Mị Cốt Chi Tư

Gió đêm lướt qua cành liễu. Lâm Mị dựa lưng vào thân cây, ngón cái và ngón
trỏ bấu chặt đến nỗi đứt cả cành mềm. Ngực như bị chèn đầy bùn nhão, vô
cùng khó chịu.

Không chỉ khó chịu cho bản thân, mà còn khó chịu cho Liễu Vĩnh.

Nàng mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa, từ Dịch Châu ngàn dặm xa xôi lên
kinh, tìm đến Tô gia yêu cầu thành hôn, chẳng qua chỉ là mong nửa đời
sau có nơi nương tựa, an ổn sống qua ngày. Không ngờ rằng mọi chuyện lại biến hóa đến nước này. Bây giờ sống ở Hầu phủ, mục đích vẫn là tìm kiếm một hôn sự tốt, tương lai có người bảo vệ chu đáo, không phải chịu cảnh lưu lạc.

Vừa nãy, Chu Mẫn Mẫn hỏi nàng về ấn tượng với Sử Bình
Tá, ý tại ngôn ngoại, cho thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Sử phu nhân đã
thương lượng qua, chỉ cần nàng gật đầu, là có thể đính hôn. Từ lúc đó
đến giờ, nàng cũng từng cân nhắc cẩn thận một phen, đưa ra kết luận Sử
Bình Tá là một lựa chọn không tệ. Nhưng lúc này, lại nhìn thấy Sử Bình
Tá và Nhị Công chúa nói chuyện thân thiết, rõ ràng đã là một đôi.

La Minh Tú vì muốn ép nàng từ hôn với Tô Trọng Tinh, không từ cả những thủ đoạn đê hèn nhất để hãm hại. Bây giờ Nhị Công chúa lại là một đôi với
Sử Bình Tá, nếu biết phu nhân Vĩnh Bình Hầu đang muốn gả nàng cho Sử
Bình Tá, không biết sẽ còn trêu ghẹo thế nào.

Lúc này nghe được
câu chuyện của Sử Bình Tá và Nhị Công chúa, thì ra là Nhị Công chúa
chướng mắt chuyện Liễu Vĩnh kén cá chọn canh các thiếu nữ quyền quý,
muốn trêu cợt Liễu Vĩnh, đem con gái của Tả Thị lang là Tả Phì Phì gán
ghép với Liễu Vĩnh. Nếu kẻ kén cá chọn canh thiếu nữ quyền quý trong
kinh, không phải Liễu Vĩnh, mà là một công tử danh gia vọng tộc tài mạo
song toàn, hoặc là Hoa Quận vương, Nhị Công chúa liệu có căm phẫn ngút
trời thế không? Nhất định sẽ không. Sẽ chỉ cho rằng, đó là chuyện đương
nhiên phải thế.

Lúc trước La Minh Tú ép nàng từ hôn, vì cô ta là
con nhà quyền quý, nàng không dám tính toán nhiều, tại sao đến cả Liễu
Vĩnh cũng bị liên lụy? Hay là bởi vì, Liễu Vĩnh tuy là Trạng nguyên,
nhưng không được trọng dụng, ở kinh thành không có nền tảng, thân cô thế cô, một khi có chuyện, trong phủ chẳng có thân quyến nào lo liệu dàn
xếp cho hắn. Nếu Liễu Vĩnh là con rể Tể tướng hoặc con rể Hầu gia, dạng
như La Minh Tú, liệu có dám hãm hại hắn không? Nếu Liễu Vĩnh là thiếu
gia Tướng phủ hoặc thiếu gia Hầu phủ, liệu Nhị Công chúa còn có thể luôn miệng liến thoắng, là vì muốn “thấy chuyện bất bình chẳng tha” không?
Hoặc giả chính vì như thế, Liễu Vĩnh mới nuôi ý định tìm một nhà vợ
quyền quý để làm chỗ dựa sau này?

Bây giờ Liễu Vĩnh vất vả thực
hiện kế hoạch, lại bị Nhị Công chúa đùa cợt ghán ghép với Tả Phì Phì,
tiếp theo sẽ như thế nào, thật khó mà dự đoán được. Công chúa cao quý,
thì có thể coi hôn nhân đại sự của người khác như trò đùa, tùy ý bắt
chẹt, ác ý trêu đùa sao?


Nhị Công chúa rất nóng lòng thực hiện kế hoạch, đã kéo Sử Bình Tá đi.

Lâm Mị ngồi dưới một gốc liễu, cầm cành liễu đâm xuống đất, nhìn Nhị Công
chúa và Sử Bình Tá biến mất khỏi tầm mắt, nhất thời có chút thất thần.
Vì cớ gì nàng lại muốn khuyên giải Liễu Vĩnh? Là bởi vì lúc trong nhà
cỏ, dù trúng mị dược, Liễu Vĩnh vẫn có thể khống chế bản thân nhét nàng
ra ngoài cửa sổ, bảo vệ nàng chu đáo? Hay là bởi vì trong vườn hoa, Liễu Vĩnh ôm nàng, đụng chạm bắp đùi nàng, nhưng cuối cùng vẫn không hủy
hoại danh tiết của nàng? Có lẽ chỉ là vì nàng và Liễu Vĩnh có chút đồng
cảnh ngộ, đồng bệnh tương liên?

Bất kể như thế nào, túi thơm của
nàng đã bị Liễu Vĩnh nhặt được, nói thế nào cũng phải đòi lại. Không có
túi thơm, kế hoạch của Nhị Công chúa sẽ phá sản. Không chừng Liễu Vĩnh
sẽ tránh được kiếp nạn này.

Lâm Mị đang muốn đứng lên, lại nghe
thấy tiếng người nói chuyện từ cách đấy không xa, Chu Minh Dương và Chu
Tư từ góc tối đi ra. Nàng chợt nhớ đến chuyện người trong phủ có nói,
Nhị Công chúa sẽ gả cho Chu Minh Dương. Vừa rồi Nhị Công chúa lại đi
cùng Sử Bình Tá, vậy Chu Minh Dương thì sao đây?

“Đại ca, hơi xa
quá, em nghe không rõ, chỉ nghe được mấy chữ ‘túi thơm’.” Chu Tư nhìn
ngó bốn phía, cho rằng không có ai quanh đấy, nên không tận lực thì thào nữa, cười nói: “Có vẻ là Liễu Vĩnh nhặt được túi thơm, Nhị Công chúa
muốn đổi cái túi thơm đó.”

“Quan tâm chuyện cô ta đổi túi thơm
của ai để làm gì?” Chu Minh Dương tâm tình sảng khoái, ngửa đầu cười
nói: “Nhìn cô ta và Sử Bình Tá thương lượng có vẻ tâm đầu ý hợp, thật
không uổng công ta khổ công dàn xếp. Hai năm qua bởi vì cô ta, ta bị kìm nén sắp thành ‘nàng dâu mới’ thật rồi. Chờ đến lúc cô ta đề nghị chọn
Sử Bình Tá làm phò mã, ta liền thoát nạn triệt để.”

Chả trách Sử
Bình Tá lại đi cùng Nhị Công chúa như hình với bóng, thì ra là Chu Minh
Dương nhúng tay tác động. Lâm Mị chấn động. Chờ Chu Minh Dương và Chu Tư thì thầm mấy câu rồi bỏ đi, nàng mới vịn cây liễu từ từ đứng lên, thận
trọng quan sát một hồi, chắc chắn là không có người, mới đi về phía
lương đình Chu Mẫn Mẫn đang ngồi.

Chu Mẫn Mẫn nghe Hoa Quận vương thổ lộ xong, quả thật là sợ đến ngất xỉu, đến khi tỉnh lại, thấy Hoa
Quận vương vẫn ở đây, mặt đỏ tim đập, không biết lấy dũng khí từ đâu
nói: “Em muốn được bình tĩnh suy nghĩ một lát!”

“Tôi hiểu, tôi
hiểu, em cứ từ từ suy nghĩ, không cần gấp.” Hoa Quận vương cũng sợ nếu
cứ nóng nảy ép buộc, Chu Mẫn Mẫn sẽ không chút nghĩ ngợi, thẳng thừng cự tuyệt hắn, nếu thế thì khó lòng mà xoay chuyển. Bèn nói: “Tôi đi ra
ngoài kia, em nghĩ xong cũng nên ra đó! Chỗ này gió lùa, không nên ở

lâu.”

Đang giữa hè, gió nào lùa ở đây? Chu Mẫn Mẫn đang muốn phản bác, ngẩng đầu thấy Hoa Quận vương lùi lại vài bước, đến góc lương đình lưỡng lự một hồi, thiếu chút nữa thì trượt chân, nhất thời quên cả thẹn thùng, giơ tay áo lên cười khẽ.

“Mẫn Mẫn, em cười đẹp lắm!” Hoa
Quận vương thấy Chu Mẫn Mẫn đỏ bừng hai má, kéo tay áo thẹn thùng che nụ cười, sóng mắt mênh mông, nở nụ cười rạng rỡ, nhất thời quên béng mất
sau lưng mình chính là cây cột, mồm nói chân bước, xoay người đi ra, kết quả rầm một tiếng, va vào cột theo một góc độ hết sức quỷ dị.

Chu Mẫn Mẫn thấy hắn va vào cột thì đã giật mình, nhưng chưa hô ra tiếng,
ai dè hắn còn ôm cột rồi từ từ quay đầu lại. Đến lúc này, rốt cuộc Chu
Mẫn Mẫn không kiềm chế được nữa, ôm bụng cười ngoặt nghẽo.

Khi
Lâm Mị chạy tới gần lương đình thì nghe thấy Chu Mẫn Mẫn đang cười lớn,
nhất thời yên lòng, lại thấy Hoa Quận vương ôm cột dường như nói gì đó,
sau đó mới lưu luyến đi ra khỏi lương đình.

Lâm Mị sợ bệnh nhũn
người tái phát, đành trốn sang một bên, Hoa Quận vương đi được mấy bước
vẫn quay đầu lại dặn Chu Mẫn Mẫn nhớ về sớm, nhờ vậy mà Lâm Mị thấy rất
rõ ràng, mắt phải Hoa Quận vương bầm tím, giống như bị ai đó đấm một
phát.

“Tỷ tỷ, Hoa Quận vương hắn…” Lâm Mị ra khỏi chỗ nấp, thắc
mắc hỏi Chu Mẫn Mẫn, đang nói chuyện tử tế, sao đột nhiên lại bầm tím
con mắt thế kia? Tốt xấu gì người ta cũng là Quận vương, tấm thân ngàn
vàng, bây giờ bị mặt mũi bầm tím như thế, nếu bị truy cứu, Chu Mẫn Mẫn
khó lòng mà giải thích thỏa đáng.

Chu Mẫn Mẫn lườm lườm bóng dáng Hoa Quận vương đã đi xa, thẹn thùng e lệ, tiếp lời Lâm Mị: “Hoa Quận
vương hắn… hắn nói hắn thích ta, hi vọng ta làm Quận vương phi của hắn.”

“Chị không bằng lòng, thế nên vung tay đấm hắn, khiến mắt hắn bầm tím?” Lâm Mị há hốc mồm, kinh ngạc vạn phần.

“Tiểu Mị…” Chu Mẫn Mẫn xoa bụng, cười muốn ngừng thở, “Em… em nghĩ đi đâu vậy?”

Anh trai chị còn dám gài bẫy cả Nhị Công chúa, ai dám đảm bảo chị không đủ
gan đấm Hoa Quận vương một quyền? Lâm Mị chớp chớp mắt, thấy Chu Mẫn Mẫn cười không ngồi thẳng được, đành hỏi: “Chẳng lẽ không phải chị đánh?”

“Ta nào có gan như thế?” Chu Mẫn Mẫn đứng lên kéo Lâm Mị ngồi xuống, cười
nói: “Hắn không cẩn thận va phải cột, vì thế mà bị bầm tím mặt mũi.”

“Đèn đuốc sáng trưng thế này, hắn có thể không nhìn thấy cây cột mà va vào?
Thậm chí còn bầm tím mặt mũi?” Lâm Mị nhìn nhìn đèn lồng, nhìn nhìn cây

cột, lắc đầu nói: “Quá là tâm thần bất ổn!”

Mặt Chu Mẫn Mẫn lại
đỏ thêm một chút, cầm tay Lâm Mị lắc lắc, nói bằng ngữ điệu buồn rầu:
“Tiểu Mị, em bảo ta phải làm sao bây giờ?”

Lâm Mị nhìn Chu Mẫn
Mẫn, thấy cô ấy mắt ướt long lanh, từ đầu mày đến cuối mắt như ẩn chứa
nụ cười, không có vẻ gì là buồn rầu, nhất thời ngơ ngẩn nói: “Vậy còn
Liễu Vĩnh?”

Chu Mẫn Mẫn vừa nghe Lâm Mị nói thế, cũng cảm thấy có chút mơ hồ. Cô ấy vẫn cho là, cô ấy thích Liễu Vĩnh, tối nay đi đến
lương đình này, cũng chỉ vì muốn chờ Liễu Vĩnh nói chuyện rõ ràng. Vì lẽ gì Hoa Quận vương thổ lộ, mà cô ấy lại không thấy phản cảm, không hề
kháng cự, còn quên luôn Liễu Vĩnh? Chẳng lẽ cô ấy thật sự không thích
Liễu Vĩnh? Không, không thể, tướng mạo Liễu Vĩnh như thế, tài hoa như
thế, sao có thể không thích.

Tim Chu Mẫn Mẫn đập thình thịch nửa
ngày, đúng vậy, cô ấy có thích Liễu Vĩnh, nhưng Liễu Vĩnh lần khân không có phản ứng, khiến cô ấy không dám dành hết tâm trí cho hắn. Huống hồ,
khi Liễu Vĩnh nhìn thấy cô ấy, tuy có tế nhị ám chỉ bằng ánh mắt, nhưng
hắn chưa từng có biểu tình mừng rỡ, càng không có biểu hiện tâm thần bất ổn, tinh thần hoảng hốt. Không giống như Hoa Quận vương, vừa thấy cô ấy cười, liền ngẩn ngơ va vào cây cột, thiếu chút nữa thì thành mù. Khi
Hoa Quận vương nói thích cô ấy, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, như trứng tôm luộc chín, tuy cô ấy có bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, nhưng khi tỉnh lại
lại cảm thấy ngọt ngào một cách kỳ quái, giống như từ trước đến giờ vẫn
chờ hắn thổ lộ.

“Chỉ có thể chọn một người!” Lâm Mị thấy Chu Mẫn
Mẫn giống như đang lưỡng lự giữa Hoa Quận vương và Liễu Vĩnh, cảm thấy
khẩn trương, xiết tay Chu Mẫn Mẫn nói: “Chị nhanh quyết định đi, đừng để đêm dài lắm mộng.”

Lòng Chu Mẫn Mẫn đã lặng lẽ nghiêng về phía
Hoa Quận vương, nhưng đối với Liễu Vĩnh vẫn có chút không nỡ buông tay,
bèn nhỏ giọng nói: “Tiểu Mị, em nói ta chọn ai mới tốt?”

Lâm Mị cầm tay Chu Mẫn Mẫn, kiên định nói: “Chọn Hoa Quận vương.”

Chu Mẫn Mẫn thấy Lâm Mị cũng nghiêng về hướng Hoa Quận vương, lòng không
khỏi thả lỏng một hơi, nhưng mồm lại nói: “Bởi vì điều kiện của Hoa Quận vương tốt hơn Liễu Vĩnh, thế nên chọn hắn?”

Lâm Mị lắc đầu,
“Không, bởi vì Hoa Quận vương đối với chị tương đối quan tâm. Xem ra là
thật lòng thích chị, vì thế nên chọn hắn.”

Chu Mẫn Mẫn lặng im
suy nghĩ, đúng vậy, chẳng lẽ cô ấy lại không biết, thứ Liễu Vĩnh nhắm
tới không phải cô ấy, mà là gia thế của cô ấy sao? Không phải cô ấy vẫn
muốn hỏi Liễu Vĩnh một câu, nếu cô ấy không phải thiên kim nhà Hầu gia,
mà là con gái một gia đình bình thường, liệu hắn có thèm nhìn đến cô ấy
một cái? Kỳ thật không cần hỏi, đáp án đã rõ như ban ngày? Đến lúc này,
cô ấy thật sự nên tỉnh táo lại, lựa chọn người thật lòng thích mình.

“Được, vậy chọn Hoa Quận vương.” Chu Mẫn Mẫn nghĩ đến quãng thời gian mập mờ
với Liễu Vĩnh, lại sợ Liễu Vĩnh sẽ tìm mình nói chuyện trong tối nay,
nếu bị Hoa Quận vương phát hiện thì thật là không hay ho gì, nhưng

chuyện này không thể để người ngoài biết được, do dự một chút, mới nói:
“Tiểu Mị, em có thể thay chị nhắn với Liễu Trạng nguyên một câu được
không,…”

Lâm Mị vẫn đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể lấy lại túi thơm, nghe thấy Chu Mẫn Mẫn nói thế, liền gật đầu đáp ứng, nói
khẽ: “Nếu đã như vậy, chúng ta nhanh về chỗ cũ, may ra thì ngăn được hắn tỏ bày gì đó.”

Chu Mẫn Mẫn buông lỏng một hơi, khẽ cười, Liễu
Vĩnh, anh đối với em vẫn không nóng không lạnh, nếu biết em đã lựa chọn, liệu anh có hối hận không?

Hối hận không? Có lẽ có một chút.
Liễu Vĩnh đi qua rặng liễu, có chút thở than, hai năm nay tốn biết bao
thời gian giao thiệp với thiên kim nhà quyền quý, kết quả lại thành công Dã Tràng. Vốn dĩ với năng lực của hắn, chỉ cần làm việc cho tốt, chịu
khó phấn đấu mấy năm, nhất định sẽ có ngày ngẩng mặt với đời. Nhưng hắn
đợi không kịp, muốn nhanh chóng làm nên sự nghiệp, nhanh chóng cưới một
tiểu thư quyền quý tài mạo song toàn, sau đó chờ tiết Thanh Minh, đến
trước mộ phụ thân mẫu thân báo cáo: “Nhi tử, không cô phụ sự kỳ vọng của hai người.”

Hắn nhấc chân, phất tay áo mà đi, hương bạc hà từ
tay áo bay ra, có thêm một hương thơm tinh tế kèm theo. Liễu Vĩnh gạt sự ảo não sang một bên, tâm trí hiện ra một nụ cười nhợt nhạt.

“Liễu Trạng nguyên thỉnh dừng bước!” Sau lưng, một giọng nữ yêu kiều truyền
tới, Liễu Vĩnh xoay đầu, thấy Lâm Mị đang chầm chậm bước tới, dù sắc
trời đen kịt, nhưng dáng người yểu điệu của nàng vẫn hiện lên lờ mờ,
vòng eo thon nhỏ so với cành liễu còn mềm mại hơn.

Khi còn cách
một khoảng, Lâm Mị liền dừng lại, đôi mắt trong veo ướt át nhìn Liễu
Vĩnh, nói khẽ: “Mẫn Mẫn nói, lòng chị ấy đã có chủ, nhờ em nhắn với Liễu Trạng nguyên điều đó.”

Liễu Vĩnh gật đầu, “Tôi biết rồi!”

Nghe tin đấy mà có thể bình tĩnh như vậy? Lâm Mị hơi kinh ngạc, liếm liếm
môi, dịch sang mấy bước, tựa vào một cây liễu, xoay bàn tay bấu chặt lấy thân cây, cố gắng ổn định thân thể, rồi mới nói: “Em bị rơi một túi
thơm, bên trong nhét lá bạc hà. Khi đến những chỗ đông người, em dễ bị
chóng mặt, phải ngửi mùi bạc hà mới đỡ….”

“Phủ này tôi đã tới mấy lần, vẫn nhớ cách đây không xa có trồng bạc hà, Lâm tiểu thư có thể
theo tôi đến đấy ngắt mấy lá.” Liễu Vĩnh nói, xoay người bước đi.

Trả ta túi thơm, trả ta túi thơm! Lòng Lâm Mị thầm hò hét, nhưng môi lại
mím chặt. Biết rõ Liễu Vĩnh giấu túi thơm của nàng, nhưng lại không có
bằng chứng, lại không thể nói ra, không làm sao được đành phải đuổi theo Liễu Vĩnh, hữu khí vô lực nói: “Không biết ai nhặt được túi thơm của
em. Nếu vì một cái túi thơm mà để xảy ra chuyện gì thì thật là tai bay
vạ gió.” Không trả ta túi thơm thì cứ chờ để lấy Tả Phì Phì đi! Lòng Lâm Mị hung hăng oán hờn, gió thổi đến mang theo khí tức Liễu Vĩnh, trong
lúc nhất thời hai chân nàng mềm nhũn, rốt cuộc không bước đi nổi.

“Lâm tiểu thư chóng mặt lắm sao?” Liễu Vĩnh vừa quay đầu lại, đã thấy Lâm Mị có dáng vẻ choáng váng, không khỏi nhíu mày quay lại, muốn xem xét một
phen.

“Đừng tới đây!” Lâm Mị nóng nảy, nhưng giọng nói thật là yêu kiều ngọt ngào, nỉ non như mời mọc.

Liễu Vĩnh dừng bước, vô cùng phẫn nộ. Lần trước là La Minh Tú hạ mị dược hãm hại Lâm Mị và hắn. Lần này, là ai hạ dược Lâm Mị đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận