cậu ta chắc chắn cũng không làm được chuyện gì đâu.

Không biết đến bao giờ mới có thể hoàn toàn thông suốt.

Chờ mày theo đuổi thành công rồi thì đến rau kim châm cũng lạnh ngắt rồi mất.


Vốn dĩ Hạ Mạch còn cho rằng Hạ Hoài sẽ tiếp tục làm trái ý mình, kết quả ai ngờ tên tiểu tử thúi này lại khó có được một lần đón ý hùa theo một câu.
“Biết rồi, em sẽ cố gắng hết sức.”

Giang Sơ Tinh tìm thấy Cố An và những người khác trong nhà ma, hai người họ vừa ra khỏi ngôi nhà, vẻ mặt còn chưa định hồn, rõ ràng đã bị dọa không nhẹ.
“Đáng sợ lắm à?” Hạ Mạch thấy ngày thường nhóm hai người này đều rất lớn mật, nhưng hiện tại sao lại sợ hãi thành ra bộ dạng này: “Có phải hơi khoa trương không đấy.”
Cố An đổ mồ hôi hột: “Thật sự là đáng sợ lắm mà, mẹ nó, trong đó có một ma nữ tóc dài, trang điểm cmn rất dọa người…”
Như nghĩ ra điều gì đó, hắn lại xoa xoa cánh tay: “Tiếng cái móng tay thủy tinh kia cào đó hả, đm, khốn nạn quá thể đáng luôn!”
Tiêu Thời thì tốt hơn một tí, bất quá cũng bị dọa tới mức không nhẹ: “Thật đó, ngôi nhà ma này chắc sẽ cháy vé sớm thôi,  thiết kế bên trong thật khủng khiếp.”
Hạ Mạch trở nên hứng thú, quay đầu lại nhìn Tạ Thỉ Yến, nhướng mày: “Dám không?”
Tạ Thỉ Yến kéo ống tay áo hắn: “Em đi theo đàn anh.”
Hạ Mạch vuốt tóc, hướng về phía Giang Sơ Tinh nói: “Nếu không thì cùng nhau đi thử một lần đi.”
Giang Sơ Tinh không tin điều này, nhưng anh sợ bóng tối, nhà ma là một trong những đại cấm kỵ của anh.
“Tớ không đi, tớ ở bên ngoài chờ mọi người.”
Hạ Mạch cũng không thèm quan tâm đến lời anh nói, kéo anh đi về phía trước.
“Tớ thực sự không muốn đi.” Giang Sơ Tinh chống cự.
“Đừng sợ.” Hạ Mạch nói: “Bọn này đều có thể bảo vệ ông, ma đều là giả hết.”
Khi còn nhỏ, Giang Sơ Tinh sợ ngủ trong bóng tối nên thường nhón gót đi ra ngoài trong bóng tối, điều này khiến cho Hạ Mạch có ấn tượng rằng anh ấy rất sợ ma.
Giang Sơ Tinh thực ra không phải là một người nhát gan, nhưng bóng ma về căn phòng tối trong ngôi nhà nhỏ ở Hải Thành trong anh vẫn chưa thể xóa bỏ cho đến tận ngày nay.
Đây là lý do tại sao anh thường bật đèn tường để ngủ vào ban đêm.
Anh không thể chủ động nói rằng thực ra anh sợ bóng tối, chứ không phải sợ ma.
Cái này nghe thật buồn cười.
Lúc sắp vào nhà ma, Hạ Hoài liền bước đến bên cạnh Giang Sơ Tinh, “Anh sợ à?”
“Vẫn ổn.” Giang Sơ Tinh nhìn bóng đêm vô tận trong đó, thở ra một hơi.
Sau khi bước vào, bên trong không tối như trong tưởng tượng khiến Giang Sơ Tinh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hạ Mạch nhìn bề ngoài vô tư, nhưng thực ra hắn lại khá mê tín về ma quái, dù thế tính tò mò cũng cực kỳ lớn.

Hắn lôi kéo Tạ Thỉ Yến đi ở phía trước, một bộ mạnh mẽ giả vờ trấn định, “Đừng sợ Sơ Tinh, tôi có thể bảo vệ ông mà.”
Giang Sơ Tinh thấy bộ dáng kia của hắn, nhịn không được cười cười: “Được, cậu phải bảo vệ tớ thật tốt đấy.”
Trong bóng tối Tạ Thỉ Yến không thấy được vẻ mặt của Hạ Mạch, cũng hướng người bên cạnh rụt mình lại: “Đàn anh bảo vệ em với.”
“Được.” Hạ Mạch dần dần thích ứng với bóng tối cũng bớt sợ hãi, tự tin nói: “Đợi lát nữa em cứ trốn ở phía sau anh, ca ca bảo vệ em.”
Vừa dứt lời, đột nhiên ở chỗ ngoặt chỗ xuất hiện một người phụ nữ áo trắng đầu tóc rối bù.
“A a a!!!” Hạ Mạch kêu thảm thiết một tiếng rồi trốn sau lưng Tạ Thỉ Yến: “Mẹ nó! Ma nữ!”
Hiện trường lật xe ngay trước mắt.
Tạ Thỉ Yến lại rất bình tĩnh, còn an ủi hắn: “Là giả, không sao…”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên một người phụ nữ khác cũng xuất hiện từ ngã tư bên cạnh hắn, lần này mặc một chiếc váy đỏ.
“A a a a a!” Cả người Hạ Mạch mẹ nó đều bị dọa đến choáng váng, trực tiếp túm lấy Tạ Thỉ Yến hướng một cửa nhánh chạy đi.
Giang Sơ Tinh thậm chí còn chưa kịp hét lên tiếng nào.
Khi nhóm kia đã chạy mất dạng rồi, hai ma nữ thấy đám người Giang Sơ Tinh mặt mày vô cảm rất không thú vị, nên trực tiếp đuổi theo nhóm Hạ Mạch.
Chờ ma nữ rời đi, Giang Sơ Tinh vừa muốn đi tiếp, đèn phía trước đã tắt ngấm, trong hành lang tối om.
Giang Sơ Tinh sững người bất động tại chỗ.
Bóng tối vô tận bao trùm lấy anh, tiếng cãi vã giữa người đàn ông và người phụ nữ vang lên bên tai anh, tiếng đồ vật rơi trên mặt đất, theo đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn.
“Đừng sợ.”
Một giọng nói nhẹ nhàng quấn quanh bên tai anh, che lấp mọi âm thanh trong tâm trí.
Hạ Hoài nắm lấy tay Giang Sơ Tinh, hai vòng tay Obsidian đụng vào nhau: “Có em ở đây.”
Có thể là do trong nhà ma có máy sưởi, nhiệt độ lòng bàn tay Hạ Hoài còn cao hơn Giang Sơ Tinh, khi hai người nắm thành một khối, nhiệt độ cả hai dần dần hấp thụ lẫn nhau.
Giang Sơ Tinh quay đầu lại, sau khi thích nghi với bóng tối, anh có thể nhìn rõ hình dáng của Hạ Hoài.
Đột nhiên, ánh đèn mờ ảo từ phía sau bật lên, hình dáng Hạ Hoài càng ngày càng có thể thấy rõ ràng, vầng sáng đập lên khuôn mặt cậu.
Mang theo hào quang đứng ở bên người anh.
Sau một loạt hiện tượng khác thường như vậy, tất có quỷ.
Quả nhiên, một con ma nữ với lớp trang điểm khủng khiếp xuất hiện trong gương kính phía trước.
Cộng với ánh đèn xung quanh cô ta đang lập lòe phát sáng, khiến cho hành lang càng thêm quỷ dị.
Hạ Hoài chần chờ một chút, tuy rằng cậu không sợ, nhưng cậu vẫn lôi kéo Giang Sơ Tinh chạy đi.
Cả hai chạy được một đoạn đường thấy nữ quỷ cũng không đuổi theo lền thả chậm bước chân.
Hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

Bước ra từ nhà ma, Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài vẻ mặt bình tĩnh, như thể vừa rồi cả hai chỉ vừa đi mua nước tương, thậm chí còn không lộ ra một tia vui vẻ.
Một số người hãy còn chưa qua cơn kinh hãi, nên cũng không có thời gian để ý đến thế giới hạnh phúc nhỏ bé của hai người kia.
Mọi người lại ở trong công viên trò chơi loanh quoanh một hồi, tới gần 11 giờ mới ngồi xe trở về.
Khi về đến nhà cũng đã là sáng sớm.
Ngày hôm nay quá mệt mỏi, Giang Sơ Tinh từ phòng tắm đi ra thì vừa vặn gặp phải Hạ Hoài.
“Mau đi ngủ đi.

Ngày mai chúng ta còn có tiết học đấy.”
“Ừm.”
Hạ Hoài đột nhiên ngửi được tin tức tố trong không khí có chút nồng nặc.
Cậu không nhịn được hỏi: “Kỳ động dục có phải sắp tới rồi không?”
Giang Sơ Tinh cảnh giác nhìn cậu.
Hạ Hoài nhận ra rằng bây giờ có vẻ không thích hợp để hỏi câu hỏi này.
Cậu sắp xếp lại ngôn ngữ: “Anh tràn ra nhiều tin tức tố lắm, em sợ anh không thoải mái.”
Chính Giang Sơ Tinh cũng không phát hiện ra, ngửi ngửi ống tay áo, hình như đúng là đã vượt quá nồng độ bình thường, anh nghĩ nghĩ: “Còn có hơn chục ngày nữa mới đến kỳ động dục.

Có thể hôm nay đi đông người, thân thể phản ứng hơi mạnh thôi.”
“Vậy có cần em trấn an không?” Hạ Hoài nhìn về phía phòng.
Giang Sơ Tinh do dự một chút, nhưng không từ chối: “Được.”
Hạ Hoài không để lộ bản thể mà chỉ đơn giản tiết ra tin tức tố.
Giang Sơ Tinh nằm ở trên giường, nghịch ngợm cái Obsidian trên tay, ngửi thấy mùi tin tức tố của Hạ Hoài liền nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm nay rồi dần dần mà chìm vào giấc mộng.
Ở Ninh Thành, trời không có tuyết, nhưng nhiệt độ giảm xuống, một lớp băng mỏng đóng trên cửa sổ của lớp học.
Sau lễ Giáng sinh là đến Tết Dương lịch, sắp tới sẽ có các môn thi cuối kỳ.
Tiến độ học tập của Giang Sơ Tinh đã bắt kịp với lớp thực nghiệm, anh dự định đến phòng vẽ tranh để hoàn thành bản thảo tích tụ ở trạm A trong hai tiết học thể dục buổi chiều.

Chuông vào lớp vang lên.

Bởi vì trời lạnh, giáo viên thể dục cho phép học sinh điểm danh trong lớp xong liền bỏ đi.
Còn lại đều là thời gian tự do.
Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh lấy ra bảng vẽ liền hỏi: “Đến phòng vẽ tranh sao?”
“Ừ.” Giang Sơ Tinh cầm lấy máy tính bảng: “Đợi lát nữa em có thể về trước, khả năng anh sẽ về trễ một chút.”
Hạ Hoài ừ một tiếng, Cố An từ hàng ghế trên nghiêng người qua: “Hoài ca vào trong sân nhà chơi bóng rổ đi.

Em đã lâu không vào trong nhà chơi.

Có hơi nhớ sao sao đó.”
Hạ Hoài xoay chuyển cây bút trong tay: “Không đi.”
Tiêu Thời thấy Giang Sơ Tinh kéo cửa sau đi ra, cũng hỏi một câu: “Sơ Tinh ca đến phòng vẽ tranh hả?”
Giang Sơ Tinh gật gật đầu rồi rời lớp đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi lớp, không khí đã hoàn toàn khác biệt, cái lạnh làm cho hàm răng người ta phải run lên.
Khi anh đến phòng vẽ tranh, ngoài ý muốn phát hiện còn có người trong đó thời điểm này.
Khi đến gần, Giang Sơ Tinh càng thêm kinh ngạc, mở ra bảng vẽ, khẽ nói: “Thế nào, sao cậu lại rảnh đến đây thế? Không dính với bé chó sữa nhỏ của cậu nữa à?”
“Đang cãi nhau, phiền.” Hạ Mạch cắn môi dưới, trút giận lên tờ giấy vẽ.
Giang Sơ Tinh lắc đầu cười nói: “Không phải cậu chủ trương cái cũ không đi, cái mới không tới sao.”
“Cái này thì khác,” Hạ Mạch ném bút vào bảng màu rồi quay đầu nhìn sườn mặt của Giang Sơ Tinh.
“Tôi lần này rất nghiêm túc.

Nguyên nhân chính là tôi phát hiện Tạ Thỉ Yến rất dễ ghen, điều này thật khiến người ta đau đầu.

Cậu ta còn cứng đầu với tôi nữa, tôi càng khó chịu hơn.”
Sau khi nghe hắn than thở, từ góc độ người thứ ba, Giang Sơ Tinh liền đề ra phương thức giải quyết vấn đề: “Vậy thì cậu muốn cậu ta làm gì? Hay là cậu muốn làm gì? Đây không phải là người cậu đã chọn sao, hay cố gắng thử thay đổi vì người kia một chút xem sao? “
“Chủ yếu là tôi vẫn có chút sợ hãi.” Hạ Mạch thở dài, lộ ra một mặt không tự tin hiếm thấy.
“Tôi là một Beta mà, cũng không thể thực sự bị đánh dấu.

Bản thể của Tạ Thỉ Yến lại là thuần huyết.

Tôi sợ … Tôi sẽ làm chậm trễ cậu ấy.”
“Cậu hỏi qua cậu ta chưa?”
Giang Sơ Tinh nhìn ra tâm tư của người khác rất rõ ràng: “Tớ khuyên cậu vẫn nên cùng cậu ta thảo luận một chút, thật vất vả mới gặp được người mình thích, phải biết quý trọng.”
Hạ Mạch nhướng mắt cười: “Không nhìn ra đấy, Giang Sơ Tinh, chuyện gì xảy ra với ông vậy? Có phải Hạ Hoài đã thông được kinh mạch tình cảm của ông rồi không? Nay nói đến chuyện tình cảm hiểu biết thế, còn lợi hại hơn cả tôi.


Cây cọ đang vẽ của Giang Sơ Tinh khựng lại, “Có sao?””
“Có.” Hạ Mạch hít sâu một hơi: “Lời ông nói rất đúng, tôi nên nói cho cậu  ấy nghe mới tốt, đúng như ông đã nói đấy, thật vất vả mới gặp được người mình thích, nên quý trọng, cho dù cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“À, đúng rồi.” Hạ Mạch dời băng ghế đến gần Giang Sơ Tinh: “Vậy chuyện của ông sao rồi, ngày hôm qua còn hôn nhau, đừng nói là còn chưa ở bên nhau đấy.”
Bàn tay đang vẽ của Giang Sơ Tinh lệch một đường, liếc nhìn Hạ Mạch, vẻ mặt không được tự nhiên: “Ai hôn!”
“Người khác có lẽ nhìn không ra” Hạ Mạch vỗ vỗ bả vai anh.
“Nhưng tôi cùng hai người lớn lên.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết hết.

Khi còn nhỏ, ông xạo tôi giấu đồ ăn vặt sau lưng, chả phải cũng bị tôi nhìn thoáng qua đã bắt được sao.

Không có gì phải xấu hổ cả, tôi đã sớm coi ông như em dâu rồi.


“…” Giang Sơ Tinh nghe được mấy chữ cuối cùng, thái dương thình thịch nhảy lên: “Nói lại lần nữa, cậu đem tớ coi như cái gì cơ?”
Hạ Mạch yên lặng mà dịch ra, cười gượng hai tiếng “Nói giỡn nói giỡn thôi mà, nhưng hai người thật không ở bên nhau à?”
Giang Sơ Tinh tiếp tục phác thảo bức tranh trên giấy vẽ, do dự nói: “Tớ cũng không biết, chủ yếu là do chúng tớ vẫn luôn ở chung như thế này trước đây.

tớ cũng không biết so với em trai thì có gì khác.

Tớ lại không muốn làm tổn thương em ấy.”
“Phải ha.” Hạ Mạch cũng nhớ lại: “Trước kia đúng là ông đã từng cùng nó mập mờ ở chung thế này đấy.”
Giang Sơ Tinh: “………”
“Kỳ thực vấn đề này rất dễ giải quyết.” Hạ Mạch nói: “Tôi hỏi ông vài câu nhá.”
Giang Sơ Tinh gật đầu: “Hỏi đi.”
Hạ Mạch: “Ông bỏ bút xuống, nhìn tôi nè.”
Giang sơ Tinh đặt bút xuống, ngồi đối diện với hắn.
“Tôi hỏi nhé.”

Hạ Mạch nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh, ho khan hai tiếng.
Giống như một cố vấn tình yêu, hướng dẫn từng bước.
Mặt hắn không chút thay đổi nói: “Ông cho rằng mình bị người khác làm hay bị Hạ Hoài làm thì trong lòng ông dễ chấp nhận hơn một chút?”
Giang Sơ Tinh: “………”
Giang Sơ Tinh thực sự muốn giết tên chết tiệt này.
Hỏi cái vấn đề vớ vẩn gì thế không biết.
Hạ Mạch nhìn vẻ mặt không nói nên lời của anh, trịnh trọng nói: “Ông phải trả lời câu hỏi này một cách nghiêm túc.”
Giang sơ Tinh không thèm để ý đến hắn.
Thật là bị quỷ mê hồn mới có thể cảm thấy hỏi được ra vấn đề gì từ tên này.
Hạ Mạch thấy anh không tin, liền cẩn thận cùng anh phân tích: “Nghĩ mà xem, bị người khác làm …”
Giang Sơ Tinh nguy hiểm liếc hắn một cái.
Hạ Mạch liền thay đổi cái cách nói:: “Bị người khác đánh dấu cả đời có thấy chán ghét hay không? Rốt cuộc nếu không thích Hạ Hoài thì chính là người khác rồi.

Ông tưởng tượng mà xem, ông có thấy chán ghét không?”
Khi Giang Sơ Tinh nghĩ đến những Alpha khác có thể đánh dấu trên người mình, lồng ngực như bị chặn lại, buồn nôn đến phát lạnh, lông mày cau vào: “Có.”
“Vậy nếu đổi thành Hạ Hoài thì sao.”
Hạ Mạch quan sát biểu hiện của anh: “Có phải bởi vì là người thân nên mới không thể tiếp nhận loại chuyện này đúng không?”
Hạ Mạch càng thêm nói thẳng: “Như vậy đi, tôi làm ông, ông có thể tiếp thu hay không.”
“…”
Giang Sơ Tinh liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Nói lại thử xem.”
“Thấy chưa, thấy chưa!” Hạ Mạch vỗ đùi: “Rõ rồi ha!
Hạ Mạch cùng anh phân tích.
“Tôi và Hạ Hoài đều cùng ông lớn lên.

Tại sao hỏi đến nó ông lại do dự? Mỗi khi nói đến chuyện này, tôi đều có câu trả lời nhanh lắm đấy.”
“Ông trừ Hạ Hoài ra thì không chấp nhận được ai, chỉ chấp nhận nó.

