Thời gian một tháng, Nghệ Phong và chúng nữ sinh hoạt vui vẻ vô cùng.
Dùng lời Tần Y mà nói, Nghệ Phong ngược lại thực có vài phần giống như giấc mộng năm đó của hắn.
Tử túy kim mê, hoang dâm vô độ, chúng nữ cơ hồ đều bị hắn hãm hại.
Đối với loại hoang dâm vô độ này của Nghệ Phong, đến cuối cùng Tần Y chỉ có thể tạo thành liên minh ngăn Nghệ Phong ở ngoài cửa.
Đối với loại hành vi này của chúng nữ, Nghệ Phong cực kỳ buồn bực.
Điều này khiến Nghệ Phong không thể không chọn lựa các phương châm đột phá.
Rất hiển nhiên, Nghệ Phong lựa chọn sử dụng chính là Liễu Mộng Nhiên ôn nhu nhu thuận nhất, mà khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, ngay cả Liễu Mộng Nhiên cũng không cho Nghệ Phong động vào, điều này khiến Nghệ Phong cực kỳ buồn bực, đến cuối cùng Nghệ Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể bắt đầu dùng sức mạnh.
Dưới tình huống ấm áp và đùa giỡn chơi đùa này, thời gian trôi qua từng ngày từng ngày.
- Nghệ Phong! Ngươi có mấy phần nắm chắc chiến thắng Tiên Thánh?
Nghệ Phong uống trà do Ngạo Tuyết pha, ánh mắt nhìn Hiên Huyên và Lăng Ngọc Nhã bên cạnh Lão đầu tử, Nghệ Phong khẽ cười cười, Lão đầu tử cũng coi như có phúc.
Đối với Hiên Huyên, thời điểm Nghệ Phong đi gặp Yêu Hậu, cố ý mời nàng đến Tội Ác Chi Thành làm khách.
Dùng thân phận địa vị hiện tại của Nghệ Phong, Nghệ Phong chính miệng mời, tuy Hiên Huyên còn có chút tâm tình đối với Lão đầu tử, nhưng vẫn đi theo Nghệ Phong đến đây.
Đối với Lăng Ngọc Nhã, Nghệ Phong càng trực tiếp, trực tiếp dùng một đạo năng lượng cuốn nàng tới đây.
Lúc ấy Lăng Ngọc Nhã hận Nghệ Phong cực kỳ.
Bất quá, sau khi đến Tội Ác Chi Thành lâu như vậy, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng không còn hận như trước nữa.
Nghệ Phong khẽ cười cười, nghĩ thầm giữa Lão đầu tử và hai nàng chỉ là kém một tầng không có xuyên thủng.
Sau khi bức màng mỏng manh này bị phá, tất cả ngăn cách đều biến mất không thấy, lúc này tam nữ ở chung cực kỳ hòa hợp.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua ba nữ nhân này, nhìn Lão đầu tử cười cười nói:
- Tám phần trở lên a.
Lão đầu tử nghe được Nghệ Phong nói như thế, hắn có chút gật gật đầu, nhìn Nghệ Phong nói:
- Xem ra danh xưng đệ nhất thiên hạ của ngươi không ngoa chút nào.
Chỉ có điều, ngươi cũng chớ xem thường Tiên Thánh, hắn thành danh nhiều năm như vậy, chiến không phân trên dưới với Tà Thánh.
Chung quy không phải là mặt hàng đơn giản.
Nghệ Phong khẽ cười cười nói:
- Ta cũng là người bọn hắn không nhìn thấu.
Nghe được Nghệ Phong nói như vậy, Lão đầu tử không nói gì thêm.
Chỉ có điều Lăng Ngọc Nhã ở một bên lại đột nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không có trách nhiệm gì với Nhược Vân sao? Hừ, thủ cung sa của nàng là do ngươi phá a.
Nghe được câu này, chúng nữ đồng thời đưa ánh mắt tới Nghệ Phong.
Đặc biệt Lão đầu tử, nhìn Nghệ Phong nghiền ngẫm nói:
- Ngươi lấy thủ cung sa của người ta?
Nghệ Phong thấy ánh mắt mọi người cổ quái, Nghệ Phong cảm thấy có chút muốn khóc, nếu hắn làm chuyện này ngược lại là không có gì.
Vấn đề là không chiếm được chỗ tốt, tại sao lại bị người hiểu lầm?
Quan trọng nhất là, điều này căn bản không có cách giải thích nào khác.
Chẳng lẽ nói là trợ giúp Thủy Nhược Vân mát xa trừ bỏ độc tố nên mới bị hủy sao? Mặc dù là sự thật, nhưng những người này sẽ tin sao?
Nghệ Phong nhún nhún vai, nhìn Lăng Ngọc Nhã nói:
- Nhược Vân nàng không quan tâm ta.
Ngạo Tuyết bên cạnh nghe được câu này của Nghệ Phong thiếu chút nữa té ngã trên đất, coi như là Lão đầu tử đồng dạng điên cuồng ho khan, Lăng Ngọc Nhã hừ lạnh nói:
- Hừ, sư tôn các ngươi không phải đều thích dùng sức mạnh sao? Làm sao ngươi biết sau khi Nhược Vân bị ngươi dùng sức mạnh sẽ không quan tâm tới ngươi?
Nghe được câu này, trán Nghệ Phong đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Lão đầu tử.
Thật không ngờ Lão đầu tử cũng có loại sở thích này.
Bất quá Lăng Ngọc Nhã nói lời bưu hãn, quả thực Nghệ Phong kinh hãi không thôi.
- Ta cảm thấy được, chuyện dùng sức mạnh này phải bàn bạc kỹ hơn.
Ta gần đây thật biết một chút kỹ xảo, từ trước đến nay đều là bị người khác dùng sức mạnh.
Nghệ Phong nói.
Lăng Ngọc Nhã nghe lời Nghệ Phong nói, ánh mắt định trên mặt Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong có chút không được tự nhiên.
Đến cuối cùng, Nghệ Phong chỉ có thể nhận thua nói:
- Việc này chúng ta tự có chừng mực, nàng nguyện ý mà nói, bản Thánh tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Lăng Ngọc Nhã nghe được Nghệ Phong tự xưng bản Thánh, biết có chút bất mãn đối với nàng.
Ngược lại cũng không dám làm càn quá mức.
Nàng dám đối phó Nghệ Phong như thế cũng là bởi vì nguyên nhân Liễu Nhiên.
Chỉ là lúc Nghệ Phong nghiêm túc, uy áp thân phận này khiến nàng khó chịu.
Lão đầu tử thấy Nghệ Phong như thế, khẽ cười cười nói:
- Ngươi phá thủ cung sa người ta, bị điểm trách nhiệm là chuyện thường tình, đối với tiểu tử ngươi mà nói, chuyện tốt như vậy cầu còn không được.
Nghe nói gần đây ngươi hoang dâm vô độ, ngay cả Mộng Nhiên cũng có ý kiến đối với ngươi.
Một câu nói kia khiến sắc mặt Nghệ Phong khẽ biến thành đỏ hồng, không nghĩ tới tin tức này rơi trong tai Lão đầu tử.
Nghệ Phong hắc hắc cười cười, cũng không nói chuyện phiếm cùng Lão đầu tử, sau khi uống một chén trà do Ngạo Tuyết pha, người biến mất khỏi Tội Ác Chi Thành, mau chóng bay về phía Đế đô.
Liễu Nhiên thấy Nghệ Phong rời đi, nhìn Lăng Ngọc Nhã cười cười nói:
- Nghệ Phong không phải người không có trách nhiệm.
Yên tâm đi, chuyện này chỉ là sớm hay muộn, cho dù nàng không đề cập ra, hắn cũng không thể quên Thủy Nhược Vân.
Lăng Ngọc Nhã nghe Liễu Nhiên nói như vậy, nàng khẽ gật đầu, nàng biết rõ, trong nội tâm Thủy Nhược Vân có Nghệ Phong.
Chỉ có điều giống như lúc trước nàng và Liễu Nhiên vậy.
...
Nghệ Phong hiện ra trong hoàng cung đế đô, so với việc Thủy Nhược Vân, khiến Nghệ Phong càng thêm nhớ thương chính là nữ nhân này, nữ nhân nhu nhược này khiến hắn yêu thương, đồng thời có một tia hối lỗi đối với nàng.
- Ngươi đã đến rồi?
Khinh Nhu nhìn nam tử tôn quý nhất đại lục trước mặt, nàng cũng thật không ngờ trong khoảng thời gian ngắn, thiếu niên ban đầu nhìn thấy ở Mạc thành phát triển đến trình độ không người sánh vai.
Mà chính mình càng và hắn đang dây dưa không rõ.
Nghệ Phong nhìn Khinh Nhu tuyệt mỹ uyển chuyển như trước, Nghệ Phong nhàn nhạt cười, hai tay kéo Khinh Nhu vào trong ngực, nhìn Khinh Nhu cười nói:
- Nàng đã nói, có một ngày ta an tĩnh lại, nàng sẽ đi cùng ta.
Hiện tại ta mang nàng đi.
Khinh Nhu nghe được Nghệ Phong nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, cũng không giãy dụa Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Một tháng sau, còn có một hồi đại chiến cuối cùng.
Sau khi đánh xong trận này, trong đại lục sẽ không có người có khả năng chia rẽ ta và nàng.
Chắc hẳn, nàng sẽ không cho là ta lừa nàng a.
Vốn là chuẩn bị một tháng sau sẽ đến mang nàng đi, nhưng mà ta muốn cùng nàng chờ thời gian một tháng.
Khinh Nhu nhìn ánh mắt sủng ái của Nghệ Phong, giữa ánh mắt Nghệ Phong nhìn kỹ, khẽ gật đầu nói:
- Ta tin tưởng ngươi.
Nghệ Phong cười cười, cúi đầu hôn một ngụm trên môi Khinh Nhu nói:
- Như vậy, cùng ta trở lại Tội Ác Chi Thành, so sánh với nàng hiện tại, ta càng muốn thấy Khinh Nhu trước kia hơn.
Khinh Nhu ôm Nghệ Phong nói:
- Ta sẽ hết sức.
Chờ một tháng sau ngươi an toàn trở về sẽ thấy Khinh Nhu trước kia.
Nghệ Phong cười cười, ôm Khinh Nhu, nhìn vài thị nữ đã sớm ngốc trệ, tràn đầy vẻ sùng bái nói:
- Nói cho Long Thiên một tiếng, bản Thánh mang Khinh Nhu công chúa đi.
Nói xong, thân ảnh Nghệ Phong chớp động biến mất trong hư không.