Rồng vàng xách Triệu Y Nguyệt như nàng xách gà
con.
Triệu Y Nguyệt ngẩng đầu nhìn cái chân rồng trong không trung, đầu móng hơi xanh đen trông độc đáo đến độ nàng quên cả sợ hãi mà chỉ thấy tràn ngập sự hiếu kỳ.
Nàng nói với cái chân rồng: “Cảm ơn.”
Con chó trắng vừa sủa ẩm ï vừa chạy quanh Triệu Y Nguyệt, muốn thân thiết với nàng.
Triệu Y Nguyệt không kìm được lại xoa đầu nó, rất thích cảm giác chạm vào mớ lông xù của nó.
Móng rồng lúc đóng lúc mở, từ từ sà xuống trước mặt Triệu Y Nguyệt, cái chân thoạt trông hơi nhỏ đi.
Rồi nó lại xòe ra trước mặt Triệu Y Nguyệt lần nữa, để lộ mớ tuyết trong lòng bàn chân.
Với cặp mắt nhỏ bé của loài người, Triệu Y Nguyệt thấy mớ tuyết trong lòng bàn chân nó phải to cỡ quả núi nhỏ.
Rồng vàng nói: “Con thỏ.”
Triệu Y Nguyệt ngộ ra: “Tối qua ngài muốn có thêm thỏ ạ?
Rồng vàng không đáp mà dứ chân về trước.
Triệu Y Nguyệt cảm thấy Rồng vàng không định làm hại mình, bèn tiến thêm
một bước, kiếng chân dè dặt cầm lấy tuyết trong lòng bàn chân nó.
Rồng vàng thấy nàng phải kiếng lên bèn hạ thấp chân xuống.
Triệu Y Nguyệt lấy hết can đảm nói: “Tổi qua ta đã nặn không ít, nhưng ta nghe người ta kể rằng không thấy chúng trong từ đường”
Rồng vàng nghe vậy, bèn vươn một chân nữa ra, trong lòng bàn chân là đám thỏ và gấu tối qua Triệu Y Nguyệt nặn, không thiếu con nào.
Triệu Y Nguyệt: “...”
Sở thích của con rồng này thật đúng là khiến người ta phải mở mang tầm mắt.
Triệu Y Nguyệt nheo mắt nhìn mớ tuyết lạnh lẽo trắng ngần vừa lấy từ lòng bàn chân rồng, trông thật như cái ót đang đau nhói của nàng vậy.
Nàng thoáng nghĩ ngợi rồi ngẩng lên, nhìn Rồng vàng bằng ánh mắt đầy thành kính mà hỏi: “Nếu ngài không gấp thì đợi ta về Đông cung sẽ nặn thỏ tuyết cho ngài được không?
Vừa rồi bị ngã nên ta thấy hơi khó chịu, lại còn làm Thái hậu hoảng sợ và quận
chúa Triểu Dương bị thương, e là sẽ gặp phiền phức.”
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Rồng vàng không ừ hử gì.
Trong nháy mắt, gió tuyết ào ào gào thét.
Triệu Y Nguyệt kiên trì nói: “Ngoài thỏ, ta còn biết nặn loài khác nữa, ngài muốn gì ta đều nặn được hết.”
Rồng vàng từ từ rụt chân về, vẩy sạch tuyết trong lòng bàn chân đi, rồi lại đưa chân về phía Triệu Y Nguyệt lại gần.
Tim Triệu Y Nguyệt đập như trống dồn, nhưng không định tránh, nàng có linh tính rằng nó sẽ không làm mình bị thương.
Rồng vàng hạ móng xuống, thoạt trông như nhéo đầu nàng một cái rồi biến mất.
Triệu Y Nguyệt chớp chớp mắt, bất giác đưa tay sờ ót, hình như không đau nữa, mà cục sưng cũng tan luôn.
Con chó trắng vòng qua nàng đi vào chính điện, bên trong thoạt trông rất trống trải, ngoài những cây trụ
vàng là đám rèm châu màu đỏ, sau mấy lớp rèm có một cái đài cao, trên đó treo một bức tranh rồng vàng.
Rốt cuộc mọi người cũng nhớ tới Thái tử phi bị bỏ mặc, vội vàng dẫn người đi
tìm.
Lúc Triệu Y Nguyệt ngã không chỉ đập đầu mà còn bị trầy da đầu gối và bàn tay vì cơ thể này mong manh quá.
Nữ chính trong nguyên tác là một người đẹp yếu
đuối, chỉ cần nam chính trừng mắt mấy cái là đã sợ phát khóc.
Nhưng tất cả đau đớn đều biến mất sau khi rồng vàng khế chạm móng vào người
nàng.
Ở điện Kim Long, Thái hậu bị hoảng sợ còn quận chúa Triều Dương thì bể đầu chảy
máu hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này kinh động Hoàng đế và Quốc sư, đoàn người lũ lượt kéo tới cung Cảnh Tường, đúng lúc chạm mặt Triệu Y Nguyệt.
Hoàng để Đại Càn trông rất mực vững vàng nghiêm nghị, còn Quốc sư đứng cạnh ông lại lịch sự nhã
nhặn, thấy Triệu Y Nguyệt hành lễ thì ôn tồn nói:
“Trong cung ngoài Hoàng thượng và ta thì Thái tử phi là người thứ ba được Chó trắng quấn quýt yêu mến, hôm nay nó hơi lỗ mãng, xin Thái tử phi thứ lỗi.”
Triệu Y Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt.
Nguyên tác không đả động gì tới chuyện nữ chính được
Chó trắng ở điện Kim Long yêu thích...!Chó trắng nhào tới chỗ nàng hẳn là vì nó ngửi thấy mùi rồng vàng bám trên người nàng.
Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.
Triệu Y Nguyệt cười giả lả, ngoan ngoãn đi theo hai người vào trong.
Thái hậu đang ngồi bên mép giường quận chúa Triểu Dương, đám quý phi đều có mặt, ngay cả Thái tử Tiêu Vũ cũng ở đây.
Hoàng đế Đại Cần sầm mặt, nghe ngự y bẩm xong mới hỏi: “Đã khám cho Thái tử
phi chưa?”
Ngự y ngạc nhiên, hơi ngớ người, ôg ta đâu nghe nói Thái tử phi cũng bị thương chứ?
Đám người trong phòng cũng không ngờ Hoàng đế lại hỏi vậy, nhất thời mỗi người một vẻ mặt, mà hành
động sau đó của Hoàng đế lại càng vượt khỏi dự đoán của bọn họ, ông xoay người giơ tay tát Thái tử Tiêu Vũ một cái.
Thái hậu ôm trán cuống quýt kêu lên: “Hoàng đế!”
Cái tát này rất tàn nhẫn, khiến cả đám người đứng trong phòng ngây ra, còn Tiêu Vũ nghiêng đầu không nói một lời, cụp mắt không biểu lộ cảm xúc gì.
Hoàng đế lạnh giọng chất vấn Tiêu Vũ: “Ngay cả Thái tử phi của mình bị thương mà cũng không biết, ngươi đang làm gì vậy hả?”
Bầu không khí trong phòng ngột ngạt cực độ, ngay cả Triệu Y Nguyệt cũng không kìm được mà căng thẳng, những người này đều rất có khí thế, cảm giác áp lực ập tới khiến nàng khóc thầm trong lòng.
“Mới ngày đầu thành thân đã tách nhau vào cung, bây giờ gặp chuyện lại vứt bỏ người ta, đây là thái độ của ngươi với hôn sự này và trẫm ư?”
Mặt Tiêu Vũ hiện vẻ hung tàn, y lau vết máu trên khóe môi, nghiêng đầu lặng lẽ lia
mắt sang phía Triệu Y Nguyệt, bình thản nói: “Phụ.
hoàng dạy rất phải.”
Hoàng đế cả giận ra lệnh: “Người đâu, giải Thái tử về Đông cung cẩm túc một tháng”
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Tiêu Vũ không hề giãy giụa, im lặng nghe lệnh đi theo người hầu, giờ nếu y nói thêm một câu e là sẽ còn bị phạt nặng hơn.
Mấy năm nay, mâu thuẫn giữa Hoàng đế và Thái tử ngày càng kịch liệt, ngoài Thái hậu thì lúc này không ai đám mở miệng nói gì trước mặt Hoàng đế đang tức giận.
Triệu Y Nguyệt bị bắt đi theo Tiêu Vũ, y rảo bước lao về phía trước, nàng phải chạy chậm mới đuổi kịp y.
Nàng thầm trợn mắt, một lát bèn thôi, dù sao xe ngựa lúc nàng tới vẫn còn đó, không nhất thiết phải đi cùng Tiêu Vũ mới có xe về.
Thúy Liễu và Triệu Y Nguyệt cầm ô che tuyết, thong thả cất bước.
Khi Tiêu Vũ ra tới cổng thành, cấp dưới Vệ Thất sững người khi thấy vết thương trên mặt y, còn Tào.
công công tiễn y lại cười mỉa mà nói: “Thái tử điện hạ, nô tiễn ngài đến đây thôi, hôm nay Hoàng thượng hơi giận nhưng ngài sẽ không giận lâu, mấy ngày là quên ấy mà.
Vệ Thất không tỏ vẻ gì, bước tới khoác áo lông chồn cho chủ mình.
Tiêu Vũ mặc kệ Tào công công, tới chỗ xe ngựa thì đứng lại xoay người nhìn, thấy trong màn bão tuyết, người con gái mặc váy đỏ đang cảm ô thong thả dấn bước.
Nàng xách váy cúi đầu nhìn đường, bước đi rất nghiêm túc như sợ bị ngã.
Bấy giờ Tiêu Vũ mới ngắm kỹ Thái tử phi của y.
Khuôn mặt và vóc dáng đẹp thì có đẹp đấy, nhưng chẳng thể đả động lòng y, nghe nói nàng ngã xuống bậc thang bị thương thế mà chẳng thấy chút máu nào, so với Triều Dương đang chảy máu mê man rõ là chẳng thấm vào đâu.
Tiêu Vũ nhớ tới người thương, vẻ hung ác chợt hiện rõ trên mặt.
Triệu Y Nguyệt thấy Tiêu Vũ đứng trước không đi, tuy mặt mày y lạnh tanh song
nàng không thể không trầm trồ.
Thái tử rất mực lạnh làng ngạo nghễ, cộng với khuôn mặt kia khiến nàng suýt thì quên mất sự khốn nạn đầu truyện của nam chính.
Nàng không khỏi thắc mắc không biết mình có phải chó háo sắc chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong hay không.
Tiêu Vũ lạnh băng ra lệnh: “Đưa nàng vào xe.”
Thúy Liễu đỡ Triệu Y Nguyệt lên xe ngựa của Thái tử, thầm ngây thơ cho rằng Thái tử điện hạ hẳn là đang thấy áy náy vì vừa rồi đã bỏ mặc nương nương.
Trên đường về, Triệu Y Nguyệt và Tiêu Vũ ngồi chung một chiếc xe ngựa, trong xe thoang thoảng mùi nhang thơm, nhiệt độ cũng ấm áp dễ chịu.
Triệu Y Nguyệt ngồi trong góc, cố gắng biến mình thành người vô hình.
Nàng ôm lò sưởi tay, cúi gầm mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
“Tiêu Vũ cầm khăn tay lau vết máu dính trên miệng một cách từ tốn cẩn thận, lia ánh mắt ác độc về phía Triệu Y Nguyệt ngồi phía đối diện, khẽ cười hỏi: “Chẳng phải ngươi bảo phụ hoàng là bị
ngã xuống bậc thang à?”
Câu hỏi đầy ý châm chọc.
Triệu Y Nguyệt ngẩng đầu, hơi buồn bực nhìn y nói: “Ta không hề nói thế.”
Chó háo sắc không thể kháng cự nổi khuôn mặt này.
Triệu Y Nguyệt cúi đẩu, bỗng thấy dấu chân trên váy thì hơi nheo mắt lại.
Tiêu Vũ nhíu chặt mày, mặt mày tức tối hỏi: “Không dám lặp lại lần nữa trước mặt cô? Nếu người ngã thật thì sao lại..”
Y thấy Triệu Y Nguyệt hơi khom người vén tà váy lên thì chợc đổi sắc mặt, câu đang nói cũng ngưng bặt.
Triệu Y Nguyệt giơ tà váy trong tay, “Điện hạ, đây là chứng cứ ngài để lại.
Lúc ta ngã xuống đất, ngài đã dẫm.
lên váy ta đi tới chỗ quận chúa Triều Dương.”
Gã Thái tử này chẳng hề để ý đến chuyện nàng bị ngã, trong lòng y chỉ ngập tràn
hình bóng người thương.
Triệu Y Nguyệt thầm tặc lưỡi, từ từ buông váy, ánh mắt Tiêu Vũ nhìn theo làn váy đỏ buông xuống, thoáng thấy làn da trắng ngần dưới lớp váy.
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Y nhất thời không biết nói gì, khí thế hỏi tội đã bị vài ba câu nói của người con gái trước mặt xoá tan.
Tiêu Vũ định thần lại, cảm thấy có chút không hài lòng, bèn híp mắt dựa lưng vào nệm quan sát Triệu Y Nguyệt.
Ánh nhìn y sắc bến ngạo mạn mang theo áp lực vô hình, rất xứng với gương mặt y, cũng vừa khéo đúng kiểu Triệu Y Nguyệt thích, nàng không khỏi rời mắt đi, nhủ thầm trong lòng rằng đây là tên khốn không giữ lòng son, không được phép rung động với y.
Tiêu Vũ thấy nàng cố ý rời mắt thì khế bật cười, ý mỉa mai hiện rõ mồn một trên mặt y: “lắm lời quá, làm Thái tử phi của cô tốt hơn hết là nói ít đi.”
“Nếu không...!Chuyện ngươi lừa vua gả thay chị gái ngày mai sẽ loan khắp kinh thành đấy”
Triệu Y Nguyệt làm bộ sợ hãi nhìn y nhưng trong lòng lại chẳng hề dao động.
Tình tiết này khớp với nguyên tác, ngay từ đầu Thái tử Tiêu Vũ đã biết chuyện gả thay của nhà họ Triệu, cũng mượn chuyện này để uy hiếp nữ chính nghe lời làm việc cho y.
Nữ chính là một cô bé đáng thương bị cha mẹ mặc kệ từ thuở nhỏ, tính tình nhát gan sợ phiền phức, đương nhiên không phải là đối thủ của
tên Thái tử mưu mô xảo quyệt, bị nam chính bắt chẹt hoàn toàn.
Cũng vì chưa từng được yêu thương nên mỗi lần Tiêu Vũ hơi đối tốt với nàng là nàng sẽ tha thứ hết thảy tổn thương mà y gây ra.
Tiêu Vũ hài lòng khi thấy nét mặt sợ hãi của nàng.
Y đợi Triệu Y Nguyệt xin tha, nhưng nàng chỉ sợ hãi run rẩy chứ tuyệt nhiên không nói nửa lời.
Y khế nhướng mày, thủng thẳng hỏi: “Chẳng lẽ cô nói sai?"
Triệu Y Nguyệt gật đầu thưa: “Điện hạ nói không sai.”
Tiêu Vũ: “..”
Thế sao ngươi còn không xin tha?
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Triệu Y Nguyệt ôm lò sưởi tay, hoang mang khi thấy Tiêu Vũ nhìn mình với vẻ truy hỏi như vậy.
Sao thế?
Người đã biết rõ cớ sao còn nhìn ta như vậy?
Chẳng hiểu sao Tiêu Vũ lại bực mình, thấy như đang đấm vào bông, cười khẩy hỏi: “Không sợ chết à?”
Triệu Y Nguyệt rụt cổ, thành thật đáp: “Sợ.” Tiêu Vũ lại nói: “Chỉ cần cô nói một câu, chuyện này truyền tới tai phụ hoàng chính là tội lớn đáng chém chín họ.”
Người con gái mà lúc trước y khinh thường không buồn liếc mắt, giờ lại khiến y theo dõi sát sao từng cử động.
“Ta tự biết mình phạm tội chết, nếu điện hạ đã biết thì tùy điện hạ xử phạt.”
Triệu Y Nguyệt biết Tiêu Vũ sẽ không nói ra, vốn y không vừa ý về hôn sự này, muốn đưa cái ghế Thái tử phi cho ả người thương của mình.
Bây giờ vừa khéo có một Thái tử phi mà y bắt được nhược điểm trí mạng, nếu giết chết thì lại phải cưới người khác.
Tiêu Vũ chăm chú nhìn vẻ mặt bình tính của Triệu Y Nguyệt, bỗng cảm thấy thú vị.
HẾT CHƯƠNG 3