Chương s: Cầu khẩn
Rốt cuộc Tiêu Vũ chỉ lạnh làng liếc nàng một cái rồi bỏ tay xuống, lại cầm sách lên,
ra lệnh: “Không cho phép nhìn cô bằng ánh mắt đó.”
“Biết rồi." Triệu Y Nguyệt xoa xoa gáy, thấy hơi đau.
Nếu là nữ chính nguyên tác chắc bị dọa rơi lệ, mắt đỏ hoe như con thỏ yếu ớt bị sợ hãi rồi.
Triệu Y Nguyệt thấy mình đã OOC.
Không biết OOC như vậy thì sau này nam chính có thích nàng nữa không?
Triệu Y Nguyệt sa vào suy tư.
Tuy quá trình rất hành hạ nhưng lại có cái kết đẹp.
Ở một nơi mà quyền lực là thứ tối cao, Triệu Y Nguyệt tự biết một người có xuất thân như nàng không có năng lực bảo vệ bản thân.
Nàng là kẻ cha không yêu mẹ không thương, đánh không lại chạy không thoát, hào quang nữ chính chỉ được mỗi khuôn mặt đẹp, còn thân thể lại mong manh vừa véo một cái đã đỏ lên.
Triệu Y Nguyệt thật sự không muốn dùng dáng dấp thể này đi gây chuyện.
Trước mắt nếu có thể sống yên bình thì cứ cố sống yên bình vậy.
Bữa tiệc gia đình tối nay do Thái hậu tổ chức nhằm chúc mừng Tam hoàng tử Tiêu Đình trở về bình an từ biên quan.
Tam hoàng tử Tiêu Đình là kẻ cạnh tranh lớn nhất trên con đường đoạt quyển của Thái tử Tiêu Vũ, mẫu phi hắn là Thục quý phi đang được sủng ái vài năm gần đây, chính hắn chẳng những hừng hực dã tâm lại còn có kinh nghiệm chung sống với tướng sĩ ngoài biên quan lớn trong quân đội.
Triệu Y Nguyệt không hứng thú gì với chuyện tranh quyền đoạt vị, nhưng lại có ấn tượng sâu sắc về quan hệ của mấy người này.
Thái tử và quận chúa Triều Dương là thanh mai trúc mã đôi bên phải lòng nhau, còn Tam hoàng tử thì một mực chung tình với quận chúa Triều Dương, mấy hôm nữa Tiêu Đình sẽ tới phủ Tướng quân cầu hôn.
Quận chúa Triều Dương và Thái tử đã nhiều lần ngăn cản Tam hoàng tử, mà quận chúa Triểu Dương cũng ngày một sốt ruột, liên tiếp ra tay với nữ chính, muốn nàng nhường lại cái ghế Thái tử phi cho ả.
Thậm chí ả còn lợi dụng tình cảm Tam hoàng tử dành cho mình, nói với hắn rằng nữ chính nhắm vào ả, bảo Tam hoàng tử ra tay hại nữ chính, làm danh dự và hình tượng của hắn suy giảm, liên tiếp phạm lỗi khiến Hoàng thượng thất vọng.
Mãi đến khi hắn chết cũng không biết người quận chúa Triều Dương yêu là Thái tử, cứ ngỡ chỉ cần mình giết nữ chính là có thể lấy được quận chúa Triều Dương.
Ấn tượng của Triệu Y Nguyệt về Tiêu Đình chỉ góigọn trong hai chữ: Hèn mọn.
Có lẽ cơ hội xuyên sách này nên dành cho Tiêu Đình mới phải.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Triệu Y Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn chàng trai tuấn tú ngời ngời sức sống ngồi phía đối diện bằng bằng cặp mắt thương hại.
Tiêu Đình ngồi cạnh quận chúa Triều Dương, còn quận chúa Triều Dương vừa khéo ngồi đối diện với Thái tử Tiêu Vũ, Triệu Y Nguyệt không thể không cảm thán ai sắp xếp chỗ ngồi mà hay thế.
Đây vốn là tiệc hoàng gia, thế mà quận chúa Triểu Dương lại có mặt, đủ thấy ả được yêu mến biết nhường nào.
Triệu Y Nguyệt chỉ muốn ăn no trước khi về, để không quấy rầy Tiêu Vũ ngồi kế bên liếc mắt đưa tình với người thương của y, nàng luôn cúi gằm mặt.
Đang ăn say mê thì bỗng có một bàn tay lộ rõ khớp xương trờ tới, cầm cái khăn trắng tinh khẽ lau miệng cho nàng.
Giọng nói lạnh tanh của Tiêu Vũ vang lên bên tai nàng: “Sao chỉ lo ăn mãi thế?”
Lông tơ toàn thân Triệu Y Nguyệt dựng ngược hết lên, nàng thấy sởn tóc gáy vì sự động chạm bất thình lình này của y.
“Điện hạ.” Lúc Triệu Y Nguyệt ngẩng lên thì chợt thấy Hoàng đế đang nhìn về
phía này, bỗng hiểu vì sao Tiêu Vũ lại làm thế.
Tiêu Vũ đưa lưng về phía Hoàng đế, lẳng lặng nhìn nàng với ánh mắt u ám mang ý uy hiếp, muốn nàng phối hợp.
Triệu Y Nguyệt không hề nhúc nhích, để mặc y lau miệng cho mình, trong mắt người ngoài thì động tác này trông vô cùng thân mật.
Nguyên nhân Thái tử bị cấm túc là do y coi thường Thái tử phi.
Trong mắt Hoàng đế, đó là vì Thái tử muốn chống đối ông ta, đương nhiên không thể khoan thứ.
Bây giờ Tiêu Vũ làm bộ chịu thua Hoàng đế, mượn chuyện này để thôi bị cấm túc, chỉ cần Triệu Ý Nguyệt chịu phối hợp là có thể đánh tan sự hoài nghi của Hoàng đế.
Tiêu Vũ sợ Triệu Y Nguyệt hiểu lầm nên vừa lau miệng cho nàng vừa thầm thì: “Dù là con gái của một trưởng quận nhãi nhép thì cũng nên am hiểu quy củ, sao trong hoàn cảnh thế này mà chỉ biết ăn?”
Triệu Y Nguyệt muốn ném cho y một ánh mắt xem thường và gạt phắt bàn tay bên khóe miệng ra, nhưng ngẫm lại nếu làm thế thật thì cuối cùng người chịu khổ chắc chắn là mình bèn nín nhịn, coi như không nghe thấy gì.
Thấy Triệu Y Nguyệt im lặng, Tiêu Vũ cũng không nghĩ ngợi nhiều, thậm chí còn thấy hơi nhàm chán, chút hứng thú với nàng lúc ngồi trên xe ngựa cũng tan thành mây khói.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Sự thân mật của hai ngườilọt vào mắt quận chúa Triều Dương, ả nhíu đôi mày đẹp, tức tối siết chặt cái muỗng trong tay.
Tiêu Đình ngồi cạnh thì đang tỉ mẩn ngồi lột tôm gắp đồ ăn cho ả.
“Nghe nói dạo trước nàng bị ngã ở điện Kim Long, bây giờ còn đau không?” Tiêu Đình ôn tồn hỏi.
Hắn vốn không phải người địu dàng, từ nhỏ đã thích vung đao múa kiếm, sống đời lính chinh chiến muôn nơi.
Trong mắt người ngoài, hắn là Tam hoàng tử sát phạt quyết đoán, lạnh lùng vô tình, nhưng trước mặt quận chúa Triều Dương thì lại là một người anh đầy dịu dàng săn sóc.
Cặp thanh mai trúc mã ngồi đối diện thu hút toàn bộ sự chú ý của Triệu Y Nguyệt.
Nàng thấy Tiêu Đình ôn tồn quan tâm quận chúa Triều Dương mà ả lại chẳng mấy
hứng thú, trả lời câu được câu chăng.
Thế mà Tiêu Đình vẫn nói mãi được.
Triệu Y Nguyệt thực sự bái phục sự hèn mọn của hắn.
“Nhìn cái gì?”
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Tiêu Vũ véo cằm nàng, quay mặt nàng lại, trong giọng nói tràn ngập sự mất hứng và uy hiếp.
Triệu Y Nguyệt nhoẻn môi cười: “Hôm nay quận chúa Triều Dương rất xinh đẹp.”
Tiêu Vũ véo cằm nàng mạnh hơn, tỏ rõ ý cảnh cáo.
Triệu Y Nguyệt dùng cặp mắt hoang mang vô tội nhìn y, thấy Tiêu Vũ rụt tay về, khẽ cười mỉa mai: “Ngươi làm sao mà sánh được với Triều Dương.”
Câu này nàng không đồng ý.
Nữ chính là người đẹp nhất cuốn truyện này đấy!
Triệu Y Nguyệt thầm thuyết phục bản thân đừng tức giận, không nhất thiết phải nổi nóng vì tên khốn nạn này, dù sao sau này y cũng phải quỳ xuống khóc lóc van xin nàng đừng đi.
Vì Tiêu Vũ muốn nàng phối hợp diễn kịch nên bữa cơm này Triệu Y Nguyệt như bị trói tay trói chân.
Là một người chỉ muốn yên phận ăn cơm, nàng thấy rất khổ sở, vì đang ăn thì Thái hậu nhắc đến chuyện mai đỏ trong Ngự hoa viên đã nở giữa tiết trời đông, muốn toàn bộ nữ quyến theo bà đi ngắm mai.
Triệu Y Nguyệt lưu luyến nhìn đồ ăn dư lại trên bàn, bị Tiêu Vũ trừng mắt uy hếp mấy lượt mới rề rà đứng dậy đi.
Ra khỏi cung điện ấm áp, bên ngoài lại không có Rồng vàng bên cạnh, Triệu Y Nguyệt cảm thấy hơi lạnh.
Đám cung nhân cầm đèn soi suốt đường, Thái hậu đi mãi
Đằng trước, thi thoảng dừng lại trước một gốc mai đỏ hàn huyên với người bên cạnh.
Nữ quyến không chỉ có phi tử của Hoàng để mà còn có cả mấy vị công chúa, vương phi và đám họ hàng bên nhà Thái hậu...!Có thể nói, ngoài Thái hậu và quận chúa Triều Dương thì Triệu Y Nguyệt chẳng biết ai.
Nàng đi mỗi lúc một chậm, lặng lẽ dừng lại phía sau, bàn tay rụt vào áo xoa một lúc mà vẫn cứng đờ.
Nàng không khỏi nhớ tới cọng râu rồng kia, quả đúng là thứ tốt.
Chẳng biết tối nay nó có tới Đông cung tìm nàng không? Nếu không thấy nàng liệu nó có vào cung tìm không? Đoàn người đi vào vườn mai, khấp tầm mắt đều ngập tràn hình ảnh mai đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng ban đêm trông vô cùng đẹp đẽ.
Mọi người dần tản ra, kết thành từng tốp đi dạo.
Triệu Y Nguyệt chẳng quen biết ai mà cũng làm biếng đi lung tung, bèn kiếm một góc đứng.
Mai mọc hai bên đường còn cao hơn người nàng, tuyết đọng đè trĩu cành, thi thoảng gió đêm thổi tới lại khiến tuyết rơi xuống áo nàng.
Triệu Y Nguyệt ngửa đầu nhìn cây mai đỏ xinh đẹp, hỏi Thúy Liễu: “Em có biết điện Kim Long ở hướng nào không?”
Thúy Liễu chần chừ chỉ về một hướng: “Hẳn là bên kia”
Triệu Y Nguyệt bèn quay về hướng ấy, chắp tay trước ngực rồi nhắm mắt lại.
Thúy Liễu hỏi: “Nương nương, ngài làm gì thế?”
“Cầu khấn thần bảo hộ vương triều." Triệu Y Nguyệt chân thành nói, “Hy vọng nó có thể cứu ta khỏi bể khổ, mang ta đến bên người nó.”
Ý rằng: Chỗ này lạnh quá! Ta muốn đứng bên Rồng vàng! Ở cạnh nó thì gió tuyết chẳng chạm đến ta được!
Thúy Liễu nghe nhưng chỉ hiểu lõm bõm.
Lúc Triệu Y Nguyệt đang nhám mắt thành kính cầu khấn thì có người từ từ bước tới cạnh nàng.
Thúy Liễu thấy có người tới vội lên tiếng nhắc: “Quận chúa Triều Dương.
Triệu Y Nguyệt mở mắt ra, thấy quận chúa Triều Dương đang cười ẩn ý đi tới, phản
ứng đầu tiên trong đầu nàng là: Tiêu rồi, sắp có chuyện rồi.
“Thái tử phi” Quận chúa Triều Dương cười rạng rổ, nhưng ánh mắt lại đượm vẻ kiêu ngạo, “Sao lại đứng đây một mình?”
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Triệu Y Nguyệt nhớ ả người thương này có dục vọng chiếm hữu nam chính rất mạnh, thường xuyên ghen tuông với nữ chính rồi nói năng hành động tỏ ý công khai chủ quyền trước mặt nữ chính.
Vừa rồi trong bữa tiệc, hành.
động thân mật mà Tiêu Vũ dành cho nàng đã lọt vào mắt quận chúa Triểu
Dương, khiến ả thầm thấy khó chịu.
Chẳng phải ả tới kiếm chuyện với nàng sao?
Triệu Y Nguyệt quyết định bất kể ả người thương này nói gì, nàng đều tha thứ cho ả.
Thái độ đúng đắn của một chú chó háo sắc là: Mấy em gái xinh xắn làm gì có ý xấu, chẳng qua miệng thối tí thôi, nghe chút là xong.
Triệu Y Nguyệt nói: “Ở đây yên tĩnh.”
Quận chúa Triểu Dương nhìn quanh, rồi ghé sát lại chỗ Triệu Y Nguyệt, chớp chớp mắt cười nói: “Đúng là yên tĩnh, thích hợp để chúng ta nói chút chuyện riêng.”
Triệu Y Nguyệt nói: “Ta và công chúa nào có chuyện riêng gì.”
Quận chúa Triều Dương khế cười khẩy hỏi: “Chẳng lẽ Thái tử phi đã quên đêm thành thân nhìn thấy gì rồi sao?”
Triệu Y Nguyệt choáng váng.
Chẳng lẽ quận chúa không biết tối đó nàng không hề ở trong phòng sao?!
Quận chúa Triểu Dươngthấy vẻ sửng sốt đến ngây người của nàng thì hài lòng bật cười thành tiếng, ghé sát vào tai nàng tuôn ra một câu buồn nôn: “Nếu đêm đó ngươi đã thấy hết thì nên biết rõ Thái tử điện hạ là của ta, chuyện trong bữa tiệc hôm nay với ngươi chẳng qua là một chốc ham vui thôi.”
Ôi Vương mẫu nương nương ơi, ả thật sự không biết.
Triệu Y Nguyệt lấy tay che miệng, hai kẻ này đúng là đã làm chuyện kia trong phòng thật, tối đó nếu nàng không chạy thì chẳng biết sẽ bị ghê tởm đến mức độ nào.
Quận chúa Triểu Dương thấy vẻ hoảng sợ của nàng thì hừ lạnh, kéo giãn khoảng cách, giơ tay khẽ vuốt ve bông tai của nàng, cợt nhả hỏi: “Sao nào? Không cam lòng à?”
Triệu Y Nguyệt lắc đầu: “Nào có.”
Đây là lời thật.
Quận chúa Triều Dương lại không tin, hung hăng nói: “Cũng phải, với thân phận của ngươi đương nhiên chẳng dám mơ tưởng những thứ không thuộc về mình.”
Thúy Liễu đứng cạnh thấy chối tai quá, bèn bước tới nói: “Quận chúa Triểu Dương, xin ngài nói năng khách sáo với nương nương nhà ta một chút.”
Triệu Y Nguyệt bỗng nhớ tới lý do Thúy Liễu chết, không khỏi trợn mắt, quận chúa Triều Dương tức quá hóa cười hỏi: “Khách sáo?”
“Ngươi bảo bổn quận chúa phải khách sáo với thứ nữ nhà một trưởng quận quèn ư?”
Thúy Liễu cũng hơi bị khí thế của quận chúa Triểu Dương dọa, song vẫn lấy hết can đảm nói: “Bây giờ nàng chính là Thái tử ph Khoan đã..
Vừa rồi Quận chúa nói thứ nữ gì cơ?
Thúy Liễu há hốc miệng.
Quận chúa Triều Dương nhìn một chủ một tớ bị dọa sợ thì cặp mắt hung ác đong đầy ý cười, ung dung bước tới gần họ, cao giọng cười nói: “Hóa ra chủ tớ nhà ngươi đang mơ tưởng bay lên cành cao hóa phượng hoàng cơ đấy.
Thái tử phi? Vị trí này vốn không tới phiên một thứ nữ nhãi nhép như ả ta”.
Sau lưng có một đám người đang đi vào con đường nhỏ này, quận chúa Triều Dương đưa lưng về phía ấy nên không hay biết, nhưng Thúy Liễu và Triệu Y Nguyệt lại thấy rõ mồn một.
Đó là Thái tử và Tam hoàng tử tới tìm quận chúa Triều Dương.
Thúy Liễu thầm sợ hãi, nhìn họ ngày một tới gần, nếu họ nghe thấy mấy câu quận chúa Triều Dương nói thì tiêu đời, đó là tội đáng chém đầu chín họ!
Quận chúa Triều Dương lạnh làng nhìn Triệu Y Nguyệt, cất giọng mỉa mai: “Chẳng qua ngươi chỉ thay
chị ngươi..”
Thúy Liễu cắn răng, toan giơ tay chặn miệng ả, không ngờ nương nương nhà mình lại nhanh hơn nàng ta một bước.
Một tiếng chát vang lên, quận chúa Triều Dương nghiêng đầu, ôm mặt không dám tin.
Tiêu Đình và Tiêu Vũ vừa vào vườn mai đã trông thấy cảnh Triệu Y Nguyệt đang đánh quận chúa Triểu Dương thì sầm mặt, vừa gào lên vừa rảo bước đi tới:
“Triều Dương!”
Giọng Tiêu Vũ đẩy sát khí: “Ngươi vừa làm gì?”
Quận chúa Triều Dương vốn định tát lại, nhưng vừa nghe tiếng anh em nhà Tiêu lập tức thay đổi chiến thuật, rưng rưng nước mắt ngoảnh lại nhìn họ, nức nở gọi: “Tiêu Đình ca ca...”
Ả cố ý không nhìn Tiêu Vũ, cũng không gọi y, khiến Tiêu Vũ càng giận điếng người.
Tam hoàng tử Tiêu Đình kéo quận chúa Triều Dương ra sau lưng, giận dữ nhìn Triệu Y Nguyệt hỏi: “Thái tử phi làm gì thế?”
Triệu Y Nguyệt nhớ là Thúy Liễu đã tát quận chúa Triều Dương một cái ở đoạn này, tối về bị Tiêu Vũ ra lệnh đánh chết.
Qua hơn nửa tháng ở chung, nàng thấy tính tình cô bé này không tồi, nếu cứu được thì nàng cố cứu, bèn tự mình ra tay.
Dù gì nàng cũng là nữ chính, chắc cũng có chút hào quang nữ chính chứ, cho dù tát một cái thì nam chính cũng sẽ không giận đến nỗi đánh chết nàng đâu nhỉ?
Hơn nữa lần này nàng tát quận chúa Triều Dương cũng không hề mạnh tay.
Triệu Y Nguyệt tự an ủi bản thân, nhìn Tiêu Vũ lạnh lùng bước về phía mình.
Y không mà giơ tay hung hăng tát nàng một cái ngay trước mặt mọi người.
Thúy Liễu sợ hãi thét lên: “Nương nương!”
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Tiếng tát nàng vang dội hơn cái trước nhiều, mà cũng đau hơn nhiều.
Quận chúa Triều Dương thấy Triệu Y Nguyệt bị tát hộc máu miệng thì khẽ cong môi cười.
Tiêu Đình đứng ngây ra nhìn, hắn không ngờ Thái tử lại đánh Thái tử phi trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy.
Cơ thể này rất mỏng manh, sau khi bị đánh thì vết đỏ trên mặt hiện rõ mồn một.
Triệu Y Nguyệt đau đến rớm lệ.
Mẹ kiếp! Theo nguyên tác, dù nam chính luôn gián tiếp khiến nữ chính bị tra tấn nhưng y chưa từng đích thân ra tay bao giờ, sao đến lượt nàng lại ăn một bạt tai của nam chính vậy?
Cái tát này đã đánh bay thuộc tính chó háo sắc của Triệu Y Nguyệt.
“Trước khi tới đây cô đã nói gì với ngươi?” Tiêu Vũ âm u nhìn Triệu Y Nguyệt chằm chằm, “Vệ Thất, sai người dẫn nàng về.”
Triệu Y Nguyệt khế ôm mặt, liếm vết máu nơi khóc miệng, ngẩng lên nhìn Tiêu Vũ với cặp mắt rực lửa giận.
Nam chính như vậy mà còn đòi nàng hao tâm tổn sức đi chinh phục y? Đùa à, bây giờ.
nàng chỉ muốn khiến nam chính chết ngay lập tức!
Triệu Y Nguyệt vô cùng giận dữ, ánh mắt nhìn Tiêu Vũ cũng lộ vẻ tàn nhẫn như đang nói “có giỏi thì ngươi giết ta đi”.
Tiêu Vũ thấy ánh mắt nàng thì ngẩn ra, Triệu Y Nguyệt vốn định tát lại y nhưng bị Vệ Thất bước tới cản lại.
Có tiếng bước chân vọng tới từ con đường nhỏ, Tiêu Đình nhìn thấy người tới thì mắt tối lại
“Thái tử điện hạ, Tam hoàng tử.” Quốc sư có bộ râu cá trê đi giữa đoàn người hòa nhã nói, “Tối nay ta nhận chỉ dụ thần linh, được Rồng vàng căn đặn phải mời Thái tử phi tới điện Kim Long chủ trì nghỉ lễ cầu phúc.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong vườn mai đều ngây ngẩn.
Nhận được chỉ dụ của thần Rồng vàng là chuyện vinh quang tối cao ở Đại Càn, dù là hoàng đế lên ngôi cũng phải được Rồng vàng chúc phúc, nếu không được Rồng vàng chấp nhận thì đại khái sẽ không ngồi vững trên vị trí đó.
Kẻ khống chế toàn bộ vương triều Đại Càn không phải là hoàng thất, mà là con rồng vàng trong bức tranh kia.
Trong đời mình, Tiêu Vũ ghét nhất là Rồng vàng.
Theo ý niệm của nam chính, y muốn lật đổ sự mê tín phong kiến hư ảo, tự mình khống chế vận mệnh, vậy nên Rồng vàng là vai phản diện.
Nhưng bây giờ y lại hoàn toàn không dám phản kháng Quốc sư đại diện cho Rồng vàng.
Nghe Quốc sư nói xong, cơn giận trong lòng Triệu Y Nguyệt đang tan đi phân nửa.
Vệ Thất vốn định dẫn nàng về Đông cung bị đám thị nữ mà Quốc sư dẫn đến lặng lẽ cản lại đồng thời vây xung quanh Triệu Y Nguyệt bảo vệ nàng.
Quốc sư nghiêng người nhường lối, ôn tồn bảo: “Mời Thái tử phi.”
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------
Triệu Y Nguyệt không khỏi rơi nước mắt, đau quá, nàng không nuốt trôi cơn giận này.
Nàng đi về phía Quốc sư được một bước thì lại quay đầu bước tới chỗ Tiêu Vũ, lần này Vệ Thất không cản nàng.
Tiêu Vũ hơi ngạc nhiên khi nàng quay lại, Triệu Y Nguyệt đi tới trước mặt, khoác tay lên cổ y, tư thế trông như đang ôm y, rồi kiễng chân lên, ghé sát vào tai y, đưa mắt nhìn Tiêu
Đình đứng sau quận chúa Triều Dương, khẽ nói: “Vừa rồi nếu ta không đánh nàng, hẳn là Tam hoàng tử đã nghe được chuyện mây mưa sung sướng của điện hạ và Quận chúa vào đêm chúng ta thành thân rồi, điện hạ nói xem khi ấy ai sẽ gặp nạn đây?
Nàng nhìn chằm chằm quận chúa Triều Dương đang sa sầm mà cười khẩy, cái trò thảo mai này ai mà không biết.
Theo như nguyên tác, Tiêu Vũ không biết chuyện đêm đó nữ chính bị nhốt trong phòng nghe phát sóng trực tiếp, mà nữ chính cũng không hề đả động đến chuyện này, giữ bí mật cả đời.
Triệu Y Nguyệt buông tay lùi về sau, vô cùng hài lòng khi nhìn thấy nét mặt căng thẳng và cặp mắt giận dữ của y.
Cái tát của Tiêu Vũ khiến Triệu Y Nguyệt thay đổi ý định sống yên bình, nàng xoay người cất bước, chửi thầm trong bụng: Ngươi đám đánh ta ngươi chết chắc rồi.
HẾT CHƯƠNG s.