Kính coong…
- Cháu chào bác! Cháu là Huyền Anh, cháu đến để kèm cặp bạn Duy ạ!
- À! Gia sư của cậu chủ! Cháu vào đi!
Căn biệt thự của Duy và Kevin làm Huyền Anh ngạc nhiên. Quả thực nó rất to lớn, to gấp 3 lần biệt thự nhà cô.
”Biệt thự to thật đó! Biệt thự nhà mình đã to lắm rồi vậy mà biệt thự nhà tên này còn to hơn. Lớp mình có người nhà giàu thế này sao? Ngưỡng mộ quá hà! Mà không biết mặt mũi tên này trông như thế nào nhỉ? Chắc xấu lắm ha ha ha ha!”
- Đây là phòng của cậu chủ, cháu vào đi!
- Vâng! Cháu cảm ơn!- Huyền Anh cúi đầu chào rồi đi vào trong.
”Woa! Phòng tên này to ghê! Mà sao phòng hắn lại xa thế nhỉ? Phải đi lòng vòng bao nhiêu lâu mới tới được phòng hắn! Lạ thật!”
- Cậu chủ giờ đang ngủ, ta nghĩ…
- Không sao ạ! Cháu sẽ đánh thức bạn ấy dậy!
- Vậy phiền cháu, ta xin phép!
- Vâng! Cháu chào bác!
Cạch…
Huyền Anh tiến đến giường của Duy, anh trùm chăn kín người, cô lay lay anh dậy.
- Này cậu ơi! Dậy đi!
”Giọng nói này nghe quen quá! Dù sao cũng phải thử xem ai mới được!”
Duy thò tay ra từ trong chăn, anh cầm lấy tay Huyền Anh kéo vào trong chăn rồi ôm chặt lấy cô, mặt anh và mặt cô chỉ cách nhau 4cm. Huyền Anh bị kéo bất ngờ nên không kịp phản kháng gì.
Cô đơ 1s
2s
3s…
- Á á á á á á á á… Thả tôi ra!- Huyền Anh hét lên.
Vì bị chăn trùm kín, không có ánh sáng nên cô không thể nhìn thấy người đang ôm mình là ai. Duy không quan tâm, anh vẫn cứ ôm chặt lấy cô.
- Bỏ ra!- Huyền Anh vùng vẫy nhưng sức cô yếu hơn sức anh nên cô không thể nào thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Duy.
”Chết thật, hắn khỏe như trâu, làm thế nào thoát khỏi hắn bây giờ? Ông trời ơi con chưa muốn chết ở đây! À có cách rồi!”
- Hây ya!
Bụp…
- Á đau!- Duy hét lên rồi đẩy Huyền Anh ra.
Cô nhanh chóng tung chăn rồi nhảy vọt ra khỏi giường.
- Là anh/cô?- Cả 2 đồng thanh.
Huyền Anh choáng váng, cô không tin nổi vào mắt mình. Còn Duy, anh vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy thích thú. Nhưng anh vẫn giả vờ hỏi:
- Sao cô lại ở đây?
- Cô chủ nhiệm bảo tôi đến đây dạy gia sư môn Tiếng Anh cho anh. Anh chính là… Hoàng Bảo Duy?
- Đúng! Là tôi!- Duy thản nhiên đáp.
Huyền Anh sốc nặng, còn Duy thì cười khoái trí.
- Thôi tôi về đây! Tôi nghĩ lại rồi!- Huyền Anh xua tay rồi đi về phía cửa. Nhưng tay cô mau chóng bị giữ lại bởi Duy.
- Bỏ ra!
- Nếu cô đã nhận lời rồi thì hãy làm đi! Đừng làm mất danh dự của mình đi như thế! Đó gọi là thất hứa đấy!
- Tôi ghét anh lắm! Tôi không thể kèm cặp cho kẻ thù của mình được. Anh là đồ lưu manh xấu xa!
- Tôi là kẻ thù của cô từ bao giờ vậy?- Duy nhíu mày.
- Từ hồi tôi và anh đụng xe nhau.
- Cô sai đấy chứ đâu phải tôi?
- Do anh, tất cả là do anh! Biết là đèn đỏ rồi mà cứ cố phóng lên.
- Tôi không quan tâm! Cô phải dạy cho tôi!- Duy gằn từng chữ.
- Tôi không dạy! Nhà anh giàu sao không thuê gia sư giỏi, dày dặn kinh nghiệm mà dạy? Sao cứ phải là tôi?- Huyền Anh hét lên.
- Tôi thích thế!
- Kệ anh, không là không!
- Cô mà không dạy tôi thì đừng nghĩ đến chuyện bước chân được ra khỏi căn phòng này!
- Anh nghĩ tôi sợ sao?
- Mở thử mà xem!- Duy nhếch mép cười, 1 nụ cười có thể khiến hàng nghìn cô gái chết mê chết mệt.
Huyền Anh mở cửa thì quả thật cô không thể nào mở được. Căn phòng này đã bị khóa. Duy từ từ đến bên cô, anh ghé mặt mình sát tai cô rồi nói 1 câu làm Huyền Anh sợ hãi.
- Không thoát được đâu! À phải rồi cô bảo tôi là đồ lưu manh xấu xa phải không? Cô có biết hiện tại bây giờ cô đang ở cùng với tên lưu manh ấy trong 1 căn phòng bị khóa không?
Nói rồi Duy đưa 2 tay ôm lấy eo của Huyền Anh làm cô dựng hết cả tóc gáy. Cô đẩy mạnh anh ra rồi nói:
- Tôi không sợ anh đâu! Tránh xa tôi ra không thì tôi sẽ hét lên đấy!- Vy lùi lại về phía sau.
Nhưng cô càng lùi thì anh lại càng tiến lên.
- Hét đi! Cô quên là phòng tôi cách phòng của những người giúp việc rất xa à? Ban nãy cô đến nên cô cũng thấy rồi đúng không? Mà kể cả cô có hét lên trước mặt họ thì cũng chẳng ai dám cứu cô đâu! Ở đây tôi là chủ, họ chỉ là giúp việc mà thôi! Tôi hỏi lại lần cuối: Có dạy không? 1 là dạy, 2 là…- Vừa nói Duy vừa đưa tay lên cởi 1 cúc áo sơ mi màu trắng anh đang mặc.
- Tôi… tôi…- Huyền Anh lắp bắp.
Chiếc cúc thứ 2, thứ 3 dần dần được cởi ra…
- Nốt chiếc này là cô hết đường thoát, hết đường chọn lựa đấy!- Duy đưa tay lên chuẩn bị cởi đến chiếc cúc cuối cùng.
- Khoan! Tôi… tôi… đồng ý!- Huyền Anh nhắm mắt miễn cưỡng gật đầu.
- Tốt lắm!
- Anh… anh có thể… cài… cúc áo vào được không?