Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha


Editor: chentranho
Hạ Mạch được chuyển vào phòng cách ly, hắn và Tạ Thỉ Yến không cùng một loài nên cho dù có bị đánh dấu cũng sẽ không sinh ra ỷ lại.
Nhưng bởi vì cả hai đều chưa đủ tuổi nên ra tay không biết nặng nhẹ, tuyến thể của Hạ Mạch lại vừa mới phát triển nên việc đánh dấu tạm thời kia nhất thời mang đến một chút ảnh hướng lớn tới cơ thể của Hạ Mạch, cũng may là tin tức tố của hai người xứng đôi, bằng không hậu quả liền không dám tưởng tượng.
Lâm Thanh Linh tức giận vì sự thiếu hiểu biết của họ, do đó càng không thân thiện với Tạ Thỉ Yến.
Ngày xuất viện, Giang Sơ Tinh cố ý đến bệnh viện đón mọi người.
Khi anh bước vào phòng, vừa vặn nghe thấy Hạ Mạch cùng Lâm Thanh Linh đang nói chuyện, bầu không khí còn khá hài hòa, anh cũng không định quấy rầy.
Tuy nhiên, thái độ của Lâm Thanh Linh khiến anh dừng bước chân.
“Mẹ không đồng ý hai đứa ở bên nhau.” Lâm Thanh Linh trầm giọng nói: “Mấy lần trước điểm số của con rớt cũng là vì đứa nhỏ này.”
Hạ Mạch không nói lời nào.
“Con yêu sớm mẹ sẽ không can thiệp, nhưng con sẽ phải tự mình chịu trách nhiệm trong cuộc sống sau này.” Lâm Thanh Linh nhắc nhở: “Lần này hai đứa thật sự đã làm quá mức rồi.

Con cũng gần như trưởng thành rồi, nên biết thế nào là đúng mực đi.”
“Con xin lỗi.” Hạ Mạch rốt cục cũng nói, “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Lâm Thanh Linh dường như thở dài một tiếng: “Có rảnh thì con mang thằng bé đó đến đây ba mẹ xem xem.

Lần trước mẹ sốt ruột quá nên thái độ cũng không được tốt lắm.”
Giang Sơ Tinh không nghe nữa, anh không biết mối quan hệ của Hạ Hoài và anh có bị Lâm Thanh Linh phát hiện hay không, hoặc là bà sẽ lại phản ứng như vậy.
Rốt cuộc thì anh …
Lâm Thanh Linh là người biết rõ thân thế anh, lần trước còn từng thấy cha của anh.
Nhiều người không thể chấp nhận một người như thế.
Giang Sơ Tinh rất tự tin về mọi mặt, ngoại trừ cha mình là anh tự ti đến không thể ngóc đầu lên được.
Anh đang chảy dòng máu của người đó,  mặc dù họ là hai loại người hoàn toàn khác nhau, nhưng mặc cảm tự ti này dường như đã khắc sâu vào trong cơ thể anh.
Hạ Mạch không có nhiều đồ, chỉ có vài bộ quần áo để thay đổi và đồ đánh răng rửa mặt.
Khi hai người vừa ra khỏi viện, bên ngoài mưa phùn lất phất.
Hạ Mạch nhận ra Giang Sơ Tinh có gì đó không ổn liền hỏi: “Sao vậy? Lại cùng Hạ Hoài cãi nhau à?”
Giang Sơ Tinh lắc đầu không muốn đem cảm xúc này nói với người khác, liền cười cười lấy đại một cái cớ: “Ngày mai công bố thành tích thi cho nên tớ có chút căng thẳng mà thôi.”
“…” Hạ Mạch nói không nên lời: “Điểm số của mình mà ông còn căng thẳng sao? Ông năm nào thi mà chả đứng nhất thế mà vẫn còn hồi hộp à? Quên đi, cảnh giới này của ông tôi thật hiểu không nổi luôn đó.”
“Mùa đông năm nay thật sự lạnh quá.” Hạ Mạch xoa xoa cánh tay: “Sao tôi cảm thấy mình sau khi thành Omega lại trở nên mỏng manh thế nhỉ?
Nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, Hạ Mạch lại nói: “Sau này có phải tôi lên kêu Anh ơi, tiểu cưa cưa ơi, ca ca ơi nhiều hơn không nhở? Như vậy mới đáng yêu, mới càng thêm vẻ cần được bảo vệ cưng chiều.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Giang Sơ Tinh có thể tưởng tượng sau khi người này trở thành Omega trong tương lai nhất định sẽ làm được nhiều việc hơn nữa.
Sau khi rời bệnh viện đi đến ngã tư đầu tiên, có người ở phía sau kêu Hạ Mạch một tiếng.
“Đàn anh.”
Quay đầu lại thì thấy Tạ Thỉ Yến đang đội mũ, hốc mắt cùng chóp mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng, không biết là đã đợi bao lâu rồi.
Mấy ngày không gặp, tình cảm dồn nén của Hạ Mạch được đà xả ra.
Hắn chạy tới: “Em có bị ngốc không? Trời mùa đông mưa như thế em đứng đây làm gì?”
Hạ Mạch nắm lấy bàn tay đã đỏ bừng vì lạnh của bạn trai nhỏ, xúc cảm lạnh lẽo kia khiến cho nội tâm hắn nóng rực.
Tạ Thỉ Yến ​​kéo Hạ Mạch ôm vào trong lòng không nói lời nào, trầm giọng nói: “Em muốn nhìn thấy đàn anh sớm một chút.”
Hạ Mạch ôm lại người kia: “Em ngốc à?”
Tạ Thỉ Yến càng siết chặt tay hắn hơn: “Em nguyện ý vì đàn anh mà ngốc như vậy.”

