Editor: chentranho
Khi Giang Sơ Tinh trở lại phòng thể dục, Hạ Hoài đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Anh đi đến chỗ ngồi bên cạnh, Hạ Hoài mí mắt cũng không nâng.
Trên sân khấu bây giờ đang là tiết mục ca hát của lớp thực nghiệm.
Là một bản tình ca.
Y Văn Thiến đang hát trên sân khấu.
Các lớp đều tập trung chú ý vào sân khấu, Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài lại ở vị trí cuối cùng, cơ hồ không ai thấy.
Giang Sơ Tinh ngập ngừng kéo vạt áo của Hạ Hoài.
Anh hơi kéo kéo, Hạ Hoài nhàn nhạt ngước mắt liếc nhìn anh một cái: “Có việc?”
Giọng điệu của cậu quá lạnh lùng làm Giang Sơ Tinh không khỏi ngẩn người, nghẹn họng không nói được câu nào.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hoài nói với anh bằng giọng điệu này.
Ngay cả trong hai năm chiến tranh lạnh cũng chưa từng như thế.
Ba bốn giây qua đi Giang Sơ Tinh cũng chưa thể mở miệng.
Hạ Hoài rũ mắt nhìn tay anh kéo áo mình: “Buông ra.”
Giang Sơ Tinh không buông tay,
Anh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt không nhiệt độ của Hạ Hoài, liền mở miệng: “Anh…”
Một vài nam sinh phía trước đột nhiên đứng dậy vẫy tay rối rít lên sân khấu: “Hay lắm, cố lên! “
“Lớp thực nghiệm là tuyệt nhất đêm nay!”
“Giọng hát của Thiến tỷ thật tuyệt vời!”
Bởi vì âm thanh cổ vũ nhiệt tình trên sân khấu mà tất cả những gì Giang Sơ Tinh muốn nói đều bị chặn lại.
Không phải chỉ là một việc như thế sao, Giang Sơ Tinh bình tĩnh lại.
Hạ Hoài thật sự muốn chỉ là một lời xin lỗi thôi ư?
“Buông ra.” Hạ Hoài lại lặp lại.
Giang Sơ Tinh buông tay.
Hạ Hoài cất di động, đứng lên đi ra cửa sau.
Giang Sơ Tinh nhìn theo bóng lưng của cậu, trái tim hơi nhói đau.
Hạ Mạch từ bên cạnh đi tới, vừa hay đụng phải Hạ Hoài đang chuẩn bị rời đi: “Ngày mai mồng một Tết, nhớ về nhà đấy.”
Hạ Hoài nhàn nhạt ừ một tiếng rồi đi qua hắn.
“Sao về sớm vậy?”
Hạ Hoài không trả lời, đi thẳng ra cửa sau.
Hạ Mạch chậc một tiếng: “Lại là cái mặt thối này.”
Hạ Mạch bước hai bước tới bên cạnh chỗ Giang Sơ Tinh ngồi, thấy sắc mặt anh cũng không đúng lắm: “Hai người xảy ra chuyện gì thế? Cãi nhau à?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Cố An ở hàng ghế trên quay đầu lại, thấy Hạ Mạch liền nhiệt tình chào hỏi: “Mạch ca, sao anh lẻn qua bên này được thế, lớp anh không kiểm tra nhân số hả?
Hạ Mạch nhìn ra tâm tư nhỏ của hắn: “Nhóc con đi qua đó mà ngồi, hôm nay chỗ của anh vừa vặn gần cạnh Y Văn Thiến đấy.”
Cố An đối với Hạ Mạch ôm quyền: “Cảm tạ anh nhá, ngày khác mời anh ăn cơm.”
Tiêu Thời bên cạnh trêu ghẹo mà nói: “Thấy sắc quên bạn.”
“Đi đi đi đi.” Cố An tâm tình không tồi: “Đây là hạnh phúc cả đời tớ đấy.”
Trên sân khấu đã đổi sang một tiết mục khác, là một vở kịch nói.
