Mị Công Khanh

Hai người Tạ Uyển đang thầm oán, không chú ý tới Vương Hiên ngồi trong
xe ngựa thấy mọi người vây quanh mà bị kinh hãi. Đầu tiên là cậu nhíu
mày nhưng thấy dòng người càng ngày càng nhiều, ập đến giống như thủy
triều thì ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn ánh mắt lửa nóng gần như điên
cuồng ở bốn phía, khẽ nói: “Không phải mẫu thân luôn nói, người Kiến
Khang không thích diện mạo của ta sao?”

Quanh cậu người càng đến càng nhiều, hoa quả hoa tươi rơi ào ào giống như mưa, trong mấy thứ này không ngờ còn có một ít khăn tay gì đó, hơn nữa đám người ập đến từ bốn phía, vô số cánh tay vươn ra, gương mặt Vương Hiên rốt cục càng ngày
càng trắng bệch.

Đưa mắt nhìn chung quanh, chỗ nào cũng chỉ thấy ánh mắt nóng bỏng si mê, Vương Hiên cắn răng oán hận mắng: “Biết rõ mẫu thân ta là kẻ ngốc mà vẫn còn tin người. Ta, ta thật sự là ngu không ai bằng mà!”

Một giọt, hai giọt mồ hôi chảy xuống từ trên vầng
trán trắng trẻo, cậu dựa vào hộ vệ phía bên trái đang cố gắng bảo vệ
hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”

Hộ vệ kia kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Vương Hiên.

Hắn biết, tiểu lang quân nhà mình là người đa trí, cậu đã từng tuổi này lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy cậu cũng có lúc khẩn trương như thế, lần đầu tiên nghe thấy cậu hỏi người khác đối sách.

Không biết vì sao,
đối diện với tiểu lang quân đang kinh hãi đổ mồ hôi, hộ vệ lại cảm thấy
buồn cười. Hắn nghiêm túc nhìn về phía trước, an ủi: “Lang quân yên tâm, đoàn người xem chán, đói bụng rồi sẽ tản đi thôi.”

Mặt Vương Hiên tối sầm lại, cậu cố đè nén lửa giận, thấp giọng hỏi: “Nếu không tản đi thì sao?”

Hộ vệ nghiêm trang trả lời: “Vậy hẳn là do các nàng thay phiên dùng cơm đổi ca.”

Một câu thốt ra, hộ vệ cảm thấy trên người lạnh lẽo thấu xương. Hắn vội
vàng dịch ra một bước, để bản thân cách Vương Hiên xa một chút.


Vương Hiên trừng mắt nhìn hộ vệ rồi liếc qua xung quanh.

Đột nhiên cậu nghiêng đầu đi, cất giọng gọi Tạ Uyển đang bị đám người đẩy dời càng ngày càng xa: “Khanh khanh.”

Giọng của thiếu niên không hề nhỏ.

Ngữ khí của thiếu niên đầy sự thân mật.

Trong khoảng thời gian ngắn, các thiếu nữ đang hò hét chói tai giật mình, các nàng vội quay đầu, theo ánh mắt Vương Hiên nhìn lại.

Trong lúc
Tạ Uyển ngẩn ngơ, Vương Hiên cười mị mắt phượng, cậu ôn nhu mà vô cùng
thân thiết kêu gọi: “Khanh khanh — nơi đây quá nhiều người, khi nào thì
mới có thể về đến nhà của nàng đây?”

Giọng của thiếu niên ôn nhu trong trẻo, rốt cục khiến mọi người chuyển sự chú ý về phía Tạ Uyển.

Mấy trăm đôi mắt phát sáng đồng thời lia tới, lạnh lẽo giống như mấy trăm mũi tên hướng về phía Tạ Uyển.

Tạ Uyển há miệng, nàng ta mất một lúc lâu mới hiểu ra ‘Khanh khanh’ trong miệng Vương Hiên là đang gọi mình.

Nàng ta vừa kêu ôi ôi hai tiếng, còn chưa kịp phát biểu gì thì một từng đợt tiếng nức nở vang lên.

Vài tiếng khóc nức nở cùng chan hòa. Trong tiếng nghẹn ngào, một nữ tử kêu
lên: “Đàn lang còn trẻ như thế, phong tư bình sinh ít thấy…… sao có thể
vừa gặp nhau thì đã có người trong lòng? Bảo ta làm sao mà chịu nổi?”

Lời của nàng ta vừa dứt, trong tiếng xôn xao, vô số ánh mắt phẫn nộ thống hận nhìn Tạ Uyển.

Trong lúc sắc mặt Tạ Uyển càng ngày càng trắng bệch, thân mình bắt đầu ngả về phía sau, đột nhiên, tiếng kêu của Vương Khối truyền đến từ bên cạnh:

“Tiểu tử kia bỏ chạy rồi.”

Kêu la hai lần mà không thấy ai có
phản ứng, rốt cục Vương Khối hiểu được chỗ sai của mình, lập tức, nàng
ta chuyển giọng, dắt cổ họng thống khổ kêu lên: “Nhóm tiểu cô, vị lang
quân tuấn mỹ giống như yêu nghiệt kia bỏ chạy rồi –”

Tiếng kêu
than vãn của nàng ta rốt cục thức tỉnh chúng nữ. Các nàng đồng thời quay đầu, vừa lúc trông thấy thiếu niên tuyệt sắc nhảy xuống từ trong xe
ngựa, tháo đấu lạp trên đầu một người qua đường rồi đội lên.

Quả nhiên, cậu muốn bỏ chạy.

Trên thế gian nào có chuyện như thế.

Chúng nữ vừa thương tâm lại không cam lòng, các nàng thét chói tai, kêu gào.
Mà chờ các nàng phản ứng lại, Vương Hiên với thân thủ linh hoạt đã chạy
ra vài chục bước.

Vương Hiên luyện tập trong núi đã quen nên vô
cùng nhanh nhẹn. Cậu chạy tới đâu, thấy có người nhìn mình hoặc tươi
cười xinh đẹp quyến rũ, hoặc hơi có chút cảnh giác, cậu liền thuận tiện
tung mị nhãn.

Làm như thế hậu quả là cậu chạy tới đâu, đám người ở đó đều si ngốc. Trong lúc mọi người kinh ngạc, tùy ý để cậu xông về
phía trước, rốt cuộc Vương Hiên đã xông tới cửa thành trong vô số tiếng
thét chói tai.

Vừa vọt tới cửa thành, hai lính canh giữ ở cửa

thành cũng tiến lên một bước, từ xa bọn họ đã thi lễ với Vương Hiên, mỉm cười, nói với vẻ cực kỳ lễ phép: “Từ xưa tương tư trái khó nhất còn,
thỉnh lang quân dừng bước, đợi mọi người thưởng thức xong thì sẽ cho
đi.”

Một người khác nói: “Lang quân cần gì vô tình như thế, sao phải vội vàng quay lại như vậy?”

Trong lúc hai người nho nhã lễ độ khuyên can, bước chân Vương Hiên vẫn không
chậm lại, cậu liếc mắt xem thường, buồn bực kêu lên: “Cái gì mà vô tình, cái gì mà trái tương tư, lang quân ta chỉ muốn vụng trộm nhìn xem Kiến
Khang có bộ dạng thế nào, nếu bị thưởng thức cho đã thì lão phụ thân nhà ta sẽ cầm đao giết người!”

Trong miệng cậu la hét, dưới chân
cũng vẫn rảo nhanh, vọt thẳng tới hai người trước cửa thành, thấy bọn họ bất động, Vương Hiên vẫn xông qua.

Phịch một tiếng, hai người bị xô ngã sang hai bên.

Khi bọn họ vất vả bò lên, lại nhìn thấy Vương Hiên đã biến mất ở cửa thành.

Quay đầu lại, nhìn các thiếu nữ phía sau khóc lóc vang trời, hai lính gác
lại thở dài một tiếng, chắp tay, nói: “Chớ trách tội chớ trách tội. Cũng không biết binh sĩ nhà ai, hẳn phụ mẫu cậu ta biết diện mạo đẹp đẽ có
thể sẽ bị nhìn ngắm đến chết, nên đã huấn luyện thân thể cậu ta, dạy dỗ
cậu ta thuật chạy trốn, chúng ta muốn ngăn cản cũng không được.”

Khi hai lính gác vội vã khuyên giải chúng nữ, xa phu cùng hộ vệ của Vương
Hiên vội vàng lái xe điều khiển ngựa chạy về phía cửa thành.


phía sau bọn họ là giọng nói đè nén ẩn chứa phẫn nộ chỉ trích của Tạ
Uyển: “Tiểu tử Vương Hiên kia có ý tứ gì chứ? Hắn gọi ta như vậy, bảo ta về sau làm sao có thể thanh tĩnh đây?”

Không ai để ý tới sự chỉ trích đó, chúng hộ vệ một lòng giục ngựa muốn chạy đến bảo hộ lang quân nhà mình.

Vừa ra khỏi cửa thành, Vương Hiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi liên tục lao ra mấy trăm bước, quay đầu nhìn về phía đám người ở phía xa thì thở dài thêm một cái.


Lấy ra khăn tay lau mồ hôi, Vương Hiên âm thầm tặc lưỡi: Thực đáng sợ, thực đáng sợ!

Đương nhiên, lúc này cậu cũng không dám dừng lại. May mắn là, Kiến Khang luôn coi trọng vẻ đẹp yếu ớt nên tất cả mọi người không ai có thể lực tốt
như cậu. Bởi vậy, khi cậu chạy ra được 700, 800 bước, người phía sau đã
bị bỏ lại rất xa, chỉ có mấy chiếc xe ngựa chạy tới.

Trong số đó, có hai chiếc là của cậu.

Vương Hiên nhảy lên xe ngựa, nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa khác chạy về phía
mình dường như muốn hàn huyên thì vội vàng ra lệnh: “Đi mau.”

“Vâng.”

Xe ngựa gia tốc, đảo mắt đã khiến cát bụi bốc lên, bỏ trốn mất dạng.

Rốt cục đã hoàn toàn thoát khỏi đó.

Vương Hiên ném khăn tay ẩm ướt xuống, nhíu mày.

Một hộ vệ trung niên tiến đến, hắn mỉm cười nhìn Vương Hiên, nói: “Hiên
tiểu lang, lần này sợ là đã làm trái dặn dò của phụ thân người.”

Vương Hoằng muốn nhi tử xuống núi, chính là bảo cậu du ngoạn ở xung quanh.
Nhưng cậu lại làm ngược lại, vì muốn ngắm nhìn Kiến Khang mà trực tiếp
chạy tới đây, lén lút tới cũng đành thôi, còn gây ra oanh động lớn đến
vậy.

Vương Hiên vừa nghe lời này, mồ hôi lạnh lại bắt đầu chảy
xuống từ trên trán. Cậu lấy ra một khăn tay mới lau tiếp mồ hôi, cắn
răng nói: “Chỉ tại mẫu thân ta, từ nhỏ người luôn nói với ta rằng diện
mạo của ta không đẹp, so với người còn tệ hơn. Vì vậy ta cứ nghĩ rằng
người Kiến Khang vốn sẽ không thích……” Cậu nói đến đây thì nghiến răng
nghiến lợi không mở miệng thêm nữa. Tức giận một lúc, Vương Hiên phát
hiện cho dù như thế thì mình cũng không thể đánh mẫu thân một trận, mắng mẫu thân vài câu được. Lập tức cậu cúi đầu xuống, nửa ngày không thốt
nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận