- Sau khi nhảy sông, các ngươi tìm một hoa thuyền khác, không cần đến đây nữa.
Điệp Vận Du thản nhiên nói ra lời này, khiến đám người dừng bước, trong lòng càng cảm thấy oán hận Nghệ Phong.
Nhưng lời này Điệp Vận Du nói với bọn họ, hiện tại bọn họ nhất định phải nhảy sông tự vẫn.
Sau khi đám thanh niên tài tuấn rời khởi, hoa thuyền cũng trở nên yên ắng. Nghe ngoài thuyền liên tiếp truyền tới từng tiếng tõm tõm rơi xuống nước, Tiêu Công cười khổ nói:
- Tuy rằng đám tiểu tử này thua trận. Thế nhưng không cần thiết phải thực hiện quy ước. Bất quá, bởi vì câu nói của phu nhân, khiến bọn họ không muốn sống nên nhảy sông tự vẫn.
Điệp Vận Du cười cười, đưa tay gẩy sợi tóc đen nghịch ngợm trên trán, tư thái ưu nhã mị hoặc:
- Bọn họ đều là những kẽ tâm cao khí ngạo. Đả kích sự kiêu ngạo của bọn họ một chút cũng tốt. Dù sao, thế giới này là thế giới võ giả. Ngược lại bọn họ dùng văn chương làm chủ nghiệp. Loại chuyện làm đầu đuôi lẫn lộn chính là giáo huấn cho tương lai. Tại Đế Quốc, võ giả mới là trụ cột.
Tiêu Công cười gượng, hắn vẫn biết nữ nhân trước mắt rất bất mãn về việc bệ hạ để văn nhân có địa vị cao. Nhưng không ngờ, nàng nhân cơ hội này khiến tất cả mọi người nhảy sông tự vẫn.
Tiểu Công vỗ vỗ vai Nghệ Phong, có chút hả hê nói:
- Nghê Phong, sau này ngươi đi Đế Đô phải cẩn thận. Ha ha, những người này đều là con cháu quan văn. Đến Đế Đô, nhất định ngươi gặp không ít phiền toái.
Nghê Phong cười cười đầy khinh thường. Nếu như nhưng người này đều là con cháu võ giả, hắn có thể không dám làm như thế. Dù sao hắn sợ bị đánh, những quan văn này, khà khà, đến nhiều hắn đánh nhiều, đến ít hắn đánh ít. Suy cho cùng, bọn họ sẽ sử dụng âm mưu, trên đời này còn có người có âm mưu hơn chính mình sao? Ai sợ ai!
- Ha ha, thi từ ca phú, cầm kì thi họa tùy ý bọn họ chọn. Bản thiếu gia mới là đệ nhất thiên hạ, tới một chém thành hai, tới hai chém thành bốn.
Tiêu Công gượng cười, trong lòng than thở: Cũng chỉ ngươi dám đứng trước mặt ta tự xưng là đệ nhất thiên hạ thôi!
- Phu nhân, lão hủ cũng xin cáo lui. Nếu như ta không đi, không biết đám thanh niên tâm cao khí ngạo kia sẽ bị kích động thế nào, không biết sẽ xảy ra chuyện tình gì?
Tiêu Công xin cáo lui, đi ra khỏi hoa thuyền nhưng vẫn liên tục quay lại nhìn.
Điệp Vận Du trông thấy tràng cảnh này, nàng cười cười. Hiện tại nàng đã hiểu rõ, nhất định Tiêu Công bị Nghệ Phong uy hiếp. Bằng không, cũng không đến mức sợ hãi đứng cùng Nghệ Phong. Rời khỏi nơi này giống như chạy trốn.
- Bản thiếu gia là người thiện lương thuần khiết như vậy, ngươi sợ cái rắm ah!
Nghệ Phong nhìn bước chân vội vàng của Tiêu Công, hắn không nhịn được chửi thầm một tiếng.
Tiêu Công không đứng vững, suýt nữa ngã sấp xuống đất, hắn vội vàng lấy lại thăng bằng. Lại tiếp tục vội vàng bước ra phía ngoài: Kháo. Nếu tiểu tử ngươi là người lương thiện. Quả thực ông trời không có mắt.
Điệp Vận Du nhìn không gian trở nên yên tĩnh, khẽ thở dài một tiếng. Bỗng nhiên có chút cảm thán nói:
- Cuối cùng cũng bình yên.
Nghệ Phong quay đầu nhìn Điệp Vận Du đầy cổ quái và nghi hoặc, nói:
- Nàng cũng không thích bọn họ nhốn nháo ở chỗ này sao? Vậy, tại sao nàng không đuổi bọn chúng đi. Với thân phận của nàng, chỉ cần mở miệng bọn họ cũng không dám ở chỗ này.
Điệp Vận Du cười cười nói:
- Chuyện này ngươi có thể làm, ta lại không thể làm.
Nghệ Phong cảm thấy Điệp Vận Du có gì đó khó nói, hắn cười
- Ta chỉ biết, nhân sinh, chuyện mình muốn làm là quan trọng nhất, quản danh tiếng, thân phận, địa vị như thế nào. Bằng không, cố kỵ quá nhiều, mãi mãi bị rằng buộc.
Trong khi Nghệ Phong nói ra những lời này, ánh mắt rất thâm thúy sâu lắng, mà khuôn mắt anh tuấn bất phàm dường như đã trải qua rất nhiều sóng gió. Vẻ thành thành thục thâm thúy và tà mị so với vừa rồi hình thành sự tương phản cực đại. Khuôn mặt kia càng lộ rõ vẻ ngây ngô, tuy rằng không quá anh tuấn, nhưng lại tràn đầy thành thục.
Giờ khắc này, Điệp Vận Du cảm thấy hốt hoảng. Giống như thiếu niên đứng trước mắt nàng không phải một thiếu niên ngây ngô mà là một nam nhân thành thục đã từng trải muôn vàn sóng gió.
- Hi hi... Nghệ Phong, đây lần đầu tiên ngươi giả bộ như vậy.
Trong lòng Diệp Vận Du cười chính mình mê luyến nhìn đôi con mắt sáng sủa của Nghệ Phong, đồng thời cũng tràn đầy mị hoặc.
- Giả bộ sao? Cũng có thể!
Nghệ Phong cười cười không giải thích. Hắn cảm thấy có chút buồn bực, liền uống một ngụm rượu. Chính mình đã đến thế giới này hơn 6 năm, không biết bây giờ nhị lão trong nhà thế nào! Nghĩ tới tràng cảnh nhị lão, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Trong lòng hắn không kiềm chế nổi đau đớn. Tội danh bất hiếu này, hắn chứng thực rồi.
Điệp Vận Du ngạc nhiên, nàng ngơ ngác nhìn thiếu niên tràn đầy tâm tư trước mắt, nàng cảm thấy chính mình có liên quan. Nàng đã quen với nhãn thần đủ loại tham lam, dục vọng... Hiện tại trông thấy ánh mắt chân tình này, khiến nàng có chút xao động.
Thiên niên này, có thể có rất nhiều sự cố và áp lực giống như chính mình. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nghệ Phong thấy Điệp Vận Du ngơ ngác nhìn mình, hắn vội vàng cười ha hả, nói:
- Tỷ tỷ! Nàng nhìn chằm chằm vào ta như vậy, sẽ không phải là yêu ta đấy chứ?
Lại một lần nữa trông thấy trên khóe miệng thiếu niên này khôi phục tiếu ý và dáng vẻ tươi cười đầy tà mị như trước, Điệp Vận Du cười nói:
- Không phải ngươi nói cầm kỳ thi họa đều biết sao? Đàn ta nghe một khúc?
Tuy rằng đôi mắt long lánh hàm chứa tiếu ý, thế nhưng vẻ cô đơn và thương cảm ẩn chứa trong đó không thể giấu diếm được Nghệ Phong.
- Chuyện này... Tỷ tỷ... Có lẽ nhầm rồi. Hình như ta đã thắng nàng. Nàng phải bưng trà, chuẩn bị giường ấm cho ta mới phải.
Nghệ Phong bất mãn nói.
Điệp Vận Du ngạc nhiên một chút, lúc này mới nhớ chính mình và Nghệ Phong còn có một cuộc cá cược. Nàng chuyển con mắt, nhìn Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Vậy ngươi muốn ta làm gì?
Câu này khiến thân thể Nghệ Phong nổ tung, không che giấu được hỏa quang, quay về phía Điệp Vận Du nói:
- Vấn đề này hầu như không phải suy nghĩ. Là nam nhân đều có một câu trả lời.
Con mắt Điệp Vận Du lóe ra lưu quang yếu ót, không chút bất mãn. Đối với nam nhân dám lớn mật đối đãi với nàng như vậy. Quả thực nàng không tìm được.
- Nghệ Phong đệ đệ! Ngươi thực dám nói.
- Ha ha, cảm tạ đã khen ngợi. Ta đây không có ưu điểm khác. Chính là to gan lớn mật.
- Ha ha, ngươi không phải to gan lớn mật, mà là háo sắc.
- Nàng quản ta cái gì đây. Dù sao đi nữa, hiện tại ta là người thắng cuộc. Điểm ấy là đủ rồi.
Điệp Vận Du khẽ xì một tiếng khinh miệt, khuôn mặt nóng lên: Hỗn tiểu tử này, đúng là hư hỏng. Buồn cười chính là, chính mình không có ác cảm với hắn.
- Được! Chỉ cần ngươi có thể gảy tỷ tỷ nghe một bản, khiến tỷ tỷ thích. Tỷ sẽ đáp ứng ngươi, thế nào?
Điệp Vận Du cười cười nhìn Nghệ Phong nói. Trong ánh mắt tràn đầy tà mị.
Ánh mắt Nghệ Phong ngưng đọng lại, càng hoài nghi nữ nhân này tu luyện mị thuật. Bằng không, tuyệt đối sẽ không khiến chính mình thất lễ như vậy.
- Không có hứng thú. Nàng có thể từ chối yêu cầu thứ nhất của ta. Nàng cũng có thể tìm ra lý do thứ hai để cự tuyệt. Nếu không còn chuyện gì. Bản thiếu gia trở về ngủ.
Nghệ Phong bĩu môi, khiến sự nguy hiểm của nữ nhân này được tách rời.
- Lần này ta nghiêm túc. Chỉ cần ngươi có thể gảy một bản làm ta rung động, điều gì ta cũng đáp ứng. Tuyệt đối sẽ không tìm lý do thứ hai.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong, lại nói tiếp.
- Chỉ là, trên đời này chỉ có một mình Ngu đại gia từng đả động được ta, ngươi có bản lĩnh có thể thử?
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du cảm thấy tức cười, thực ra lúc này hắn đã tin Điệp Vận Du. Ngu Đại Gia, chẳng phải là nhạc công được đánh giá là thần hồ kỳ kỹ sao?
- Ta sẽ gãy một khúc, hi vọng đến lúc đó nàng đừng khóc.
Tuy rằng Nghệ Phong nói như vậy, thế nhưng cũng không chắc chắn. Tuy rằng hắn biết được rất nhiều khúc nhạc hay, thế nhưng cầm công không quá nổi bật. Trước đây, tại đại học cũng đã luyện qua 4 năm. Tại thánh địa, theo một trưởng lão học cầm. Thế nhưng trưởng lão kia nhận xét Nghệ Phong là:
- Bình thường.