“Làm sao vậy?” Hạ Mạch xoay người Giang Sơ Tinh lại: “Sắc mặt sao kém như vậy?
“Có sao?” Giang Sơ Tinh tâm tình không tốt: “Có thể là do tối hôm qua không ngủ tốt thôi.”
Giang Sơ Tinh chiếu lệ trả lời qua loa vài câu với hắn, với tư cách là bạn thân lớn lên cùng anh, Hạ Mạch đều đã nhìn thấu: “Ông cùng Hạ Hoài cãi nhau à?”
Giang Sơ Tinh rũ mi mắt, không nói gì.
Bọn họ cãi nhau.
Là anh đơn phương sai.
“Tại sao ông không nói gì?” Hạ Mạch lo lắng hỏi: “Có phải cãi nhau không? Hay nó khi dễ ông?”
Suy nghĩ của Giang Sơ Tinh sớm đã đi theo Hạ Hoài rời đi nên đầu óc có chút chậm chạp.
Thấy Giang Sơ Tinh mãi không đáp lại, Hạ Mạch cho rằng thật sự là như vậy, hùng hùng hổ hổ: “Tên nhóc Hạ Hoài thối tha này, thật sự dám bắt nạt ông.
Tôi sẽ giúp ông dạy dỗ lại thằng nhóc này.”
Nghe thấy tên Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh mới bừng tỉnh táo lại, vội vàng che chở: “Không có.” Anh có chút sốt ruột: “Cậu mà dám bắt nạt em ấy, tớ…”
“Cậu thế nào?” Hạ Mạch cười cười: “Thật là, tôi biết rồi, sao tôi dám bắt nạt em trai cưng của ông chứ.”
Hạ Mạch đột nhiên thở dài: “Người anh em, cậu đối với nó có cảm giác gì?”
Có cảm giác gì?
Giang Sơ Tinh mím khóe môi, mí mắt mỏng rũ xuống, hàng mi dài phủ bóng lên gò má.
Thật lâu sau mới lên tiếng: “Có thể nói sao?”
“Có cái gì không thể nói.”
Nghĩ đến Hạ Hoài, tim của Giang Sơ Tinh nảy lên hai lần.
Câu trả lời đã có trong tim.
Giang Sơ Tinh lần này rất dứt khoát: “Tớ cũng thích em ấy.”
Hạ Mạch đã đoán ra từ lâu, lúc này cũng không ngạc nhiên: “Tôi biết mà, sớm đã nhìn ra hai người có chuyện gì đó từ lâu rồi.”
Nghĩ đến điều gì đó, Hạ Mạch thò người qua xấu xa khẽ hỏi: “Hai người … làm rồi sao?”
Giang Sơ Tinh kinh ngạc nhìn hắn, cảnh hai người hôn nhau dưới tuyết lúc sáng hiện lên trong đầu anh, vành tai không khỏi đỏ lên.
Những suy nghĩ hỗn độn cuối cùng cũng tìm được bước đột phá.
“Hôm nay nó chạy xa như vậy để tìm ông.
Đừng nói với tôi rằng hai người không làm gì cả.
Nếu thế thật thì thực sự khiến tôi thất vọng lắm đấy.”
Nhìn thấy phản ứng của anh, Hạ Mạch lại trêu ghẹo nói: “Em trai tôi lợi hại không? Anh trai nó mạnh như vậy, tôi đoán nó cũng không thể yếu được.”
Giang Sơ Tinh không muốn nói chuyện với hắn về những điều này vì vậy anh chọn cách im lặng.
“Được rồi.” Hạ Mạch thu hồi tâm tư vui đùa của mình: “Nếu là cãi nhau liền đi xin lỗi thôi, thật vất vả mới tu thành chính quả, đừng vì một ít việc nhỏ mà làm tổn thương đến cảm tình hai bên, vì đối phương suy xét một chút, không có gì là không bỏ qua được.”
Giang Sơ Tinh nhướng mày, trái tim như bị kim châm, lầm bầm: “Ừm, biết rồi.”
