Editor: chentranho
Khoa nội trú đã gần mười một giờ quả nhiên yên tĩnh lạ thường, hơi thở trong veo của vị Phật gia kia như sấm rền bên tai.
Hơn nữa, giọng nói của Hạ Hoài lại cực kỳ thấp kéo theo âm điệu lười nhác lại ái muội, thật sự làm người ngứa ngáy không tự chủ được.
Trong phòng có bật máy sưởi, Giang Sơ Tinh mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, người con trai phía sau ôm lấy anh, anh có thể cảm nhận rõ ràng hai tay cậu đang siết chặt eo mình như thế nào.
Lòng bàn tay Hạ Hoài hữu lực ôm lấy anh, khiến anh chỉ cảm thấy càng thêm ngứa ngáy.
Những ngón tay vừa lau xong của Giang Sơ Tinh run lên, anh ném khăn giấy vào thùng rác, hất bay tay cậu: “Không cần.”
“Thật sao?” Khi Hạ Hoài nói, tin tức tố xâm lược của Alpha liền xông qua, như thể đang muốn kiểm tra điểm mấu chốt của anh.
Giang Sơ Tinh nhạy bén mà phát hiện động cơ của cậu, anh mà còn tiếp tục thì nhất định sẽ bị cậu dắt mũi.
Giang Sơ Tinh vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Hạ Hoài.
Nhưng không thể nào thoát được.
Hơn nữa, anh còn sợ động tới vết thương trên mình đối phương.
Kết quả, Giang Sơ Tinh lại một lần nữa bị ấn trở về trên giường.
“…”
Hạ Hoài từ trên cao nhìn xuống, cười như không cười nhìn anh: “Đều đã như vậy, anh còn xấu hổ làm gì?”
Giang Sơ Tinh vươn tay gõ nhẹ lên trán cậu, cạn lời nói: “Đều đã như vậy, em còn không muốn dừng lại?”
Hạ Hoài bị động tác cưng chiều của anh chọc cười, đưa một tay ôm lấy eo anh, tay kia vuốt ve sau cổ anh: “Em là muốn dời đi sự chú ý, đau quá mà.”
Giang Sơ Tinh đối với công phu được một bước tiến một thước của cậu quả thật là lau mắt mà nhìn, một ngày so một ngày đều cao hơn, thật không thể tin được.
Bất quá anh lại chẳng thể làm dữ với người này, chỉ có thể bó tay.
“Ca ca.”
Giang Sơ Tinh bị kêu đến run run một cái, đầu óc trống rỗng một mảnh.
Lời này vừa từ yết hầu Hạ Hoài tràn ra, anh đã biết mình xong đời rồi.
“Pi” một tiếng.
Đôi tai và chiếc đuôi mèo trắng như tuyết của Giang Sơ Tinh hiện ra, ngay khi chúng lộ ra đã lập tức tỏ ra ân cần với Hạ Hoài như để bật lại phản ứng mạnh miệng của chủ nhân.
Là Omega sắp thành niên nên màu lông đuôi mèo của anh càng thêm trắng nõn, trắng đến mức phát sáng trong căn phòng thiếu ánh sáng.
Đuôi mèo tự nhiên quơ quơ trên ngực Hạ Hoài, trần trụi dụ dỗ, tai mèo càng vểnh lên run run thể hiện sự vui sướng không thôi.
Nam sinh dưới thân Hạ Hoài sáng ngời, minh diễm động lòng người.
Bộ đồ ngủ mà anh mặc rất tinh tế, làn da lộ ra trắng như mỡ dê, cái đuôi quấn quanh người cậu, còn có đôi tai gập xuống, vẻ ngoài tinh xảo của Giang Sơ Tinh khiến anh như một yêu tinh hại nước hại dân chuyển thế.
Hạ Hoài nhìn chằm chằm một hồi rồi ôm lấy anh cúi người xuống.
Giang Sơ Tinh cũng không né tránh, banh lưng, bị bắt thừa nhận nụ hôn.
Sức hút giữa AO quá khủng khiếp, sự tỉnh táo của Giang Sơ Tinh bị xóa sạch từng chút một.
