Mị Công Khanh

Trần Dung và Vương Hoằng được cung kính mời vào phủ Nam Dương vương.

Đảo mắt, trời đã tối.

Trần Dung tắm rửa thay quần áo xong, đi theo mấy tỳ nữ hướng tới một gian đại điện ở phía trước.

Lúc này trong điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng sanh nhạc không dứt, đây là
dạ yến mà Nam Dương vương cố ý chuẩn bị để nghênh đón Vương Hoằng và
nàng.

Chỉ chốc lát, Trần Dung đã đi tới cửa chính của đại điện,
một thiếu niên diện mạo tuấn mỹ lớn tiếng kêu lên: “Quang Lộc đại phu
đến –”

Tiếng kêu vừa thốt ra, trong điện trở nên im lặng.

Trần Dung mỉm cười, cất bước đi vào.

Ánh nến và đèn lồng giao hòa lẫn nhau, chiếu sáng đại điện tỏ rõ như ban ngày.

Trong đại điện, trên mấy trăm tháp đã đầy người ngồi, giờ phút này Trần Dung
đi vào, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn nàng đánh giá một lúc.

Nam Dương vương mập mạp ngồi ở chính giữa đại điện, lão ta đang rót rượu từ từ nhấp từng ngụm, dường như không chú ý Trần Dung đã tới, cũng không
hề ngẩng đầu nhìn nàng.

Trần Dung thấy thế, cười lạnh, chân vừa mới bước qua cửa đã ngừng lại.

Nàng cứ đứng ngay phía cánh cửa, trong sự chú mục của mọi người, quay đầu
hỏi người gác cổng kia: “Thất lang đã đến chưa?” Giọng nói trong trẻo mà mĩ đãng, trên mặt mang theo tươi cười đưa tình.

Tuy giọng nói của nàng không hề cố ý đề cao, nhưng mọi người đang ngồi ở đây đều chú ý tới, sao có thể không nghe thấy?

Lần này người đến tham gia yến hội đều là quý tộc trong thành Nam Dương,
nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy. Bọn họ biết, Quang Lộc đại phu đứng
trước mắt này, chẳng những là một đạo cô, còn là một đạo cô phong lưu,
nàng có mối quan hệ không rõ ràng với Vương Hoằng và bệ hạ.


điều khiến bọn họ ngẩn ngơ là Quang Lộc đại phu này không coi lễ giáo ra gì, cứ thế đứng ở trước cửa đại điện, không e dè mà gọi thẳng danh hào
của Thất lang!

Trong sự im lặng, người gác cổng thoáng nhìn ra
bên ngoài, lập tức hướng tới Trần Dung khom người trả lời: “Hồi bẩm đại
nhân, đã đến rồi.”

Trần Dung theo ánh mắt của hắn nhìn lại.

Quả nhiên, mĩ thiếu niên mặc quần áo trắng đang tao nhã bước đến không phải Vương Hoằng thì là ai?

Giờ phút này, đi theo phía sau chàng là mười nữ tử xinh đẹp, nhìn kỹ thì
đám người đó có vẻ là nữ lang, xem ra, đều là nữ nhi quý tộc trong thành Nam Dương.

Vương Hoằng thản nhiên đi đến, liếc nhìn Trần Dung
đứng trước cửa đại điện trong ánh đèn đuốc, không khỏi cong khóe miệng,
lộ ra mỉm cười nhợt nhạt.

Mặc dù tươi cười này nhợt nhạt, lại
giống như gió xuân thổi qua cây tùng, giống như trăng sáng nhô cao, vô
cùng sáng ngời. Tươi cười như thế rất hợp với một thân trường bào trắng
đứng dưới ánh trăng kia, thật sự có vài phần phiêu nhiên thoát tục.

Trần Dung đáp lại chàng một nụ cười.

Nàng cất bước, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, chẳng những không bước vào đại điện, ngược lại còn đi về phía Vương Hoằng.

Nàng đi nhanh tới trước mặt chàng, trong ánh mắt của đám nữ lang, nàng vươn
bàn tay trắng nõn kéo vạt áo của chàng, cực kỳ thân thiết, cũng cực kỳ
ngang hàng tùy ý sửa sang lại vạt áo của chàng, Trần Dung cười nhẹ rồi
hỏi: “Vì sao giờ mới đến?”

Ánh mắt Vương Hoằng lẳng lặng nhìn cử chỉ khác hẳn với thường ngày của nàng, trả lời: “Không phải đã tới rồi sao?”

Hai mắt Trần Dung sáng ngời, cười rộ lên, xoay người lại, đi ở phía trước
chàng: “Đi thôi, đừng để vương gia chờ quá lâu.” Dứt lời, nàng phiêu
nhiên đi vào điện.

Trong lúc đám nữ lang trợn mắt há hốc mồm,
tựa hồ Vương Hoằng không chú ý tới, một nữ nhân như Trần Dung dám đi ở
phía trước mình, cũng tựa hồ không chút nào để ý, nàng dùng một thái độ
ngả ngớn, ngang hàng cười nói với mình.

Khóe miệng Vương Hoằng cũng cong lên, cứ thế theo nàng đi vào đại điện.

Lần này, chúng nữ lang đều không chịu nổi. Các nàng trang điểm xinh đẹp đi
theo chàng, vốn là muốn vây quanh chàng cùng đi vào đại điện. Hiện tại
bị Trần Dung cướp mất vị trí, các nàng đều biết thân phận hèn mọn của
Trần Dung, nhất thời, chúng nữ lang có chút không cam lòng, dù thế nào
cũng không tới phiên Trần Dung đi ở phía trước giống như một công chúa,
mà các nàng lại giống như một đám tỳ thiếp đi theo phía sau công chúa
vậy?

Nhìn bóng dáng Vương Hoằng đi vào trong điện, một nữ tử đi
đằng trước, khuôn mặt tròn đầy mở to một đôi mắt một mí, buồn bực khẽ
nói: “Sao Thất lang lại không có vẻ gì chán ghét vậy chứ?”

Trong giọng nói của nữ tử này có ý vênh mặt hất hàm, trong thái độ có sự ngạo mạn trời sinh, nàng ta là nữ nhi của Nam Dương vương, luôn được sủng ái yêu thương.

Trong lúc nàng ta khẽ nói, chúng nữ cũng tức giận bất bình, không khỏi ríu rít chỉ trích.

Khi các nàng đang lên tiếng trách cứ, Trần Dung và Vương Hoằng từ một trước một sau biến thành dắt tay nhau mà đi vào.

Chỉ cần một mình Vương Hoằng đã thu hút mắt nhìn của cả sảnh đường, huống
chi có thêm một Trần Dung có cử chỉ khác thường? Trong khoảng thời gian
ngắn, ngay cả Nam Dương vương cũng ngẩng đầu, híp đôi mắt nhỏ nhìn đôi
bích nhân sánh vai bước vào này.

Đến khi hai người Trần Dung đi
được năm sáu bước, trong đại điện mới từ im lặng biến thành náo nhiệt.
Trong lúc mọi người châu đầu ghé tai, Trần Dung và Vương Hoằng đi đến
tháp thứ nhất bên trái rồi ngồi xuống.

Xuất thân của Vương Hoằng thế nào? Từng hành vi cử chỉ của chàng đều có sự tao nhã thiên thành.

Vậy còn Trần Dung? Trong khoảng thời gian ngắn, dường như mỗi người đều
ngắm nhìn đánh giá nàng thật kỹ. Càng ngắm nhìn, các quý tộc trong thành Nam Dương càng chắc chắn, dần dần, giọng bàn luận cũng nhỏ đi không ít, phải biết rằng, đương kim thế gian là ‘Vương cùng Mã, cộng thiên hạ’ …… Mà phụ nhân trước mắt này là người hiếm có đồng thời có quan hệ mờ ám
với hai nhân vật trung tâm của hai đại quyền lực Vương gia và Tư Mã gia. Dù thế nào chúng quý tộc cũng đều cảm thấy phụ nhân này khiến cho người ta kính sợ.

Sau khi liếc nhìn Trần Dung một cái, cơ bắp trên gương mặt mập mạp của Nam Dương vương đột nhiên giật giật.

Lúc này, một phụ tá bên cạnh huých vào người lão ta, khiến Nam Dương vương
khôi phục tinh thần, lão ta cười ha hả, giơ chén rượu đứng lên nói: “Chư vị chư vị, ta xin cạn một ly!”

Sau khi ngửa đầu uống một hơi
cạn sạch, lão ta nâng chén không lên, nói với Vương Hoằng: “Nói lời chân tình, Thất lang và Nam Dương của ta thật đúng là có duyên mà. Năm trước nếu không phải có Thất lang đánh cho Mộ Dung Khác lạc quang lưu thủy,
Nam Dương cũng sẽ không có ngày được an bình. Vì thế, để bổn vương kính
Thất lang một ly.”

“Không dám!”

Nam Dương vương rót đầy chén rượu một lần nữa, lại chuyển hướng, đó là Trần Dung.

Lúc này, phía sau Trần Dung, nhóm tỳ nữ đang mang bình phong đến. Có điều nhìn thấy vương gia muốn nói nên lại dừng chân.

Nam Dương vương tươi cười khả cúc nhìn Trần Dung, vì cười vui quá mức, đôi
mắt nhỏ trên gương mặt béo múp đã híp thành một đường. Lão ta giơ chén
rượu, ha hả cười nói: “Một ngày kia, khi Quang Lộc đại phu nhảy vào giữa đám Hồ nô, nâng cao sĩ khí của quân ta, bổn vương liền biết, đại phu
không phải là vật trong ao. Ha ha, bổn vương đoán không sai mà. Đến đây, để bổn vương kính đại phu một ly.”

Lão ta cười vui vẻ, trong giọng nói vừa khách khí lại thân thiết.

Trần Dung biết, lão ta đang nhắc nhở mình, phú quý của nàng được dựng lên từ thành Nam Dương. Hơn nữa, nàng đã là người có thân phận. Đã như thế,
tất nhiên sẽ bận tâm mặt mũi, những chuyện xưa kia có thể che giấu thì
che giấu, có thể quên đi thì quên đi.

Xem ra, lão ta nhìn thấy cử chỉ đàng hoàng vừa rồi của Trần Dung nên muốn dùng một chén rượu xóa bỏ hận thù đây.

Trần Dung cũng giơ lên chén rượu.

Nàng tươi cười, không để ý uống sạch rượu trong chén, sau đó, nàng đảo ngược chén rượu, có điều ánh mắt liếc về phía Nam Dương vương như cố ý vô
tình nhằm vào khối ngọc hoàn trên ngón tay cái của lão ta.

Ngọc
hoàn này cũng không phải là đồ cổ truyền từ thời thượng cổ. Nhưng Nam
Dương vương đã đeo nó nhiều năm, có thể coi là bảo vật trân quý.

Nam Dương vương cùng nhóm phụ tá đều nhận ra ánh mắt của Trần Dung. Nam
Dương vương lanh lẹ tươi cười, sau khi nâng cốc uống cạn, ngồi xuống
thầm nghĩ: Hóa ra nàng thích tiền tài châu báu? Rất tốt, rất tốt, thích
tiền tài là tốt rồi.

Nam Dương vương quẳng được cục nợ, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hắn đi xuống vị trí chủ tháp, cùng các quý tộc liên tiếp mời rượu.

Vương Hoằng chậm rãi vuốt miệng chén, nhợt nhạt cười nói: “A Dung cho ta mượn lực, đó là vì chút tài vật đó sao?”

Sau khi Trần Dung để nhóm tỳ nữ dựng bình phong lên, nhấp một ngụm rượu,
mới hạ giọng nói với chàng: “Đòi lấy tài vật là một chuyện, trả thù là
một chuyện khác.”

Vương Hoằng cười ha hả.

Trong lúc đó,
ánh mắt chàng liếc về phía Trần Dung rất tự nhiên xuất hiện sự tán
thưởng: Phụ nhân này, đối với rất nhiều việc đều khôn khéo hơn nhiều so
với những nữ lang cùng tuổi…… Hiện tại bọn họ đang ở địa bàn của Nam
Dương vương, bản thân Nam Dương vương lại là kẻ bạo ngược hoang dâm,
tính tình vô pháp vô thiên. Nếu ngay lập tức thể hiện rõ rệt sự đối
nghịch với lão ta thì có gì thú vị? Không bằng đòi lấy một ít lợi lộc để cho lão ta an tâm, có cơ hội thì sẽ xuống tay sau.

Nói đi nói
lại, nếu lúc trước nàng không có cử chỉ đàng hoàng thong dong, chỉ sợ
lão Nam Dương vương này cũng sẽ không cảnh giác với một nữ tử như nàng,
cũng sẽ không đạt được mục đích xảo trá.

Nữ nhân này, thật đúng là có chút giống chàng.

Kế tiếp, trong yến hội cũng không có chuyện gì liên quan tới Trần Dung nữa.

Vào đêm, Trần Dung và Vương Hoằng nghỉ ngơi ở trong thôn trang của Vương
phủ. Năm trước trở về Kiến Khang, tuy rằng tất cả những người của Vương
gia ở thành Nam Dương đều đi theo, nhưng tòa nhà này không hề bỏ không,
có để lại một vài người hầu để quản lý trông coi.

Trần Dung vừa mới vào tẩm phòng, một đội xe ngựa liền theo cửa hông mà vào xin cầu kiến nàng, đó là Trương Hạng.

Trương Hạng bình tĩnh tươi cười, hướng tới Trần Dung vái chào thật sâu, cung
kính dâng một hộp gỗ trầm hương, cười nói: “Đây là chút thành ý nho nhỏ
mà vương gia chúng ta dâng tặng Quang Lộc đại phu.”

Không cần mở hộp gỗ ra, Trần Dung đã biết bên trong là ngọc hoàn đeo trên ngón tay cái của Nam Dương vương.

Chiếc nhẫn này không tính là gì, quan trọng là mấy thùng gỗ phía sau Trương
Hạng kia, hơn nữa, mấy chục hạ nhân của phủ Nam Dương vương đang đem
thùng gỗ chuyển xuống xe ngựa.

Đây không phải là thành ý nho nhỏ, thùng lớn thùng nhỏ được chuyển xuống liên tiếp, dần dần đã bày đầy sân.

Xem ra, Nam Dương vương có tâm đây.

Chỉ là chút tài vật này, đều có thể giúp nàng có một cuộc sống xa hoa trong thành Kiến Khang nhiều năm. Ngày ấy khi thương lượng với Tôn Diễn, tuy
đã có thôn trang ruộng tốt, nhưng vẫn không có tiền tài. Hiện tại, không phải đều đã có rồi sao?

Cả đời này của nàng không cần phải lo lắng chuyện áo cơm nữa rồi.

Trần Dung có xuất thân nghèo hèn, khác hẳn với nhóm quý tộc chân chính, nàng đối với số tài vật này là thật tâm vui mừng. Cũng chỉ có chúng nó mới
có thể đem lại an ủi thật sự cho nàng.

Trần Dung mỉm cười vừa lòng, chậm rãi bước đi về phía thùng gỗ.

Tất cả mọi người của vương phủ đều nhìn thấy tươi cười của nàng, nhất thời, bọn họ cũng vô cùng cao hứng.

Chỉ có Trương Hạng bộ dạng phục tùng liễm mục, hàm chứa ý cười kính cẩn, nhịn không được lặng lẽ liếc nàng một cái.

Phụ nhân trước mắt này, ở trong đám người Tấn cũng là một người truyền kỳ,
tuy xuất thân hèn mọn, nhưng cuối cùng ngay cả Nam Dương vương cũng
không thể không nịnh bợ nàng. Nghĩ tới sĩ tử nghèo hèn trong thiên hạ,
cho dù trời sinh mỹ mạo nguyện ý làm luyến đồng cho người ta, chỉ sợ
cũng không cao quý bằng một phụ nhân như nàng.

Mà một điều quan
trọng nhất, người khác leo lên quyền quý là nhờ khúm núm. Nàng thì ngược lại, nhìn mối quan hệ giữa nàng cùng Vương Thất lang, con đường nàng đi lại là con đường của danh sĩ, hoàn toàn thanh cao đàng hoàng, không ai
có thể sánh bằng!

Đang ngắm nhìn, Trần Dung xoay người lại.

Trương Hạng vội vàng cúi đầu. Tuy rằng cúi đầu, thắt lưng của hắn vẫn thẳng,
tươi cười vẫn bình thản, không biết là cố ý hay vô tình, ở trước mặt
nàng hắn luôn duy trì một loại phong độ.

Trần Dung chắp hai tay sau lưng, lượn qua từng thùng gỗ lớn nhỏ trong sân, gật đầu, cười nói: “Đa tạ vương gia.”

Không nghe thấy câu trả lời, Trần Dung quay đầu nhìn Trương Hạng: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

“A?”

Trương Hạng tỉnh táo lại, hắn hướng tới Trần Dung vái chào thật sâu, đột nhiên hỏi: “Không biết Trần gia Tam lang Trần Thành Thiệu hiện tại thế nào?”

Trần Tam lang?

Trần Dung thản nhiên nhìn Trương Hạng, không trả lời.

Trương Hạng ngẩng đầu, vừa đối diện với ánh mắt của nàng, không biết vì sao,
hắn cảm thấy chật vật, đầu lưỡi như bị dính hồ, Trương Hạng cố lấy bình
tĩnh, lớn tiếng nói: “Tên tiểu nhân là Trương Hạng, ngày xưa có quen
biết với Trần Thành Thiệu……” Nói tới đây, hắn có lời muốn nói lại nuốt
vào, ánh mắt cẩn thận liếc về phía Trần Dung, dường như đang nhắc nhở,
bọn họ từng quen biết.

Trần Dung nghiêng đầu, bình thản tươi cười, nàng cũng không để ý tới Trương Hạng, bước vào trong tẩm phòng.

Trương Hạng theo sát vài bước, sau khi cách đám người hầu của phủ Nam Dương
vương xa một chút, hạ giọng lúng ta lúng túng nói: “Tiểu, tiểu nhân…”
Hắn vái chào, nói: “Nguyện đi theo đại phu.”

Hắn thốt ra câu này, thật lâu không vẫn không thấy Trần Dung trả lời.

Trương Hạng định thần, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Trần Dung, trông thấy, chính là vẻ thất thần hoảng hốt của nàng.

Lúc này Trần Dung đang ngây dại.

Nam nhân này, nàng từng muốn tiếp cận hắn, gả cho hắn.

Cũng chưa từng nghĩ rằng chưa đến một năm, hắn lại đứng ở sau lưng mình, hèn mọn cầu xin phụ thuộc vào một phụ nhân như nàng.

…… Nam nhân này, đầu tiên là phụ thuộc vào loại người hoang dâm như Nam
Dương vương, hiện tại lại không để ý tới ánh mắt thế nhân, muốn dựa dẫm
vào một phụ nhân. Tuy rằng tướng mạo của hắn đoan chính, phong độ cũng
đàng hoàng, nhưng xem ra, tính cách bên trong cũng chỉ là một kẻ tiểu
nhân. Là một kẻ tiểu nhân vì mục đích trước mắt có thể không tiếc mọi
thứ, cho dù là thanh danh mà thế nhân chú ý nhất, cũng có thể bỏ qua.

Đáng thương cho nàng, trước kia còn muốn gả cho người này. May mắn lúc trước không được như ý nguyện, nàng thật sự không dám tin tưởng, nếu gả cho
nam nhân này, có phải hắn sẽ đẩy một phụ nhân diện mạo diễm mị như mình
ra trước làm mồi câu hay không? Đúng rồi, người này giao hảo với Trần
Tam lang, đã có câu vật họp theo loài, sao nàng có thể nghĩ rằng trong
một đống gà vịt có thể tìm thấy hạc tiên đây?

Trên thế gian này, nam nhân không cần danh lợi, không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, khinh thường thấy người sang bắt quàng làm họ, không đem thê tử người
nhà làm lễ vật, chỉ có thể tìm thấy trong đám danh sĩ.

Muốn gả
cho một sĩ tử hàn vi, có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, là một mục đích Trần Dung luôn muốn cố gắng đạt tới, là một giấc mộng nàng luôn theo
đuổi từ lúc trọng sinh tới nay.

Mà hiện tại, giấc mộng này đã bị phá vỡ.

Nàng cũng biết, có lẽ trên thế gian, nam nhân tốt có tính cách ngông nghênh
thoáng đáng, cho dù nghèo hèn cũng không mất đi chí khí.

Nhưng mà, nàng chỉ là một nữ tử khuê các, nào có cơ hội đi kết bạn với người như vậy?

Nếu không có Vương Hoằng, không có một loạt chuyện xảy ra ngoài ý muốn, rất có khả năng nàng sẽ gả cho nam nhân đang đứng phía sau này.

Nghĩ ngợi, Trần Dung cảm thấy toàn thân rét run.

Giấc mộng ấp ủ đã lâu, bị đâm một nhát kiếm mà tan vỡ, thật sự khó chịu.

Bởi vậy, Trương Hạng đợi một hồi lâu, chỉ thấy Trần Dung ngẩn người, khi thì cười chua sót, khi thì hoảng hốt.

Trương Hạng lén lút đánh giá nàng, nhịn không được gọi: “Đại phu? Đại phu?”

Hắn liên tục kêu to bốn lần, Trần Dung mới tỉnh lại.

Nàng chớp mắt, cũng không quay đầu, có điều giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, lại mang theo mỏi mệt: “Trở về đi.”

“A?”

Trong sự kinh ngạc khó hiểu của Trương Hạng, Trần Dung thấp giọng nói: “Ngươi trở về đi. Dù sao lời ngươi vừa nói cũng không bị người khác nghe thấy, ngươi vẫn có thể sống như trước kia.”

Đầu tiên Trương Hạng ngẩn ngơ, ngược lại nghe thấy Trần Dung suy nghĩ cho mình như thế, không
khỏi cảm động lại vái chào, nghẹn ngào nói: “Đại phu khoan dung độ
lượng.” Dừng một chút, hắn cắn răng nói: “Tiểu nhân, vẫn muốn……” Lúc
này, hắn muốn biểu lộ sự trung thành, bởi vậy cất cao giọng nói.

Không đợi hắn nói xong, Trần Dung đã lạnh lùng quát: “Trở về!”

Tiếng quát của nàng đã ngắt lời hắn.

Trương Hạng cùng chúng phó đồng thời rùng mình, Trần Dung quay đầu. Nàng nâng
cằm, sắc mặt trắng bệch có sự lãnh ngạo nhìn Trương Hạng chăm chú, sau
đó vung ống tay áo, nghênh ngang rời đi.

Trương Hạng ngây người một hồi lâu, mới cúi đầu xoay người.

Đám người Trương Hạng vừa rời đi, giọng nói thanh nhuận của Vương Hoằng từ
bên ngoài thản nhiên truyền đến: “Đều thu dọn vào đây đi.”

Thu hồi?

Đó là tài vật của nàng mà!

Trần Dung vội ngồi dậy khỏi tháp, hoảng hốt xông ra ngoài.

Vọt tới bên cạnh cửa, Trần Dung dựa vào khung cửa, cảnh giác nhìn Vương Hoằng chăm chú.

Bọn người hầu quả thật đang khuân vác tài vật, có điều bọn họ đang chuyển về phía tẩm phòng của nàng

Sau khi Vương Hoằng liếc nhìn các thùng gỗ một cái, lại quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Chàng đối diện với Trần Dung vừa mới thu hồi ánh mắt cảnh giác về.

Trong nháy mắt, chàng hiểu được, chàng thản nhiên đến gần, mãi cho đến khi
bóng dáng của chàng phủ lên người nàng, chàng ôn nhu, khe khẽ thở dài:
“Khanh khanh đang phòng bị ta sao?”

Trần Dung ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên, nở nụ cười, nàng há mồm định phủ nhận.

Nhưng mà, khi nàng đối mặt với hai mắt trong suốt cao thượng của chàng, lời nói kia lại nghẹn trong cổ họng.

Trước vẻ mặt của nàng, Vương Hoằng tươi cười, chàng xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng áo trắng của chàng tiêu sái rời đi, môi Trần Dung mấp máy. Cuối cùng, vẫn không thể nói nên lời.

Sau khi ngủ một đêm, hối lỗi của Trần Dung đối Vương Hoằng đã trở thành hư
không: Người này ăn mình không sót lại chút gì, lại còn uy hiếp lợi dụng lừa gạt mình bao nhiêu chuyện, phòng bị chàng thì có gì không đúng? Lại nói tiếp bản thân quá kém cỏi, chàng vừa thở dài nói một câu đã khiến
trong lòng mình không thể thoải mái.

Rửa mặt chải đầu xong, Trần Dung gọi hạ nhân mà Vương Hoằng sắp đặt ở trong sân viện của mình đến.

“Tình hình hiện tại của thành Mạc Dương như thế nào rồi?”

Mọi người thật không ngờ nàng đột nhiên nhắc tới thành Mạc Dương, tất cả
đều ngẩn ra, một hồi lâu, một văn sĩ tiến lên trả lời: “Mọi thứ đều như
thường. Người Hồ đã sớm lui, trong thành không còn mấy ai.”

Trần Dung gật đầu, nàng thi lễ với văn sĩ kia, khách khí nói: “Nghe nói thành chủ do triều đình phái tới cũng đã đến đó.”

Lời này của nàng vừa thốt ra, mọi người đồng thời ngẩng đầu, mở to mắt nhìn nàng.

Trần Dung lại giống như không biết bản thân vừa nói ra điều gì, nàng tiếp
lời: “Còn thỉnh công mang theo tiền vật đến đó, sau khi gặp mặt thành
chủ thì nói ta cùng với Thất lang nguyện ý mua điền sản ở thành Mạc
Dương.” Nàng chỉ vào số tiền vừa mới bảo bọn người hầu đem ra, chỗ này
chiếm một nửa trong số tài vật tối hôm qua Nam Dương vương đưa tới.

Văn sĩ kia không trả lời, mà quay đầu đi, nhìn lang quân đang dựa cửa đứng đó.

Giờ phút này, Vương Hoằng mỉm cười, lẳng lặng nhìn Trần Dung. Đối mặt với
hai mắt trong suốt như nước có chút kinh ngạc của chàng, Trần Dung thản
nhiên tươi cười.

Nàng biết chàng không hiểu rõ suy nghĩ này của
nàng, có điều như vậy mới tốt, đối với một nam nhân có thói quen nắm
trong tay mọi thế sự biến chuyển, những gì không biết thì luôn cảm thấy
thú vị.

Mà nàng, về tình về lý, đều không muốn chàng hiểu rõ nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui