Hạ Anh vừa nhảy xuống thì cả ba người vội vàng chạy xuống.
Hàn Thiên Phong và Lưu Trình chạy vội ra ngoài còn y tá Nhi đi gọi bác sĩ ra cấp cứu.
Vừa ra đến nơi, Lưu Trình đã vội vàng chen vào đám đông để đến bên Hạ Anh.
Anh đau đớn ôm cô vào lòng.
Hàn Thiên Phong cũng chạy lại nhưng anh không cho hắn chạm vào cô, anh quát lên:
"Tao cấm mày động vào cô ấy."
Hắn ngồi thụp xuống cạnh cô, đôi mắt hắn vô hồn nhìn cô, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Hạ Anh...!Hạ Anh..."
- ---
Hạ Anh được đưa vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài này Hàn Thiên Phong, Lưu Trình và y tá Nhi đều lo lắng cho cô.
Cả ba người họ đều chưa hết bàng hoàng.
Bọn họ đều tưởng chừng như cô đã nghĩ thông suốt, tưởng chừng như cô đã đổi ý và tưởng chừng như việc này sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhưng cuối cùng...!là bọn họ đã sai rồi.
Hạ Anh ngay từ ban đầu đã không muốn tiếp tục sống nữa.
Lưu Trình ngồi yên lặng trên băng ghế chờ.
Trong đầu anh bây giờ rất hỗn loạn.
Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này? Đáng lẽ ra cô phải đang chuẩn bị cùng anh qua Mĩ mới đúng.
Tại sao bây giờ cô lại nằm trong phòng cấp cứu kia, tại sao cô không nghe anh...!Cúi xuống nhìn máu trên người mình, Lưu Trình không khỏi điên tiết.
Là Hàn Thiên Phong, tất cả mọi chuyện là do hắn.
Đôi mắt Lưu Trình đầy sát khí, anh đứng lên đi về phía Hàn Thiên Phong, tung một nắm đấm vào hắn khiến cho hắn ngã xuống ghế.
Anh lại đấm một cái, rồi một cái nữa, tiếp tục đánh hắn, anh không hề có ý định dừng lại.
Y tá Nhi thấy không ổn liền chạy lên ngăn cản.
"Anh Lưu, anh bình tĩnh đã.
Đây là bệnh viện, anh không thể làm như vậy được, còn đánh nữa sẽ bị thương mất."
"Vì đây là bệnh viện nên tôi chỉ mới đánh hắn ta bị thương.
Nếu đây là nghĩa trang thì bây giờ cô phải đi đám tang hắn ta rồi."
"Anh bình tĩnh lại đã.
Anh phải giữ bình tĩnh để còn chăm sóc cô Hạ Anh nữa chứ."
Lưu Trình buông hắn ra, quay trở lại chỗ ngồi, chăm chăm nhìn vào cửa phòng cấp cứu.
Hàn Thiên Phong không đánh trả lại Lưu Trình là do hắn không có tư cách và hắn cũng không còn tâm trí nào để đôi co với Lưu Trình cả.
Trong đầu hắn bây giờ toàn là hình ảnh Hạ Anh nằm trên vũng máu.
Đến tận lúc này hắn vẫn chưa chưa thể tin được cô lại thực sự làm như vậy.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra, lạnh lùng nói:
"Cậu Lưu Trình vào gặp cô Hạ Anh lần cuối."
Lưu Trình vừa nghe thấy đã vội vàng chạy vào.
Hàn Thiên Phong vội chạy lại chỗ bác sĩ.
"Khoan đã.
Tại sao chỉ Lưu Trình được vào? Tôi mới là chồng cô ấy."
"Xin lỗi cậu Thiên Phong, cô Hạ Anh chỉ muốn gặp cậu Lưu." Nói rồi ông đi vào trong.
Hàn Thiên Phong như không tin vào tai mình.
Đường Hạ Anh không muốn gặp hắn? Tại sao chứ? Tại sao cô lại...!Nhưng rồi hắn chợt nhận ra, đây không phải là điều quá hiển nhiên sao? Hạ Anh đã nói rằng cô hận hắn, cô hối hận khi đã gặp và yêu hắn...
Bây giờ hắn hối hận rồi.
Hắn thật sự hối hận rồi.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi, thực sự đã quá muộn..
Một lát sau Lưu Trình từ phòng cấp cứu đi ra, mắt anh đỏ hoe.
Phía sau anh, Hạ Anh cũng được đẩy ra, tấm vải trắng che phủ đầu.
Hàn Thiên Phong thấy vậy vội đi lại phía cô nhưng Lưu Trình đã nhanh hơn, anh chặn hắn lại, không cho hắn đi theo Hạ Anh.
Y tá Nhi sợ anh lại tức giận, đánh người nên vội chạy lại theo nhưng anh không làm gì hắn cả.
Anh chỉ nói:
"Cậu mau về đi.
Ở đây không cần cậu lo."
"Nhưng cô ấy..."
"Đây là tâm nguyện cuối cùng của Hạ Anh.
Cô ấy không muốn nhìn thấy cậu, cũng như không muốn cậu nhìn thấy cô ấy.
Ngay cả tâm nguyện cuối cùng của cô ấy cậu cũng không thể thành toàn sao?"
"..." Hắn không lên tiếng.
"Hy vọng sau này sẽ không gặp lại." Nói rồi anh đi theo Hạ Anh.
Hàn Thiên Phong thẫn thờ nhìn theo cô.
"Cô ấy không muốn nhìn thấy cậu, cũng như không muốn cậu nhìn thấy cô ấy." Là thật sao? Hạ Anh thật sự không muốn nhìn thấy hắn lần cuối cùng sao? Nhưng sao cô lại tàn nhẫn đến mức không cho hắn được tiễn cô ở đoạn đường cuối chứ? Nhìn cô khuất bóng ở hành lang, nước mắt hắn lặng lẽ rơi xuống.
Y tá Nhi vẫn đứng đó.
Cô không phải là người trong cuộc nhưng cô cũng đã hiểu được mọi chuyện từ lúc ở trên sân thượng rồi.
Nói cho cùng, mọi chuyện đều là do Hàn Thiên Phong.
Hắn đây thực sự là tự làm tự chịu.
Cô chỉ đi lên nói với hắn:
"Anh nên xử lí vết thương trên mặt đi." Rồi cô cũng đi đến chỗ Hạ Anh.
- ---
Hàn Thiên Phong như người vô hồn lái xe về nhà.
Cửa vừa mở ra, Hạ Anh từ trong nhà đi ra, cô vui vẻ nói:
"Anh đi làm về rồi."
Nhìn thấy Hạ Anh, hắn liền vui mừng ôm lấy cô, nhưng vào khoảnh khắc hắn chạm vào thì Hạ Anh lại tan biến tựa những đóa bọt sóng.
Ôm lấy một khoảng hư không hắn như chợt tỉnh.
Nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, tim hắn đau nhói.
Hóa ra chỉ là ảo ảnh...
Hàn Thiên Phong đi lên lầu, hắn qua phòng cô.
Đây không phải lần đầu tiên hắn vào nhưng cảm giác lần này rất khác.
Có chút gì đó luyến lưu, có chút gì đó nuối tiếc và có cả hối hận.
Hàn Thiên Phong nhìn thấy một quyển sổ nhỏ trên chiếc bàn nhỏ, hình như lần trước hắn không thấy cuốn sổ này.
Hắn nhẹ nhàng lật cuốn sổ ra.
Hắn cẩn thận đọc từng trang, từng trang.
Nước mắt hắn cũng rơi theo từng câu chữ trong đó.
*"Ngày 19 tháng 1...*
*Ngày hôm nay em đã được sống chung với anh rồi.
Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy.
Em rất mong chờ những ngày tháng sau này."*
*"Ngày 20 tháng 1...*
*Tận mắt nhìn thấy anh đạp đổ đi bữa sáng mà em đã cất công chuẩn bị, cảm giác đau lòng lắm anh à.
Hy vọng một ngày nào đó anh có thể vui vẻ thưởng thức bữa ăn do em nấu.*
*"Ngày 10 tháng 5...*
*Em không cố ý làm vỡ lọ thủy tinh ấy.
Em thật sự không hề cố ý nhưng anh lại không tin em.*
*Thiên Phong! Hôm nay anh làm em bị thương nói với em rằng anh không yêu em.
Nhưng em không giận anh, em sẽ chờ đến một ngày nào đó anh nói yêu em và..
EM YÊU ANH.." *
*"Ngày 15 tháng 5...*
*Lúc ở với anh em đã rất hạnh phúc, cũng đã nghĩ đến các tình huống xấu nhất khi anh tỉnh lại.
Nhưng...!hai chữ "hạ tiện" nghe ra lại đau lòng hơn hết..."*
*"Ngày 18 tháng 5...*
*Hôm nay em đã rất vui, cảm giác như được quay trở lại ngày bé.
Mọi uất ức trong thời gian qua dường như tan biến hết.
Hy vọng ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn."*
*"Ngày 20 tháng 5...*
*Lần đầu tiên anh ăn đồ ăn em nấu.
Cảm giác giống như một gia đình, rất hạnh phúc."*
*"Ngày 18 tháng 6...*
*Một tháng qua cứ như một giấc mơ vậy.
Nhờ có mẹ mà em dường như đã có thể tận hưởng được khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Hy vọng sau này cũng sẽ như vậy."*
*"Ngày 20 tháng 6...*
*Đã biết rằng An Vy rất quan trọng với anh nhưng khi chứng kiến cảnh anh chăm sóc cho cô ấy lại không cầm được nước mắt.
*
*Khi bị anh xô ngã và nói ra những lời nói đó...!Em thật sự đã muốn buông tay nhưng bản thân lại không đủ can đảm.
Xin lỗi anh!"*
*"Ngày...tháng...*
*Hàn Thiên Phong, tôi hận anh!"*
*"Ngày...!tháng...*
*Ba mẹ...!con gái nhớ hai người."*
*"Ngày...!tháng...*
*Ba mẹ, báo cho hai người một tin.
Hai người được lên chức ông bà rồi.
Nhưng con vẫn nhớ hai người lắm."*
*"Ngày...!tháng...*
*Tôi rất muốn buông tay nhưng trong lòng vẫn không ngừng nghĩ về anh.
Tôi thực sự không thể hiểu nổi bản thân nữa rồi."*
*"Ngày...tháng...*
*Không hiểu trong lòng anh như thế nào nữa.
Đối xử với tôi tốt như vậy..."*
*"Ngày...tháng...*
*Hình như anh đã thay đổi rồi.
Vì bảo bối nhỏ, có lẽ mình nên thử tha thứ cho anh ta."*
*"Ngày...!tháng...*
*Tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa...!Nếu anh lại làm tôi tổn thương thì chúng ta sẽ thực sự kết thúc.
Hàn Thiên Phong, mong rằng anh sẽ không làm tôi thất vọng..."*
Đọc hết những dòng cuối cùng, nước mắt hắn cũng đã ướt đẫm trang giấy.
Bao nhiêu cảm xúc của Hạ Anh dường như đã nằm trọn trong cuốn nhật kí này.
Tình cảm của cô Đường Hạ Anh đã tha thứ cho hắn.
Cô thật sự đã tha thứ cho hắn, cô đã cho hắn một cơ hội để cả hai có thể quay trở lại như ban đầu nhưng hắn đã làm gì? Hắn đã làm cô thất vọng rồi...
Đột nhiên điện thoại trên bàn sáng lên, có tin nhắn đến.
Đúng rồi, khi sáng hắn không mang theo điện thoại.
Hàn Thiên Phong nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Hạ Anh, hắn vội cầm lên.
Tin nhắn thoại của cô hiện lên, hắn run rẩy nhấn vào.
Giọng nói trong trẻo của Hạ Anh vang lên trong không gian tĩnh mịch của căn phòng.
*"Chồng à không..
có lẽ anh đã không phải là chồng em nữa rồi nhỉ? Anh biết không? Lúc trước em không hề biết, thế nào là yêu.
Cho đến khi gặp anh.
Hóa ra yêu nó mãnh liệt đến thế.
Muốn dành tất cả những gì mình có, những gì tốt đẹp nhất cho người mình yêu và muốn được chiếm hữu lấy người đó giữ riêng cho mình.
Nhưng em lại không thể giữ anh cho riêng mình.
Em cứ ngỡ yêu anh là đúng, em dành tất cả những gì tuyệt vời nhất cho anh, nhưng đổi lại em được gì? Cửa mất nhà tan? Người thân không còn một ai? Đôi mắt bị cướp lấy? Anh còn tàn nhẫn cướp đi đứa con của em.*
*Em biết anh không yêu em, dù vậy nhưng em đã rất cố gắng để có được tình yêu của anh, em cứ nghĩ kiên trì sẽ có được kết quả mãn nguyện.
Và rồi một hôm cô ấy quay lại, anh trở về bên cạnh cô ấy.
Lúc đó em biết rằng mình không còn là gì nữa.Nhưng vì anh, em đã cố gắng để sống chung hòa với cô ấy.
Rốt cuộc thì bây giờ ra sao? Quá tồi tệ rồi phải không anh?*
*Có lẽ em sẽ rời xa anh, sẽ không ở cạnh anh nữa, không thể nấu cho anh những bữa ăn ngon, không thể đón anh sau những giờ đi làm về nữa.
Anh cũng sẽ không nhớ đến em đâu nhỉ, bởi vì cô ấy sẽ thay em làm những việc ấy anh nhỉ? Em thực sự rất muốn hỏi rằng: "Anh đã bao giờ yêu em chưa?" Nhưng không cần hỏi em cũng đã biết được câu trả lời rồi anh ạ.
Em không thể cố gắng thêm được nữa...!Mệt rồi, em buông tay...!Anh nhé!" *
Ngay giọng nói của cô kết thúc thì trong căn phòng chỉ còn tiếng khóc của Hàn Thiên Phong.
Một người đàn ông tự cao như hắn cũng đã rơi nước mắt vì cô, vì những tổn thương cô đã chịu và vì những lỗi lầm hắn đã gây ra.
Lúc hắn gây ra tổn thương cho cô thì hắn chỉ nghĩ rằng: mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi.
Nhưng hắn không hề biết cảm giác lúc đó của cô là như thế nào.
Hóa ra Đường Hạ Anh cô đã đau khổ, chịu đựng mọi chuyện như vậy.
Hóa ra cô cũng đã phải hi sinh và cố gắng nhiều đến thế.
Trong lúc cô đau khổ, bế tắc thì hắn lại không hề hay biết.
Không những thế còn liên tiếp gây tổn thương cho cô.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa một lần nói rõ tình cảm của mình cho cô biết.
"Em thực sự rất muốn hỏi rằng: "Anh đã bao giờ yêu em chưa?"..." Câu nói đó của cô lại văng vẳng bên tai hắn.
"Anh yêu em...!Đường Hạ Anh, anh yêu em." Hắn gục đầu bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
Hắn nói yêu cô rồi, nhưng cô lại không thể nghe được.
Câu trả lời này của hắn...!quá muộn rồi....