Đương lúc hai người đang hôn nhau ngây ngất thì cửa phòng bệnh bị gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng nói của Lâm Thanh Linh.
“Con ngủ chưa?”
Con ngươi của Giang Sơ Tinh chấn động dữ dội, trong mắt vẫn còn vương chút ẩm ướt.
Tay nắm cửa xoay tròn, Lâm Thanh Linh từ bên ngoài đi vào.
“Còn chưa ngủ sao?” Lâm Thanh Linh bắt gặp ánh mắt của Hạ Hoài, đi tới trên giường quan sát sắc mặt cậu: “Thế nào, còn cảm thấy đau không?”
Hạ Hoài lắc đầu: “Không sao.”
“Vậy là được rồi.
Ở đây quan sát mấy ngày.
Sau khi cắt chỉ là có thể trở về.” Lâm Thanh Linh nói rồi nhìn sang giường bên cạnh thì phát hiện trống không.
Không khỏi nghi hoặc: “Sơ Tinh đâu? Khuya khoắt thế này rồi mà còn đi đâu?”
Hạ Hoài mặt không đổi sắc: “Anh ấy đi vệ sinh.”
Lâm Thanh Linh gật đầu cũng không nghĩ nhiều: “Vậy con có chuyện gì thì ấn cái nút khẩn cấp này nhé, mẹ cũng nói với bác sĩ điều ban rồi, có việc gì cũng có thể điện thoại cho mẹ trước.”
Hạ Hoài đáp ứng: “Dạ được.”
Lâm Thanh Linh vươn tay muốn giúp cậu kéo chăn bông lại bị Hạ Hoài giơ tay chặn lại: “Không cần đâu mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thanh Linh cũng không ép buộc, liền đưa tay sờ lên trán Hạ Hoài: “Được rồi, vậy con ngủ ngon nhé.”
Hạ Hoài: “Dạ mẹ ngủ ngon.”
Khi tiếng bước chân bên ngoài hành lang xa dần, Hạ Hoài liền nhanh chóng xốc chăn lên.
Giang Sơ Tinh nằm giữa hai chân cậu, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, đuôi mắt ửng hồng càng thêm diễm lệ lóa mắt.
Hạ Hoài ôm người lên, hôn nhẹ lên trán anh như một phần thưởng.
Ở gần như vậy, tin tức tố Alpha thậm chí còn hấp dẫn hơn trước, đến nỗi Giang Sơ Tinh vốn đã thiếu oxy trong não nay liền hoàn toàn mất đi lý trí.
Anh chủ động thò lại gần, ngồi trên người Hạ Hoài.
Hạ Hoài xem dáng vẻ này của anh, ngón tay thong thả vuốt ve đuôi mắt anh, thanh âm khàn khàn: “Tiếp tục?”
Cái đuôi của Giang Sơ Tinh quấn lấy người cậu, hơi cúi đầu: “Tùy em.”
Hạ Hoài đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai của anh: “Xích qua đây một chút, em giúp anh.”
Vừa lúc Hạ Hoài toát ra bản thể muốn quấn quít lấy con mèo, cửa phòng bệnh lại lần nữa bị đẩy ra.
“Con xem, trí nhớ của mẹ này.” Lâm Thanh Linh thở hổn hển chạy vào.
“Mẹ giúp Sơ Tinh lấy thuốc xóa sẹo.
Mẹ sợ vết thương trên mặt thằng bé sẽ để lại sẹo thế mà vừa rồi lại quên lấy ra.”
Lâm Thanh Linh vừa ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì liền ngốc lăng tại chỗ.
Ánh mắt mê mang của Giang Sơ Tinh bỗng nhiên hoàn hồn, anh muốn trốn cũng không được.
Hiện trường cực kỳ hoảng loạn và luống cuống.
Sau khi Hạ Hoài sửng sốt một chút liền ấn Giang Sơ Tinh vào vai mình, dùng chăn đem anh bao lại.
Lâm Thanh Linh khẽ ho một tiếng, trong không khí rõ ràng ngửi thấy mùi tin tức tố ngọt ngào, hiển nhiên là …
Bà không đi vào, cất thuốc lại trong túi cười gượng nói: “Ngày mai Sơ Tinh đến phòng nghỉ của mẹ để lấy thuốc trị sẹo cũng được.”
Bà cũng là một Omega, vì vậy sẽ không tốt nếu tiếp tục làm phiền trong tình huống này.
Trước khi đóng cửa, Lâm Thanh Linh còn nhắc nhở: “Chú ý vết thương trên đầu, đừng để bị nứt ra.”
Hạ Hoài gật đầu.
Khi mọi chuyện nguôi ngoai, Hạ Hoài nhéo nhéo nam sinh vẫn đang phủ trên người mình, ghé vào tai anh cười dò hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”
“…”
Đều bị trưởng bối thấy hết rồi, vậy mà em còn có mặt mũi tiếp tục được sao?
Giang Sơ Tinh một phen đẩy cậu ra, nằm nghiêng ở trên giường, cả người như được rán trên chảo, bên ngoài cháy giòn, bên trong giòn tan.
Tức giận nói: “Tránh xa anh ra một chút.”
Lén lút thân mật bị ba mẹ phát hiện, cả thế giới gần như chết lặng.
Thật là…… Sắc đẹp hại người.
Hình tượng của anh chỉ sợ đã sớm bị hủy trong một khắc kia.
–
Miệng viết thương của Hạ Hoài không lớn chỉ cần khâu mấy mũi, đến ngày cắt chỉ họ cũng nhận được cuộc gọi từ Hạ Bùi.
Sau nhiều ngày thẩm vấn nay đã có kết quả, Lý Tài Khi đã vào một tổ chức nào đó, buôn ma túy, buôn bán trẻ em, đánh Omega và các tội danh khác, hắn bị kết án tù chung thân và không được bảo lãnh tại ngoại.
Khi Giang Sơ Tinh nghe được tin tức này cảm xúc cũng không bị gợn sóng quá nhiều, đối với anh mà nói, mọi chuyện của người này giờ đây đã không còn khiến anh bận tâm.
Vết thương của Hạ Hoài rất tốt, ngày trước khi xuất viện, dưới sự chuẩn đoán của bác sĩ điều trị liền tiến hành kiểm tra sóng não của cậu một lần cuối, cũng do lúc trước quang não bị tổn thương nên có chút loạn.
Kết quả kiểm tra là mọi thứ đều bình thường.
Bác sĩ chủ trị còn dặn dò một số thứ, Giang Sơ Tinh ghi lại từng thứ một.
Hạ Hoài đột nhiên hỏi: “Trần chủ nhiệm, nếu là vết sẹo cũ thì có thể xóa được không ạ?”
Trần chủ nhiệm là một bác sĩ giỏi nổi tiếng ở bệnh viện Minh Hải, vết thương trên đầu của Hạ Hoài dưới tay ông gần như không để lại sẹo nào.
Ông ấy rất có tiếng nói và kỹ thuật cao trong việc loại bỏ sẹo, dùng châm, não và chỉnh hình.
Hạ Hoài muốn nhân cơ hội này dò hỏi một chút, cậu không muốn thấy Giang Sơ Tinh chịu đựng cơn đau do quá khứ kia nữa.
Trần chủ nhiệm: “Cháu có vết sẹo ở đâu?”
Nghe được câu hỏi của Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh biết cậu là đang giúp mình, hơi mím môi.
“Không phải cháu.” Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh một cái, sau đó duỗi tay nắm lấy năm ngón tay của anh nhéo nhéo, nhẹ giọng nói: “Nó cùng loại với vết dao, nhưng có chút sâu.”
Cậu không biết Giang Sơ Tinh có nguyện ý hay không nên chỉ nói đại khái.
Trần chủ nhiệm: “Bác phải nhìn xem miệng vết thương trông như thế nào đã, nói chung là hầu hết bác đều có thể chữa khỏi.
Bây giờ công nghệ kỹ thuật rất tiên tiến mà.”
Đây là cơ hội hiếm có, lần này là do quan hệ của cha mẹ cậu nên cậu mới được Trần chủ nhiệm điều trị.
“Thật sao?” Hạ Hoài siết chặt ngón tay anh.
Giang Sơ Tinh không nói, chỉ ngước mắt nhìn về phía cậu.
Anh cứ im lặng như vậy mà nhìn, Hạ Hoài thật sự nhìn không ra cảm xúc của anh.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Giang Sơ Tinh gật đầu, nhìn về phía Trần chủ nhiệm nói: “Có chút đáng sợ, bác chuẩn bị tâm lý một chút.”
Anh xốc áo lên, vết sẹo kia lộ ra rõ ràng, những nếp gấp khúc tạo thành tương phản rõ rệt với làn da bên cạnh.
Trần chủ nhiệm cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc quá lớn, phất phất tay: “Kéo xuống đi, vết sẹo này của cháu bị năm bao nhiêu tuổi?”
Giang Sơ Tinh thành thật trả lời: “Dạ mười tuổi.”
“Vậy thì cũng đã nhiều năm rồi đấy.” Trần chủ nhiệm tháo kính xuống, xoa xoa đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Bao lâu nữa thì cháu thành niên?
Giang Sơ Tinh: “Tháng sau.”
“Như vậy đi.” Trần chủ nhiệm nói, “Chờ cháu thành niên, bác sẽ dùng phương pháp làm mềm để giúp cháu làm phẳng sẹo.
Về phần sau này có cần làm phẫu thuật hay không, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn lại sau.”
Giang Sơ Tinh không có ý kiến gì, dù thái độ của Trần chủ nhiệm thế nào anh cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Ông không hỏi han quá nhiều mà chỉ trực tiếp đưa ra phương án giải quyết, đối với anh mà nói là thực dịu dàng.
Lúc trước anh nghĩ, chỉ cần mọi người nhìn thấy vết thương của anh đều sẽ hỏi tại sao thế? Làm thế nào lại bị? Sau đó anh liền mau chóng xua tan ý nghĩ này vì có Hạ Hoài không ngừng nắm tay anh, cho anh dũng khí.
Ngày Hạ Hoài xuất viện, bầu trời trong xanh không một gợn mây, thời tiết tốt đến hiếm thấy.
Các cửa hàng bên ngoài đầy ắp đồ trang trí cho tết âm lịch đang tới gần.
Một năm mới đã đến, mở ra một giai đoạn mới thuộc về thanh xuân của bọn họ.
Về đến nhà, hai người sửa sang lại mất cả một buổi sáng sau đó buổi tối lại đến Tinh Quang cơm nước xong rồi mới về.
Sau khi cả hai tắm xong, Giang Sơ Tinh giúp Hạ Hoài thay thuốc sau đầu.
Bởi vì vết khâu nên tóc sau đầu của Hạ Hoài đều bị cạo trọc, cậu nhóc nào đó cho rằng quá xấu xí, bản thân lại có bạn trai rồi nên càng thêm chú ý đến hình tượng của mình.
Trên đường về, Hạ Hoài thuận tiện liền đi xử lí mái tóc của mình.
Bây giờ quả đầu mới của Hạ Hoài nhìn rất mới mẻ và thoải mái, hai bên tai ngắn như sau gáy, tóc bên trên dài hơn rủ xuống, thật sự rất đẹp trai.
Sau khi thay thuốc xong, Giang Sơ Tinh sờ lên mái tóc mới của cậu, ngón tay lướt qua nhéo nhéo vành tai Hạ Hoài: “Lên lầu đi, anh cho em một thứ.”
Hạ Hoài liếc anh một cái, nhướng mày bất ngờ: “Thứ gì vậy?”
“Nhìn sẽ biết.” Giang Sơ Tinh lôi kéo cậu lên lầu.
Từ ngày bọn họ ở bên nhau, Giang Sơ Tinh đã sớm muốn trao nó cho Hạ Hoài, kết quả lại kéo dài đến tận hôm nay.
Giang Sơ Tinh lôi hộp gỗ từ gầm giường ra, đặt ở trên giường.
Hạ Hoài hơi nao nao giật mình khi nhìn thấy thứ đó.
Cậu ấy biết trong này có thứ gì.
Giang Sơ Tinh mở nắp, xấu hổ sờ mũi mình: “Dù biết là đã muộn nhưng không biết em có thích không.”
Hạ Hoài thẳng tắp nhìn vào bức tranh trên giường, nhất thời không lên tiếng.
“A Hoài.” Giang Sơ Tinh đầu óc có chút nóng lên, hơi căng thẳng.
Hạ Hoài do dự một chút, cậu chậm rãi nâng lên mắt.
“Lúc trước là anh ích kỷ không để ý tới suy nghĩ của em.
Anh cho rằng … thực xin lỗi.”
Giang Sơ Tinh lo lắng nói: “Anh vốn là muốn mang bức tranh này tặng cho em nhân sinh nhật mười sáu tuổi, quan hệ của chúng ta khi đó như thế nào em cũng biết mà.
Nếu như em không thích, anh có thể lại…”
“Em rất thích.” Hạ Hoài cắt lời anh.
Cậu ươn tay kéo người vào trong lồng ngực, dụi dụi chóp mũi vào lỗ tai anh, giọng nói khàn khàn: “Lúc trước em còn tưởng rằng anh không cần em nữa.”
Giang Sơ Tinh nghe vậy mà tim như thắt lại, giơ tay nắm chặt áo ngủ của cậu: “Sao anh lại không cần em được chứ.”
“Từ nay về sau,” Hạ Hoài ôm chặt lấy anh: “Đừng rời khỏi em cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra.”
“Ừ.” Giang Sơ Tinh nghẹn ngào: “Sẽ không, không bao giờ rời khỏi em.”
Bọn họ từ ngày đầu tiên gặp nhau ấy thì mọi chuyện đã bắt đầu, vận mệnh đã chú định họ mãi mãi sẽ không phải là khách qua đường trong cuộc đời nhau.
Kỳ thật lúc này Giang Sơ Tinh muốn nói rất nhiều, anh cũng đã chuẩn bị từ trước bản thảo, nhưng mọi ý nghĩ lại cứ lung tung rối loạn với nhau, lại nghe Hạ Hoài dùng ngữ khí như vậy, anh liền cảm thấy không cần thiết phải nói gì thêm nữa.
Cuối cùng, anh kéo ra một khoảng cách với Hạ Hoài, an tĩnh mà chăm chú nhìn cậu.
Trầm thấp nói: “Tuy rằng đã qua đi hơn một năm, nhưng mà anh vẫn muốn bổ sung một chút.”
Giang Sơ Tinh thò lại gần, ở trên môi cậu không nặng không nhẹ mà hôn xuống “Chúc A Hoài sinh nhật 16 tuổi vui vẻ.”
Hạ Hoài nhướng mày, dùng ngón tay sờ lên cằm anh: “Em có thể ước một nguyện vọng trong sinh nhật được không?”
Giang Sơ Tinh có chút bất ngờ trước yêu cầu của cậu nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Em nói đi, để xem anh có thực hiện được không.”
“Em muốn một lời lời hứa,” Hạ Hoài đón lấy ánh mắt của anh, trong mắt mang theo ý cười nhẹ.
Cậu cúi xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Giang Sơ Tinh.
Bị nhìn như vậy, tim Giang Sơ Tinh gia tốc nhanh chóng, đang muốn hỏi đối phương rốt cuộc muốn hứa cái gì.
Hạ Hoài liền đối diện mắt của anh, ánh mắt dần dần trở nên mềm mại, chậm rãi nói: “Em muốn tương lai của anh, đều có em.”
Một khắc kia, trong đầu Giang Sơ Tinh xẹt qua một hình ảnh nào đó.
Một mèo một báo, hai con cả đầu bạc trắng, nâng đỡ lẫn nhau.
Bỗng nhiên anh bật cười.
Giang Sơ Tinh vươn tay ra móc lấy cổ Hạ Hoài, trong giọng nói mang theo ý cười: “Vậy thì tương lai có em kia của anh sẽ hạnh phúc lắm đây.”.