Không biết từ lúc nào trên sân khấu đã lại thay đổi một tiết mục khác.
Đúng là anh chưa từng thử nghĩ từ góc độ của Hạ Hoài, rõ ràng anh là người không muốn làm Hạ Hoài thương tổn nhất, nhưng lại cũng là người lần lượt làm cậu tổn thương.
Anh lấy điện thoại di động ra, muốn hỏi em ấy đang ở đâu, muốn đi tìm Hạ Hoài.
Ngón tay vô tình chạm vào giao diện trò chuyện WeChat.
Giang Sơ Tinh thấy tin nhắn ngày hôm qua Hạ Hoài gửi tới.
[A Hoài]: Em nhớ anh.
Em nhớ anh.
Đầu ngón tay của Giang Sơ Tinh nhẹ nhàng lướt qua ba chữ này, trái tim lập tức như bị bóp chặt, đau đến mức không thở nổi, hai mắt nóng rực.
Vào lúc này, tự trách, áy náy, đau lòng, còn có cảm giác thích chôn chặt dưới đáy lòng mạnh mẽ trào dâng, không gì giấu được.
Giang Sơ Tinh đứng lên, cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.
Hạ Mạch nhìn bóng dáng bỏ chạy của anh, quay đầu vui sướng xem màn biểu diễn trên sân khấu.
Đi đi, đi đi.
Đôi tình nhân nhỏ sau khi nảy sinh mâu thuẫn sẽ chỉ có ngọt ngào hơn mà thôi.
Nhiệt độ ở Ninh Thành về đêm chênh lệch rất lớn, ngay cả khi không có tuyết, nhiệt độ cũng giảm xuống đến mấy độ.
Giang Sơ Tinh nhìn đèn phòng học bật sáng, anh không chút suy nghĩ chạy thẳng vào trong, hơi thở nóng bỏng của anh ngưng tụ thành sương trắng.
Trừ bỏ lần vượt rào trước đó, đây là lần chạy nhanh nhất của anh cho tới giờ.
Một hơi leo lên lầu 5.
“Rầm” một tiếng mở cửa lớp.
“Hạ Hoài!”
Lão Hứa đang ngồi trên bục giảng, treo tấm giấy chứng nhận vừa đoạt giải trong cuộc thi ca hát lên thì thấy anh bước vào liền nghi hoặc hỏi: “Bữa tiệc kết thúc rồi sao?”
“Em tìm Hạ Hoài à? Vừa rồi em ấy mới trở lại, xin thầy về sớm vì không thoải mái.”
Giang Sơ Tinh vội vàng nói: “Thầy ơi, em cũng muốn xin về sớm.”
Lão Hứa: “Thời gian cũng sắp hết rồi, ừ về đi.”
“Cám ơn thầy.”
Giang Sơ Tinh bỏ những lời này, rồi một mạch chạy ra ngoài.
Lão Hứa ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giang Sơ Tinh trông sốt ruột như vậy, thật không ngờ được.
Cuối cùng chỉ cảm thán một câu: “Tuổi trẻ thật tốt, sức sống tỏa ra bốn phía.”
Vì mọi người đều đã tới sân vận động nên đèn trên cầu thang đều đã tắt hết.
Thời điểm Giang Sơ Tinh leo lên cầu thang đều là dựa theo quán tính.
Nhưng bây giờ đi xuống do tốc độ lại quá nhanh và quá sốt ruột nên khi chạy đến tầng ba, anh bị trượt chân một cái, vô tình ngã xuống.
Động tác ngã xuống không nhỏ, Giang Sơ Tinh phát ra một tiếng hô đau đớn.
Đầu anh đập vào tường, đầu gối cũng bị đập vào góc cầu thang.
Một lúc sau, Giang Sơ Tinh từ trên mặt đất đứng dậy.
Thấy bản thân chỉ bị trầy xước đầu gối, anh lại chạy tiếp.
Nhưng vì chấn thương ở đầu gối nên tốc độ chậm lại rất nhiều.
Khi anh bước đến cổng trường, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Nghĩ đó là Hạ Hoài nên anh nhanh chóng lấy ra.
Kết quả lại là Giang Uyển Thi.
Giang Sơ Tinh dừng lại, hít thở vài hơi xong mới bắt máy.
“Sơ Tinh, con còn ở trường học sao?”
Giang Sơ Tinh nỗ lực kiềm chế cảm xúc của mình để không bị phát hiện: “Dạ.”
“Tiểu Hoài mang hành lý của con về rồi.
Mẹ đóng cửa tiệm nha, con không cần đến đây đâu.”
Nghe được hai chữ Hạ Hoài, cổ họng anh hơi nghẹn lại: “À, dạ.”
Giang Uyển Thi: “Nhân tiện, vừa rồi mẹ quên nói với Tiểu Hoài, con nhớ tối mai cùng Tiểu Hoài trở về ăn cơm đó, cùng đón đêm giao thừa với dì Lâm của con cùng mọi người ha.”
Giang Sơ Tinh ừ một tiếng.
Sau khi cúp máy, anh đứng yên tại chỗ.
Giang Sơ Tinh chỉ mặc một bộ quần áo hơi mỏng để hát.
Mùa đông ở Ninh Thành đầy gió lạnh buốt, anh vẫn còn vết thương trên đầu gối, đôi tai và hai má sớm đã ửng đỏ vì gió lạnh.
Những ngón tay túm lấy ống quần không còn chút máu tái nhợt, đau đớn run lên vì lạnh.
Hốc mắt anh nóng rực, chóp mũi lên men, trong lòng chua xót nhiều hơn đau đớn.
Tiểu khu nhà anh cách trường học không xa, vài phút sau Giang sơ Tinh đã chạy về đến nhà.
Khi thay giày, anh thấy vali của mình ở ngay lối vào.
Anh cụp mắt xuống, mím chặt đôi môi mỏng, nén chặt cảm xúc trong lòng.
Khi anh nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía trên lầu.
Những cảm xúc trong lòng không còn kìm chế được nữa.
Anh thay giày rồi lên lầu, đi đến cửa phòng Hạ Hoài rồi dừng lại.
Do dự vài giây, bàn tay chuẩn bị gõ cửa chợt khựng lại.
Cửa phòng Hạ Hoài không đóng mà chỉ khép hờ.
Anh không nghĩ nhiều liền lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, trên giường phồng lên một khối, là một hình dáng quen thuộc.
Biết rằng Hạ Hoài vẫn chưa ngủ, anh bước đến bên giường, ôm Hạ Hoài từ phía sau.
Sức tay chậm rãi siết chặt, chậm rãi nói ra từng chữ: “Thực xin lỗi.”
Anh nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.
Mùi hương gỗ của Alpha sạch sẽ cùng vị nước biển trong veo lướt qua chóp mũi.
Mùi hương hoa sơn chi của Omega hòa quyện với tin tức tố của Alpha rất nhanh đã quấn quít lấy nhau.
Theo lý thuyết Omega sau khi được đánh dấu sẽ không tràn ra tin tức tố, vì vậy chỉ có một khả năng là Giang Sơ Tinh cố ý thả ra.
Hạ Hoài vươn tay nắm lấy ngón tay anh, nửa người trên giường ngồi dậy, mí mắt cụp xuống nhìn thiếu niên đang nằm bên cạnh.
“Biết sai chỗ nào chưa?” Thanh âm Hạ Hoài âm trầm lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm phức tạp.
Giang Sơ Tinh nhìn lại cậu, nhích qua từng chút một, ngập ngừng nắm chặt tay Hạ Hoài, thấy cậu không tránh mới thở phào nhẹ nhõm, đầu dựa vào sườn eo cậu.
“Anh không nên đẩy em ra.”
Hạ Hoài trầm thấp thở dài: “Em không tức giận bởi vì anh đẩy em ra.
Thôi quên đi.”
Nói rồi cậu mở chăn bông, chuẩn bị ra khỏi giường.
Giang Sơ Tinh vội vàng ôm lấy cậu, úp mặt vào lưng đối phương, rầu rĩ mà nói: “Anh không nên coi em như em trai.”
Sau một lúc dừng lại, anh tiếp tục đem những băn khoăn của mình nói ra.
“Anh thực sự rất sợ người khác nhìn thấy.”
Hạ Hoài để cho anh ôm, không nhúc nhích hỏi: “Anh à, anh để ý đến cái nhìn của người khác nhiều như vậy sao?”
Giang Sơ Tinh dụi đầu sau lưng cậu: “Không, anh không quan tâm.”
Vừa rồi lúc chạy về trong cơn gió lạnh, anh đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ.
Từ trước đến nay, không có người nào quan trọng hơn Hạ Hoài.
Anh siết chặt bàn tay đang ôm Hạ Hoài, âm cuối run rẩy: “Anh chỉ để ý em.”
Ngắn ngủn một câu, bên trong tất cả đều tràn đầy thành ý cùng tình cảm chân thật khiến Hạ Hoài nghe xong cũng phải giật mình.
Có phải cậu đã hơi quá đáng không?
Vốn dĩ cậu chỉ muốn dùng cơ hội này để cho Giang Sơ Tinh điều chỉnh suy nghĩ của anh, nếu không cậu sẽ luôn bị anh coi như một người em trai.
Hạ Hoài quay người lại, một tay vuốt ve khuôn mặt của Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh ở trong lòng bàn tay cậu khẽ cọ, đuôi mắt phiếm hồng nhìn Hạ Hoài.
Trước mặt người ngoài, Giang Sơ Tinh sẽ luôn là một cậu bé ngoan ngoãn và nghe lời.
Đây là lần đầu tiên anh lộ ra một mặt yếu ớt và bất an như vậy trước mặt Hạ Hoài.
Hình ảnh này làm Hạ Hoài đau lòng.
Cậu nhẹ giọng nói: “Nếu anh không muốn công khai, em có thể chờ.”
Giang Sơ Tinh lắc đầu nguầy nguậy: “Không có không muốn.”
Hạ Hoài dùng ngón tay cái xoa xoa khóe mắt Giang Sơ Tinh: “Anh ơi, có phải em ép anh quá đáng lắm không?”
Giọng nói của Giang Sơ Tinh run lên, hai mắt sưng sưng: “Lúc đó nhất định là não anh hỏng rồi.
Tại sao lại đẩy em ra? Làm sao lại bằng lòng đẩy em ra được chứ.”
Đau lòng.
Quá đau lòng.
Hạ Hoài kéo người ta lại gần, dùng tin tức tố nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, nếu ca ca của em vẫn chưa quen được, thì chúng ta chậm lại một chút.”
Giang Sơ Tinh ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn cậu.
Nhìn nhau vài giây, Hạ Hoài thử nâng mặt anh lên, chậm rãi nghiêng đầu về phía anh.
Giang Sơ Tinh nín thở, từ từ nhắm mắt lại.
Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán tới, che chở mà âu yếm.
Hương vị của nụ hôn lướt qua.
Hạ Hoài nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh, động tác vuốt ve gương mặt của anh mang theo ôn nhu cùng chiếm hữu, thầm thì: “Anh à, em thích anh.”
Lông mi Giang Sơ Tinh khẽ run lên, đắm chìm trong hơi ấm của người yêu.
Anh ngẩng đầu nghiêng về phía trước, chủ động chào đón sự xâm nhập đối phương, thân thể anh nóng bỏng, nhiệt độ đầu lưỡi cũng hầm hập đến không ai có thể từ chối.
Tin tức tố thuộc về Alpha trở nên tham lam mà nuốt chửng lấy Omega trước mặt từng chút, từng chút một.
Hạ Hoài một tay ôm lấy eo anh kéo về phía mình, vòng qua sau gáy anh để nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Trong căn phòng yên lặng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.
Giang Sơ Tinh mơ hồ đáp: “Anh cũng vậy, anh cũng thích em.”.