Editor: chentranho
Mười giờ suất phát từ khách sạn đi.
Trong khi chờ xe đến, Văn Chiêu nhìn chiếc áo sơ mi của Giang Sơ Tinh, cau mày nói: “Quần áo của em bị sao vậy, rõ ràng là anh đã nhờ phục vụ giúp ủi quần áo, vậy mà sao vẫn nhăn nhúm như vậy.
Lần sau không đến cửa hàng đó nữa, thật thiếu chuyên nghiệp.”
Giang Sơ Tinh như nhớ tới cái gì, máu nóng dâng lên, xấu hổ sờ sờ mũi: “Không sao, mặc bên trong cũng không thấy đâu, có lẽ vừa rồi em treo không cẩn thận mới bị thôi.”
“Ừ.” Văn Chiêu nói: “Cà vạt của em để ở chỗ của cô Đồ đó, đến hội trường nhớ tìm cô ấy lấy nhé.
“
“Dạ.”
Đi vào sân PA league.
Vì cần mua vé mới có thể vào nên Giang Sơ Tinh đi tìm cô Đồ rồi cùng bọn họ vào trước.
Sau đó Giang Sơ Tinh còn dàn xếp cho Hạ Hoài một chỗ ngồi.
Những người khác phải ngồi theo số, nhưng Giang sơ Tinh là tuyển thủ nên có thể mang theo người thân đi cùng.
Rõ ràng là hôm nay có nhiều người đến hơn hôm qua, chẳng phân biệt tuổi tác đều có thể đến để một phen thưởng thức các bức tranh.
Lễ trao giải được tổ chức vào đúng 11 giờ,
Còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu.
Mười phút trôi qua, Giang Sơ Tinh không đợi được tin nhắn trả lời của Hạ Hoài.
Anh nhìn xung quanh khắp nơi, sợ Hạ Hoài chưa thấy được tin nhắn của mình.
Ba phút nữa trôi qua.
Vừa lúc anh định gọi cho Hạ Hoài thì một cốc cacao sữa nóng dán bên mặt anh.
Giang Sơ Tinh ngẩng đầu theo bản năng, Hạ Hoài nhìn xuống, cong môi với anh: “Bạn trai anh đến rồi.”
Hàng này đều là các thí sinh dự thi, giọng cậu không cao cũng không thấp, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Sau trận đấu ngày hôm qua, mọi người đều rất quen thuộc với Giang Sơ Tinh, nhưng Giang Sơ Tinh lại không quen thuộc với họ.
Ánh mắt của không ít người đều đổ dồn vào hai người, xì xào bàn tán.
“Cái cậu nam ca sĩ hát trong video cắt nối trên trạm A hôm qua có phải là cậu ta không nhỉ?!”
“Đậu, Alpha này còn đẹp trai hơn trong video.”
“Thực sự rất đẹp trai!”
Hạ Hoài bỏ qua những lời bàn tán sau lưng, ngồi xuống bên cạnh Giang Sơ Tinh.
Đặt tay của Giang Sơ Tinh lên ly ca cao sữa rồi dùng bàn tay của chính mình áp lên mu bàn tay của anh.
Ngón tay cứng ngắc của Giang Sơ Tinh đột nhiên trở nên ấm áp.
Mặc dù Giang Sơ Tinh đã nhiều lần nhận được nhiều giải thưởng trên sân khấu, nhưng anh lại mắc hội chứng sợ sân khấu, mỗi khi lên sân khấu anh đều rất lo lắng, bàn tay khi lo lắng sẽ trở nên cực kỳ lạnh giá.
Anh chưa từng nói cho ai biết chuyện này kể cả Hạ Hoài, không biết làm sao cậu biết được.
Hạ Hoài bao bọc quấn lấy ngón tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Tốt hơn không?”
Trái tim của Giang Sơ Tinh đột nhiên nóng lên, ngón tay hơi hơi cuộn lại.
Hóa ra ở thời điểm anh không để tâm, anh vẫn luôn được chú ý như vậy.
Hạ Hoài nhét ống hút vào ly ca cao sữa, đưa lên môi anh: “Uống không?”
“Có.” Giang Sơ Tinh nghiêng người nhấp một ngụm.
“Để em nếm xem.”
Hạ Hoài nói xong thì cũng nghiêng người về phía trước.
“Em không đổi …” ống hút sao?
Giang Sơ Tinh chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy Hạ Hoài ngậm lấy ống hút mà anh đã sử dụng qua.
Mặc dù trước đây họ rất thân thiết, nhưng cũng chưa từng cùng sử dụng chung một ống hút như này.
Trước giờ khai mạc mười phút, cô Đồ đi tới đưa cà vạt cho Giang Sơ Tinh: “Mau cầm lấy, vừa rồi cô quên đưa cho em đấy.”
“Mau lên.” Cô giáo nói xong lại vội vàng chạy đi.
Giang Sơ Tinh mới vừa đem cà vạt treo ở trên cổ, một đôi tay từ bên cạnh đã duỗi tới.
Các khớp ngón tay của nam sinh rõ ràng, rất thành thạo trong việc đeo cà vạt.
Hạ Hoài giúp anh thắt cà vạt xong xuôi mới cẩn thận đánh giá.
Giang Sơ Tinh mặc áo sơ mi trắng phối với cà vạt đen có một loại cảm giác cấm dục khó tả, khí chất của anh phảng phất giữa một người trường thành và một thiếu niên.
Thân hình của anh không nhỏ yếu như Omega bình thường, mà là thon gầy, các đường nét cơ thể trông cực kỳ hoàn mỹ.
Hạ Hoài nhéo nhéo ngón tay anh: “Đừng căng thẳng, em ở dưới này.”
Giang Sơ Tinh nhìn cậu gật đầu.
Vừa vặn nhân viên công tác gọi tên anh đi lên phía trước để chuẩn bị.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, ngắn gọn nói đôi lời khai mạc sau đó tiến vào tiết mục trao giải.
“Chúng tôi xin mời thí sinh Giang Sơ Tinh, tuyển thủ số 6 trong cuộc thi tự do sáng tạo của PA League năm thứ 5 lên sân khấu.”
Những tràng pháo tay của khán giả rào rào.
Hạ Hoài nhìn thấy Giang Sơ Tinh đứng trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ đập vào người anh đặc biệt chói mắt, trong bộ vest và giày da, anh trông ổn trọng như một người trưởng thành.
Tranh của Giang Sơ Tinh được đưa lên chiếu trên màn ảnh rộng.
Người dẫn chương trình mỉm cười: “Xin lỗi bạn học Giang sơ Tinh, không biết cảm hứng sáng tác cho bức tranh này của bạn là từ đâu mà tới?”
Giang Sơ Tinh nhìn về phía khán giả, chính xác đối diện với đôi mắt thiếu niên phía dưới, cười nhẹ, trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình.
“Cảm hứng đến từ bạn trai của tôi.”
–
Từ bên trong đi ra, tuyết ở Vị Thành đã ngừng.
Bữa tiệc mừng năm mới của trường chính là tối hôm nay, với tư cách là hiệu phó, cô Đồ chắc chắn sẽ tham dự, vì vậy cả ba người họ đã từ Vị Thành bay về Ninh Thành vào buổi chiều.
Trở lại trường học, Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài đến văn phòng để báo cáo với Lão Hứa.
Vừa bước vào, các thầy cô trong văn phòng đã thay nhau chúc mừng.
Nụ cười trên môi cô Đồ chưa bao giờ tắt, “Nào có, tôi có cái công lao gì đâu, đều là em Sơ Tinh tranh đua, vẫn luôn không làm tôi thất vọng.”
“Được rồi, được rồi, đừng trì hoãn bọn nhỏ về lớp.” Cô Đồ vỗ vỗ vai Giang Sơ Tinh, trong mắt tràn đầy niềm vui: “Có việc gì thì đến tìm cô nhé.”
Giang Sơ Tinh gật đầu với cô Đồ.
Hai người đi theo Lão Hứa ra khỏi văn phòng.
Khi bước đến cửa lớp 13, họ nghe thấy bên trong hoàn toàn là một đám lộn xộn.
Giọng Cố An là to nhất.
“Hát to lên mọi người, lần này nếu chúng ta thua á, một lời đã định, cả lớp trong sân chơi mùa đông vừa hát vừa chạy, còn nếu chúng ta giành được top 10, thì mời chúng ta ăn BBQ một bữa, các anh em cố lên!”
“Ê ê ê, ông kia có phải muốn vừa hát vừa chạy vòng thật không đấy, hát to lên, tình cảm lên ba ơi.”
Một nam sinh lớn mật nói: “Chúng ta thế này mà cũng kêu là hợp xướng hả? Hay làm một vở kịch nhỏ đi, kiểu như bạch nguyệt quang và nốt chu sa cũng không tệ mà.”
“Nghĩ cái qq gì thế, cái vở đó cũ rích rồi.”
“Nhân tiện, hôm nay có phải Hoài ca và Tinh ca sẽ về không nhỉ?”
“Bọn họ về chắc sẽ không tham gia hợp xướng đâu ha.”
“Được rồi, nhanh lên, tiếp tục hát nào, chúng ta cùng nhau làm, vì BBQ, tiến lên!”
Cố An rống đến miệng khát lưỡi khô, thật là một đám hay ảo tưởng sức mạnh, xoay người sang chỗ khác uống nước.
Chớp mắt liền nhìn thấy ba người đang đứng ở cửa.
“Ối dồi ôi!”
Hắn vừa hét lên một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Hứa Hằng đưa cả hai vào lớp: “Mọi người, im lặng để thầy thông báo một tin trước đã.
Kết quả của Giang sơ Tinh trong giải đấu lần này rất tốt, đã giành được vị trí đầu tiên, mọi người cùng cổ vũ bạn chút nào!”
Cả lớp vang lên những tràng pháo tay phấn khích.
Cố An dẫn đầu nói: “Ngầu quá, ngầu quá! Sơ Tinh ca của chúng ta là người tuyệt vời nhất!”
Tiêu Thời cũng theo sau: “Đều nói nghề nào cũng có trạng nguyên, nhưng Tinh ca của chúng ta là trạng nguyên của tất cả!”
“Tinh ca đỉnh nhất!”
“Lớp 13 có Tinh ca thật tuyệt vời!”
Giang Sơ Tinh không thể nhịn được cười khi nghe thấy mọi người ồn ào.
Như một dòng điện ấm áp ùa về trong tim.
Sau gần nửa năm hòa nhập, anh cũng dần hòa nhập với lớp mười ba.
“Được rồi, được rồi.” Hứa Hằng đợi bọn họ nói xong, quay đầu hỏi hai người: “Hai em có định tham gia hợp xướngkhông?
Bọn họ còn chưa trả lời, các bạn học bên dưới đã giúp hai người trả lời trước.
“Làm sao có thể không tham gia? Lớp mười ba của chúng ta là một thể, thiếu một người đều không được!”
Cố An nghĩ thầm, các anh em làm tốt lắm!
Hiện tại trình độ của bọn họ thật sự rất tệ, cho nên bọn họ không thể đi con đường kỹ thuật, mà chỉ có thể đi theo con đường nhan sắc thôi.
“Đúng vậy, lớp mười ba của chúng ta là một thể thống nhất, ai cũng không thể không tham gia!”
Ý đồ của bọn họ rõ ràng đến mức Giang Sơ Tinh cũng có thể nhìn ra được, anh liếc mắt nhìn thiếu niên đứng bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện.
Hạ Hoài: “Em sao cũng được.”
Giang Sơ Tinh gật đầu với Hứa Hằng: “Vậy bọn em sẽ tham gia.”
Cả lớp hò reo, cuối cùng bọn họ cũng có chút giá trị nhan sắc để gánh team, còn tận hai người!
Lọt Top 10 là cái chắc.
Quay trở lại luyện tập, tâm trạng của mọi người ai cũng dâng cao hơn trước, mỗi người đều treo một bảng hiệu quyết tâm mạnh mẽ lên đầu.
Học sinh ở độ tuổi này rất dễ kích thích.
Giang Sơ Tinh nghe thấy tiếng hát đồng thanh của mọi người cũng cầm lòng không đậu nhanh chân đuổi kịp bọn họ.
Sau một tiết, cổ họng của Giang sơ Tinh hát nhiều có hơi đau, nhưng cũng đem đến một cảm giác sảng khoái nhẹ nhàng.
Khi Giang Sơ Tinh uống nước xong, một viên kẹo ngậm mát họng được nhét vào miệng anh.
“Làm gì mà liều mạng như vậy?” Hạ Hoài đem khăn giấy và giấy gói kẹo thu lại, ném vào hộc bàn.
Giang Sơ Tinh tâm tình khá tốt “Kỳ thật, anh cảm thấy lớp 13 cũng rất tốt, một nhóm tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.”
Hạ Hoài nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Sao vậy? Không phải anh muốn trở lại lớp thực nghiệm à?”
Giang Sơ Tinh im lặng một lúc rồi đáp: “Đột nhiên anh hiểu vì sao em muốn đến đây thôi.”
Bất kể bầu không khí lớp học hay là tinh thần đoàn kết, lớp thực nghiệm đều không có, trong mắt họ chỉ có học tập và thành tích của bản thân.
Cũng không phải là họ muốn vậy mà là do tất cả những người xung quanh họ đều là một dạng như vậy..
Giang Sơ Tinh nhìn lớp học ồn ào, có chút cảm khái mà thất thần.
Kỳ thật có thể chuyển đến lớp 13 cũng tốt.
Anh muốn cùng Hạ Hoài ở một lớp như thế này, cùng cảm nhận sức sống của tuổi trẻ.
–
Bữa tiệc mừng năm mới bắt đầu từ 7 giờ tối, sau 6 giờ, rất nhiều học sinh đã đi bộ đến sân vận động đã được dựng rạp sẵn.
Tiệc chính thức bắt đầu lúc bảy giờ, người chủ tọa là một học sinh năm nhất.
Lớp thứ mười ba của họ là lớp đầu tiên lên sân khấu nên mọi người đã sớm chờ sẵn sau cánh gà.
Giọng người dẫn chương trình vang lên từ phía trước: “Trong một ngày đặc biệt rũ bỏ cái cũ, chào đón cái mới như hôm nay, với tất cả sự vui mừng và phấn khởi.
Xin chào đón tiết mục của lớp đầu tiên trong Gala Ngày hội đầu năm mới đêm nay.
Chính là phần hợp xướng do các bạn lớp 13 năm ba mang đến.
“
Ngay khi vừa nghe đến Lớp 13, Y Văn Thiến từ lớp thực nghiệm ở hàng đầu đã dẫn đầu đứng dậy a a a a a ầm cả lên: “Biển sao biển sao, tới tới!”
Hạ Mạch cũng hét lên dưới sân khấu: “Lớp 13! Cố lên!”
Lớp mười ba bước ra sân khấu giữa một đám đông hò hét.
Vì chiều cao vượt trội, Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài đứng ở hàng thứ hai và thứ nhất từ dưới lên.
Ánh đèn sân khấu chiếu vào họ.
Nhạc đệm trong dàn âm thanh vang lên, các học sinh hoàn toàn chăm chú.
Đoạn điệp khúc vang vọng khắp sân.
Bài hát hào phóng và nhiệt tình, dẫn dắt tất cả học sinh bên dưới sân khấu bước vào trạng thái phấn khích, đặc biệt là những lớp tiếp theo chuẩn bị biểu diễn sau cánh gà, tất cả đều đứng ở bên cạnh ồn ào.
Toàn bộ quá trình đều không có sai sót gì xảy ra, thậm chí còn hát tốt hơn rất nhiều so với khi tập luyện trong lớp.
Đoạn điệp khúc kết thúc.
Khán giả dưới sân khâu một trận hò reo.
Các học sinh trong lớp 13 đi về vị trí trong lớp của mình.
Tiếp theo là một tiết mục tự do, ca hát và nhảy múa.
Khi âm nhạc vang lên, các học sinh trên khán đài nháy mắt sôi trào.
Một đám đều như tiêm máu gà, không ít người lộ ra bản thể.
Đối với hầu hết Alpha và Omega, bản thể lộ ra sẽ khiến tin tức tố tràn ra khỏi cơ thể mạnh hơn bình thường vài lần.
Khả năng là còn có tin tức tố của vài Alpha thuần huyết nên Giang sơ Tinh còn chưa kịp về lớp đã ngửi thấy mùi tin tức tố trong không khí.
Nhà trường sợ Alpha sẽ ảnh hưởng đến Omega, nên đã lắp đặt một số lỗ thông hơi, nhưng thiếu niên trẻ tuổi, tin tức tố tràn đầy đến không kịp thoát.
Chẳng mấy chốc, cơn buồn nôn của Giang Sơ Tinh đã tràn khắp lồng ngực, dạ dày một trận quay cuồng, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi.
Cổ tay bỗng nhiên bị người lôi kéo, túm tới sau hậu trường.
Ở hậu trường chỉ có một lớp đang chuẩn bị, trong lúc bọn họ không chú ý, Hạ Hoài liền ôm Giang Sơ Tinh dựa vào góc tường.
Hạ Hoài mở áo nhét người vào, Giang Sơ Tinh từng ngụm từng ngụm mà hít thở hương vị trên người cậu.
Có thể do vừa rồi hít vào quá nhiều tin tức tố lộn xộn khiến cho sự khó chịu của Giang Sơ Tinh thật lâu vẫn không dừng lại.
Hạ Hoài khẽ vuốt ve cái ót của anh, “Mang thuốc không?”
Giọng nói của Giang Sơ Tinh như nhũn ra: “Quên mất rồi.”
Giang Sơ Tinh vẫn cảm thấy không thoải mái, còn chưa đủ, anh vùi toàn bộ đầu vào trong ngực cậu.
Mặc dù bây giờ anh rất ít khi phát bệnh, nhưng một khi phát bệnh thì tình trạng có vẻ còn mạnh hơn trước.
Hạ Hoài cảm thấy thân thể anh hơi hơi run lên, thực sự rất đau lòng, càng ôm chặt hơn chút nữa.
Nhiệt độ cơ thể Giang Sơ Tinh cao hơn Hạ Hoài, mùi thơm của hoa sơn chi du tẩu trên người Alpha, hai người ôm đến thân mật, ái muội mà kích thích không thể tả.
Hạ Hoài nhận ra tin tức tố của anh tràn ra, bên tai anh hỏi nhỏ: “Hôm nay không xịt ngăn cách sao?”
Những sợi tin tức tố từ cổ Omega trôi đến chóp mũi Hạ Hoài, đã dày đặc hơn bình thường rất nhiều.
Giang Sơ Tinh nghĩ lại vì Hạ Hoài sáng nay tới tìm anh mà cảm xúc quá khích khiến tin tức tố tràn ra quá nhiều nên không cẩn thận đem xịt cách trở tiêu tán hết.
Hạ Hoài nghe được anh ừ một tiếng, sau đó lại hướng vào trong lồng ngực mình cọ cọ, tựa hồ đang muốn hấp thu càng nhiều hương vị của cậu hơn.
Kỳ thật trong cặp sách của Hạ Hoài có một miếng dán ngăn cách, là từ sau khi biết Giang Sơ Tinh phân hoá thành Omega đã đem thành vật tùy thân của mình, lại biết được bệnh tình của anh thì càng chuẩn bị thêm vài thứ cho trường hợp khẩn cấp.
“Hiện tại có hai lựa chọn.” Hạ Hoài thấp giọng nói: “Một là em đánh dấu tạm thời anh, hoặc là em ôm anh đi lấy thuốc ức chế trong phòng học.”
Giang Sơ Tinh nghe thấy bốn chữ ” đánh dấu tạm thời” thì cảm thấy tai có chút nóng.
Đánh dấu là loại hành vi mà chỉ người rất thân thiết mới có thể làm được, trên thực tế việc Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài ở bên nhau, bây giờ anh vẫn không cảm thấy không thực tế.
Làm một người anh trai nhiều năm như vậy, lúc này thay đổi thân phận thật sự có chút không quen.
Hạ Hoài thấy anh hồi lâu vẫn không trả lời, ngược lại từ trong lồng ngực cậu ngẩng đầu lên.
Ban đầu Hạ Hoài nghĩ Giang Sơ Tinh sẽ từ chối lời đề nghị đánh dấu tạm thời của mình.
Rốt cuộc bọn họ cũng chỉ vừa mới xác nhận quan hệ, còn phải có thời gian thích ứng, Giang Sơ Tinh lại là người lâm vào thế bị động trong mối quan hệ này.
Kết quả ai ngờ Hạ Hoài nhìn thấy anh từ từ cởi cúc áo mình ra.
Xương quai xanh nhô lên và chiếc cổ trắng ngần lộ ra trước mắt cậu, cùng với phần gốc tai đỏ ửng.
Ý tứ của Giang Sơ Tinh không thể rõ ràng hơn.
Vốn dĩ Hạ Hoài chỉ muốn thử một chút, từng chút từng chút một xua tan mọi lo lắng của anh, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, hầu hết của cậu không khỏi lăn lộn, bản năng Alpha thúc giục.
Giang Sơ Tinh ở trong ngực cậu xoay người, lộ ra cái cổ trắng nõn của bản thân.
Anh mím môi thì thầm: “Đừng cắn sâu quá.”
Hạ Hoài từ phía sau ôm lấy anh, cúi đầu sát vào tuyến thể của anh, “Ca ca.”
Giang Sơ Tinh đã thực sự cố gắng hết sức để thích nghi với mối quan hệ hiện tại của họ.
Một bước này thực sự rất khó nhất, ít nhất là đối với anh.
Phải biết rằng đây chính là đứa em trai mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, đột nhiên lại trở thành quan hệ bạn trai, ít nhiều cũng không thể quên ngay được.
Hạ Hoài nhìn tuyến thể trước mặt chậm rãi cúi đầu xuống.
Giang Sơ Tinh cảm thấy đôi môi mát lạnh của cậu cọ xát với tuyến thể của mình, như có như không mà liếm láp, mỗi lần đều làm cơ thể anh cứng đờ.
“Trực tiếp cắn, đừng liếm.”
Hạ Hoài thấp giọng nhắc nhở: “Em cắn đây.”
Vừa dứt lời, Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy sau cổ tê rần, không khỏi ngẩng đầu lên, mang theo sự kích thích do đánh dấu mang đến.
Cách đó không xa truyền đến tiếng hò hét của Cố An.
“Hoài ca, Tinh ca hai người ở đâu thế? Chủ nhiệm lớp kiểm kê nhân số kìa.”
Sau đó là giọng nói của Tiêu Thời: “Chắc là ở đằng sau sân khấu, vừa rồi có ai đi ra ngoài đâu.”
Giang Sơ Tinh giật mình, không nghĩ tới bọn họ sẽ đi tìm.
Còn có vài âm thanh của một số bạn cùng lớp.
“Vào nhà vệ sinh bên kia tìm xem.”
Giang Sơ Tinh vội vàng vỗ vỗ người con trai phía sau, âm thanh chưa kịp thốt ra lời đã thành một tiếng rên rỉ bật khóc.
Trong tích tắc, Alpha càng ngày càng tiêm nhiều tin tức tố vào trong tuyến thể của anh, cơ thể Giang Sơ Tinh mát lạnh, mọi tế bào đều đòi hỏi tin tức tố của Alpha.
Giang Sơ Tinh tránh về phía trước, lại bị người phía sau kéo lại.
Tiếng bước chân và giọng nói càng ngày càng gần, Giang Sơ Tinh dùng khủy tay khều Hạ Hoài.
Hạ Hoài không di chuyển.
“Đừng cắn nữa, sắp có người tới đây rồi.”
Giang Sơ Tinh cảm thấy được cậu lại tăng thêm lực đạo, bàn tay ôm anh càng chặt hơn.
Giang Sơ Tinh rất gấp, ngực nóng lên, tim đập cũng đập rất nhanh.
Nhưng Hạ Hoài không có ý buông tha anh.
Tiếng bước chân ngay lập tức truyền đến góc của bọn họ.
Hạ Hoài dùng răng nanh ma sát tuyến thể của anh, ngẩng đầu lên, hơi thở trên người còn chưa kịp thu hồi, Giang Sơ Tinh đã thuận thế đẩy cậu vào phòng thiết bị bên cạnh.
Cố An cùng Tiêu Thời, còn có mấy nam sinh đi tới chỗ rẽ, vừa vặn thấy Giang Sơ Tinh.
“Tinh ca, cuối cùng em cũng tìm được anh.
Bảng xếp hạng sắp ra rồi.
Lão Hứa đang tìm anh đấy.” Cố An nhìn xung quanh nói: “Hoài ca đâu, cậu ấy không đi cùng anh à?”
Giang Sơ Tinh hai tay đỡ tường, vừa mới bị đánh dấu, thân thể suy nhược, hai chân cũng trở nên yếu ớt.
Giọng anh khản đặc: “Em ấy đi vệ sinh rồi.
Nói với thầy là bọn anh sẽ đến đó sau”.
“Được rồi, hai người cứ thong thả nhá, còn ba tiết mục biểu diễn nữa mới kết thúc, bọn em đến báo cho anh nhân tiện hít thở tí không khí thôi.”
Sau khi bọn họ rời đi, Giang Sơ Tinh vội vàng mở phòng thiết bị.
Hạ Hoài cho hai tay vào túi quần, cúi đầu dựa vào tường im lặng.
Giang Sơ Tinh bước vào kiểm tra xem cậu có ổn không, sợ lúc đẩy cậu vào có lẽ bản thân đã không điều chỉnh tốt lực độ.
“Xin lỗi, vừa rồi anh gấp quá.”
Hạ Hoài chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi tối đen nhìn qua.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Khi Giang Sơ Tinh nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, trong lòng thở dài.
Ngoại trừ kỳ nghỉ hè năm đó, đây lần đầu tiên sau một thời gian dài như vậy anh nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Hoài, hình như là bị anh làm cho đau lòng rồi.
Giang Sơ Tinh cũng muộn màng nhận ra rằng, rõ ràng là do anh không muốn người khác phát hiện ra quan hệ của hai bọn họ nên mới không suy xét nhiều mà chỉ theo bản năng làm ra hành động như vậy.
“Em không sao chứ? Anh xin lỗi, vừa rồi là do anh quá gấp gáp, không có ý gì khác…”
Hai người nhìn nhau vài giây, Giang Sơ Tinh cảm thấy cảm xúc trên mặt cậu càng ngày càng mờ nhạt, khóe miệng thấp xuống, đôi mắt đào xinh đẹp trìu mến trở nên sắc bén.
Hạ Hoài đứng thẳng người, giọng nói nhàn nhạt: “Vậy anh làm vậy là có ý gì?”
Sau khi cậu nói xong bốn năm giây.
Giang Sơ Tinh hé môi nhưng lại không hề phát ra một âm thanh nào cả.
Hạ Hoài cúi đầu đi ngang qua Giang Sơ Tinh.
Nghe tiếng bước chân xa dần, còn mình Giang Sơ Tinh lưu lại ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ.
Một tia nước biển sâu thẳm lơ lửng trên chóp mũi anh trong không khí, Giang Sơ Tinh vươn tay sờ tuyến thể, trên đó có một vòng dấu răng, là dấu vết của Hạ Hoài để lại.
Rõ ràng lúc trước không ở cùng nhau còn có thể thẳng thắn, tại sao ở cùng nhau rồi lại trở nên sợ hãi rụt rè như vậy.
Giang Sơ Tinh bực bội day day mắt mình một lúc.
Phải đi xin lỗi thôi..