Trên bầu trời, mặt trời đã nghiêng về phía tây. Ánh sáng ráng chiều đỏ hồng đã giăng khắp bầu trời. Thác nước khổng lồ chảy xuống hồ sâu tạo ra những tiếng đinh tai nhức óc, khiến từng đạo bọt nước tung lên trắng xóa, dưới ánh mặt trời, càng thêm trong suốt tuyệt đẹp. Phía trên cự thạch dưới thác nước có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi ngắm cảnh.
Thiếu nữ ngả đầu vào lồng ngực thiếu niên, cảm nhận tiếng tim đập dồn dập của hắn. Hàm dưới của thiếu niên đè lên mái tóc nàng, có vẻ vô cùng duy mỹ và yên tĩnh. Bạn đang đọc truyện được tại
Hai người này đương nhiên là Nghệ Phong và Thi Đại Nhi.
Nghi thức hạ sơn mất một ngày đêm mới hoàn thành, trong thời gian này, tất cả mọi chuyện trong năm năm qua được kể lại từ đầu đến cuối, sau khi các trưởng lão nhiều lần dặn dò các đệ tử sau này không liên quan đến Thánh địa nữa, lúc này mới thả bọn họ về núi. Trưởng bối tông môn của bọn họ đã sớm chờ đợi dưới chân núi.
Các đệ tử đã ở bên nhau năm năm, khi chia tay, trong lòng bọn họ đều vô cùng xúc động không nói nên lời, dù sao, bọn họ sắp sửa có thể tiếp xúc với đại lục muôn màu muôn vẻ. Tất cả đều mơ tưởng về một tương lai công thành danh toại của mình.
Nghệ Phong áp cằm lên mái tóc Thi Đại Nhi, ngửi mùi hương thơm ngát trên tóc nàng, cảm thụ được thân thể đầy đặn, đường cong kiêu ngạo, mị hoặc đến tận cùng. Hắn không khỏi vận chuyển đấu khí trong cơ thể, ngăn chặn hỏa khí bốc lên trong lòng.
- Phong ca ca ... Cảm tạ ca ca đã nhường vị trí thiếu tông chủ cho ta.
Thiếu nữ trong lòng đột nhiên mở miệng nói, thanh âm ôn nhu, phảng phất như mưa xuân bất tận.
Nghệ Phong đưa tay luồn vào trong mái tóc Thi Đại Nhi, khẽ ngửi mùi hương tóc làm say lòng người, cười nói:
- Nha đầu ngốc, đó là nàng dựa vào thực lực của chính nàng để dành được.
Phải thừa nhận, Thi Đại Nhi xác thực cường hãn. Mặc dù Nghệ Phong giả vờ bị Thi Đại Nhi đánh bại. Thế nhưng, mấy vị Sư Cấp sau đó cũng không chống đỡ được mấy chiêu của nàng. Nghệ Phong không khỏi cảm thán, tiểu ma nữ không hổ là tiểu ma nữ, cường thế không ai bằng.
- Ta biết, nếu không phải Phong ca ca không thèm để mắt đến vị trí thiếu tông chủ, thì cũng không đến lượt ta.
Mặc dù Thi Đại Nhi biết được Nghệ Phong chỉ có thực lực Sư Cấp nhất giai, thế nhưng nàng cũng hiểu rõ, cho dù Nghệ Phong chỉ có Sư Cấp nhất giai, nàng cũng không thể thắng được hắn, Phong ca ca của nàng quá thần bí.
Nghệ Phong cười cười, không phản bác, cũng không thừa nhận, xiết chặt cánh tay ôm chặt Thi Đại Nhi: Hôm nay, nàng sẽ hạ sơn, chúng ta cũng sẽ chia tay.
- Phong ca ca, sau khi hạ sơn, ca ca sẽ đi tìm ta chứ?
Thi Đại Nhi đột nhiên ngước đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn khi khép lại khi mở ra, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp, quả thực vô cùng tà mị.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, cố gắng dẹp yên tình tự trong lòng, cười nói:
- Đương nhiên, làm sao ta có thể bỏ rơi Đại Nhi của ta được.
Nghệ Phong nhẹ nhàng lướt tay qua đôi môi mềm mại, xinh xắn của Đại Nhi.
- Phong ca ca...
Trên mặt Thi Đại Nhi thoáng hiện lên màu đỏ ửng, bất mãn trừng mắt nhìn Nghệ Phong, há mồm định cắn vào cánh tay hắn, khiến hắn phải vội vàng thu tay lại.
Lúc này Thi Đại Nhi mới cười khanh khách không ngừng:
- Còn giở trò nữa, ta sẽ cắn ngươi.
Nghệ Phong ngượng ngùng, quay đầu nói với Thi Đại Nhi:
- Đại Nhi, đừng lo lắng. Chỉ cần sư phụ nàng không ở sư môn. Ta sẽ tới thăm nàng.
Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong cổ quái cười nói:
- Phong ca ca, tại sao ca ca lại sợ sư phụ ta? Cái này không giống phong cách của ca ca.
Nghệ Phong đỏ mặt, trong lòng cũng không khỏi phỉ báng: Yêu Hậu đó có ai mà không sợ, hơn nữa, nếu bà ta biết ta đi tìm đệ tử của bà ta, bà ta không cắt đứt chân ta mới là lạ.
Tựa hồ Thi Đại Nhi cũng biết Nghệ Phong rất khiếp sợ sư phụ mình, nàng bỗng nhiên ghé đầu đến sát bên tai Nghệ Phong, thì thầm nói:
- Phong ca ca, chúng ta mặc kệ sư phụ ta, lần sau ta đi tìm ngươi. Lần sau khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ nói chuyện nhân sinh.
Hai mắt Nghệ Phong sáng ngời, tà dị nhìn Thi Đại Nhi nói :
- Bây giờ chúng ta không nói chuyện nhân sinh được sao?
Thi Đại Nhi cười hắc hắc không ngừng:
- Sư phụ ta có thể đang ở trưởng lão viện với năm đại trưởng lão, nếu như ca ca không sợ, vậy chúng ta cứ từ từ nói chuyện.
Nghệ Phong rùng mình, tâm tư tà dị trong lòng biến mất không còn gì. Hắn ngượng ngùng cười nói:
- Cái này… Chúng ta vẫn nên đợi lúc sư phụ nàng không có mặt, từ từ nghiên cứu thì tốt hơn.
- Hắc hắc...
Thi Đại Nhi cười rất vui vẻ, nàng tựa hồ rất thích nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Nghệ Phong.
- Phong ca ca...
- Sao?
- Sau khi ca ca hạ sơn, có phải sẽ đi tìm nàng ta không?
Mồ hôi lạnh vừa toát ra vừa rồi của Nghệ Phong còn chưa kịp đông lạnh, lại tiếp tục tuôn ra: Tiểu ma nữ này định không chỉnh chết ta hôm nay, sẽ không bỏ qua cho ta sao.
- Cái đó... Đại Nhi, nàng nói cái gì. Ta nghe không hiểu.
Nghệ Phong giả vờ nói.
- Hừ! Ca ca cứ tiếp tục giả bộ đi, ta kém như vậy sao, thật sự không bằng nàng ta sao?
Thi Đại Nhi trừng mắt, chằm chằm nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong lập tức kiên định:
- Ai nói, Đại Nhi của chúng ta là xinh đẹp nhất, ưu tú nhất, không ai có thể sánh được với nàng.
Lúc này, Nghệ Phong đương nhiên biết mình nên nói như thế nào, chỉ là trong đáy lòng vẫn âm thầm tự nói: Tần Y tỷ, ta bị ép buộc.
Quả nhiên, Thi Đại Nhi liền tươi cười, nàng nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Vậy sau này ca ca không để ý đến nàng, chỉ cần Đại Nhi thôi chứ?
- Ha ha… Đại Nhi, trăng hôm nay rất đẹp.
Nghệ Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời.
- Hừ, Phong ca ca , ca ca chọn nàng ta hay chọn ta, tự ca ca quyết định đi.
Nói xong, Thi Đại Nhi bỗng nhiên đứng dậy, tức giận nhìn Nghệ Phong.
- Ha ha, Đại Nhi, nàng nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu.
Trán Nghệ Phong lại toát mồ hôi lạnh, tiểu ma nữ này đã khởi xướng thì mình không thể nào ứng phó được, huống chi sư phụ Yêu Hậu của nàng lại đang ở Thánh địa.
Khi sau lưng Nghệ Phong sắp ướt đẫm mồ hôi, Thi Đại Nhi đột nhiên quỷ dị cười nói:
- Kỳ thực ca ca không đáp ứng cũng không sao. Ta không tin ta kém hơn nàng, ta tin tưởng Phong ca ca nhất định sẽ chọn ta, cho dù không chọn ta cũng không sao, đến lúc đó ta sẽ phá hủy khuôn mặt của nàng. Ta tin Phong ca ca sẽ thay đổi.
Tận đáy lòng Nghệ Phong hàn ý liên tục tuôn ra: Không hổ là tiểu ma nữ do Yêu Hậu bồi dưỡng, quả thực thủ đoạn tàn nhẫn. Chỉ có điều, ta thật sự muốn xem xem nàng có thủ đoạn gì mà đòi phá hủy khuôn mặt Tần Y.
Nghĩ đến khuôn mặt Tần Y không giống mọi người, trái tim Nghệ Phong ngược lại buông lỏng xuống, hắn nhìn Thi Đại Nhi nói :
- Đại Nhi, kỳ thực ta thích nàng nhất.
Thi Đại Nhi nở nụ cười, dáng vẻ khiến người khác không khỏi cuộn trào hỏa khí trong lòng.
- Ha ha, ta tin.
Nói xong, thân ảnh Thi Đại Nhi chợt lóe, giống như hồ điệp lướt về phía xa, thanh âm nhẹ nhàng truyền tới bên tai Nghệ Phong:
- Phong ca ca, ta đợi ca ca đến tìm ta nói chuyện nhân sinh.
Nghệ Phong nhìn theo phương hướng Thi Đại Nhi biến mất, hắn cảm thấy trên ngón tay vẫn còn vương vấn mùi thơm của nàng. Nghệ Phong cười lắc đầu, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nghệ Phong biết rõ, khi hắn sắp sửa hạ sơn, năm đại trưởng lão nhất định có điều phân phó. Còn nữa, lão đầu tử có lẽ cũng sẽ trở về.