Sau ba ngày, cuối cùng Rồng vàng cũng thôi rụng vảy, tâm trạng của Triệu Y Nguyệt cũng theo đó mà tốt hẳn lên.
Cuộc sống ở Đông cung của nàng rất êm ả, cả ngày nếu không vẽ tranh thì đắp người tuyết, ngày tháng trôi qua quá đỗi nhàn hạ vui vẻ.
Nhưng bên ngoài lại sắp nổi phong ba.---Đọc full tại Truyenfull.vn----
Chuyện ám sát khiến lòng người nao núng, ngày nào các phe phái cũng tranh đấu gay gắt trên triều.
Hoàng đế bị thương lúc gặp thích khách, khi ấy xem nhẹ vì nghĩ chỉ là vết thương nhỏ, nhưng hôm nay ông té xỉu trong buổi chầu mới hay đã là trúng độc khi bị thương.
Chuyện Hoàng đế trúng độc ngất xỉu ngay trong buổi chầu trước mặt văn võ bá quan khiến lắm kẻ rục rịch hành động.
Quốc sư ở điện Kim Long cầu phúc cho Hoàng đế.
Sẩm tổi, Triệu Y Nguyệt nhận được lời nhắn của Quốc sư mời nàng vào cung cùng cầu phúc cho Hoàng
Đế.
Triệu Y Nguyệt nhận tin mà hơi hoang mang nhìn Rồng vàng, Rồng vàng giơ chân xoa đầu nàng.
“Đây là ý ngài à?” Nàng hỏi.
Rồng vàng lắc đầu, “Ông ta mới là người mong mỏi Đại Càn trường tồn mãi mãi.”
Trước kia Triệu Y Nguyệt từng cho rằng Quốc sư cũng có thể nhìn thấy Rồng vàng, bây giờ mới biết có lẽ Quốc sư chỉ cảm nhận được chỉ dẫn của Rồng vàng chứ ông ta chưa trông thấy nó bao giờ.
Nhiều lúc Quốc sư phải nhìn phản ứng của Chó trắng mới đoán được ý Rồng vàng.
Ví như khi thấy Chó trắng quấn lấy Triệu Y Nguyệt, Quốc sư đoán Thái tử phi cũng là người được Rồng vàng che chở.
“Nhưng hà cớ gì Quốc sư lại muốn chèn ép Thái tử? Lại còn bảo Thái tử khắc mẹ, không sống qua ba mươi?”
Triệu Y Nguyệt nói xong thì không khỏi nghĩ tới một khả năng, kinh ngạc nhìn Rồng vàng.
Rồng vàng đã hóa hình người ngồi xe ngựa với Triệu Y Nguyệt, thấy nàng nhìn sang thì cụp mắt.
“Nàng đoán là ta làm à?” Rồng vàng hỏi.
Triệu Y Nguyệt chớp chớp mắt.
Rồng vàng ung dung đáp: “Đúng là ta làm đấy.”
Triệu Y Nguyệt gật gù.
Từ nãy đến giờ, Rồng vàng bắt đầu nhìn nàng chằm chằm, tuy ngoài mặt nó làm bộ bình tĩnh thong dong
nhưng bàn tay đặt trênthành cửa sổ hết duỗi ra rồi co lại, lặp đi lặp lại động tác tóm lấy không khí.
“Ngài tài thật” Triệu Y Nguyệt chân thành khen.
Nàng tạm nuốt mọi nỗi hoài nghi vào bụng, nếu giờ mà không xoa dịu Rồng vàng thì chẳng biết nó sẽ bùng nổ kiểu gì.
Dù mang hình rồng hay hình người thì trông Rồng vàng đều rất chín chắn chững chạc, thậm chí còn ẩn chứa vài phần giảo hoạt khó phát hiện, nhưng nó luôn cư xử trái ngược trước mặt Triêu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt thấy phần lớn là do Rồng vàng rất cưng chiều nàng.
Những kẻ khác làm sao có may mắn ấy.---Đọc full tại Truyenfull.vn----
Triệu Y Nguyệt chủ động nắm lấy tay Rồng vàng, áp má lên cọ cọ.
Khóe môi Rồng vàng không kìm được mà nhoẻn lên, thuận đà nhéo má kẻ phàm một cái.
Đôi tình nhân trong xe ngựa
quấn quýt lấy nhau, người bên ngoài không hay biết gì.
Xe ngựa vào cung thì dừng ngay ngoài điện Kim Long, Triệu Y Nguyệt vừa xuống xe đã trông thấy Quốc sư đứng trước điện lớn.
Quốc sư nhíu mày, lòng ông ta bộn bề trăm mối nên trông tiều tụy hơn lần trước nhiều.
Ông ta khẽ cúi đầu chào Triệu Y Nguyệt, trịnh trọng nhờ vả nàng: “Kẻ hèn biết Thái tử phi có quan hệ rất mật thiết với Rồng vàng, có lẽ còn trông thấy và nghe được chỉ dụ chân chính của thần rồng, xin Thái tử phi hãy cầu Rồng vàng gìn giữ Đại Càn ta.”
Bấy giờ Triệu Y Nguyệt mới hiểu câu nói ban nãy của Rồng vàng có ý gì.
Quốc sư hy vọng Đại Càn trường tồn mãi mãi, vì ông ta biết dưới sự che chở của Rồng vàng, Đại Càn có thể tránh khỏi rất nhiều mối họa diệt quốc, thứ ông ta nguyện trung thành là Đại Càn chứ không phải Rồng vàng.
Nếu được thì ông ta không mong Rồng vàng có thể xóa bỏ khể ước.
---Đọc full tại Truyenfull.vn----
Triệu Y Nguyệt nói: “Ta sẽ cầu, nhưng chưa chắc ngài ấy chịu nghe, không ai có thể đả động suy nghĩ của ngài ấy.”
Quốc sư nghe vậy thì sầm mặt.
Triệu Y Nguyệt nghiêm túc cầu khấu theo nghi lễ cầu phúc trong điện Kim Long.
Nàng rất mực thành tâm, thành tâm cầu thần khấn phật: Rồng vàng được tự do.
Rồng vàng không bị thương nữa.
Rồng vàng ngày nào cũng vui vẻ.
Rồng vàng ngồi ngay ngắn trên bàn thờ dưới bức tranh ngắm Triệu Y Nguyệt đang quỳ lạy bên dưới không chớp mắt, lúc này Triệu Y Nguyệt không nhìn thấy nó nên nó có thể ngắm nghía kẻ phàm nó yêu không kiêng dè gì.
Nguyện vọng nào của kẻ phàm nó cũng nghe thấy.
Hơn nghìn năm qua, nó cứ ngồi yên lặng trong điện Kim Long quan sát thế gian, để ý nhất cử nhất động của loài người.
Nhìn bọn họ vui buồn hờn giận, từ lúc ê a học nói tới khi tóc bạc đẩy đầu, bốn mùa tuần hoàn, hết năm này đến năm khác.
Rồng vàng dần hiểu được thì ra mọi người đều khác nhau.
Có kẻ giết chóc lung tung trong vùng biển của nó, tham lam nhát gan, bán đứng vợ con, cũng có người
nguyện tán gia bại sản để giúp đỡ chúng sinh.
Người sáng lập vương triều Đại Càn và ký kết khế ước với nó là một kiếm tiên, thấy trước kia Rồng vàng giết người không ghê tay bèn trói buộc nó với Đại Càn, muốn nó hiểu rõ loài người rốt cuộc là gì.
Sau khi biết nguồn cơn cớ sự, kiếm tiên chủ động xin lỗi nó, quỳ xuống than rằng ông ta cũng không thể chủ động xóa bỏ khế ước được.
Quan hệ giữa họ không tệ lắm.
Nhưng sau này linh khí suy yếu, kiếm tiên qua đời, chỉ có Rồng vàng còn sống canh giữ nhân gian.
Mới đầu nó từng nể mặt con cháu của kiếm tiên, nhưng bọn họ không giống kiếm tiên, chưa từng nếm trải cực khổ, vừa sinh ra đã hưởng thụ vinh hoa phú quý nên rất dễ làm Rồng vàng ghét, có điều sau mấy trăm năm, hậu duệ kiếm tiên cũng hết sạch.
Vương triều thay đổi, chỉ cần kẻ ngồi lên vị trí kia là dân chúng Đại Càn thì Rồng vàng đều mặc kệ.
Rồng vàng còn biết thêm những người khác trong cõi hồng trần, nhìn cuộc đời ngắn ngủi của họ khi thì huy hoàng xán lạn, lúc lại đau khổ u ám.
Phần đông đều là những con người bình thường, sống đời bình dị êm ả.
Trong thời gian dằng dặc ấy, nó đã hiểu “người” là như thế nào.
Nhưng nó lại là rồng.---Đọc full tại Truyenfull.vn----
Lúc ý thức được chuyện này, lần đầu tiên Rồng vàng biết cô độc là gì.
Vì thế nó quyết định rời khỏi vương triều này.
Vào cái đêm trước khi nó bỏ đi, có một kẻ phàm đã trốn vào đền thờ của nó, ăn vụng đồ cúng rồi trả lại nó thứ tốt hơn.
Kẻ phàm này khiến nó không còn thấy cô độc nữa.
Triệu Y Nguyệt lắc khẽ cái chuông cầu phúc trong tay khiến tiếng kêu lanh lảnh giòn tai vang lên.
Nàng đang cầu khấn rất thành tâm thì Rồng vàng bỗng xuất hiện trước mặt nàng với hình rồng, cúi đầu nhìn
nàng đăm đắm, trầm giọng nói: “Mọi ước muốn của nàng đều sẽ trở thành hiện thực.”
“Thế ngài muốn gì?”
“Ta muốn thỏa mãn mọi ước muốn của nàng, bất kể khó khăn nhường nào, dù phải đảo điên nhật nguyệt, nghiêng trời lật đất.”
Triệu Y Nguyệt: “..
Nàng khẽ nhoẻn môi cười, là một cười bất đắc dĩ.
Gì mà đảo điên nhật nguyệt, nghiêng trời lật đất, thoạt trông nàng là kẻ đầy dã tâm lại còn điên cuồng thế sao?
Triệu Y Nguyệt đón lấy ánh nhìn đắm đuối của Rồng vàng, thầm ước: “Ta muốn ngài hôn ta một chút.”
Đoạn cụp mắt xuống, vì da mặt mỏng nên vừa ước xong nàng đã thẹn thùng.
“Như nàng mong muốn.”
Rồng vàng trên trời cúi xuống, dịu dàng hôn lên môi kẻ phàm.
Cọng râu rồng buông xuống vai nàng, Triệu Y Nguyệt hơi ngước đầu, vừa thấy tuyết rụng từ sừng rồng xuống thì Rồng vàng trước mặt đã hóa hình người.
Gió đêm lùa vào đại điện, rèm đỏ hai bên phất phơ che đi bóng người đang quỳ lạy phía trước.
Rồng vàng đưa tay giữ lấy cằm nàng, môi răng vấn vít, khẽ khàng cắn mút bờ môi Triệu Y Nguyệt đang đóng băng không dám nhúc nhích.
Triệu Y Nguyệt thấy hơi váng vất, bất giác siết chặt cái chuông cầu phúc trong tay, tiếng chuông giòn giã vang hết hồi này đến hồi khác.
Nàng cảm thấy không thể tiếp tục nữa, vội gào lên trong lòng: Ta chỉ ước hôn một chút, đây đâu phải một chút! Chúng ta về nhà rồi hôn, đừng hôn ở đây nữa!
Triệu Y Nguyệt không kìm được mà rời mắt đi thôi nhìn Rồng vàng, lần đầu tiên nàng phát hiện định lực của mình kém cỏi như vậy.
Rồng vàng nghe nàng ngăn cản thì dừng lại, ngồi xổm người xuống ngang tầm mắt với nàng hỏi: “Thế thì về nhà nhé?
Triệu Y Nguyệt dở khóc dở cười: “Ta đang cầu phúc mà!”---Đọc full tại Truyenfull.vn----
Rồng vàng khẽhừ một tiếng, giương mắt liếc đội ngũ cầu phúc đằng sau, nó đã chứng kiến vương triều thay đổi không biết bao lần, cũng thấy đủ mọi cách chết của Hoàng để Đại Càn.
Bây giờ Hoàng để đã tận số, cầu nó cũng vô dụng.
Huống chi có rất nhiều người đang cầu nó đừng phù hộ Hoàng đế đang trúng độc.
Rồng vàng giơ tay khế khàng vuốt mái tóc dài của nàng, nhìn sang Quốc sư.
Triệu Y Nguyệt không biết
nó làm gì mà lát sau nghe thấy cái chuông trong tay Quốc sư kêu vang, viên lục lạc rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh.
Quốc sư ngây người nhìn viên lục lạc vỡ, ánh sáng trong mắt dần tắt lịm.
Lễ cầu phúc chấm dứt sau một canh giờ.
Có Rồng vàng nói chuyện cùng mình nên Y Nguyệt không thấy quá lâu, nên khi đứng dậy thấy Quốc
sư suy sụp như thể già đi mười mấy tuổi thì ngớ người.
Sao thế này?
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của nàng, Quốc sư thở dài não nề, nhìn bức tranh Rồng vàng trên đài cao với vẻ bi thương: “Đại Càn..
Ôi chao...”
Nếu mất đi sự che chở của Rồng vàng, Đại Càn có thể trường thịnh không suy ư?
Triệu Y Nguyệt bị Rồng vàng kéo ra ngoài, nàng ngoảnh lại nhìn bóng dáng cô độc của Quốc sư trong
điện lớn mà thổn thức hỏi: “Quốc sư biết ngài sẽ đi?”
“Đại Càn cần một Hoàng đế tin tưởng chính mình” Rồng vàng nói: “Không có vương triều nào trường tồn muôn đời được.
Ít nhất thì không phải Đại Càn.
Triệu Y Nguyệt đang định hỏi Hoàng để mới mà ngài chọn có phải Thái tử không thì đã trông thấy Thái tử Tiêu Vũ và Tam hoàng tử Tiêu Đình đứng dưới bậc thang ngoài điện, không khí giữa hai bọn họ sặc mùi
chiến tranh.---Đọc full tại Truyenfull.vn----
Tiêu Vũ thoạt trông chiếm thế thượng phong, ung dung bình tĩnh, Tam hoàng tử Tiêu Đình thì lại sầm mặt, mắt ánh lên vẻ giận dữ.
Triệu Y Nguyệt dùng đầu gối để nghĩ cũng biết nguyên nhân khiến bọn họ đấu đá nhau là vì quận chúa Triều Dương.
Một gã Sở Khanh.
Một tên hèn mọn.
Triệu Y Nguyệt yên lặng ôm trán, tên Tam hoàng tử này không nên hồn người chút được à!
Hai bọn họ đứng giữa điện, nàng có muốn vờ không thấy cũng không được, vừa xuống bậc thang đã bị Tiêu Vũ trông thấy.
Y nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Tiêu Đình đứng cạnh đã lạnh lùng lên tiếng trước: “Hoàng tẩu, Thái hậu cho mời.”
Triệu Y Nguyệt sửng sốt, Tiêu Vũ nói Vệ Thất, đưa Thái tử phi về Đông cung đi”
Tiêu Đình cười ẩn ý hỏi: “Thái tử điện hạ có ý gì? Lẽ nào Thái tử không biết Thái tử phi mà Phụ hoàng vừa ý là con gái dòng chính nhà họ Triệu sao? Bọn họ để con gái dòng thứ gả thay là phạm tội khi quân.”
So với Tiêu Vũ trắng mặt ngay tức thời thì Triệu Y Nguyệt chỉ thấy hơi cạn lời, xấu hổ vân vê mũi.
Nàng thấy buồn cười khi cả thế giới đều biết nàng là Thái tử phi gả thay, chỉ có Hoàng đế là không biết.
“Vệ Thất!” Tiêu Vũ mặc kệ hết thảy, muốn đưa người đi, nhưng Tiêu Đình lại không cho y toại nguyện, cũng vẫy tay ra lệnh cho cấp.
dưới, “Ở đây chỉ có tội phạm.
Triệu Y Nguyệt mắc tội khi quân chứ không có Thái tử phi nào cả! Mau bắt ả cho ta”
---Đọc full tại Truyenfull.vn----
Trong lúc hai bên giằng co, Tiêu Vũ định kéo Triệu Y Nguyệt ra sau lưng mình thì lại bị Triệu Y Nguyệt lanh lẹ tránh đi, đứng về phía Tiêu Đình ngay trước mặt y.
Tiêu Vũ không đám tín mà nhìn nàng, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Triệu Nguyệt, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Triệu Y Nguyệt khẽcười đáp: “Thái tử điện hạ, Tam hoàng tử nói không sai, ta chỉ gả thay chị mình, Thái tử phi của ngài từ đầu đã không phải là ta.”
HẾT CHƯƠNG 19.