Cát đại thúc thấy Tình Nhi đến, ánh mắt phát lạnh. Trọng kiếm trên tay không ngừng huy động, hung hăng đập về Thúy Thanh Ma Xà. Lực va chạm mạnh mẽ, để không khí bốn phía vang lên từng đợt trầm muộn. Vô số khí kình cũng tràn khắp bốn phía.
Tình Nhi thấy thế, thân ảnh bạo động. Nắm bắt ngân châm trong tay, hung hăng đâm về phía Thúy Thanh Ma Xà.
Lân da của Thúy Thanh Ma Xà không hổ là lân giáp tứ giai, dưới sự bảo vệ của năng lượng. Ngân châm trong tay Tình Nhi dĩ nhiên không cách nào đâm vào. Điều này khiến Tình Nhi hoảng hốt, thân ảnh gấp rút lui ra ngoài.
Cát đại thúc thấy thế, hào quang mang trên thân kiếm đại trướng, quát to:
- Tình Nhi, đánh vào bụng nó, nơi đó mới là địa phương mềm nhất.
Vừa dứt lời. Liêm Trảm liền hình thành, ánh đao giống như ánh trăng lưỡi liềm, lướt qua hư không. Mang theo tiếng xé gió, hướng hung hăng bổ tới Thúy Thanh Ma Xà.
Nghệ Phong nhìn một kiếm khí thế kinh người kia, nhịn không được cảm thán. Cát đại thúc có thể luyện vũ kỹ Nguyệt giai đến loại trình độ này, đúng là rất giỏi. Nếu như Cát đại thúc có được vũ kỹ Nhật giai, hơn nữa luyện đến trình độ này. Sợ là hắn một mình một người cũng có thể đối phó được đầu Thúy Thanh Ma Xà.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi lắc đầu. Đáy lòng có chút tự giễu cười cười: trên đời này có bao nhiêu người có thể sở hữu loại công pháp cao cấp như công pháp Nhật giai? Đây chỉ là một số ít người mới có thể nắm giữ a.
Thúy Thanh Ma Xà ăn xong một lần thiệt thòi, đương nhiên sẽ không trực tiếp chống lại Cát đại thúc. Thân ảnh của nó xuy một tiếng đã lui về phía sau mấy thước, cái đuôi cuộn lấy trọng kiếm của Cát đại thúc, hung hăng quét tới sau lưng hắn.
Cát đại thúc thấy thế, trong lòng hoảng hốt, phải nhanh chóng thay đổi thế kiếm. Kiếm quang bảo vệ trên dưới cơ thể, Chỉ là, biến cố đột nhiên tới này, khiến khí thế của Liêm Trảm biến mất không còn một mảnh.
Nghệ Phong nhìn thấy tình huống này, không khỏi thở dài một hơi. Không thể không nói, trí lực của Thúy Thanh Ma Xà rất tốt. Thảo nào thân chỉ là một tứ giai ma thú, lại làm cho nhiều người kiêng kỵ như vậy.
- Binh…
Cái đuôi loang lổ máu kia, hung hăng nện lên trọng kiếm. Cát đại thúc bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, ở trên hư không lướt qua một đạo vết tích, hung hăng đập trên mặt đất, một tiếng khó chịu đau nhức vang lên, bám theo một tầng bụi.
- Cát đại thúc…
Ngay lúc hai huynh đệ Áo Hỏa kêu lên kinh hãi thì đồng thời Tình Nhi đã tiếp cận được với bụng của Thúy Thanh Ma Xà. Đấu khí trên tay mạnh mẽ bắn ra, rót vào ngân châm, hung hăng đâm vào bụng Thúy Thanh Ma Xà, một tiếng xuy liền chui vào trong cơ thể nó.
- Ngao…
Một tiếng rống đau nhức, đuôi của Thúy Thanh Ma Xà nhanh chóng đập về phía nhân loại nhỏ bé ở dưới thân. Tình Nhi muốn tránh cũng không được, bị trúng một kích tràn đầy hung bạo này, phân thân của Tình Nhi trong nháy mắt tiêu tán. Tình Nhi cũng kêu một tiếng rồi ngã xuống đất, sắc mặt vô cùng ảm đạm. Hiển nhiên, phân thân bị kích tán cũng vô cùng tổn hại đến bản tôn.
Tình Nhi tê liệt nằm trên mặt đất, nhìn Thúy Thanh Ma Xà không ngừng kêu ngao. Đáy lòng âm thầm cầu khẩn: Nghệ Phong, hi vọng ngươi sẽ không gạt ta. Cây ngân châm nhỏ bé này thật sự có thể làm tê liệt Thúy Thanh Ma Xà sao?
Nghệ Phong nhìn Thúy Thanh Ma Xà quằn quại không ngừng trên mặt đất, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt: đây đương nhiên không phải là ngân châm gây tê, mà là độc dược. Tuy dược lực không kinh khủng lắm. Thế nhưng, độc tố như vậy tiến vào trong cơ thể sẽ từng chút gây tê các cơ quan trong cơ thể. Sau đó sẽ là ăn mòn. Nếu như là nhân loại, còn có thể bức ra độc tố. Thế nhưng đối với Thúy Thanh Ma Xà mà nói, nó chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Trong lúc mọi người đang cầu nguyện, Thúy Thanh Ma Xà không ngừng quằn quại, thân thể to lớn cường đại, khiến cây cối xung quanh bị phá hủy không còn một mảnh. Không khí tràn ngập bụi bặm. Rõ ràng là Thúy Thanh Ma Xà đang thừa nhận thống khổ cực đại.
Dưới sự cầu khẩn và cái nhìn chăm chú của Áo Hỏa, Thúy Thanh Ma Xà cũng không giãy dụa bao lâu, rất nhanh nó liền chậm lai. Hơi thở cũng dần suy yếu, thẳng đến khi nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích được, cái lưỡi kinh khủng kia cũng thu trở về, trong mắt nó tràn đầy vẻ suy yếu và không cam lòng
Mọi người nhìn thấy một màn này, cả đám liếc mắt nhìn nhau. Không khỏi chuyển ánh mắt về phía Nghệ Phong: cây ngân châm nhỏ của tiểu tử này có uy lực lớn đến như vậy sao?
Nghệ Phong không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từ trong Nạp Linh Giới lấy ra một bình nhỏ. Đi tới chỗ Thúy Thanh Ma Xà, tại giữa ánh mắt hiếu kì của đám người Áo Hỏa, ngồi chồm hổm xuống, mở ra miệng của Ma Xà. Cầm cái chai đặt ở răng nanh của nó, hơi vận chuyển đấu khí. Rất nhanh, liền có vài giọt dịch thể màu đen chảy vào trong chai. Lúc này Nghệ Phong mới thỏa mãn thu hồi cái chai, cẩn thận đóng lại miệng chai, lúc này mới thở dài một hơi. Nọc độc của Thúy Thanh Ma Xà, không phải là đồ chơi.
Đám người Áo Hỏa con ngươi giương thật to, nhìn Nghệ Phong có chút không thể tin được. Tiểu tử này cũng quá lớn mật đi, sờ đến miệng rắn không sợ nó táp cho một miếng sao? Bất quá, bọn họ thấy Thúy Thanh Ma Xà tê liệt nằm co quắp trên mặt đất chỉ trong một thời gian ngắn. Song song với chấn động, cũng bắt đầu hoài nghi với lời đồn đại là chức nghiệp y sư không có lực sát thương?
- Ha ha, các ngươi còn lo lắng làm gì? Còn không nhanh làm thịt con súc sinh kia. Tiếp đó nhìn xem nó có ma tinh hay không.
Nghệ Phong quay người nói với hai huynh đệ Áo Hỏa đang dại ra.
Lúc này huynh đệ Áo Hỏa mới bừng tỉnh, xách theo trọng kiếm hưng phấn chạy tới xác của Thúy Thanh Ma Xà. Đáy lòng vẫn âm thầm cầu khẩn, hi vọng trong cơ thể Ma Xà này có ma tinh. Dù sao, không phải ma thú nào cũng có ma tinh. Nếu như là không có, nhiệm vụ lần này của bọn họ tuyên bố thất bại.
Vảy của Thúy Thanh Ma Xà rắn chắc vô cùng, dù cho bọn người Áo Hỏa tùy ý chém giết, thì cũng phải mất một khoảng thời gian.
- Cát đại thúc, có ma tinh.
Áo Hỏa hưng phấn hét lớn. Ngược lại, hai người Nghệ Phong và Cát đại thúc không có vẻ vui mừng gì, hai người đã sớm biết là sẽ có ma tinh. Bằng không, con Thúy Thanh Ma Xà này sẽ không mạnh mẽ như vậy. Ma thú có ma tinh, so với cùng loài không có ma tinh thì mạnh hơn một chút.
Nghệ Phong không để ý đến hai người Áo hỏa, đi tới trước mặt Tình Nhi, ôm chặt nàng vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi:
- Tình Nhi, nàng không sao chứ?
Tình Nhi cảm giác được từng đợt hơi nóng truyền đến người mình, sắc mặt không tự chủ được đỏ bừng lên.
Nghệ Phong thấy thế, không khỏi nhẹ nở nụ cười. Tiểu nha đầu này cư nhiên lại xấu hổ, chỉ là vừa nghĩ như vậy, cảm giác được thân thể ôn nhuyễn trong lòng. Thậm chí trước người mình còn đặt hai luồng mềm mại. Tâm hồn hắn nhịn không được rung động.
- Cầm thú a. Cầm thú a! Vì sao có thể đối với một tiểu nữ sinh mới mười sáu tuổi có loại suy nghĩ này.
Đáy lòng Nghệ Phong càng nghĩ như vậy, hắn càng cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình tăng nhanh, đến cuối cùng, hắn không khỏi cảm thán mình thật là một cầm thú. :
Tình Nhi cảm giác được ở ngực mình rõ ràng bị người cố ý hay vô ý đụng vào, tuy rằng biết Nghệ Phong không phải là cố ý, thế nhưng cũng đủ để nàng xấu hổ vô cùng, vẻ mặt nàng đỏ ửng nói:
- Buông.
Nghệ Phong mỉm cười, ổn định lại tâm tình. Mấy căn ngân châm đã xuất hiện nơi tay, nhẹ nhàng cắm vào đỉnh đầu Tình Nhi, nói với nàng:
- Nàng dùng một chút Hồi Khí Tán sẽ tốt hơn nhiều. Ta đi xem Cát đại thúc.
Nói xong liền cẩn thận đặt nàng trên mặt đất.
Tình Nhi cảm giác trong đầu mình chảy tới một dòng nước ấm. Làm dịu dàng đầu óc chính mình, đầu óc vừa mới nặng nề, nhanh chóng thanh tỉnh vài phần. Nàng nghe lời uống Hồi Khí Tán, sắc mặt vừa mới trắng bệch, cũng chậm rãi khôi phục lại huyết sắc.
Tình Nhi thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Nghệ Phong đang đi tới chỗ Cát đại thúc, đáy lòng xấu hổ cùng buồn bực vô cùng, nhưng không thể không thừa nhận. Y thuật của người này xác thực có thủ đoạn.