Này không phải rõ ràng quá rồi sao, thừa nhận đi.”
Hạ Mạch còn tự cho chính mình một tổng kết: “”Là thích đó, thích từ cơ bản là sự thỏa mãn và chấp nhận về tình dục.”
“…” Nghe hắn nói Giang sơ Tinh thật sự không thể tiếp tục sáng tác bức tranh nổi nữa.
“Bình tĩnh nghĩ lại đi.” Hạ Mạch thở dài, “Nghe anh em khuyên một câu nhé, tự hỏi lại bản thân, tuyệt đối sẽ không sai đâu.”
“Ai da nói nhiều như vậy, tôi bỗng nhiên nhớ sư tử nhỏ nhà tôi quá đi mất.” Hạ Mạch đột ngột đứng lên: “Không được, tôi phải cùng em ấy nói cho rõ ràng!
Hạ Mạch xách cặp đi ra ngoài, giọng còn vang vọng ngoài hành lang.
“Giúp tôi thu lại công cụ vẽ nhá, cám ơn.”
Giang Sơ Tinh nhìn dòng chữ trên bảng vẽ, mím môi.
Tự hỏi lại bản thân sao?
Vốn dĩ, anh không muốn tin mấy cái lý lẽ ngụy biện lung tung kia của Hạ Mạch.
Nhưng đầu óc anh lại không thể không nghĩ tới.
Thử tưởng tượng nếu anh và Hạ Hoài thành một đôi, rồi bị đánh dấu, kết hôn rồi sinh con, cuối cùng dừng lại ở cảnh một nhà ba người.
“…”
Bức tranh này quá khó xử, nhưng lại có một loại cảm giác thích hợp  khó tả được.
Thích hợp cái rắm ấy.
Giang Sơ Tinh trong lòng thầm mắng, xem ra Hạ Hoài nói đúng, nhất định phải tránh xa khối u ác tính Hạ Mạch kia.
Cố gắng tập trung vào việc vẽ tranh.
Cứ tập trung như thế, bất tri bất giác tiết thứ tư đã kết thúc.
Giang Sơ Tinh ra khỏi phòng vẽ tranh, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa phùn, toàn bộ khuôn viên đều là sương mù.
Các học sinh năm cuối đối diện lần lượt đổ xô đến ký túc xá và nhà ăn, chẳng mấy chốc đã không còn ai trên sân chơi.
Mưa không nhỏ, Giang Sơ Tinh chưa bao giờ nghĩ đến trời sẽ mưa, do dự không biết nên đợi mưa tạnh hay là gọi điện cho Hạ Hoài.
Ở giữa sân chơi đầy sương mù, một nam sinh mặc đồng phục học sinh xanh trắng đang cầm một chiếc ô trong suốt đi về phía anh.
Giang Sơ Tinh nhận ra đó là ai chỉ bằng một ánh nhìn, đợi nam sinh lại gần thêm chút nữa.
Một nụ cười nở trên môi Giang Sơ Tinh.
Hạ Hoài đi tới chỗ anh, phát hiện cậu không mang cặp sách, có lẽ đã về nhà một chuyến rồi.
Hạ Hoài đem dù gấp lại, thấy cổ anh lộ ra, vội vàng cởi khăn quàng cổ của mình quấn quanh người nọ.
Rũ mắt nhìn thẳng anh, thấp giọng hỏi: “Khăn quàng cổ đâu?”
“Chắc là ở phòng vẽ tranh.” Giang Sơ Tinh vùi miệng vào khăn quàng cổ, ngửi hương vị thuộc về cậu, cả người trong phút chốc như được thỏa mãn.
Lời nói của Hạ Mạch đột nhiên hiện lên trong đầu anh.
“Thích từ cơ bản là sự thỏa mãn và chấp nhận về tình dục.”
Giống như………
Giang Sơ Tinh nuốt nước bọt, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ mơ hồ kia, thuận miệng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Giọng nói của anh có chút nhỏ nhẹ, vừa mở miệng tin tức tố của Hạ Hoài càng thêm rõ ràng.
Hạ Hoài đem áo khoác và mũ kéo lên cho anh, đưa tay vén tóc mái trên trán Giang Sơ Tinh.
Rũ mắt, nhìn thẳng anh một lát rồi cười tủm tỉm khẽ nói.
“Đến đón bạn trai tương lai của em về nhà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận