Mị Công Khanh

Nữ tử mếu máo, vẫn nhịn không được nói: “Thất huynh, huynh cũng quá vô
năng.” Nàng ta nói tiếp: “Vì phụ nhân này, huynh gánh trên lưng thanh
danh hoang đường, lại ở trước mặt mọi người cự tuyệt sứ giả, không hề để lại mặt mũi cho bệ hạ, hôm qua còn giết Ngô công công. Huynh đã khiến
gia tộc bất mãn, vậy mà còn không thu phục được nữ nhân này, quá kém
cỏi.”

Vương Hoằng thu hồi ánh mắt, chàng liếc nhìn nữ tử kia một cái, thản nhiên nói: “Gia tộc bất mãn với ta sao?” Chàng cười cười:
“Bất mãn với ta, lại không thể làm gì ta, không phải tốt lắm sao?”

Dứt lời, chàng giũ ống tay áo, đè đấu lạp trên đầu, đi về phía trước.

Nữ tử kia nhìn bộ dạng Thất huynh nhà mình nghênh ngang rời đi, nhịn không được cười khanh khách, nàng ta dùng hai tay tạo thành loa đặt bên
miệng, dắt cổ họng hét lớn: “Vương Thất lang, ngay cả huynh mặc thường
phục màu xanh, đội đấu lạp, nhưng cũng không thể che giấu được phong
nghi tuyệt thế của huynh đâu.”

Khi ba chữ “Vương Thất lang” vừa
thốt ra, người lui tới trên đường đồng thời theo tiếng đi tới. Đợi đến
khi tiếng nói của nữ tử vừa dứt, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai đã
nổi lên bốn phía.

Trong đó, có người kêu lớn: “Thất lang không phải người hoang đường ương ngạnh, để ta đi hỏi rõ.”

Dòng người như thủy triều vọt tới, đảo mắt đã chôn vùi bóng dáng màu xanh
kia. Nhìn huynh trưởng nhà mình đỡ trái hở phải, nữ tử kia lại vui vẻ
cười duyên.

Nữ tử khẽ nghiêng đầu, nói thầm: “Thất huynh cũng
thật là, dây dưa không rõ với một người xuất gia, mọi người không bất
mãn mới là lạ. Ai, còn nói là thần tiên phong lưu, thật đáng thương.”
Nói thầm đến đây, nàng ta nhịn không được lại khanh khách cười ra tiếng. Cười cười, nàng ta liếc mắt một cái nhìn thấy một bóng người.

Người kia ngồi trong một chiếc xe ngựa bình thường, không có huy hiệu, rèm xe vừa lay động rồi che lại bóng người vừa rồi.

Nữ tử nhìn chằm chằm bóng dáng kia, một hồi lâu, nàng ta khinh thường hé miệng lẩm bẩm: “Cửu công chúa?”

Giờ phút này Cửu công chúa lặng lẽ đỗ xe ở một góc, nàng ta vén rèm xe, si ngốc nhìn Vương Hoằng bị mọi người vây quanh ở giữa.

Nhìn ngắm, mặt nàng ta trắng bệch, cắn chặt môi.

Lúc này, rèm xe phía sau nàng lại lay động.

Cửu công chúa cũng không quay đầu lại hỏi: “Thế nào?” Nghĩ đến ánh mắt kia, giọng nàng ta trở nên hơi run rẩy.

“Vẫn không tìm được.” Người tới thấp giọng đáp: “Trong ngoài đạo quan, người của chúng ta không thấy đâu, ngay cả mấy người phái đi theo xe ngựa vừa rồi, cũng đã biến mất.”

Dừng một chút, hắn thấp giọng hỏi: “Có thể là Tôn Diễn, đệ tử của Tôn gia Giang Đông ra tay hay không?”

Lời hắn vừa dứt, Cửu công chúa liền bật thốt lên mắng: “Ngu xuẩn!” Nàng ta
cắn răng, thấp giọng nói: “Tôn Diễn kia vừa đến Kiến Khang, ở nhà khác
chính hắn cũng chưa có địa vị, nào có bổn sự này.” Nói tới đây, nàng ta
chuyển mắt nhìn về phía Vương Hoằng, phẫn nộ vừa rồi dần dần bị thương
tâm, kinh hoàng còn có thống khổ bao phủ: “Việc này là do chàng làm.
Ngay cả ta không muốn tin, nhưng chính ngươi cũng biết, là chàng làm……
Một khắc lúc chàng giết sứ giả kia, thì đã thay đổi, trở nên khát máu
đáng sợ, không còn ôn nhu nữa rồi.”

Nàng ta khép lại hai mắt,
thì thào nói: “Ta biết, chàng đây là đang cảnh cáo mọi người, nàng là
người của chàng, ngoài chàng ra thì không có ai được động vào nàng. Thôi thôi, ta cứ để đó đi, nhìn xem chàng có tâm bảo vệ nàng bao lâu…… Nữ
nhân này làm cho ta buồn nôn, chỉ cần chàng buông tay, thì ngươi cứ ra
tay, ta thật sự không muốn nhìn thấy nữ nhân này.” Lời này của nàng ta
nói ra nghiến răng nghiến lợi lại mang theo một chút kinh hoàng che giấu trong đó.

…… Sáng nay khi nàng ta ngủ dậy phát hiện mái tóc của mình không hiểu vì sao bị cắt đứt một lọn. Nàng ta vừa sợ vừa giận,
ngay lập tức giết chết vài cung nữ thái giám.

Khi ngồi trang điểm trước gương đồng, suy nghĩ về việc này, nàng ta đột nhiên nhớ tới hoàng huynh từng nói qua một câu:

Lang Gia Vương Thất bộ dạng như thần tiên, tính tình lại giống như sói,
người này không làm thì cũng đành thôi, nếu đã muốn làm, tất sẽ là lôi
đình vạn quân, thật sự dọa người.

Nàng ta vốn không tin, nhưng
nghĩ tới nghĩ lui, không biết vì sao, trong đầu luôn xuất hiện bóng dáng của chàng. Vì thế, sáng sớm nàng ta đã ra khỏi cung, nàng ta muốn nói
với chàng một hai câu.

Nhưng mà, hiện tại không cần chàng mở
miệng, ngay vừa rồi, ở trong đám người, chàng vừa liếc nhìn về phía mình một cái. Cái liếc mắt kia cực trong suốt, cực thấu triệt, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, đó là một sự khinh thường đối với sinh mệnh của nàng
ta. Đột nhiên, nàng ta đã biết, chuyện đó thật sự là do chàng làm! Chàng đang cảnh cáo mình, đang ra lệnh cho mình buông tay.

Trước đó
không lâu, chàng vừa nói với mình hai câu, trong cung đã lan truyền lời
đồn đãi cùng giễu cợt, khiến bản thân khổ sở. Hiện tại rõ ràng chàng đã
không còn tính nhẫn nại, vậy thì nhịn một chút, lấy tĩnh chế động đi.

Cúi đầu xuống, đem nước mắt che dưới ống tay áo, Cửu công chúa thấp giọng nói: “Đi đi.”

“Vâng.”

Chỉ chốc lát, Trần Dung đã về tới đạo quan.

Thoáng rửa mặt chải đầu qua, Trần Dung chạy ra phía sau núi. Còn chưa tới gần, nàng đã thấy một chiếc thuyền con đỗ ở sơn cốc, Thượng tẩu cùng một hán tử gầy gò đang nói chuyện với nhau. Ở phía sau bọn họ còn có một vài
người.

Nhìn thấy Trần Dung đi tới, mọi người đồng thời thi lễ.

Trần Dung gật đầu, nàng bước nhanh đến trước con thuyền, sau khi đi một vòng quanh nó, Trần Dung nói với hán tử gầy gò kia: “Hiện tại có thể bắt đầu chưa?”

Hán tử kia là thứ dân, đối mặt với đại nhân vật thanh
danh truyền khắp thành Kiến Khang, ngay cả đầu cũng không dám nâng:
“Vâng.”

“Vậy bắt đầu dạy ta đi.”

“Vâng.”

Hán tử
kia bước xuống thuyền, người này vừa cầm mái chèo trên tay, vẻ câu nệ
khiếp đảm trên mặt liền biến mất, hắn đưa lưng về phía Trần Dung nói:
“Tiên cô, chèo thuyền khá dễ, chủ yếu là cách dùng lực thôi.” Vừa nói,
hắn vừa khoa tay múa chân giảng giải.

Trần Dung nghiêm túc lắng nghe, thường thường dựa theo lời hắn nói mà vung vài cái.

Nàng cũng là người luyện võ, giữ cân bằng rất tốt. Hiện tại lại có tâm học
tập, chỉ một khắc đã hiểu được kiến thức cơ bản, sau khi nàng chèo
thuyền một vòng trên hồ, động tác tư thế đã có vẻ ra hình ra dáng.

Chèo được ra xa, Trần Dung cười khanh khách, kêu lên với Thượng tẩu: “Tẩu,
ta làm được rồi, ngươi đưa một quyên cho hắn, bảo hắn trở về đi.” Lời
Trần Dung vừa thốt ra, hán tử đen gầy do chịu nắng gió trên sông vội
vàng quỳ xuống nói cảm tạ. Trong giọng nói của hắn lộ vẻ kinh hỉ: Một
quyên sao! Đơn giản như vậy đã kiếm được một quyên, đúng là làm việc cho quý nhân vẫn có lợi hơn.

Trần Dung vừa mới học được cách chèo
thuyền, đúng là vui đến quên cả trời đất. Nàng chèo đi chèo lại trong hồ nước, còn lên tiếng hát vang:

“Bỉ giảo đồng hề, bất dữ ngã ngôn hề.

Duy tử chi cố, sử ngã bất năng xan hề.

Bỉ giảo đồng hề, bất dữ ngã thực hề.

Duy tử chi cố, sử ngã bất năng tức hề.”

Tiếng ca của nàng trong trẻo vút cao, triền miên tương tư, nhưng lại biểu lộ
vài phần sung sướng thoáng đãng. Ca hát hai lần, Trần Dung nhíu mày,
thầm nghĩ: Sao lại hát mấy câu này? Tự dưng lại khiến tâm loạn. Nghĩ đến đây, nàng lắc lắc đầu, tiếp tục chèo thuyền quanh hồ.

Còn chưa
cập bờ, tiếng cười trong trẻo của thiếu niên truyền đến: “Vừa nghe thấy
muội ca hát, ta nói phụ nhân này sao không thể ra vẻ thâm trầm siêu
thoát một chút chứ?”

Giọng nói này, đúng là của Tôn Diễn.

Trần Dung vui sướng ngẩng đầu, nhìn mỹ thiếu niên mặc trường bào, mở to hai
mắt, lại vui vẻ ra mặt kêu lên: “Ai bảo huynh nghe lén?” Nàng tà nghễ
liếc cậu, đánh giá một phen, tò mò hỏi: “Sao lại ăn mặc như thế, huynh
muốn xuất môn sao?”

Tôn Diễn đẩy lọn tóc rủ trước đấu lạp, trả
lời: “Không phải muội muốn đi dạo thành Kiến Khang sao? Hôm nay ta đến
là muốn bồi muội đi chơi.”

Trần Dung mừng rỡ, nàng thả người nhảy lên bờ, hai mắt tỏa sáng hỏi: “Thật sao, thật sao?”

Tôn Diễn cười nói: “Tất nhiên là thật, yên tâm, lần này ta đã dẫn theo mười cao thủ. Nếu muội còn lo lắng, hộ vệ hoàng gia của muội cũng có thể đi
theo.” Hộ vệ hoàng gia, phô trương rất lớn, hơn nữa cũng chưa quen nghe
Trần Dung chỉ huy, bởi vậy hôm nay khi Trần Dung lâm triều cũng không
mang theo bọn họ, lúc này đi du ngoạn, lại càng không nghĩ tới việc đó.

Cậu vươn tay vỗ vai Trần Dung, vẻ mặt hưng phấn nói: “A Dung.”

Trần Dung quay đầu cảnh giác trừng mắt cậu.

Tôn Diễn nhếch miệng, tươi cười ôn hòa dễ gần lộ ra hàm răng tuyết trăng:
“A Dung, muội ăn mặc như sáng nay đi.” Trong ánh mắt mang ý hỏi của Trần Dung, Tôn Diễn vuốt gáy, nuốt nước miếng nói: “Hì hì, muội không biết,
Trong Túy Hồng lâu kia có một loại rượu ngon cực phẩm. Các nàng nói, chỉ tiếp đãi các đệ tử thế gia, hì hì, đặc biệt là tuyệt thế mỹ nam.”

Cậu cười khiến hai mắt híp thành một đường, lại nuốt nước miếng, nói với vẻ đắc ý: “Muội nghĩ xem, hai người chúng ta đi ra ngoài, dù thế nào cũng
có thể được coi là một mỹ thiếu niên mà?” Nhìn thấy Trần Dung trừng lớn
hai mắt, cậu vội vàng nhảy ra một bước, vội vàng bổ sung: “Không phải
như thế rất ổn thỏa sao? Ai, muội là phụ nhân, không được nếm rượu kia,
chậc chậc.” Cậu cố sức nuốt nước miếng vài cái, câu nói kế tiếp đã là mơ hồ không rõ.

Trần Dung nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, sau khi phán đoán cậu không phải đang vui đùa, không khỏi bật cười, gật đầu
nói: “Được.”

“Đáp ứng là tốt rồi, đi thôi.”

Lập tức, hai người trở lại trong phòng đổi xiêm y.

Vì Tôn Diễn thúc giục vội vàng, Trần Dung mặc thường phục nhảy lên xe ngựa của cậu, dưới sự vây quanh của mười hộ vệ chạy về phía trong thành.

Phương hướng xe ngựa đi tới đúng là chỗ Túy Hồng lâu.

Còn chưa tới gần Túy Hồng lâu, hương thơm đã xông vào mũi. Chỉ thấy trên
lầu các, năm sáu mỹ nhân mặc hoa phục đang nhìn ngắm, chỉ trỏ dưới lầu.

Đúng lúc này, Tôn Diễn đột nhiên kêu lên: “Chậm đã.” Kêu một tiếng, thấy xa
phu chưa phản ứng lại, cậu lại vội vàng nói: “Vượt qua xe kia, vượt qua
xe kia.”

Cậu chỉ, là một chiếc xe ngựa hồng nhạt vừa chạy ra khỏi Túy Hồng lâu.

Xa phu lên tiếng, vội vàng điều khiển xe tới gần, Tôn Diễn vươn đầu ra, mở to mắt nhìn xa phu trên chiếc xe ngựa đó một lúc lâu, sau đó cậu đột
nhiên kêu lên: “Tôn Lâm Công, không biết là giai nhân phương nào mà làm
cho người rũ bỏ danh họ, từ đất Ngô chạy đến Kiến Khang này, mấy năm
không quay lại mà làm xa phu của người ta?”

Trong giọng nói của cậu có chút phẫn nộ, trong ánh mắt mở to còn có lửa giận thiêu đốt.

Xe ngựa hồng nhạt khẽ vén một khe hở, một thiếu phụ cùng một tỳ nữ kinh
diễm nhìn chằm chằm Tôn Diễn. Ngay cả trên Túy Hồng lâu, cũng có hai mỹ
nhân đưa mắt tìm kiếm, hướng về phía Tôn Diễn.

Xa phu trên xe
ngựa đó thở dài một tiếng, đảo mắt nhìn về phía Tôn Diễn. Người này
lưỡng quyền (gò má) nhô cao, ánh mắt sâu thẳm, chân dài tay dài, mới
nhìn thì chỉ thấy gầy yếu, cẩn thận ngắm kỹ lại thấy có một phong cách
cổ xưa.

Hắn nhìn về phía Tôn Diễn, thở dài một hơi, nói: “Tiểu
tử, sao ngươi lại gọi ra tên ta? Cứ như vậy, sao ta còn có thể sống tiếp ở chủ gia được nữa?”

Tôn Diễn chán nản, cậu vươn tay chỉ vào
chóp mũi hắn, run giọng nói: “Người đường đường là con cháu hệ Tôn Ngô ở Giang Đông, vậy mà lại biến bản thân thành hạ phó sao?”

“Ai nói ta là hạ nhân?” Xa phu liếc mắt xem thường: “Ta ở tại Phương gia, xưa
nay quản lý quán rượu, ngẫu nhiên làm xa phu thôi.” Hắn thở dài một
tiếng, thì thào nói: “Thật vất vả đợi ba năm, rốt cục đã đợi tới lúc
rượu ngon đến kỳ. Còn chưa được hưởng qua, đã bị tiểu tử ngươi phá hỏng. Ai, xui, xui!”

Xa phu này cực kỳ buồn bực, thả người nhảy
xuống, giũ giũ ống tay áo xám trắng rách nát, rung đùi đắc ý đi về phía
trước. Đến khi hắn đi được mười bước, Tôn Diễn mới vội kêu lên: “Thúc
thúc, người đi đâu vậy?”

Lời của cậu vừa dứt, đồng thời còn có
tiếng gọi của thiếu phụ trong chiếc xe ngựa hồng nhạt kia, nàng ta gấp
đến độ dậm chân: “Tầm tẩu, Tầm tẩu, ngươi chạy đi đâu vậy? Ngươi, ngươi
không thể bỏ chúng ta ở chỗ này được.”

Nào biết đâu rằng, hai
người càng gọi, xa phu kia đi càng nhanh, trong nháy mắt bóng người gầy
yếu giống như gió thổi qua sẽ lung lay, đã hoàn toàn biến mất ở trong
tầm mắt mọi người.

Trần Dung thấy Tôn Diễn ngồi yên, lặng lẽ nói: “Không phái người đuổi theo sao?”

Sau một lúc lâu, Tôn Diễn thở dài: “Hắn không muốn, cưỡng cầu thì có ích
lợi gì?” Liên tục hít vài tiếng, Tôn Diễn cảm thấy mất hứng, liền bảo xa phu quay đầu, tùy tiện đi dạo trong thành.

Trong lúc xe ngựa
lắc lư, Tôn Diễn vẫn rầu rĩ không vui một hồi lâu, cậu đấm mạnh xuống
sàn xe mấy cái, cả giận nói: “Quả nhiên là hồ nháo quá mức! Vì rượu
ngon, đường đường là danh sĩ đất Ngô ở Giang Đông, đường đường là hệ tử
Tôn gia, vậy mà lại từ bỏ gia nghiệp, mai danh ẩn tích? Người này thật
không hiểu chuyện.”

Trần Dung thấy cậu giận dữ không thể hạ hỏa
thì che miệng cười: “Rất có phong phạm của danh sĩ mà.” Một lời thốt ra, Tôn Diễn liền hung hăng trừng nhìn nàng, Trần Dung vừa thấy, vội vàng
cười theo, vươn tay nhẹ nhàng đấm trên lưng cậu vài cái.

Dưới sự vỗ về của nàng, Tôn Diễn hừ nhẹ, khẽ ngả về phía sau, nhắm mắt hưởng thụ.

Bất tri bất giác, xe ngựa đã chuyển hướng về phía một ngã tư đường yên tĩnh. Con đường này có chút quen mắt.

Trần Dung nhìn chăm chú, đột nhiên nhớ lại nơi này là ngõ nhỏ mà huynh trưởng mình cư ngụ.

Đúng lúc này, ở con đường phía trước truyền đến một tiếng chửi bậy bén nhọn
của nữ tử: “Ngươi là kẻ đáng chết! Ngươi là đồ vô dụng! Chỉ đi tìm muội
tử ngươi nói một câu, việc nhỏ như thế mà ngươi cũng để lỡ tới hiện tại, ta, ta đánh chết phế vật như ngươi!”

Trong tiếng chửi bậy, một
phụ nhân mập mạp cao lớn nhằm về phía một nam nhân gầy yếu, trong nháy
mắt đã vọt tới trước mặt nam nhân kia, vung tay áo lên.

Hai tiếng vang phát ra, nam nhân kia đã bị ả đánh lui vài bước, lùi vào trong góc tường.

Trong tiếng chửi bậy sắc nhọn liên tiếp, Trần Dung chậm rãi thẳng lưng lưng, nàng thấp giọng nói với xa phu: “Ngừng một chút.”

Tôn Diễn nghe thấy ngữ khí của nàng không tốt, quay đầu, thấy nàng nhìn
chằm chằm hai người trong góc đường kia, không khỏi hỏi: “Bọn họ là ai?”

Trần Dung trầm mặc một hồi: “Huynh trưởng và tẩu tử của ta.”

“Cái gì?”

Trần Dung nâng cằm, nàng nhìn Tôn Diễn thấp giọng nói: “Ta đi xuống trước, huynh xem tình huống thế nào rồi hẵng xuất hiện.”

Tôn Diễn gật đầu.

Trần Dung nhảy xuống xe ngựa, chậm rãi đi về phía đó.

Đi ra mười bước, nàng giấu mình vào một góc tối, nhìn chằm chằm hai người
đang đánh nhau kia, Trần Dung trầm giọng ra lệnh: “Dừng tay!”

Tiếng quát vừa thốt ra, hai người đang không đầu không đuôi níu kéo chung một chỗ như bị điện giật, lập tức ngừng lại.

Hai người đồng thời nhìn về phía Trần Dung.

Vừa thấy là nàng, Trần gia Đại huynh bị đánh cho mặt mũi bầm dập vui sướng kêu lên: “A Dung, là muội? Muội đã trở lại?”

Vang lên đồng thời với tiếng gọi của hắn, còn có tiếng kêu cao giọng của
Trần gia Đại tẩu: “A, là nữ lang sao? Thật tốt quá, muội rốt cục đã đến
đây.” Ả vỗ vỗ xiêm y của Trần gia Đại ca, lại kéo vạt áo của hắn lại cho chỉnh tề, sau đó tươi cười nghênh đón Trần Dung, thân thiết kêu gọi:
“Thân nhân chính là thân nhân mà, muội xem, chúng ta vừa gặp nạn, nữ
lang đã tới rồi.”

Trần Dung lẳng lặng nhìn hai người, rồi hỏi Trần gia Đại huynh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trên gương mặt gầy gò của Trần gia Đại huynh lộ vẻ buồn bã, khi hắn còn đang do dự, một bên Trần gia Đại tẩu đã vội vã kêu lên: “Nữ lang, là như
vậy. Chúng ta không phải có hai gian mặt tiền cửa hàng sao? Cửa hàng kia bị một quý nhân nhìn trúng, dùng sức mạnh cướp đoạt. Đại tẩu biết nữ
lang cũng có địa vị trước mặt nhóm quyền quý, nhờ muội đi nói một câu.”
Tiếng nói của ả vừa dứt, Trần gia Đại huynh đã căm hận nói: “Đừng lấy
lời này ra gạt muội tử ra, đó là huynh đệ của ngươi đặt cược cửa hàng
đó, rồi bị thua nhà người ta.”

Hắn không để ý tới vẻ mặt trợn
mắt của phụ nhân nhà mình, kéo đôi chân bị thương bước thấp bước cao đi
tới, kêu lên với Trần Dung: “A Dung, muội đừng quan tâm, nếu bị lôi vào
chuyện này, muội cũng không được thanh tịnh!”

