Sau khi Lâm Mị ngất xỉu, được hai tiểu nha đầu dìu đỡ đến sảnh phụ, đặt trên ghế dài.
Mọi người phỏng đoán, hẳn là Lâm Mị đã phải chịu rất nhiều đả kích về mặt
tinh thần, mới dẫn đến ngất xỉu, lần lượt ném cho Tô Trọng Tinh những
ánh mắt chỉ trích.
Đến lúc này, Tô Trọng Tinh cũng bắt đầu có cảm giác hổ thẹn. Nghĩ đến chuyện Lâm Mị mồ côi cả cha lẫn mẹ, chỉ là một
thiếu nữ yếu đuối, nếu lúc này từ hôn, chỉ sợ chẳng còn nơi nào để đi.
Nói thế nào, nàng cũng là hôn thê của hắn, sao hắn nỡ nhẫn tâm nhìn nàng lưu lạc bên ngoài? Vạn nhất rơi vào tay kẻ bất lương, lòng hắn cũng
không thể bình an. Huống hồ, tuy nàng đồng ý từ hôn, chỉ sợ mẫu thân sẽ
giận cá chém thớt sang biểu muội. Nếu có thể, tìm giải pháp nào vẹn cả
đôi đường vẫn hơn.
Chu Minh Dương và Chu Tư thấy Lâm Mị ngất xỉu, dáng vẻ mềm nhũn như con mèo nhỏ, thật là động lòng người, không kiềm
chế được nhìn thêm vài lần, lòng thầm mắng chửi Tô Trọng Tinh là cái đồ
không biết thương hoa tiếc ngọc, đối với thủ đoạn của La Minh Tú chỉ
biết lắc đầu ngao ngán.
Ba thanh niên đứng trong khoảng cách gần
khiến Lâm Mị toàn thân vô lực, hai gò má nóng bừng, không làm sao được,
chỉ có thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh. Nàng nghe thấy Chu Minh Dương sai
người hầu đi thỉnh Vương đại phu, lại nghe thấy tiếng Bạch Đào khóc rấm
rứt, Tô Trọng Tinh và La Minh Tú đang nói gì đó, La Minh Tú nghẹn ngào
trả lời, Chu Tư cười mấy tiếng âm hiểm, tóm lại, không gian đang rất lộn xộn. Nàng chỉ hận bản thân quá yếu, đứng cũng không xong, không thể tự
đi khỏi cái nơi hỗn loạn này.
Một người hầu ngồi xuống mép ghế,
nâng đầu nàng dậy, giúp nàng uống nửa chén nước, nhẹ giọng hỏi han: “Lâm tiểu thư, cô đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
“Uhm!” Lâm Mị ngửi thấy người cô bé này có mùi bạc hà nhàn nhạt, lập tức cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, bèn vịn cánh tay người hầu ngồi thẳng dậy, gục đầu vào vai
người hầu nói: “Em có đeo túi thơm sao?”
“Có đeo ạ, nhưng không
có hương hoàn, chỉ có mấy lá bạc hà để chống muỗi.” Cô bé thấy Lâm Mị có hứng thú với túi thơm của mình thì cởi túi thơm đưa Lâm Mị xem.
Lâm Mị cầm túi thơm, kề lên mũi khẽ ngửi, cột sống liền cứng lại, không vô
lực như vừa rồi nữa, hai tay thậm chí còn vì quá phấn khích mà run run,
nàng chợt nhớ đến buổi tối tìm lá bạc hà trong vườn của Tô phủ, lúc ấy
chạm mặt Tô Trọng Tinh, hắn đứng rất gần nhưng nàng cũng không cảm thấy
có chút bất thường nào, cũng không yếu ớt hay nhũn người, lúc đấy nàng
suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra lí do, trong lúc nhất thời cho là chứng
mềm xương tùy lúc mới phát bệnh. Hôm nay đã cho thấy một sự thật, chứng
này lúc nào cũng phát bệnh. Nàng đang ưu sầu không biết giải thích với
người khác thế nào về việc mình cứ ngất xỉu đỏ mặt liên tục. Nghìn lần
không nghĩ ra, thì ra lá bạc hà có thể xoa dịu chứng mềm xương.
“Tên của em là gì?” Lâm Mị ngửi túi thơm, nhỏ giọng hỏi người hầu, thấy cô
bé trả lời là Bạc Hà, không khỏi bật cười, “Chả trách em đeo túi thơm có bạc hà, thì ra tên chính là Bạc Hà!”
Bạc Hà cười nói: “Tên cháu
vốn không phải Bạc Hà, là do da cháu mỏng, mỗi lần bị muỗi đốt hay côn
trùng cắn đều thâm rất lâu. Thế là mỗi lần đến hè, cháu liền mang lá bạc hà trong người để trừ muỗi và côn trùng, thiếu gia thấy người cháu lúc
nào cũng có mùi bạc hà, liền bảo đổi tên cháu thành Bạc Hà.”
“Bạc Hà, em cho ta mượn túi thơm này dùng một lúc, ngày khác ta sẽ làm một túi thơm khác trả em.”
Thấy Lâm Mị thích túi thơm của mình, Bạc Hà cười, “Lâm tiểu thư không chê túi thơm của cháu thô kệch thì cứ cầm luôn đi.”
Bạc Hà đang nói, phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân đã vào. Chờ hai
người hầu dìu Lâm Mị lui ra. Bạch Đào dừng khóc, quỳ lết đến bên chân
phu nhân Vĩnh Bình Hầu xin bà làm chủ.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu tạm bỏ qua Bạch Đào, chỉ hỏi Chu Minh Dương lần này ra ngoài làm việc có
thuận buồn xuôi gió không. Chu Minh Dương thấy bữa tiệc sinh thần này
của mẹ hắn xảy ra nhiều chuyện thị phi quá, biết lòng bà chẳng vui vẻ
gì, bèn nghĩ cách khiến bà vui, tất nhiên là cười nói mọi chuyện đều vô
cùng thuận lợi, thánh thượng nhất định sẽ khen thưởng. Lại nói hắn mang
về rất nhiều đặc sản phương xa, bảo đảm bà rất thích.
Phu nhân
Vĩnh Bình Hầu hỏi được chuyện công cán của con trai thuận lợi bình an
mới yên lòng, quay sang Bạch Đào đang quỳ bà chỉ nói một câu, chờ Liễu
Vĩnh đến đối chất.
Tô phu nhân thấy Tô Trọng Tinh và La Minh Tú
đứng trong góc nói chuyện riêng có vẻ rất thân mật, Lâm Mị lại ngồi trơ
trọi một thân một mình, trong lòng có chút bực bội, không chờ Tô Trọng
Tinh tới chào, bà ngồi xuống bên cạnh Lâm Mị, cầm tay nàng hỏi: “Con bị
sao thế này?”
“Cháu đang đi trong vườn hoa thì gặp một con rắn,
cháu sợ quá ngất xỉu! Lúc này tay chân bủn rủn, toàn thân vô lực.” Lâm
Mị giải thích lí do khiến mình mất tích cả buổi tối, thấy Tô phu nhân
tin, nàng mới yên lòng.
Thấy Tô phu nhân có vẻ quan tâm đến mình, lòng Lâm Mị thấy chua chát, muốn nói là La Minh Tú hãm hại nàng, nhưng
lời đã sắp ra khỏi mồm vẫn đành nuốt ngược lại. Nếu đề cập đến La Minh
Tú, thì chuyện nàng và Liễu Vĩnh cô nam quả nữ ở trong nhà cỏ cũng giấu
diếm không xong. Huống hồ La Minh Tú có Tô lão phu nhân và Tô Trọng Tinh che chở, cùng lắm thì Tô phu nhân cũng chỉ quở trách được cô ta mấy
câu, về phần mình, chỉ sợ nhơ nhuốc thanh danh.
Lâm Mị hít sâu
một hơi, đứng lên, quay mặt về hướng Tô phu nhân cúi gập người, nói:
“Phu nhân, từ ngày cháu lên kinh, vào Tô phủ, nhờ ơn phu nhân chiếu cố,
thật sự không có gì báo đáp, cháu chỉ mong tương lai có thể được hầu hạ
phu nhân thật tốt. Có điều cháu không có cái phúc được hầu hạ phu nhân.
Cháu…” Nàng vừa nói, vừa nghĩ đến sự quan tâm chăm sóc của Tô phu nhân
mấy ngày qua, không khỏi nghẹn ngào rưng rưng nước mắt.
“Tiểu Mị, con ấm ức chuyện gì cứ nói, ta sẽ làm chủ cho con.” Tô phu nhân quay
đầu thấy Tô Trọng Tinh và La Minh Tú đang nhìn nhau ra hiệu, phẫn nộ
không thôi, ở trước mặt vị hôn thê, công khai cùng biểu muội liếc mắt
đưa tình, chả trách tiểu Mị phải tủi thân phát khóc!
Lâm Mị cầm
túi thơm, kề lên mũi hít hà, định thần rồi nói: “Lúc hoàng hôn, biểu
tiểu thư có hẹn cháu trong vườn hoa, đau khổ cầu xin, mong cháu chủ động từ hôn, cô ấy nói cô ấy và Trọng Tinh lớn lên bên nhau, ai nấy đều cho
rằng hai người bọn họ là một đôi, mong cháu thành toàn. Cháu nói chuyện
hôn nhân vốn là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, quyền quyết định không nằm ở cháu. Nếu cô ấy muốn, nên đi thuyết phục phu nhân chứ không phải
cháu. Biểu tiểu thư thấy cháu không đồng ý, giận dữ bỏ đi. Cháu định
quay về sảnh chính thì gặp phải con rắn nên ngất xỉu. Đến khi tỉnh lại
đã nằm trong phòng này. Lúc này cháu mới được biết, có người đi qua vườn hoa, thấy cháu bất tỉnh dưới đất nên gọi người hầu dìu cháu vào đây. Có điều khi cháu mới tỉnh lại, có nghe thấy rất nhiều chuyện. Hình như
Trọng Tinh và Chu thiếu gia trong nhà cỏ …”
“Phu nhân, cháu nghĩ
thông suốt rồi, Trọng Tinh thích biểu tiểu thư, thậm chí thích đàn ông,
nhưng không hề thích cháu. Từ khi còn nhỏ, cháu đã phải trơ mắt nhìn mẫu thân rơi lệ hàng đêm, không có ngày nào là vui vẻ. Cháu tình nguyện ở
giá, cũng không nguyện sau này trải qua những tháng ngày giống mẫu thân. Bây giờ có mặt phu nhân Hầu gia ở đây, xin phu nhân thành toàn, rút lại hôn sự này.” Lâm Mị dứt lời thì quỳ sụp xuống.
Tô phu nhân vừa
nghe Lâm Mị nói xong, cơn tức trong lòng liền trào dâng. Hay lắm, La
Minh Tú và con trai nhà mình giỏi lắm! Một đứa thì gặp Lâm Mị để thuyết
phục con bé từ hôn, một đứa còn giỏi hơn, dứt khoát thông đồng với Chu
Tư, chạy vào nhà cỏ dàn cảnh đồng tính nam. Tuy khi Cố Khả Nhi bị Lâm
Lỗi chọc tức mà chết, Lâm Mị vẫn còn nhỏ, nhưng chỉ sợ con bé vẫn nhớ
mãi không quên. Bây giờ thấy con trai nhà mình như thế, chỉ cần con bé
là người biết tự trọng, tự nhiên sẽ đề xuất từ hôn.
Con ơi là
con, vì La Minh Tú, ngươi không tiếc hủy hoại cả thanh danh của chính
mình. Giỏi lắm, giỏi lắm! Tô phu nhân vừa cầm tay Lâm Mị, đang định nói
gì, đã thấy Tô Trọng Tinh bước tới nói: “Mẹ, chuyện tối nay… kỳ thật là
hiểu lầm.”
“Ô, chẳng lẽ ngươi không có ý định từ hôn?” Tô phu nhân gầm lên giận dữ, ném cho Tô Trọng Tinh một cái nhìn sắc lạnh.
“Không cần từ hôn. Chỉ cần Lâm Mị đồng ý về làm dâu cùng một lúc với La Minh
Tú, hai người không phân lớn nhỏ là được.” Tô Trọng Tinh nhìn Lâm Mị với vẻ tự tin, gả vào Tô gia làm bình thê, so với việc từ hôn rồi không chỗ đi về thì tốt hơn rất nhiều, cách nào tốt hơn chắc cô tự biết lựa chọn.
La Minh Tú đứng trong góc, oán hận cắn môi, tự thuyết phục bản thân là dù
sao tương lai biểu ca cũng sẽ năm thê bẩy thiếp, có thêm một Lâm Mị cũng không tính là nhiều. Dù sao bà ngoại và biểu ca cũng thương yêu cô ta,
chỉ cần cô ta tốn thêm chút công sức, nhất định biểu ca sẽ không màng
đến nữ nhân khác. Huống hồ Lâm Mị thân cô thế cô, không có chỗ dựa,
không lẽ lại làm khó được cô ta? Hơn nữa nếu lúc này để Lâm Mị lui hôn,
biểu ca sẽ áy náy cả đời. Chuyện vỡ lở không hay, không chừng lại nảy
sinh hoài niệm, càng thêm không ổn.
Tô phu nhân tuy không thích
La Minh Tú, nhưng không thể phủ nhận, gia thế La Minh Tú rất môn đăng hộ đối với con trai bà, diện mạo cũng xinh đẹp nổi bật. Về phần Lâm Mị,
tuy có hôn ước, nhưng nếu cân đo đong đếm tỉ mỉ, chỉ sợ không có chút
tác dụng nào với tiền đồ làm quan của Tô Trọng Tinh sau này. Nếu có thể
lưỡng mỹ kiêm thu, vừa tránh được chuyện hủy hôn bị người đời dèm pha,
vừa thực hiện được tâm nguyện của con trai, thật sự cũng là một ý hay.
Chỉ có điều… Lâm Mị có chịu không?
“Đại ca, anh nói xem, Lâm tiểu thư có chịu không?” Chu Tư cười hì hì hỏi Chu Minh Dương.
Chu Minh Dương nâng cằm, cười dài đáp: “Đương nhiên không chịu, cứ chờ mà xem!”
“Cháu không chịu!” Quả nhiên, Lâm Mị thẳng người, ngẩng đầu nói dõng dạc:
“Trừ phi biểu tiểu thư chịu làm thiếp, cháu mới cân nhắc chuyện này.”
“Lâm Mị, cô đừng có lòng tham không đáy.” Tô Trọng Tinh nhíu mày, khó khăn
lắm hắn mới khuyên được La Minh Tú đồng ý để Lâm Mị cùng làm bình thê,
không thể ngờ Lâm Mị lại cự tuyệt thẳng thừng, lẽ nào lại như vậy? Nếu
không vì nghĩ đến chuyện nàng từ hôn rồi không có chỗ nào để đi, nàng
muốn từ hôn cứ từ hôn, việc gì hắn phải mua dây buộc mình?
Ta lòng tham không đáy? Lâm Mị há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Trọng Tinh trân trối.
“Thật là náo nhiệt!” Cùng với việc đánh tiếng, Liễu Vĩnh tiến vào, trông thấy Lâm Mị và Tô Trọng Tinh cũng những người khác đều ở đây, mí mắt hắn
giật giật, bất động thanh sắc vái chào Vĩnh Bình Hầu phu nhân nói: “Phu
nhân gọi cháu đến đây, không biết có chuyện quan trọng gì?”
“Con
hầu này nói cậu sàm sỡ nó, có bằng chứng thuyết phục.” Phu nhân Vĩnh
Bình Hầu chỉ Bạch Đào đang quỳ trên sàn, quát: “Đứng lên mà nói!”
Bạch Đào vừa nghe thấy thanh âm Liễu Vĩnh, kỳ thật đã lén lút đưa mắt nhìn,
trong lòng mừng thầm, quả nhiên môi Liễu Trạng nguyên bị cắn rách, hắn
có muốn phủ nhận cũng không thể.
Liễu Vĩnh thấy Bạch Đào đứng
lên, thẹn thùng e lệ liếc hắn nhìn hắn, lòng hơi kinh ngạc, ớ, tuy ta có đánh ngất con hầu này, nhưng chưa hề sàm sỡ cô ta, cô ta muốn gì đây?
Khi Bạch Đào kể đến chuyện cắn môi đối phương, còn to gan ** nhìn môi Liễu
Vĩnh, hắn đưa tay sờ sờ môi mình, cau mày nói: “Môi ta tuy có vết rách,
nhưng là do ta không cẩn thận tự cắn phải môi, con hầu nhà ngươi…” Liễu
Vĩnh mồm nói, mắt đã đảo một vòng, dừng lại trên mặt Lâm Mị, hơi có chút thiếu tập trung.
Bạch Đào thấy Liễu Vĩnh quyết không thừa nhận,
không khỏi nôn nóng, đúng lúc Liễu Vĩnh nhấc tay, cô ta nhìn thấy nửa
dấu răng ở cổ tay trái, rốt cục bất chấp tất cả, kêu lên: “Mọi người
nhìn đi, trên cổ tay cũng có dấu răng, ta không hề nói láo.”