Mị Công Khanh

Bởi vì ngày hôm sau sẽ vượt qua sông Hoàng Hà, chạy về thành Lạc Dương.
Mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi trở về doanh trướng.

Trời sáng rõ, đoàn xe liền xuất phát.

Lộ trình mười dặm, chỉ chốc lát đã đến nơi, khi tiếng nước sông uồm uộp
cuồn cuộn tấu nhạc vang lên bên tai, đồng thời xuất hiện một loạt các
con thuyền đỗ đầy bên bờ sông.

Thuyền có lớn có nhỏ, có mới có cũ.
Nhìn đoàn thuyền này, đệ tử sĩ tộc lớn tiếng oán giận. Nội dung bọn họ
oán giận, đơn giản là sao lại có nhiều thuyền nhỏ thuyền cũ như vậy, cái gì mà thuyền thô lậu dơ bẩn, không xứng với thân phận của bọn họ v.v…

Một danh sĩ quát lớn: “Chỉ có chỗ thuyền này thôi, người phía sau muốn qua sông, còn phải dùng thuyền tự tạo tạm thời nữa là.”

Một thanh niên khác cũng lớn tiếng kêu lên: “Không cần nói nữa, may mắn
chúng ta xuất phát sớm, nếu đi muộn hơn, loại thuyền này cũng không có
mà ngồi.”

Hai tiếng quát vừa thốt ra, tiếng oán giận dần dần dừng lại.

Lúc này, hộ vệ bắt đầu sửa sang lại đội ngũ, chuẩn bị lên thuyền. Xe ngựa
phải lên thuyền lớn, ngồi trên thuyền nhỏ là một số hộ vệ cùng hạ nhân.

Có điều, thuyền lớn thật sự không nhiều lắm, phân chia đến cuối cùng, cũng có không ít sĩ tộc đệ tử phải ngồi trên thuyền nhỏ.

Bởi vì Trần thị gia tộc chỉ có Trần Dung là một chủ tử, trên đường đi nàng
lại lập công không nhỏ, vì thế nàng theo xe ngựa Trần gia cùng ngồi lên
thuyền lớn.

Ban ngày ồn ào, mắt thấy sắp đến giữa trưa, rốt cuộc các con thuyền mới bắt đầu rời bến.

Tiếng khua nước truyền đến, Trần Dung có thể nhìn thấy, người ngồi trên thuyền nhỏ đều đang cầu khẩn gió êm sóng lặng.

Vận khí của mọi người cũng rất tốt, quả thật là gió êm sóng lặng. Cũng
đúng, thời gian này một nửa Trung Nguyên đều bị vây trong khô hạn, nếu
không phải như thế, ở trên sông lớn thế này mà gặp bão táp, thật sự sẽ
rất nguy hiểm.

Các con thuyền xếp thành hàng dài, quanh co khúc khuỷu hướng tới bờ bên kia.

Giống như qua một lúc lâu, cũng giống như chỉ là một cái chớp mắt, Trần Dung
ngồi ở trong xe ngựa, nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng hoan hô: “Nhìn thấy bờ sông rồi! Chúng ta nhìn thấy bờ sông rồi!” Tiếng hoan hô kinh thiên động địa, truyền ra xa khắp.

Lại qua thêm hai khắc,
đột nhiên, một tiếng kêu kinh dị dẫn đầu vang lên: “A, điểm đen ở bờ bên kia là cái gì vậy? Là người sao? Hay là, gia tộc phái người đến chờ?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, tiếng nghị luận vang lên, trong tiếng hoan hô, vẻ mặt Trần Dung trở nên lạnh lùng.

Dần dần, tiếng hoan hô bên ngoài càng ngày càng nhỏ.

Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói của Vương Ngũ lang vội vàng vang lên
bên ngoài xe ngựa: “Trần thị A Dung, Trần thị A Dung, nàng mau đến xem
xem, ở bên ngoài, đều là sĩ tốt người Hồ sao?”

Trong ngữ khí đã mang theo kinh hoàng.

Trần Dung vén rèm xe lên.

Nàng vừa thò đầu ra, mọi người trên thuyền lớn đều quay đầu nhìn về phía
nàng. Trong ánh mắt có hi vọng, kinh ngạc, hoảng loạn. Nhìn hy vọng
trong mắt những người này, Trần Dung cười khổ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ các
ngươi còn nghĩ rằng một nữ nhân như ta có thể đưa ra chủ ý cứu vãn gì
sao?

Vương Ngũ lang tiến lên một bước, khẩn trương nhìn Trần Dung, lại hỏi: “A Dung, nàng xem?”

Trần Dung gật đầu, nàng thấp giọng nói: “Đúng là sĩ tốt.” Nàng cũng không nói tới hai chữ người Hồ.

Một lời thốt ra, Vương Ngũ lang lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi xuống.

Coi như hắn còn đỡ, thiếu niên chung quanh đều đã sợ hãi run rẩy không thôi.

Một tiếng khóc từ thuyền bên cạnh truyền đến, một thiếu niên gầy yếu tru
lên: “Sao lại có sĩ tốt? Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ đây?”

Tiếng khóc của thiếu niên kia khiến cho mọi người bị ảnh hưởng, nhất thời tiếng khóc, tiếng thét nổi lên bốn phía.

Sợ hãi là căn bệnh có thể lây lan, trong nháy mắt, tiếng kêu khóc, tiếng
la, tiếng quỳ xuống đất dập đầu, tiếng thét chói tai, còn có tiếng nước
vang lên vì có người điên cuồng nhảy xuống sông, không dứt bên tai.

Trong lúc bối rối, con thuyền đã bắt đầu khó khống chế.

Đúng lúc này, giọng nói trung khí mười phần của Vương Hoằng truyền đến: “Chớ có bối rối! Thuyền phu giữ vững!”

Tiếng quát kia vô cùng vang dội, trong thời điểm hoang mang lo sợ, tiếng quát này vừa thốt ra, mọi người tựa như tìm được người tâm phúc, dần dần an
tĩnh lại.

Ngay sau đó, một người khác hét lớn: “Quay trở lại, chúng ta quay trở lại!”

Tiếng hét kia vừa mới vang lên, Vương Hoằng liền lên tiếng đáp lại: “Vạn vạn
lần không thể quay đầu! Vạn vạn lần không thể quay đầu!”

Nhiều người
kinh ngạc nhìn về phía chàng. Mà đám người Trần Dung lại quay đầu nhìn
về phía sau — đến thời điểm này, mọi người chỉ cầu đi nhanh một chút,
trong lúc tiến lên không hề chú ý tới những con thuyền bên cạnh. Giờ này khắc này, mọi con thuyền đều chen chúc tại một chỗ, đừng nói là quay
đầu, ngay cả thuyền phu cũng điều khiển khó khăn, nếu không cẩn thận
thuyền sẽ va chạm vào nhau.

Phải biết rằng, đám quý tộc sống ở phương bắc lâu dài, ngay cả nhìn thấy sông nước cũng đều sợ hãi, căn bản đều
là người không biết bơi! Lại nói tiếp, chỉ cần một thao tác không đúng,
có lẽ mọi con thuyền đều sẽ va vào nhau, khiến người trên thuyền rơi
xuống nước.

Khi mọi người ở đây liên tiếp nhìn lại, nghĩ làm thế nào
để quay đầu lại, đột nhiên, chỗ thượng du bờ bên kia có mấy chục con
thuyền lớn chèo tới. Con thuyền lớn này hiển nhiên đã được cải tạo, chèo tới rất nhanh chóng. Trong nháy mắt, chúng nó đã vọt tới mặt sau của
đoàn thuyền.

Trong lúc mọi người vừa sợ vừa loạn, thuyền lớn đó xếp thành một hàng, chèo về phía đoàn thuyền bên này!

Bọn họ là đang buộc mình lên bờ đây!

Mọi người hiểu ra, mặt trắng bệch như tờ giấy. Trong lúc bối rối, Vương
Hoằng quát to: “Chư vị an tâm một chút chớ sốt ruột, chỉ cần không phải
là người Hồ, thì không có gì phải lo!”

Lời này vừa thốt ra, mọi người rốt cục phản ứng lại, đúng vậy, người ở trên thuyền lớn và đứng bên bờ
phía trước đều là người Hán. Chỉ cần là người Hán, vừa nhìn cờ xí kia
thì thấy, bọn họ không thuộc về Tấn Vương Thất, hẳn cũng sẽ không tuyệt
tình.

Mọi người quyết định trong lòng. Mà lúc này, thuyền lấy tốc độ cực cao nhằm về phía bờ sông.

Ở bên cạnh Trần Dung, vài thiếu niên sợ hãi co thành một cụm, tiếng khớp hàm va lập cập vào nhau không ngừng truyền đến.

Thuyền cập bờ.

Thuyền vừa lên bờ, danh sĩ như Vương Hoằng liền thẳng lưng, chuyện trò vui vẻ đi về phía bờ bên kia.

Có bọn họ đi đầu, mọi người cũng không do dự, chỉ chốc lát, cả người lẫn ngựa xe, đều lên bờ.

Mười mấy danh sĩ hạ lệnh mọi người đem xe ngựa sắp xếp thành một hàng. Sau
đó, Vương Hoằng đi lên đằng trước, chàng hướng tới nhóm binh lính sừng
sững bất động, mặt không chút thay đổi chập hai tay vào nhau, cao giọng
kêu lên: “Lang gia Vương Thất, suất lĩnh chư thị Tịnh châu tiến đến.”

Giọng của hắn trong sáng, tay phải hướng tới phía sau, chỉ vào chúng xe ngựa, cao giọng kêu lên: “Tài vật ở phía sau, mời quân nhận lấy, ta chỉ cầu
chư quân thả cho chúng ta đi, cho chúng ta áo trắng trở về Lạc Dương!”

Thanh âm lanh lảnh, vang thấu tận trời!

Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng cười to truyền đến.

Trong tiếng cười lớn, tiếng vó ngựa vang lên chạy về phía mọi người. Đúng lúc này, nhóm binh lính mặt không chút thay đổi khẽ động, bọn họ nhất tề
lui ra hai bên nhường đường.

Ở cuối con đường, một thanh niên mặc y
phục màu tím giục ngựa phóng nhanh tới. Hòa trong tiếng cười của y, là
trường bào màu tím bị gió thổi bay phất phới.

Thanh niên này vừa đến, mọi người như bị đoạt mất hô hấp.

Ở thời đại này, nhóm sĩ tộc yêu thích vẻ mỹ miều trung tính văn nhược.
Nhưng người thanh niên trước mắt này, mặc dù không trắng trẻo, nhưng ngũ quan góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, mũi cao thẳng.

Nếu xét về
ngũ quan mà nói, khuôn mặt này là ông trời cố ý điêu khắc mà thành. Quan trọng nhất là, trường bào sắc tím bay phấp phới kia, khí thế xông đến,
mang theo một vẻ tuấn mỹ dị thường khác xa so với các kẻ sĩ văn nhược!
Một vẻ hào phóng, bất tuân, lại vô cùng tuấn mỹ hoa mắt!

Khi ngựa vọt tới đám sĩ tốt, thanh niên xoay người xuống ngựa, hùng hổ khí thế đi tới.

Y vừa xuống ngựa, mọi người mới phát hiện, thanh niên này chân dài thân
cao, vai rộng, còn chưa đến gần, khí thế bức người đã xông tới.

Y bước đi đến trước mặt đám người Vương Hoằng.

Thanh niên quay đầu, hướng tới mọi người nhìn lại. Hai mắt của y cực kỳ thâm
thúy, dường như có ngọn lửa thiêu đốt, cũng dường như ẩn chứa hắc ám vô
tận. Ánh mắt liếc nhìn nơi nơi, chúng đệ tử thị tộc đã ngừng lại hô hấp, lui về phía sau một bước!

Ánh mắt thanh niên chuyển về phía Vương
Hoằng, cười lộ ra hàm răng trắng tuyết. Hai tay y cũng chặp lại, hướng
tới mọi người lanh lảnh nói: “Nghe nói chư vị đường xa mà đến, Nhiễm Mẫn không khỏi vui mừng, đặc phái các huynh đệ đứng chờ ở đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui