Mị Ảnh


- Tần thúc! Ta nghĩ người sẽ không nói lung tung.
Tần Y nhìn nam nhân trung niên đứng trước mặt chính mình, ngữ khí rất nghiêm túc. Nam nhân trung niên trước mắt, chính là do phụ thân phái tới bảo hộ nàng. Lần này rời khỏi đế quốc Trạm Lam tới sơn trang của phụ thân, tất nhiên hắn cũng đi cùng.
- Tiểu thư nói gì? Tại sao ta không hiểu?
Nam tử trung niên mỉm cười, tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Y.
- Tần thúc! Người đừng nói người không rõ ý tứ của ta! Ta không muốn cha ta biết, ta nghĩ người hiểu.
Tần Y chắc chắn như đinh đóng cột nói. Nhớ tới chuyện điên cuồng ngày hôm qua, sắc mặt nàng lại ửng đỏ.
Nam tử trung niên trông thấy bộ dáng của Tần Y, trong lòng không khỏi cười khổ: Tiểu thư giông như tiên nữ, tại sao thích một kẻ như vậy. Ngày hôm qua hai người ở trong phòng tròn một đêm, không ra khỏi cửa. Không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Nghĩ đến thân thể tiểu thư bị tiểu tử hỗn đản kia chiếm đoạt. Hắn không kiềm chế nổi muốn Nghệ Phong.
- Tiểu thư! Quả thực ta không muốn nói lung tung. Thế nhưng trang chủ hỏi đến, ta...
Ý tứ của nam tử trung niên rất rõ ràng, hắn đã chuẩn bị nói chuyện tình này với phụ thân của Tần Y.
Tần Y nghĩ đến chuyện phụ thân của chính mình nếu như biết được Nghệ Phong chiếm đoạt thân thể chính mình, e là sẽ nổi trận lôi đình. Sinh mệnh của Nghệ Phong sẽ gặp phải nguy hiểm.
- Tần thúc! Ta muốn nói với người chuyện này. Nếu như người nói cho phụ thân ta biết, cùng lắm ta sẽ không nhận người là phụ thân. Dù sao đi nữa, ta đã trải qua hai mươi năm không phụ thân, về sau cũng vậy.
Giọng nói nhàn nhạt của Tần Y, khiến nam tử trung niên liên tục cười khổ. Nếu thực sự như vậy, e là trang chủ sẽ phát điên.
- Tiểu thư đâu cần phải như vậy? Tiểu tử kia đáng giá vậy sao? Hắn không xứng với người!
Nam tử trung niên bất đắc dĩ nói.
Đôi mắt Tần Y bỗng nhiên ngưng đọng, nàng lắc đầu nói:
- Người không biết đấy thôi! Sau này hắn nhất định có thể trở thành cường giả đỉnh phong trên thế giới này. Đến lúc đó, hẳn là ta không xứng với hắn.
Nam tử trung niên nghe vậy, không khỏi bàng hoàng. Thế nhưng lập tức cảm thấy buồn cười: Trên đời này, còn có người tiểu thư không xứng sao?
- Ha ha, có lẽ tiểu thư rất yêu hắn. Nhưng ta thực sự không thấy hắn có điểm gì đặc biệt, hơn nữa ta nghe nói hắn còn bị đứt hết kinh mạch.
Nam tử trung niên cười nói.
Tần Y cười cười nói:
- Chúng ta hãy chờ đợi. Ta tin, thời gian sau này người sẽ rõ.
Nam tử trung niên không nghĩ là đúng: Một người đứt hết kinh mạch, có thể làm nên điều vĩ đại gì chứ? Dù sao đi nữa, chính mình không coi trọng hắn. Bất quá, nếu như hắn thực sự trở thành cường giả đỉnh phong, tiểu thư miễn cưỡng sánh đôi cùng hắn. Bất quá, chuyện này có thể xảy ra sao?
- Tần thúc! Ta không hi vọng cha ta nghe được bất cứ tin đồn gì. Ta tin Tần thúc có thể làm được?
Tần Y lại tiếp tục hỏi.
Nam tử trung niên cười khổ nói:
- Tiểu thư nói như vậy. Ta còn cơ hội lựa chọn sao?
- Tần thúc thật tốt!
Tần Y tươi cười, dáng cười tinh lệ sáng ngời, khiến nam tử trung niên đứng sững sờ tại chỗ. Trong lòng không khỏi cười khổ: Tiểu tử a, hi vọng ngươi có thể đúng như Tần Y nói. Bằng không, các người không thể ở cùng một chỗ. Nữ thần như vậy, không xứng để ngươi sở hữu.
Tần Y quay đầu nhìn về phía Đế Đô. Lúc này không còn nhìn rõ bức tường thành. Trong lòng nàng thoáng hiện chút cô đơn và luyến tiếc.
- Tiểu thư! Sau này tiểu thư muốn quay về, cũng có thể về.
Nam tử trung niên không đành lòng nhìn bộ dáng của Tần Y như vậy, liền nhẹ giọng an ủi nói.
Sau khi Tần Y nghe vậy, lúc này trên khuôn mặt hiện lên vẻ u sầu: Tuy rằng Đế Đô cách nơi phụ thân khá xa, thế nhưng ít nhất chính mình muốn đến là có thể đến. Điều này coi như là an ủi lớn nhất.
- Tần thúc đi thôi!
Tần Y nhẹ giọng nói, hiện tại trong lòng nàng thầm nghĩ cần phải nhanh chân một chút, là việc chính mình nên làm. Về sau người kia khiến mình nhớ thương da diết.
... Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Nghệ Phong đưa tiễn Tần Y đến ngoài thành, lưu luyến không rời, vốn trong lòng rất không muốn. Nhưng không ngờ, rõ ràng lại có người làm biến mất tâm tình của chính mình.
Quay về phủ ngoại công, chỉ thấy ngoại công đang đàm tiếu cùng một người trung niên. Vốn nghĩ người này không liên quan tới chính mình. Nhưng không ngờ, ngươi trung niên này rõ ràng hướng về phía chính mình.
Hơn nữa câu nói đầu tiên khi hắn trông thấy chính mình, dùng giọng điệu rất coi thường:
- Ngươi chính là Nghệ Phong!
Tuy rằng Nghệ Phong không vui, nhưng nhìn tới khuôn mặt ngoại công, hắn liền cố kiềm chế. Bất quá, lạnh nhạt nói:
- Ta chính là Nghệ Phong! Ngươi là?
- Ta là Thượng Quan Bác, cũng chính là phụ thân Thượng Quan Vũ Phượng.
Ngữ khí cao ngạo này, trong nháy mắt Nghệ Phong cũng hiểu được mục đích hắn tới, hắn không khỏi cười lạnh nói:
- Tại sao ngươi tới? Chẳng lẽ Thượng Quan Vũ Phượng về nhà nói với ngươi rằng, ta khi dễ nàng? Ngươi tới báo thù!
Thượng Quan Bác khẽ nhíu mày, những lời này của ngươi rất có ý tứ: Lẽ nào hắn còn ăn hiếp Phượng nhi hay sao? Bất quá, Phương nhi yêu cầu hắn từ hôn mà thôi.
- Người khác ta không nói, nếu thông minh như ngươi ắt sẽ hiểu ý tứ của ta. Ngươi nghĩ thế nào?
- Y tứ gì? Bản thiếu gia thực sự không rõ!
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn Thượng Quan Bác, tuy rằng biết được mục đích hắn tới đây. Thế nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.
Lâm Hạo Nhiên đứng bên cạnh nghe vậy, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh: Ngữ khí của hai người này không bình thường, một bên là nhi tử của công tước trong đế quốc, một bên là cháu ngoại yêu quý của chính mình. Quả thực ta phải làm thế nào cho phải?
- Hừ! Không biết? Nếu như ta không nghe nhầm, ngươi hẳn là một phế nhân! Một phế nhân, không xừng với Phượng nhi nhà ta. Hiện tại ngươi rõ?
Thượng Quan Bác thật không ngờ, tiểu tử này có thể kiêu ngạo như vậy, hắn cũng không chút kiêng nể. Quay về phía Nghệ Phong lạnh lùng nói.
Chỉ là một phế nhân mà thôi, cũng không đáng để hắn phải kiêng nể. Huống hồ đệ tử bị trục xuất khỏi gia tộc Nghệ gia. Càng làm hắn khinh thường. Tiểu tử này, tuyệt đối không có cơ hội vùng lên.
- A! Không xứng với Thượng Quan Vũ Phượng nhà người? Vậy ngươi yêu cầu nhân tài như thế nào?
Nghệ Phong lạnh lùng hỏi. Trong lòng thầm nghĩ dùng một quyền đánh hắn.
- Nếu như ngươi có thực lực như đại ca của ngươi. Ta cũng không tới mức từ hôn!
Thượng Quan Bác nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt khinh thường, nói.
Nghệ Phong ngẩn người, hắn thật không ngờ yêu cầu của hỗn đản này thấp như vậy.
- Yêu cầu của ngươi quả thực rất cao! Vậy ngươi nhất định muốn từ hôn sao? Ngươi muốn từ hôn, vậy nói với ta làm gì? Hãy trực tiếp tới tìm những người kia tại Nghệ gia, hôn ước này là do bọn họ định?
Trong giọng nói của Nghệ Phong tràn đầy ý châm chọc.
Thượng Quan Bác nhẹ giọng nói:
- Ta đã tới tìm, phụ thân ngươi nói, ngươi đã không phải con hắn, hắn không quan tâm chuyện này.
Câu nói nhàn nhạt khiến trái tim Nghệ Phong đập thình thịch, trong lòng có chút đau đớn. Hắn hít thật sâu, nhãn thần liếc nhìn xung quanh, trông thấy ngoại công cũng rất tức giận.
- Ha ha, vậy ngươi muốn ép ta từ hôn?
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Thượng Quan Bác hỏi ngược lại:
- Nếu như ngươi không phải phế nhân, ta còn phải suy nghĩ. Bất quá...
Trong lòng Nghệ Phong dâng trào lửa giận, rõ ràng là hắn ỷ thế hiếp người. Hơn nữa há miệng lại nhắc tới phế nhân, khiến Nghệ Phong vô cùng tức giận, trong lòng Nghệ Phong hắn không khỏi cười nhạt: Để các ngươi biết thực lực hiện tại của bản thiếu gia, y thuật của bản thiếu gia, thế lực sau lưng bản thiếu gia. Không biết còn có thể nói như vậy không?
Thượng Quan Bác lấy từ trong lòng ra một mảnh giấy:
- Ta đã làm giấy từ hôn. Chỉ cần ngươi ký tên là được! Thế nào?
Nghệ Phong chìa tay cướp lấy mảnh giấy từ hôn kia, trong nháy mắt đã vò nát, vứt trước mặt hắn:
- Kháo... Mẹ kiếp, tại sao ngươi không chết đi hả?
Tức giận mắng lớn, khiến miệng Lâm Hạo Nhiên phun ra một ngụm nước trà: Kháo, cháu ngoại của ta cũng ngưu quá đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui