- Tiểu tử hỗn đản, ngươi thực không sợ chết. Biết ta là phi tần của hoàng đế, còn dám nói như vậy!
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, nói.
Nghệ Phong mỉm cười, gảy gảy dây cầm, cười cười nói:
- Nàng sẽ để hoàng đế biết sao?
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cười, nàng dùng ngón tay nhỏ bé mềm mại ấn một cái lên trán Nghệ Phong:
- Quả thực ngươi là một tiểu tử hỗn đản thông minh. Bất quá, ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?
- Nàng sẽ không giết ta.
Nghệ Phong đầy tự tin, nói.
- Nếu như nàng muốn giết ta, ta đã chết nhiều lần rồi.
Trong khoảng thời gian Nghệ Phong theo Điệp Vận Du, tựa cảm thấy một luồng khí tức như có như không trên người chính mình. Nếu không phải bản thân Nghệ Phong cố kỵ về thân phận Điệp Vận Du, chính mình cẩn thận điều tra. Dùng hồn lực gần cửu giai của chính mình cũng suýt chút nữa không phát hiện ra. Điều này càng nói rõ, thực lực của người này cao hơn Nghệ Phong nhiều lắm.
Trong mắt Điệp Vận Du hiện lên một đạo tia sáng kỳ dị:
- Rõ ràng ngươi có thể phát giác được, quả thực làm ta rất bất ngờ.
Điệp Vận Du rất hiểu thực lực bảo hộ của chính mình, cho đối với việc Nghệ Phong phát hiện ra chính mình, khiến nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nghệ Phong cười nói, nhẹ nhàng kích thích dây cầm, tiếng cầm lại lần nữa vang lên:
- Ta tặng nàng ít điều bất ngờ sao?
Điệp Vận Du ngạc nhiên: Nghĩ ra chính mình quen thiếu niên này không đến một ngày đêm, nhưng hắn khiến chính mình có vô số điều bất ngờ. Trước hết, không nhắc tới đám thanh niên tài tuấn kia. Mà thái độ của Tiêu Công đối với hắn cũng đủ để người đời kinh ngạc. Điều thần kỳ nhất chính là, cầm kỹ của hắn đạt tới hạng nhất, mà khúc ca lại có thể xưng là sáng tác có một không hai.
- Khúc nhạc kia là do ngươi sáng tác?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, nói. Trong lòng lại dự đoán câu trả lời là phủ nhận.
- Tiện tay mà sáng tác thôi. Không phải là thượng thừa.
Nghệ Phong coi thường, nói.
Ngữ khí này, nhất thời khiến Điệp Vận Du cảm thấy muốn đánh hắn: Người này, ngươi có thể thối rắm như vậy sao?
- Ta không tin!
Nghệ Phong nhún nhún người, không để ý tới, cười nói:
- Không tin cũng chẳng sao. Bản thiếu gia đã sớm nói, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa ta đều tinh thông. Đã là thiên tài, chính là lóe sáng như vậy.
- Phi...
Điệp Vận Du xì một tiếng khinh miệt, ngược lại bởi vì những lời này của Nghệ Phong, nàng mơ hồ có chút tin tưởng, liền cười nói:
- Khúc nhạc này bị ngươi bôi nhọ, nếu như Ngu Đại Gia kéo tấu, âm điệu nhất định sẽ liền mạch.
Nói đến đây, Điệp Vận Du ngừng lại, trong lòng lặng lẽ nói.
- Bất quá, khúc nhạc này ta tấu là thích hợp nhất.
Nghệ Phong hạ ngón tay gảy cầm xuống, quay đầu nhìn Điệp Vận Du bằng ánh mắt đầy cổ quái, cười nói:
- Cũng đúng, khúc ca này phù hợp với thân phận của nàng. Bây giờ ta sẽ khảy một bản ta vừa mới sáng tác tặng nàng.
Nghệ Phong nở nụ cười vô sỉ, khiến Điệp Vận Du cảm thấy bị hắn ngầm mưu tính. Thế nhưng nàng cũng muốn biết, rốt cục Nghệ Phong còn có thể bắn ra cái gì?
Nghệ Phong cười tà ác, trầm ngầm cầm cầm trên tay, tay kích thích liên tục. Khúc nhạc "Phượng cầu hoàng" mà ai cũng thích được ưa chuộng từ từ lay động trong tay hắn.
Điệp Vận Du với cấp bậc cực cao của chính mình, tự nhiên có thể nghe ra ý vị bên trong, nàng khẽ tức giận Nghệ Phong, hai má khẽ nóng lên, dáng dấp e thẹn trong trắng ửng hồng. Tỏa ra cổ phong tình vô cùng hấp hẫn. Thế nhưng, tràng cảnh này nàng không để Nghệ Phong trông thấy, bằng không, tất nhiên hắn sẽ quên cầm khúc đang tấu.
Điệp Vận Du cảm thấy ám thị trong khúc nhạc càng lúc càng rõ, đồng thời nàng khẽ gắt, nhưng không thể không thừa nhận, đây đúng là một sáng tác có một không hai.
Nàng nhẹ nhàng quay đầu chăm chú nhìn từng động tác của Nghệ Phong. Thân thể hắn cao ráo hơn người, khuôn mặt lộ vẻ ngây ngô, đôi môi đơn bạc, chút râu mềm mại trên mép đã bắt đầu phiếm đen. Mái tóc sau thời gian dài không tu sửa, có một vài sợi thoải mái xõa xuống, pha vẻ phóng khoáng. Điều khiến nhân tâm rung động chính là cặp mắt đen như mực kia, bên trong tản ra lực hấp dẫn, khiến người ta không thể kìm lòng.
- Sao rồi? Coi trọng ta như vậy?
Nghệ Phong đang tấu nhạc, đột nhiên nghếch mắt lên, thản nhiên nhìn Điệp Vận Du. Cánh tay tùy ý nắm nắm lên một chỗ trên Mặc Tình, còn cánh tay kia chống đầu chính mình mỉm cười. Ánh mắt nhìn không dời vào yêu vật trước mắt, khóe miệng hiện lên dáng vẻ tươi cười tà mị.
- Ah!
Điệp Vận Du lại thốt lên hoảng hốt hiếm một lần, tư thái uể oải và ngưng mắt chăm chú nhìn. Khiến đáy lòng nàng dâng trào như vậy.
- Chết tiệt! Tại sao ta phải sợ thiếu niên trước mặt. Ta đã trải qua vô số nhãn thần của các nam nhân, tại sao ta phải sợ hắn?
Nghệ Phong trông thấy Điệp Vận Du tránh né ánh mắt của hắn, hắn liền nở nụ cười hả hê: Nguyên lai nữ nhân này cũng không phải không thể chiến thắng như vậy.
Ngón tay Nghệ Phong khẽ động, khúc nhạc lần thứ 2 vang lên vừa mới kết thúc. Lần này, hắn để toàn bộ hồn lực dồn vào Mặc Tình. Ngón tay tại phía ngoài nhảy lên liên miên không dứt. Bạn đang đọc truyện được tại
Điệp Vận Du càng nghe càng cảm thấy khuôn mặt của chính mình càng nóng lên.
Tất nhiên nàng không biết, trước kia Tư Mã Tương Như dựa vào khúc nhạc này mà lừa được tiểu thư Trác gia lọt vào tầm tay. Tuy rằng cầm kỹ của Nghệ Phong không bằng Tư Mã Tương Như. Thế nhưng lại thể hiện rõ tiếu ý trong đó. Chỉ cần nữ nhân nghe hiểu được khúc nhạc này, Nghệ Phong không tin nàng không rung động.
- Tiểu tử hỗn đản! Rốt cục ta đã hiểu, vì sao ngươi học cầm?
Điệp Vận Du vỗ một cái nhẹ nhàng vào mặt mình, ngăn cản sự lúng túng trong lòng.
- Ngươi mau nói, ngươi đã dùng khúc nhạc này lừa gạt bao nhiêu tiểu cô nương?
Nghệ Phong cười cười, thực ra chính mình luôn sử dụng khúc nhạc này đi lừa gạt các tiểu cô nương, nhưng chỉ là tại kiếp trước. Tại kiếp này, đây chính là lần đầu tiên tấu khúc nhạc này.
- Tại phiến đại lục này. Nàng chính là người đầu tiên nghe được.
Điệp Vận Du sửng sốt, bỗng nhiên nàng cảm giác trái tim chính mình nhảy dựng lên. Vẫn luôn bị vây hãm tại hoàng cung đại viện, thậm chí phải ở bên cạnh nam nhân mà chính mình hận tới xương tủy. Trái tim đông cứng, nhưng cũng rất dễ xúc động. Bằng không, nàng sẽ không nhận Nghệ Phong làm đệ đệ của nàng.
Điệp Vận Du cười cười:
- Nếu như ta ngây ngô, nghe được khúc nhạc này, một câu này. Nhất định ta sẽ động tâm. Thế nhưng, hiện tại sẽ không.
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du chợt lóe lên vẻ đau thương. Hắn vừa cười vừa nói:
- Sở dĩ nàng hướng tới con người, đó chính là có tình cảm trong lòng. Hơn nữa không thể ngăn cản.
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cười khanh khách:
- Tiểu tử kia, ngươi có ý tứ gì? Lẽ nào ngươi cho rằng ta sẽ yêu ngươi?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không, nữ nhân như nàng sẽ không tùy tiện yêu một người nào đó. Bất quá, hiện tại nàng có hảo cảm với ta, phải không?
- Thực ra ngươi là kẻ tự kỷ. Bất quá, coi như là tự mình hiểu lấy.
Điệp Vận Du cười cười.
- Bất quá, chuyện này cũng không có liên can gì. Không chiếm được trái tim của nàng, nhưng ta có thể chiếm được thể xác của nàng. Chuyện này cũng như nhau.
Nghệ Phong cười cười nói.
Điệp Vận Du sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ ửng. Nàng hít sâu một hơi:
- Nếu như ta có người bảo vệ, ngươi không sợ ta gọi bọn chúng giết ngươi sao?
Nghệ Phong cười cười, ngược lại nói sang chuyện khác:
- Chẳng lẽ nàng không nghĩ, đội nón xanh cho gã nam nhân kia sẽ là một thủ đoạn trả thù không tệ sao?
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói, sắc biến đổi bất định.
- Đêm đã khuya, ngủ đi! Thời gian một đêm cũng không nhiều!