Khi tiếng nói của
hắn vừa thốt ra, Trần gia Đại tẩu đã tức giận đến hét lên một tiếng, cúi đầu xông tới đánh vào lưng của Trần gia Đại huynh.

Có thể là
ánh mắt của Trần Dung quá mức lạnh lẽo, Trần gia Đại tẩu vừa định đánh
vào lưng Trần gia Đại huynh, liếc mắt một cái thấy sắc mặt của Trần
Dung, không biết vì sao, chân lại mềm nhũn ra, thân mình nghiêng đi dựa
vào vách tường dừng động tác lại.

Trần Dung thầm than một tiếng.

Nàng mím môi trầm giọng nói: “Nếu là loại phụ nhân chanh chua này, huynh trưởng vì sao còn không bỏ ả?”

Lời vừa thốt ra, một tiếng gào khóc thảm thiết kinh thiên động địa truyền
đến. Chính là Trần gia Đại tẩu kia ngồi bệt xuống đất, hai tay đánh vào
mặt, đấm ngực dậm chân khóc thét tê hô: “Ông trời ơi, xin người mở to
mắt ra mà nhìn, trên đời sao lại có tiểu tiện nhân không biết trên biết
dưới thế này? Lão thiên gia, người mở to mắt ra mà nhìn, tiểu tiện nhân
này bảo huynh trưởng bỏ thê kìa!”

Tiếng kêu khóc kinh thiên động, khiến người đi qua đều dừng chân, chuyển mắt nhìn về phía này.

Đúng lúc này, một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

Người kia lướt qua Trần Dung tới trước mặt Trần gia Đại tẩu. Ngay khi ả đang
khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, trước mắt hàn quang chợt lóe,
trong nháy mắt, một thanh trường kiếm đã đặt lên cái cổ béo mập.

Trần gia Đại tẩu làm sao đã gặp qua tình cảnh này, tiếng khóc cao vút vang
dội đột nhiên bị nghẹn lại. Ả trừng lớn đôi mắt màu vàng đục, run run
không thôi nhìn mũi kiếm sắc bén.

Thấy ả rốt cục đã ngậm miệng, Tôn Diễn quay đầu nhìn về phía Trần Dung, hỏi: “Nên xử lý thế nào?”

Trần Dung nhìn Trần gia Đại huynh trầm giọng nói: “Đại huynh.” Dừng một
chút, ngữ khí của nàng mang theo tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép: “Ta hiện tại không hề thiếu tiền. Nếu Đại huynh nguyện ý bỏ phụ
nhân này, A Dung sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ. Nếu không muốn, chúng ta
vẫn là người qua đường không chút liên quan. Đây là một lần cuối cùng A
Dung ta gọi huynh là Đại huynh.”

Trần gia Đại huynh nhìn Trần Dung, lại nhìn Tôn Diễn.

Tuy rằng cùng đứng ở trong góc đường nhưng hắn liếc mắt một cái liền bị khí chất đến từ thế gia đại tộc của Tôn Diễn làm cho hoảng sợ. Miệng hé mở, Trần gia Đại huynh lúng ta lúng túng nói: “A Dung, này, việc này, đây
là đại sự, không thể khinh suất như thế.”

Trần Dung đáp một
tiếng, quay đầu bước đi: “Như thế, ta cho huynh cân nhắc thêm mấy ngày.” Trước khi nàng đi, lại liếc nhìn Tôn Diễn một cái.

Tôn Diễn
cùng nàng tâm ý tương thông, lập tức hiểu được ý tứ của Trần Dung. Cậu
thu kiếm đang đặt trên cổ của Trần gia Đại tẩu, nhìn chằm chằm ả lạnh
lùng nói: “Ác phụ, cẩn thận một chút. Nếu móng vuốt của ngươi dám động
chạm gì thì cẩn thận cái tay của ngươi đó!”

Sau đó, cậu hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.

Trần gia Đại tẩu ngơ ngác nhìn hai người một trước một sau rời đi, đột nhiên, ả vọt đứng lên, chạy ra bên ngoài.

Trong nháy mắt, ả đã vọt tới đầu đường, nhìn đôi nam nữ tao nhã nhảy lên xe
ngựa, lại nhìn về phía mười hộ vệ đi theo bọn họ, còn có xe ngựa xa hoa
kia, Trần gia Đại tẩu phun một bãi nước miếng xuống đất, nói: “Thật sự
là kẻ dâm đãng, thay đổi nam nhân từng người một.” Nói thì nói như thế,
nhưng giọng cũng chỉ thốt ra thầm thì.

Vừa lên xe ngựa, Tôn Diễn nói với vẻ lười biếng: “Đối với loại dân đen này, cần gì phải tốn nhiều công sức, nếu muội đã không thích, ta sẽ sai người giết ác phụ kia là
được.”

Trần Dung cúi đầu, một hồi lâu, nàng thấp giọng nói: “Ta không thể thay Đại huynh quyết định nhân sinh của huynh ấy.”

Nàng quay đầu, cười nói với Tôn Diễn: “Việc này thực không có ý nghĩa, chúng ta tiếp tục dạo chơi đi.”

Tôn Diễn gật đầu.

Cậu ngả về phía sau, nhìn Trần Dung chăm chú.

Cảm giác được ánh mắt của cậu, Trần Dung cười nói: “Nhìn ta làm cái gì?”

Tôn Diễn vẫn đang nhìn nàng chăm chú, thở dài: “A Dung, vì sao muội lại
muốn xuất gia? Xuất gia rồi, cả đời này nhất định sẽ cơ khổ. Ta, ta…”
Cậu nói tới đây lại thở dài một tiếng, rồi tiếp lời: “Không đến Kiến
Khang, thì cũng không biết quyền thế của Vương thị lại mạnh đến vậy. Nếu A Dung muốn thoát khỏi thân phận đạo cô, thì hãy xin Vương Thất lang
giúp đỡ.”

Trần Dung liếc cậu một cái, rầu rĩ nói: “Ai nói ta muốn hoàn tục? Như thế này rất tốt!”

Tôn Diễn lắc đầu, khẽ nói: “Không có ai không có nhà để nương tựa, về già
rồi thì phải làm sao bây giờ? Huống chi, A Dung lại là người thích náo
nhiệt.”

Trần Dung ngẩn ra, nàng chu miệng lên, muốn phản bác cậu vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại chỉ biết mấy máy môi vài cái, cuối cùng không có lời nào để nói.

Trong xe ngựa trở nên trầm mặc.

Một hồi lâu, Tôn Diễn đột nhiên nói: “Trước khi tìm được A Dung, ta đã gặp
Vương Hoằng.” Cậu vỗ về trường kiếm bên hông, hung tợn nói: “Vốn định
thừa dịp khi không có ai chú ý, sẽ vẽ một ký hiệu trên người hắn, nhưng
lại nghe thấy một câu của hắn nên bỏ qua cho hắn.”

Trần Dung chậm rãi quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi: “Nói cái gì?”

Tôn Diễn chậm rãi đáp: “Hắn nói với một trưởng giả của Lang Gia Vương thị
rằng, phụ nhân của hắn, bất tuân cũng được, bất thường cũng được, dính
tam chọc tứ cũng thế thì sẽ có hắn giáo huấn, những người khác, vẫn nên
an phận một chút sẽ tốt hơn.”

Tôn Diễn nhìn chằm chằm Trần Dung, khẽ nói: “Có thể nói với trưởng giả trong tộc như thế, A Dung, tên hỗn
đản này cũng là có tâm, hắn đã vì muội gánh chịu không ít.” Nói xong,
cậu nắm chặt tay thành quyền, hung hăng tiếp lời: “Hỗn đản này đúng là
không kiêng nể gì, hắn dựa vào cái gì mà đòi giáo huấn muội? Phi! Lời
này khiến cho ta thực mất hứng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui