Sắc mặt Thượng Quan Vũ Phượng xanh hồng biến ảo, trông thấy Nghệ Lưu đứng bên âm thầm kinh hãi và vui sướng. Bất quá cũng cảm thấy Nghệ Lưu âm thầm lưu chuyển đấu khí, đề phòng Bố Lan Địch đang tức giận, toàn thân run lên.
- Nếu như không còn chuyện gì để nói. Xin hãy tránh sang một bên, bản thiếu gia còn việc phải làm.
Nghệ Phong thản nhiên nói, hắn có thể nhìn thấu hận ý trong mắt nữ nhân này. Bất quá hắn cũng không muốn nhắc đến.
- Ta kết giao với ai ngươi có quyền quản ta sao? Ngươi không phải võ giả, ngươi chỉ là phế nhân mà thôi.
Thượng Quan Vũ Thượng nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt đầy vẻ coi thường.
Từ nhỏ nàng nghe được chính mình có một vị hôn phu, nàng luôn tưởng tượng hôn phu của chính mình sẽ là long phượng trong loài người, là thiên tài trong thiên hạ. Sẽ đạp lên cầu vồng đỡ lấy nàng. Thế nhưng, thật không ngờ, chính mình biết tin đối phương là phế nhân bị đứt kinh mạch.
Đây là đả kích rất lớn đối với nàng. Một phế nhân, làm sao có thể xứng với kiêu nữ trời sinh như nàng. Đây quả thực là châm biếm cực đại. Chính mình cũng không còn huyễn tưởng hắn có thể đạp cầu vồng đón tiếp chính mình. Thế nhưng ít nhất hôn phu của chính mình cũng phải là võ giả bình thường, cho dù hắn là người kém cỏi nhất học viện Trạm Lam.
Thế nhưng, tin đồn hắn phế nhân, khiến mộng tưởng của nàng hoàn toàn tan vỡ. Nàng hận nam nhân này, hận hắn trói buộc tuổi thanh xuân của chính mình. Hận hắn làm mất mặt chính mình. Nàng vẫn luôn cho rằng, nữ nhân là động vật hư vinh. Còn nam nhân phải bảo vệ trái tim yếu đuối của nàng.
- Phế nhân? Ngươi nói ta sao?
Nghệ Phong chỉ vào mũi mình, quay về phía Thượng Quan Vũ Phượng hỏi.
- Hừ! Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta còn có thể nói ai khác, một phế nhân kinh mạch bị đứt. Ngươi có quyền gì quyền gì quản chuyện của ta.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt lạnh lùng, trong ánh hiện lên vẻ châm biếm.
- Ha ha, thế nào? Phế nhân như ta làm giảm giá trị của ngươi?
Nghệ Phong nhìn Thượng Quan Vũ Phượng mỉm cười, trong giọng nói đầy ý trêu chọc.
Thượng Quan Vũ Phượng hừ lạnh:
- Mặc kệ thế nào, Thượng Quan Vũ Phượng ta cũng không lấy một phế nhân.
Vốn trong lòng Bố Lan Địch buồn bực tới cực điểm, nghe được Thượng Quan Vũ Phượng nói lời này, trong lòng gượng cười: Ta lo lắng một hồi, té ra tiểu tử này là một phế nhân. Ha ha, nhất định Thượng Quan muội muội sẽ không lấy hắn. Vả lại nhìn bộ dáng Thượng Quan muội muội, dường như căm hận tiểu tử này tới tận xương tủy. Đấu đi, đấu càng hăng càng tốt. Thượng Quan muội muội càng hận ngươi, cơ hội của ta lại càng lớn.
- Chuyện này, ngươi hãy trở về nói với gia gia ngươi đi. Trước mặt ta oán giận cũng vô dụng. Tuy rằng ta nhìn ngươi cũng rất chướng mắt. Bất quá, hiện tại ngươi còn là tức phụ của Nghệ Phong ta.
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Những lời này, nhất thời khiến Thượng Quan Vũ Phượng tức giận, sắc mặt đỏ bừng: Một phế nhân, rõ ràng dám nói chướng mắt ta ah?
- Nghệ Phong! Ngươi đừng khinh người quá đáng, ai là tức phụ của ngươi. Ta nói ngươi biết, bản tiểu thư không quan hệ gì với ngươi. Một phế vật, ta không bõ liếc mắt nhìn.
Thượng Quan Vũ Phượng cảm giác trong lòng chính mình bộc phát hỏa diễm, ánh mắt nàng hầu như có thể đốt cháy Nghệ Phong.
- Vậy trong mắt ngươi chờ đợi người thế nào?
Nghệ Phong nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng toát lên tiếu ý, quay về phía nàng nói.
- Dù sao đi nữa, không phải phế vật như ngươi. Ngay cả võ giả cũng không phải. Ngươi có năng lực gì để trở thành hôn phu của ta.
Thượng Quan Vũ Phượng không thể che giấu sự coi thường trong lòng chính mình, ngữ khí tràn đầy ý châm chọc.
Trong lòng Nghệ Phong cũng nổi lửa giận, nữ nhân này một câu phế vật hai câu phế vật. Lúc này nàng thực sự coi mình là kiêu nữ. Bây giờ ngươi lõa thể, quả thực bản thiếu gia còn không thèm để ý tới. Đặc biết với tư thái kiêu ngạo không coi ai ra gì, càng khiến bản thiếu gia muốn dùng roi đánh ngươi.
- Hàm ngư cũng hiểu lúc nào có thể cựa mình. Tiểu nữu, hãy giữ chừng mực một chút. Nếu không, tới khi bị người dẫm dưới chân, ngươi khác cũng sẽ không để ngươi chút thể diện nào đâu.
Nghệ Phong thản nhiên nói.
- Dựa vào ngươi?
Thượng Quan Vũ chế nhạo nói:
- Hôn phu của ta, không phải thiên tài có một không hai trong thiên hạ, thế nhưng cũng phải là long phượng trong loài người. Nếu như có thể chứng minh, vậy hãy tới học viện Trạm Lam đánh ra chút danh tiếng.
- Đánh ra chút danh tiếng cho ngươi?
Nghệ Phong ngạc nhiên, thản nhiên nói:
- Xin lỗi! Ngươi không xứng!
Câu nói này, khiến hỏa diễm trong lòng Thượng Quan Vũ Phượng lại lần nữa bốc lên:
- Ahaaa! Ta quên, ngay cả cơ hội đi qua cánh của học viện Trạm Lam ngươi cũng không có. Làm sao có thể tạo lên danh tiếng trong đó.
Trong lòng Thượng Quan Vũ Phương càng khinh thường: Nam tử như vậy, tại sao xứng làm hôn phu của chính mình.
- Tiểu nữu! Ta không thừa thời gian trêu đùa cùng ngươi. Bạn đang đọc truyện được tại
Nghệ Phong bình thản nói.
- Tại Sao? Bị ta nói trúng tim đen, lại muốn chạy trốn? Hừ, nếu như ngươi có thể tạo lên danh tiếng tại học viện Trạm Lam. Bản tiểu thư sẽ làm nô bộc cho ngươi.
Thượng Quan Vũ Phượng lạnh lùng nói.
Những lời này, cũng khiến Nghệ Phong ngừng lại. Hắn nhìn khắp thân thể bốc hỏa của Thượng Quan Vũ Phượng, đôi mắt tới dáng vẻ uyển chuyển quyến rũ ngạo nghễ đứng trước mặt. Khiến khuôn mặt hắn nổi lên vẻ tà mị.
Bất quá, Nghệ Phong thở dài, nói:
- Tuy rằng thân thể của ngươi rất thích hợp làm nóng giường cho ta. Thế nhưng tính tình quá kém, không coi ra gì, bản thiếu gia không thích.
- Ngươi!
Thượng Quan Vũ Phượng không ngờ tiểu tử này dám nhìn chính mình không chút kiêng nể, tiếp đến còn nói như vậy. Nàng thở gấp, loạng choạng suýt ngã. Bố Lan Địch đứng bên cạnh trông thấy tràng cảnh như vậy, trong lòng hắn cười thầm. Càng đấu hung hăng mãnh liệt, hi vọng của hắn càng lớn.
- Đừng có gọi như vậy, có việc gì sao? Không còn việc gì tránh ra cho ta. Bản thiếu gia có việc gấp phải đi.
Nghệ Phong nói xong, không để ý tới Thượng Quan Vũ Phượng đang vô cùng tức giận, hắn kéo nàng ngang qua Nghệ Lưu quẳng sang một bên.
- Đứng lại...
Thượng Quan Vũ Phượng dảo bước chạy tới sau lưng Nghệ Phong quát lớn: Ngày hôm nay nàng nhất định phải giáo huấn hỗn đản này, hắn chỉ là tên phế nhân, có bản lĩnh gì dám kiêu ngạo trước mặt nàng.
- Thượng Quan muội muội. Muội cần gì phải so đo cùng một phế nhân? Ha ha, nếu như hắn không tới học viện Trạm Lam còn được. Nếu như tới, ngay cả cửa lớn cũng không vào được, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Bố Lan Địch đứng bên cạnh, lấy lòng nói.
Thượng Quan Vũ Phượng nghe vậy, nàng cũng thầm nghĩ, chính mình cần gì phải so đo tính toán cùng phế nhân làm gì?
Nghĩ vậy, tâm tư Thượng Quan Vũ Phượng liền bình tĩnh trở lại. Bất quá nhãn thần nàng nhìn Nghệ Phong vẫn lạnh lùng tới cực điểm.
...
Nghệ Lưu trên đường đi quay đầu về phía Nghệ Phong nói:
- Nhị đệ, người đừng để trong lòng. Nữ nhân này rất cao ngạo. Luôn coi thực lực là hàng đầu, cho nên...
Nghệ Phong cười cười nói:
- Huynh nhìn bộ dạng ta trông như kẻ mắt hồn sao?
Chẳng qua chỉ là một thiên kim tiểu thư tâm cao khí ngạo không coi ai ra gì mà thôi, chính mình thực sự không quan tâm. Tuy rằng trên danh nghĩa là hôn thê của chính mình. Thế nhưng tính tình thờ ơ kia khiến bản thân không chịu nổi. Nếu không phải vội vàng tới gặp Tần Y, có lẽ phải dạy nàng một bài học.
Bất quá, không biết sau này nàng biết ta không phải phế nhân như nàng nghĩ, bộ dạng nàng sẽ trông thế nào?
- Đại ca, ca nói! Nếu như ta bắt nữ nhân này làm nha hoàn nóng giường. Chuyện này chẳng phải trong lòng có cảm giác rất thành công sao?
Nghệ Phong cười cười tà mị nói.
- A!
Nghệ Lưu hít sâu một ngụm lương khí, sau lúc lâu hắn mở miệng nói:
- Cút!
Hỗn đản này, quả thực bạo gan! Nếu như hắn tìm cách vào học viện Trạm Lam, không bị đánh chết mới là lạ.
Nghệ Phong bĩu môi nói:
- Khụ! Bản thiếu gia đẹp trai như vậy, lẽ nào không chiếm được tiện nghi với nàng ta. Tố chất của nữ nhân này quá thấp, lớn lên lại càng xấu xí khó coi.
Nghệ Lưu cảm giác chính mình rất muốn đánh hỗn đản này thật mạnh, để hắn ngừng nói nhảm. Nhưng hắn cố hít sâu một hơi, nén ý nghĩ trong lòng, bước từng bước hướng về phía phủ ngoại công.