Giang Sơ Tinh thức thời không tới quấy rầy hai người họ, tự mình xoay người rời đi.
Sau khi đi qua ngã tư, điện thoại trong túi anh rung lên.
Anh lấy ra thì thấy có một người muốn thêm bạn WeChat với mình.
Giang Sơ Tinh hàng năm đều nhận vẽ tranh nên không có gì ngạc nhiên khi có người muốn thêm bạn với anh.

Anh bấm đồng ý, bên kia hồi lâu vẫn không nhắn tin tới.
Anh vừa muốn chủ động chào hỏi thì box chat của Hạ Hoài hiện lên.
Giang Sơ Tinh không chút suy nghĩ liền chuyển qua.
[ A Hoài ]: Chén bánh trôi.jpg
Phía dưới còn kèm theo một câu.
[ A Hoài ]: Chờ anh trở về.
Giang Sơ Tinh không khỏi hiện lên một nụ cười trên môi, đáp lại.
[A Hoài]: Đi tới đâu rồi?
Giang Sơ Tinh chụp một bức ảnh cho cậu.
Hạ Hoài mãi mới đáp lại bằng một meme trở về nhanh em đang ngồi xổm ở nhà đợi nè, rồi quay đi đặt những viên bánh trôi vào trong nồi hâm nóng lại.
Di động ngay lập tức bắn ra khung chat của chú Hạ Bùi.
Việc của Lâm Hòa lần trước thật sự đã nợ một đại ân với Hạ Hoài, hiếm khi Hạ Hoài lại đến nhờ anh giúp đỡ, là một người chú nên anh cũng giúp điều tra một chút.
Tra một cái liền tra ra một vấn đề lớn.
[ Hạ Bùi ]: Lý Thái Khi thực sự đã được người bảo lãnh tại ngoại.

Người bảo lãnh hắn ta có tiền sử dùng ma túy.

Mỗi ngày đánh bạc mà sống, chính là một con nghiện cờ bạc.
[ Hạ Bùi ]: Chú nghi ngờ rằng cả hai đã biết nhau từ lâu.
[ Hạ Bùi ]: Bọn chú đang điều tra thêm.

Có chuyện gì chú sẽ lập tức thông báo với cháu sau.
Cuối cùng, Hạ Bùi còn cảnh cáo một câu.
[ Hạ Bùi ]: Cháu cũng đừng tự ý hành động theo ý mình.

Những người như họ thường không có điểm mấu chốt, có thể làm bất cứ điều gì vì tiền đấy.
Hạ Hoài không phải người bốc đồng, cậu chỉ muốn biết hướng đi của người này, sợ ông ta sẽ đi tìm Giang Sơ Tinh.

Thứ hai sau khi buổi lễ tổng kết bắt đầu, việc Hạ Mạch phân hóa thành Omega đã được lan truyền khắp trường.
Hạ Mạch cũng rất nổi tiếng ở trường, hắn không chỉ là thanh mai trúc mã của Giang Sơ Tinh mà còn là anh trai của Hạ Hoài.
Mười một giờ, buổi lễ kết thúc, các học sinh lớp 13 sau khi điểm danh xong thì reo hò vui mừng bước ra khỏi trường.
Hứa Hằng đã đặt bàn ăn BBQ rồi, buổi tối sau khi nướng BBQ thì mọi người lên KTV tụ tập tiếp.
Các bạn trong lớp vừa được nghỉ lễ liền rất háo hức lũ lượt rảo bước, từng tốp người bá vai bá cổ đi.
Giang Sơ Tinh từ phía sau quan sát, mỉm cười nhẹ nhàng, giống như đại ca quản lý đám đàn em.
Cố An đã quen với mấy loại giải trí này, có chút nhàm chán liền đề nghị: “Mọi người có muốn chơi bóng rổ chút không?”
Tiêu Thời cũng muốn vận động một lúc: “Tớ đi cùng cậu.”
Có mấy nam sinh hiếu động cũng la hét cùng đi, nhưng hầu hết mọi người vẫn ghét bỏ mùa đông quá lạnh, vẫn là đi KTV thì hơn.
Cố An nhìn về phía hai đại ca đang đi cuối cùng hỏi: “Sơ Tinh ca, hai người cùng đi chơi bóng rổ không?”
Giang Sơ Tinh không sao cả, đưa mắt nhìn nam sinh bên cạnh.
Hạ Hoài sợ bọn họ lại chuốc rượu vào Giang Sơ Tinh nên nhàn nhạt ừ một tiếng.
Có một sân thể thao mới xây cạnh quán BBQ.

Nói chung, học sinh ở đây thường chơi bóng rổ ở đó vào cuối tuần.

Nó còn được mọi người gọi là sân bóng rổ đường phố.
Thời gian này trong sân không có người, bốn cái sân bóng rổ, chỉ có một sân là có người.

Họ liền đi đến sân gần nhất.
Tổng cộng có 7 người, một người làm trọng tài cho cuộc đấu.
Giang Sơ Tinh vốn không có hứng thú lắm, chủ động nói: “Mọi người chơi đi, tớ nghỉ ngơi một chút.”
Giang Sơ Tinh đi đến ngồi xuống băng ghế bên cạnh sân thể thao.
Mọi người còn chưa bắt đầu, ánh mắt Giang Sơ Tinh đã rơi vào bóng dáng cao lớn kia.
Không biết có phải là do ánh mắt của anh dừng quá lâu hay không, thiếu niên kia quay đầu lại, vừa vặn cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Giang Sơ Tinh làm cái khẩu hình: Sao vậy?
Sau đó, Hạ Hoài chạy tới, đưa áo khoác cho anh: “Băng ghế lạnh, dùng áo của em mà lót.”
Giang Sơ Tinh mỉm cười.
Thực sự là một người bạn trai chu đáo.
“Không sao,” Giang Sơ Tinh nói: “Em mau quay lại đi, mọi người còn đang chờ đó.”
Hạ Hoài đưa tay xoa đầu anh: “Nhìn kỹ em nhé.”
Giang Sơ Tinh ôm áo khoác của cậu vào trong ngực, bên trên còn lưu lại nhiệt độ cơ thể và tin tức tố của Hạ Hoài, vừa an tâm lại ấm áp.
Có vài người không cần bạn đặc biệt chú ý nhưng chỉ cần liếc mắt một cái thì không thể dời đi chỗ khác.
Lợi thế chiều cao tuyệt vời của Hạ Hoài dường như được tỏa sáng trên sân bóng rổ.
Phải nói rằng kỹ năng của mấy nam sinh này thực sự rất tuyệt vời, một đợt lại một đợt động tác nối liền mạch lạc.
Hạ Hoài nhận lấy bóng từ Tiêu Thời, có hai người tiến lên chặn lại mở rộng vòng tay, gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu.
Nhìn dáng vẻ cậu như không cách nào phá vây, đồng đội còn chưa tới, Giang Sơ Tinh thấy Hạ Hoài không có ý định chuyền bóng, xoay người đập bóng tại chỗ.
Giang Sơ Tinh nhàn nhạt cong môi, đặt tay chống lên gò má.
Anh luôn biết cậu sẽ làm gì.
Họ luôn ngầm hiểu nhau từ khi còn nhỏ.
Một giây tiếp theo, Hạ Hoài lùi lại một bước rồi bật lên ngay tại chỗ, mặc dù góc độ rất khó nhưng nó nằm trong tầm kiểm soát của Hạ Hoài.
Một đường cung dài, không cần nhìn vào bóng cũng biết được kết thúc.
Giang Sơ Tinh nhìn thấy nụ cười trên môi nam sinh.
Không gì bằng.
Tiếng bóng hạ cánh đập vào rổ xen lẫn tiếng hò reo của đồng đội, Hạ Hoài cũng tự tin nở nụ cười.
Giang Sơ Tinh luôn thích dáng vẻ khi chơi bóng rổ của Hạ Hoài, em ấy giống như một thủ lĩnh bẩm sinh, mỗi động tác đều khiến người khác phải kinh ngạc mà không khỏi ngước nhìn.
Ánh mắt Giang Sơ Tinh khẽ động, nhìn theo bóng dáng của nam sinh.
“Tiểu cưa cưa kia lớn lên trông không tồi nha, anh ấy chơi bóng rổ cũng rất tốt nữa.”
“Tớ chưa từng thấy qua luôn, cậu muốn đi lên hỏi phương thức liên lạc không?”
“Tớ sợ ảnh đã sớm có bạn gái rồi, ảnh đẹp trai vậy mà.”
Giang Sơ Tinh nghe tiếng liền nhìn sang, không biết từ khi nào bên cạnh đã có mấy nữ sinh đứng cùng, xem bộ dạng mềm mại kia hẳn đều là Omega.
Giang Sơ Tinh đã nhìn thấy tình huống này không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy có chút không thoải mái.
Ngoài ra, kể từ khi người đàn ông kia đến, Giang Sơ Tinh luôn lo lắng được mất, anh không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
Sau hai ván, các cô gái bên cạnh hò hét.
Giang Sơ Tinh mím môi, vừa muốn đứng dậy đi mua chút nước thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Tiểu ca ca, cậu ở một mình à?”
Một thiếu niên mặc đồ thể thao màu đen đứng trước mặt Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh ngước mắt, nhàn nhạt liếc mắt một cái, buông xuống hai chữ: “Không phải.”
Anh đứng dậy muốn đi sau khi nói xong.
Thiếu niên kia cũng đứng lên theo anh: “Có thể thêm phương thức liên hệ được không?”
Giang Sơ Tinh cau mày, dứt khoát lưu loát cự tuyệt: “Không được.”
“Tại sao?” Nam sinh không thuận theo, quyết không buông tha: “Cậu có bạn trai rồi?

Giang Sơ Tinh có chút không kiên nhẫn, vừa muốn mở miệng nói phải thì một bàn tay đã ôm sau ót anh, một tay còn lại giữ vai anh, buộc Giang Sơ Tinh quay mặt lại.
Anh còn chưa kịp nhìn rõ người tới thì một cái chạm mát lạnh đã bao phủ lên môi anh.
Giang Sơ Tinh trợn to hai mắt, thân thể theo bản năng phản kháng, chờ thấy rõ người tới cùng cảm nhận được tin tức tố quen thuộc lúc này mới hơi hơi thả lỏng thân thể.
Hạ Hoài đem người ôm vào lòng, hôn thật sâu.
Cậu khẽ nhướng mắt nhìn người nam sinh bên cạnh, khiêu khích như một lời cảnh cáo.
Nam sinh bị nhìn đến rùng mình một cái.
Bên cạnh các nữ sinh a a a a a hét lên.
Giang Sơ Tinh lại nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của các cô gái, trong lòng lại xuất hiện sự khó chịu không thể giải thích được, anh chủ động vươn tay móc cổ Hạ Hoài.
Bắt đầu đáp lại cậu.
Yêu đương có thể làm cho con người ta trở nên dũng cảm hơn.
Lời này không sai.
Cả hai hôn nhau đến quên trời đất trên sân bóng rổ.
Nếu như là trước đây, Giang Sơ Tinh nhất định sẽ đẩy cậu ra, nhưng lần này thì không.
Hạ Hoài rất thích sự chủ động của anh, liếm nhẹ khóe môi anh rồi thâm nhập đi vào.
Nụ hôn này vừa dài vừa quấn quýt si mê.
Nam sinh kia thật sự xem không nổi nữa liền xoay người rời đi.
Các cô gái cũng đỏ mặt mà lặng lẽ dịch khỏi khu đó.
Cố An đang ở trên sân quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh này, mọi người đều chết lặng.
Táo bạo thế cơ á?
Nhưng khi nghĩ lại, lại cảm thấy mẹ nó thật quá tuyệt vời!
Tiêu Thời tấm tắc: “Đừng nhìn, coi chừng mắt mọc lẹo đó.”
Mấy người đều phi thường thức thời không đi quấy rầy họ.
Nụ hôn kết thúc.
Hơi thở của Giang Sơ Tinh hổn hển, đôi mắt màu hổ phách ươn ướt, mí mắt rủ xuống tạo nên sự tương phản rõ nét với hình mẫu cự tuyệt con người lạnh lùng vốn có.
Anh mãi sau mới phản ứng lại bản thân cùng Hạ Hoài đang ở đâu, nhịp tim của anh không khỏi tăng nhanh, yết hầu không nhịn được co rút lại.
Xem ra yêu đương đúng là khiến con người ta trở nên rối trí.
Hạ Hoài vuốt ve khóe môi đỏ tươi của anh, thanh âm mang theo hương vị khàn khàn sau khi thân mật: “Sao anh lại khiến cho người khác yêu thích như vậy chứ.”
“………” Giang Sơ Tinh sợ cậu hiểu lầm liền giải thích: “Anh từ chối rồi.”
“Em biết.” Hạ Hoài thật sâu mà nhìn anh: “Em chỉ có chút không yên tâm thôi…”
Không yên tâm khi anh rời khỏi tầm mắt của em.
Hạ Hoài muốn nói lại thôi, nói ra lại sợ dọa đến anh.
Vốn dĩ ham muốn chiếm hữu của cậu đã đủ mạnh rồi nhưng bây giờ lại càng ngày càng mạnh thêm.
Người không ở dưới mí mắt của cậu, cậu liền có chút lo lắng.

Sau năm giờ chiều, bọn họ mới đến chỗ BBQ.
Hứa Hằng sợ có mình ở đây bọn nhỏ chơi không thoải mái, vì vậy đã đưa tiền rồi rời đi sớm.
Đây là một buổi tụ tập của cả lớp nên mọi người đều rất điên cuồng, thầy giáo vừa đi, ba bốn người đã xuất tiền túi mua chút bia.
Chỉ chốc lát sau trên bàn mỗi người đã có một chai bia.
Tiêu Thời mạnh dạn nói: “Nào, chúng ta cùng nâng ly cho tuổi trẻ đã mất.”
Cố An cùng hắn chạm chai trước, sau đó nhìn về phía Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài: “Tới nào hai vị đại ca ơi, chúng ta cụng một cái.”
Giang Sơ Tinh vốn dĩ không muốn uống bia, nhưng cũng không muốn làm họ mất hứng nên cùng họ uống một hơi.
Càng về sau, mọi người càng chơi càng hăng.
Có người cảm khái: “Lớp 13 năm 3 của chúng ta nhất định phải ở cùng nhau hết trung học! Ế đúng rồi —— Sơ Tinh ca cùng Hoài ca hẳn là muốn về lớp thực nghiệm nhờ.

Vậy thì bức ảnh tốt nghiệp nhất định phải đến chụp cùng bọn này nhé.”
“Vớ vẩn, đã vô lớp mười ba của chúng ta thì có thành quỷ cũng đều là học sinh của lớp mười ba chúng ta.”
“Một đám người say xỉn.” Cố An cũng uống có chút nhiều, vỗ vỗ vai Giang Sơ Tinh: “Tinh ca, hai người tính toán khi nào về lớp kia? Học kỳ sau?”
Giang Sơ Tinh nhìn Hạ Hoài.
Chai thủy tinh của Hạ Hoài chạm vào chai thủy tinh của Cố An, tiếp lời nói: “Uống bia của cậu đi.”
Cố An gật đầu, lập tức chuyển đề tài: “Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, chúc mọi người ăn tết vui vẻ trước nhé!”
Ngay khi lời này nói ra, mọi người lại bắt đầu ồn ào.
“Quy tắc năm nay, chơi domino phong bao đỏ trong nhóm nhá!”
“Được đó được đó.”

Gần như đã ăn uống no say xong.

Mọi người liền gọi xe, đám học sinh tản ra từng tốp về nhà.
Cả Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài đều không uống nhiều.
Về nhà, Hạ Hoài nhận được cuộc gọi của Tưởng Nam, hình như là chuyện luyện tập của ban nhạc, Giang Sơ Tinh không quấy rầy liền đi tắm trước.
Từ phòng tắm bước ra, anh vừa mở cửa vừa lau tóc.
Giang Sơ Tinh thấy điện thoại trên bàn đang nhấp nháy, có người gửi tin nhắn cho anh.
Anh bước tới, phát hiện chính là người lạ đã được thêm vào hai ngày trước.
Không có bất luận lời dạo đầu nào, chỉ đúng một tin nhắn thoại.
Anh cảm thấy rất kỳ quái.

Giang Sơ Tinh vắt khăn lau quanh cổ.

Mở khóa điện thoại, nhấp vào tin nhắn thoại.
[ Sơ Tinh, là bố đây.

]
Một giọng nói phát ra từ ống nghe, Giang Sơ Tinh sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt trở nên dại ra như người mất hồn.
Giọng nói phát ra từ loa điện thoại, bốn năm tin nhắn thoại đều nhanh chóng phát xong.
Những giọt nước trên tóc của Giang Sơ Tinh nhỏ xuống bộ đồ ngủ của anh làm ướt đẫm một mảng.
Phải mất năm sáu phút sau anh mới tỉnh lại.
Anh lại bấm vào những tin nhắn kia.
[Bố thực sự rất nhớ Sơ Tinh của bố, bố già rồi, bố cũng biết những điều mình làm trước đây là sai.

Con đã không gặp bố nhiều năm rồi.

Con năm nay mười lăm hay mười sáu tuổi rồi nhỉ? Chết chửa, là bố đãng trí, con sắp vào cấp ba rồi phải không? ]
[Con trước kia còn chưa phân hóa, bây giờ đã phân hóa chưa? Là Alpha hay Omega? ]
[Bố đã rất hối hận trong suốt những năm qua vì lúc trước đã đối xử với con như vậy, hãy tha thứ cho bố một lần này nữa được không.

Bố sẽ không cờ bạc, rượu chè và sẽ không đánh đập con nữa.

Con tha thứ cho bố được không con? ]
Giang Sơ Tinh ngắt giọng, tắt máy.
Anh đến trước tấm kính trong suốt từ trần đến sàn trên bệ cửa sổ nhìn mình trong đó.
Một nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe môi, giọng nói trong trẻo nhàn nhạt.
Dường như đang trả lời, lại như đang trần thuật.
“Tôi năm nay không mười lăm cũng không mười sáu, sớm đã mười tám tuổi rồi.”
Anh mỉm cười với chính mình trong mặt kính.
“Tha thứ? Không đánh tôi?”
Anh dường như đã nghe thấy một trò đùa lớn.
Người đàn ông này rất giỏi trong việc khiến mọi người thương hại ông ta.
Khó trách lúc trước mẹ anh không tàn nhẫn nổi.
Đáng tiếc anh không phải mẹ mình, càng sẽ không đáng thương cho ông ta.
Giang Sơ Tinh vươn tay vuốt ve bụng dưới của mình, vết sẹo dường như lại xuyên qua quần áo mà bỏng rát, anh còn nhớ rõ bản thân đã bị đâm vào như thế nào, máu tươi chảy ra ấm nóng ra sao.
Anh kéo bộ đồ ngủ màu trắng của mình lên, lộ ra vòng eo thon nhỏ, đưa tay lên sờ vết sẹo ở bụng dưới.
Màu sắc của miếng da đó hoàn toàn khác với làn da bên cạnh, nếu nhất định phải dùng một thứ gì đó để miêu tả nó, thì nó trông giống như một con rết ngoằn ngoèo, hẹp dài và gớm ghiếc.
Giang Sơ Tinh nghĩ đến năm đó máu tươi thấm qua ướt sũng quần áo, tí tách chảy xuống từ ống quần rồi nhỏ lên mu bàn chân trần.
Anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh ngược của vết sẹo trong gương, đè nặng giọng nói, bên môi thậm chí còn mang theo ý cười, tự hỏi bản thân mình.
“Không phải là xấu xí lắm sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận