- Ngươi đi đi!
Tại giữa sự ngạc nhiên của moi người, Cát đại thúc thở ra một hơi, nói với Tạp Lạp Đạt. Giọng nói mang theo sự cô đơn.
- Cát đại thúc…
Tình Nhi quýnh lên, trên mặt cười thoáng đỏ lên trông rất xinh đẹp, con mắt ngập nước nhìn thẳng vào Cát đại thúc, đối với hành vi của Cát đại thúc nàng rất không hiều.
Lẽ nào Cát đại thúc quên rồi sao. Tạp Lạp Đạt đã từng mấy lần muốn dồn hắn vào chỗ chết. nếu như thực lực của Cát đại thúc không mạnh hơn một bậc, lại may mắn chạy trốn được mấy lần, sợ là sớm đã thành oan hồn dưới kiếm của Tạp Lạp Đạt, việc này không phải là thả hổ về rừng sao.
Tình Nhi thấy Cát đại thúc không có dấu hiệu muốn đổi chủ ý. Nàng có chút sốt ruột, cái đầu chuyển hướng về phía Nghệ Phong, chuyển động đôi con ngươi đen nhánh la lên:
- Nghệ Phong, vì sao ca ca không khuyên nhủ Cát đại thúc?
Nghệ Phong cười cười, lắc đầu đối với Tình Nhi, cũng không nên nhúng tay vào chuyện tình của bọn họ, việc gì giúp được thì mình cũng đã giúp. Về phần ân oán cá nhân của bọn họ, bọn họ thích xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.
Tình Nhi thấy Nghệ Phong bày ra một bộ dạng không liên quan đến mình, nàng chà chà chân, hừ một tiếng, quay đầu không đoái hoài gì đến Nghệ Phong. Hiền nhiên là đối với Nghệ Phong có điều bất mãn.
- Ngươi thả ta đi? Lẽ nào ngươi cảm thấy làm vậy thì ta sẽ cảm tạ ngươi sao?
Cặp mắt âm lãnh của Tạp Lạp Đạt híp lại, nhìn Cát đại thúc hừ nói. Trong mắt tràn đầy vẻ hung tàn, phối hợp với toàn thân đầy máu, rất làm cho người ta sợ hãi.
- Cho tới bây giờ ta không nghĩ ngươi sẽ cảm tạ ta. Chỉ là ta không muốn gây ra rắc rối cho đại đội trưởng, nhị đội trưởng mà thôi.
Cát đại thúc như trước không nhanh không chậm nói, giống như đang nói một việc không liên quan đến mình.
Tạp Lạp Đạt nở nụ cười lạnh lùng, hắn cố gắng cử động cơ thể. Lê bước chân đang còn máu từng bước đi ra ngoài. Tuy rằng biết được Cát đại thúc sẽ không giết hắn. Thế nhưng, trong lòng hắn lại không có bởi vì giữ được tính mạng mà vui vẻ, ngược lại hắn lại cảm thấy như chịu nhục. Cát đại thúc lấy ơn báo oán. Hành động này giống như đâm vào tim của hắn vậy. Hắn quyết định, chỉ cần mình có khả năng, cho dù cực khổ cách mấy hắn cũng sẽ làm thịt lão hỗn đản này. Ngày nào lão còn tồn tại thì mầm mống thất bại trong tâm hắn vĩnh viễn sẽ không nhổ ra được.
Cát đại thúc nhìn Tạp Lạp Đạt đã đi xa, thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong nói:
- Ngươi không sao chứ?
Nghệ Phong cười nói:
- Không sao. Chỉ có chút cảm giác kiệt sức mà thôi.
Cát đại thúc gật đầu, hắn biết, một chiêu như vậy. Chỉ có chút cảm giác kiệt sức, như vậy đã rất trâu rồi.
- Nghệ Phong, ngươi không đơn giản a.
Cát đại thúc nhìn Nghệ Phong cảm thán nói. Một người bình thường, sao có thể đạt được Sư Cấp ở độ tuổi như vậy, sao có thể thuận tay dùng công pháp Nhật giai. Sau cùng, càng dùng một chiêu hủy thiên diệt địa như vậy.
- Ha ha, mặc kệ ta là người như thế nào, đối với các ngươi không có ác ý là được rồi?
Nghệ Phong cười không chút phật lòng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Cát đại thúc nghe được Nghệ Phong nói chuyện, ngược lại phá lên cười ha ha: đúng như thế, mình chỉ là một dong binh hai bàn tay trắng, có cái gì đáng giá để người ta tính kế sao. Chính mình suy nghĩ nhiều quá.
- Được rồi, Nghệ Phong, ngươi còn đi được không? Nếu có thể, trước hết ta sẽ đưa ngươi rời khỏi hạp cốc.
Cát đại thúc hiểu rõ, nếu không phải Nghệ Phong muốn đi qua hạp cốc thì căn bản hắn sẽ không gia nhập tiểu dong binh đoàn của mình.
- Hiện tại?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:
- Ta bây giờ không có một chút lực chiến đấu. Với lại đại thúc đang bị thương nặng. Tuy đẳng cấp của ma thú trong hạp cốc không cao, nhưng với tình trạng hiện tại của chúng ta thì cũng có chút phiền phức.
Cát đại thúc lắc đầu, lòng tin mười phần nói:
- Yên tâm đi. Đại ma thú ta không đối phó được, tiểu ma thú thì không có vấn đề, hơn nữa, lấy sự quen thuộc của ta đối với hạp cốc, thì lãnh địa của ma thú tứ giai ta đều có thể tránh được.
Lúc này Nghệ Phong mới thở dài một hơi, dưới ma thú tứ giai, chỉ cần hai huynh đệ Áo Hỏa đã có thể đối phó được rồi.
- Vậy thì cám ơn Cát đại thúc rồi…
Cát đại thúc cười cười, không nói gì, chỉ bất quá trong lòng nói: hôm nay nếu không có ngươi, sợ là đoàn người chúng ta đã chết rồi. Thậm chí chỉ cần con Thúy Thanh Ma Xà đã khó đối phó.
…
Hạp cốc um tùm, vắng vẻ nhưng lại hung hiểm. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chém giết của dong binh, đánh vỡ khung cảnh yên bình khó được này. Thế nhưng lại không thể không thừa nhận, rừng rậm xác thực có thể làm cho người trở về với tự nhiên. Ít nhất Nghệ Phong cảm giác được hiện tại rất thư thái, một đường xem hoa ngắm cảnh.
Hai huynh đệ Áo Hỏa hiển nhiên không rõ hành vi của Nghệ Phong và Tình Nhi, bĩu môi nói:
- Có mấy cái cây nát vụn, một ít cỏ dại, có cái gì đẹp chứ.
Nghệ Phong và Tình Nhi đều cười, dưới đáy lòng lại hung hăng khinh bỉ hắn: bản thiếu là con người tao nhã, các ngươi hai thô tục không thể hiểu được. Ân, bản thiếu chính là con người tao nhã.
Dọc đường, Nghệ Phong không có việc gì thì luôn trêu chọc Tình Nhi, làm nàng mặt đỏ tới mang tai, đôi mắt đẹp nộ trừng. Sau đó quay đầu thở phì phì, đáy lòng mắng to một trăm câu hỗn đản. Thề không bao giờ để ý đến hắn nữa. Thế nhưng, mỗi khi Nghệ Phong mở miệng kể chuyện cười, nàng lại là người cười vui vẻ nhất.
Nhãn thần cổ quái của đám người Áo Hỏa, làm cho Tình Nhi đối với Nghệ Phong càng xấu hổ vạn phần, thiếu chút nữa đã nhào lên cắn cho hắn một phát.
Nghệ Phong rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào địa phương đẫy đà tròn trịa trước mắt, trong lòng cảm thán nói:
- Cô gái nhỏ này có một địa phương thật vĩ đại, chậc chậc, hai cái mông nhỏ đàn hồi này, không lớn nhưng lại đàn hồi liên tục. Da thịt mềm mại trắng bóc. Nụ cười phong tình vạn chúng. Đều làm cho người ta có một khát vọng nhào lên hung hăng khi dễ.
- Yêu nghiệt tràn lan a…
Đáy lòng Nghệ Phong cảm thán, cố gắng dời đi ánh mắt của mình, nhìn đường đi càng lúc càng xa, quay đầu lại cười nói với Cát đại thúc:
- Cát đại thúc, còn bao lâu là có thể đi ra hạp cốc này?
- Ha ha, không trêu đùa Tình Nhi của chúng ta nữa sao?
- Khụ khụ… Cát đại thúc, nói chuyện phải chịu trách nhiệm a. Rõ ràng là nha đầu kia quấn quít lấy ta, hô khóc muốn ta kể chuyện cười. Vì sao có thể nói là ta trêu đùa nàng? Lẽ nào đại thúc không thấy? Dọc đường đi, chỉ cần ta không kể chuyện cười. Mặt nàng liền âm trầm. Ta hy sinh chính mình, giúp nàng giải trí. Vĩ đại a…
- Ngươi nói cái gì?
Tình Nhi phẫn nộ trừng mắt:
- Hỗn đản này, lại còn nói bản tiểu thư hô khóc cầu hắn, còn có, ngươi nói đó là chuyện cười sao? Hỗn đản…
Tình Nhi vừa nghĩ đến, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, hung hăng liếc mắt trừng Nghệ Phong. Đúng ra, khi mình nghe được trận tỷ thí của bọ ngựa và con muỗi thì rất hiếu kì, liền thuận miệng hỏi một câu, ai biết hỗn đản này lại nói:
- Mười năm trước con muỗi cắn một cái tại đỉnh ngực của một nữ nhân, nên hiện tại nó mới phù lên trông lớn như vậy, bọ ngựa không phục nói, việc đó có là cái gì, mười năm trước ta từng tại giữa hai chân của nàng bổ một đao, đến nay từng tháng còn chảy máu…
- Tên hỗn đản dung tục…
Cát đại thúc thấy hai người lại chuẩn bị khẩu chiến, hắn cười cười nói:
- Tới rồi, tại đây hầu như sẽ không có ma thú, chỉ cần ngươi đi thẳng về phía trước là có thể tiến ra hạp cốc rồi. Ta sẽ không tiếp tục đi nữa.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nghi hoặc nói:
- Đi ra sao?
- Thế nào? Không nỡ? Là không nỡ bỏ Tình Nhi đi sao?
Nghệ Phong cười cười, không nói gì, mà là từ trong lòng lấy ra mấy chiếc ngân châm. Quay sang Tình Nhi nói:
- Nha đầu, thứ này nàng cầm, ha ha, nếu như tên nào chọc ngươi không vui thì cứ hung bạo châm hắn cho ta, khống chế phân thân của nàng, coi như có là cùng cấp bậc với Thúy Thanh Ma Xà, nàng cũng có lực liều mạng.
Tình Nhi gật đầu tiếp nhận, chứng kiến được Thúy Thanh Ma Xà đã từng ôm hận dưới cây ngân châm này. Tự nhiên nàng biết được lực sát thương của nó.
- Sau này chúng ta còn có thể gặp mặt sao?
Nghệ Phong ngạc nhiên, nha đầu này dĩ nhiên muốn gặp mình? Ha ha, nàng không phải rất ghét ta sao?
Nghệ Phong ôn nhu vuốt mái tóc của Tình Nhi, cười cười, mạc danh kỳ diệu nói:
- Nhớ kỹ, ta là Nghệ Phong!
Cát đại thúc nhìn Tình Nhi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Nghệ Phong, cười nói:
- Nha đầu ngốc, lẽ nào ngươi còn không biết ý tứ câu nói của nói sao? Hắn nói cho ngươi biết hắn là Nghệ Phong, nói đúng là sau này có thể gặp lại hắn.
- Thế nhưng, tên một người mà thôi, vì sao có thể tìm được hắn?
Cát đại thúc lắc đầu cười, nói:
- Ha ha, hắn nói những lời này chính là có ý rằng, tương lai một ngày nào đó hắn sẽ danh giương thiên hạ, đến lúc đó ngươi tìm hắn còn không dễ dàng sao? Đương nhiên, nếu như hắn không thể danh dương thiên hạ, vậy thì không xứng với Tình Nhi của chúng ta rồi. Chỉ là, ta tin tưởng hắn nhất định có thể!
Tình Nhi nhìn Cát đại thúc trêu chọc mà ánh mắt bình tĩnh lại, nàng gắt giọng:
- Thúc nói cái gì? Ta ghét tên hỗn đản này nhất.