Mị Cốt Chi Tư

“Đúng đúng, Quận chúa tiến cung cầu tứ hôn ngay lập tức đi!” Chu Mẫn Mẫn thấy hai ông anh ra hiệu, nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa, giới thiệu lý
lịch Tô Trọng Tinh cho Như Nguyệt Quận chúa biết rõ, “Tô gia là thư
hương thế gia, phụ thân Tô thiếu gia giữ một chức vụ trong Hàn Lâm Viện, rất có tiếng tăm. Bản thân Tô thiếu gia cũng là cử nhân, sang năm đi
thi, không chừng sẽ đỗ Trạng nguyên. Thanh niên tài mạo song toàn thế
này, thật là xứng đôi với Quận chúa.”

Dưới ánh đèn chiếu rọi, Tô
Trọng Tinh và La Minh Tú sắc mặt trắng bệch. Nếu là Hoàng thượng tứ hôn, Như Nguyệt Quận chúa đương nhiên là chính thất, vì mối bang giao hai
nước, muốn nạp thiếp cũng phải được Như Nguyệt Quận chúa đồng ý mới có
thể cưới về. Đến lúc đó thì La Minh Tú đừng nghĩ đến chuyện bình thê, có khi muốn làm thiếp cũng không được.

Rõ ràng là Lâm Mị cùng anh
em nhà họ Chu liên thủ gài bẫy biểu ca, mục đích chính là đẩy cô Quận
chúa này vào nhà họ Tô. Tại sao ta lại không đề phòng chứ, để biểu ca cứ thế chui đầu vào lưới? La Minh Tú tràn đầy phẫn nộ. Cô ta và Tô Trọng
Tinh tuy tình cảm sâu đậm, nhưng nếu bảo cô ta không so đo chuyện danh
phận làm vợ lẽ, cô ta không làm được. Từ khi Lâm Mị xuất hiện, kỳ thật
cô ta và biểu ca đã có dấu hiệu rạn nứt. Suốt mấy ngày nay, cô ta lao
tâm khổ tứ, nghĩ cách lôi kéo trái tim biểu ca, bây giờ lại xảy ra
chuyện thế này,….

Suốt mấy ngày nay, Lâm Mị phải nghe Như Nguyệt
Quận chúa nhắc đi nhắc lại là sẽ lấy cùng một chồng với nàng, mặc kệ
nàng giải thích thế nào, Như Nguyệt Quận chúa cũng phản bác được, chỉ
cho rằng hai người là tỷ muội tốt, nên cùng gả một chồng, giúp đỡ lẫn
nhau, không để người chồng ức hiếp. Lúc này nghe Như Nguyệt Quận chúa
hỏi, nhịn không được liền đề nghị Như Nguyệt Quận chúa gả cho Tô Trọng
Tinh. Nói dứt lời, ngẩng đầu thấy sắc mặt của Tô Trọng Tinh và La Minh
Tú, lòng thấy rất hả hê. Nhưng chỉ trong phút chốc, nàng lại nghĩ đến Tô phu nhân, Tô phu nhân nhất định không tình nguyện để con trai cưới một
Quận chúa dị quốc. Nói thế nào, trước kia Tô phu nhân cũng đối xử với
nàng không bạc, bây giờ bà là nghĩa mẫu, cũng thường xuyên cho người
sang hỏi han nàng muốn gì cần gì, cực kỳ quan tâm. Khả năng là do tiếp
xúc trước, trong đáy lòng nàng, thậm chí còn cảm thấy Tô phu nhân có
phần thân thiết hơn cả phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Nếu có khả năng, cũng
muốn tận hiếu với bà. Thế mà lúc này….

Như Nguyệt Quận chúa căn
bản không quan tâm đến màn giới thiệu nhiệt tình của Chu Mẫn Mẫn, chỉ lo hỏi Lâm Mị: “Tiểu Mị, ở Đại Chu các cô, nữ tử bị kẻ nào đụng chạm, thì
nhất định phải gả cho kẻ đó sao?”

Lâm Mị thấy Như Nguyệt Quận
chúa ngây thơ khờ khạo, lại nghĩ đến tình cảm Quận chúa dành cho mình,
nhất thời mềm lòng, hạ giọng nói: “Quận chúa, việc cô bị đụng chạm, tự
cô không nói, Tô thiếu gia và La tiểu thư khẳng định sẽ không nói, ta
cũng sẽ không nói. Cho nên, chỉ cần Mẫn tỷ tỷ và hai anh không nói, thì
không người hay biết. Không có ai biết thì cô không cần gả.”

Như
Nguyệt Quận chúa mân mê hai tay, nhỏ giọng nói: “Dù sao, ta cũng muốn
lấy chung một chồng với cô, cô đã không thích hắn, ta cũng sẽ không gả.”

Lâm Mị nghe Như Nguyệt Quận chúa nói thế, thiếu chút nữa thì hộc máu: trời
ạ, biết sớm thì đã không mềm lòng, nên khuyên Như Nguyệt Quận chúa gả
cho Tô Trọng Tinh mới đúng!

La Minh Tú thấy Lâm Mị và Như Nguyệt
Quận chúa thấp giọng thương nghị, tâm trạng chán chường, bấm chặt móng
tay vào lòng bàn tay, oán hận nhìn Lâm Mị, lại thấy Như Nguyệt Quận chúa đột nhiên lớn tiếng nói: “Ê, nếu nhà ngươi chịu nhận lỗi với tiểu Mị,
ta sẽ không gả cho biểu ca của ngươi nữa. Còn nữa, từ nay về sau không
được vô duyên vô cớ hãm hại tiểu Mị.”

Cũng tốt, Lâm Mị lại không
hối hận vì chuyện đã mềm lòng. Kể ra, Như Nguyệt Quận chúa ngoại trừ một việc luôn đòi chung một chồng với nàng, đối đãi với nàng rất chân thành chu đáo. Nàng sao có thể để Quận chúa gả cho Tô Trọng Tinh chứ?

Chu Minh Dương và Chu Tư vừa nghe Như Nguyệt Quận chúa nói muốn cùng Lâm Mị lấy chung một chồng, nhất thời vừa vui vừa tiếc, vui mừng là, chỉ cần
Lâm Mị chưa xác định sẽ gả cho ai, thì bọn hắn vẫn an toàn. Đáng tiếc
là, gặp phải người như cô Như Nguyệt Quận chúa này, dù muốn có ý đồ với
Lâm Mị, cũng…. Chẳng lẽ thực sự để tên tiểu tử Liễu Vĩnh kia được lợi?
Không cam tâm!

Thấy La Minh Tú ngoan ngoãn nhận lỗi, Lâm Mị tuy
chán ghét cô ta, nhưng nghĩ đến chuyện cô làm khó nàng chẳng qua cũng
chỉ vì sợ mất Tô Trọng Tinh, nhất thời thở dài, nhỏ giọng để chỉ mình La Minh Tú nghe được: “La tiểu thư, cô cảm thấy biểu ca của cô mặt nào
cũng tốt, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có cảm nhận như thế.
Ví dụ như Quận chúa, cô ấy thấy biểu ca của cô không vừa mắt chút nào.
Ví dụ như ta lúc này, cũng thấy hắn không vừa mắt ta. Một người con trai nếu thật lòng thương yêu cô, sẽ không quản khó khăn hứa hôn với cô,
cưới cô làm vợ, chứ không phải để cô lo lắng hãi hùng, vì hắn mà dấn
thân làm chuyện bỉ ổi. Ta cũng chỉ có thể nói thế, hy vọng La tiểu thư
tự thu xếp ổn thoả.”

Mặt La Minh Tú chuyển trắng xanh, há mồm
định nói gì lại thôi, nỗi căm hận dành cho Lâm Mị, bỗng chốc tiêu tan
quá nửa, nhường chỗ cho sự tủi thân, vừa cúi đầu, lệ tràn khóe mi, đành
giả vờ như vén tóc, lén dùng tay áo lau khóe mắt. Cố ra vẻ mạnh mẽ nói:
“Lâm tiểu thư cho rằng mình có tư cách giáo huấn ta sao?”

Lâm Mị còn chưa trả lời, đã thấy một cung nữ vội vàng chạy tới, hỏi: “Ai là nghĩa nữ Hầu phủ Lâm tiểu thư?”

“Là ta!” Lâm Mị nghi hoặc, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Có một thiếu gia họ Mạc, nói hắn là cử nhân Liễu Châu, vì tìm một loại
thuốc…” Cung nữ chợt dừng lời: “Đại Công chúa thỉnh Lâm tiểu thư qua nói chuyện.”

Lâm Mị tái mặt. Vừa rồi Liễu Vĩnh bảo Mạc Song Bách đi
tìm lá bạc hà, chẳng lẽ Mạc Song Bách vì thế mà va chạm với Thiên Phương Công chúa?

“Mạn phép xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Mị rất bất an, hy vọng hỏi được manh mối từ cung nữ.

Cung nữ chỉ lắc đầu im lặng.

Thì ra Mạc Song Bách quay về chỗ đông người, tìm được một cung nữ hỏi xin
ít lá bạc hà, sau đó hắn xếp lá bạc hà vào trong một ống trúc nhỏ vẫn
mang trong người, cầm trên tay đi vào rừng tìm Liễu Vĩnh, nhất thời nghe thấy tiếng cười khúc khích của Thiên Phương Công chúa, bèn dừng bước,
nấp trong góc tối si ngốc ngắm nhìn Thiên Phương Công chúa. Thị vệ phát
hiện hắn tay cầm ống trúc, hành tung khả nghi, nhưng khách dự tiệc tối
nay, không phải người giầu có thì là kẻ quyền quý, không thể tùy tiện
đắc tội, nên không đánh rắn động cỏ, chỉ lặng lẽ báo cáo lên trên.

Thời gian này có Nhị Hoàng tử Đại Hạ Quốc là Hạ Như Phong đang làm sứ thần
sang thăm, lại có Như Nguyệt Quận chúa cũng dự yến tối nay, Thiên Phương Công chúa vừa nghe có người trốn trong bóng tối rình rập cô ấy, tự
nhiên sinh lòng cảnh giác, cũng không muốn làm rùm beng, lấy cớ thay áo
để rời tiệc, cho người thỉnh Mạc Song Bách đến phòng thay quần áo hỏi
chuyện.

Mạc Song Bách gặp Thiên Phương Công chúa, biết giấu giếm
vô dụng, liền khai thật chuyện Liễu Vĩnh nhờ hắn tìm lá bạc hà giải độc
cho Lâm Mị, hoàn toàn không có ý đồ gì khác.

Quản sự cô cô nghe thế, vội sai cung nữ đi thỉnh Lâm Mị và Liễu Vĩnh đến đối chất.

Lâm Mị theo cung nữ đến gian ngoài của phòng thay quần áo, có một vị quản
sự cô cô ra hỏi mấy câu, Lâm Mị phỏng đoán, không dám nói lung tung, chỉ thuật lại sự thực là nàng cùng Như Nguyệt Quận chúa đi dạo trong rừng,
đột nhiên bệnh tình tái phát, lại đúng lúc Liễu Vĩnh đi đến, hắn biết
nàng chỉ cần ngửi lá bạc hà là đỡ, nên nhờ Mạc Song Bách quay về tìm lá
bạc hà. Nàng nói xong, dè dặt hỏi quản sự cô cô: “Xin hỏi cô cô, Mạc
thiếu gia gây ra chuyện gì?”

Quản sự cô cô còn chưa trả lời, một
cung nữ khác dẫn Liễu Vĩnh đi tới, Liễu Vĩnh cũng trả lời y hệt Lâm Mị.
Thần sắc quản sự cô cô không còn căng thẳng, mời hai người ngồi, tự mình đi vào bẩm báo với Thiên Phương Công chúa.

Thiên Phương Công
chúa nghe xong quản sự cô cô báo cáo, gật đầu nói: “Nói như vậy, tức là
chúng ta đã hiểu lầm? Nếu đã thế, mời hắn ra đây, nhớ xoa dịu mấy câu.”

Khi Mạc Song Bách đi tới, Thiên Phương Công chúa thấy chàng thanh niên mặt
cúi gằm, đến lỗ tai cũng đỏ bừng, không tránh khỏi mỉm cười, hỏi hắn:
“Bài thơ ‘Tương tư’ khi nãy, là do cậu viết?”

“Vâng!” Vừa nhắc
đến bài thơ, Mạc Song Bách cảm thấy yên tâm, lấy can đảm ngẩng đầu nói:
“Hai năm trước, ta cùng đồng môn đến Giang Nam thăm bạn, nhất thời cao
hứng đến Minh Tịnh Miếu nghe giảng kinh, nghe được một nửa, hòa thượng
ra báo là có quý nhân đến dâng hương, thỉnh chúng ta tạm lánh mặt. Chúng ta mất hứng thú, liền xuống núi. Đi đến chân núi, thấy thị vệ san sát,
một cỗ kiệu chậm rãi dừng lại, chúng ta tránh sang một bên. Không ngờ
đột nhiên có một con mèo vằn nhảy ra khỏi kiệu, nhảy đến dưới chân ta.
Ta thuận tay tóm được con mèo, tiến lên giao trả một thị nữ. Người trong kiệu vén rèm, sai người ban thưởng, ta khước từ,… Sau đó ta mới biết
người trong kiệu chính là Công chúa.”

Thiên Phương Công chúa tập
trung suy nghĩ, nhớ ra chuyện hai năm trước đến Giang Nam, thường đến
Minh Tịnh Miếu nghe giảng kinh, nhưng chàng thanh niên này, có thật là
đã từng gặp hay không? Nếu từng gặp, bản thân cô ấy cũng không hề để
tâm. Nhưng, khi hỏi về bài thơ, hắn lại nói hắn từng gặp cô ấy, là có ý
gì?

Có thiếu niên nào là chưa từng phong lưu? Lúc đấy, Mạc Song
Bách và bằng hữu đi khắp Giang Nam, tự nhận là gặp hết mỹ nữ của Giang
Nam, có khi cười đùa, liền mài mực cầm bút, nói muốn vẽ ra một bức “Mỹ
nữ đồ” lưu truyền thiên cổ. Ở Minh Tịnh Miếu, khi màn kiệu vén lên, Mạc
Song Bách được chiêm ngưỡng người con gái tuyệt sắc nhất thế gian Thiên
Phương Công chúa, lúc ấy lòng tự nhủ: “Mỹ nữ đồ” gì chứ, trên thế gian
này có mỹ nữ nào sánh được với mỹ nữ trong kiệu kia? Đến khi biết người
trong kiệu là Thiên Phương Công chúa, hắn đoạn tuyệt nhớ nhung. Nhưng
hai năm sau, Mạc phu nhân lại nhờ người mai mối cho hắn, hắn không ưng ý được người nào. Dù Cao tiểu thư không xuống tóc đi tu, hắn cũng sẽ cự
tuyệt. May mắn là sự kiện đó phát sinh, lại cho hắn cơ hội tìm một đạo
sĩ đến để trì hoãn chuyện hôn nhân. Lần này lên kinh, tuy biết vô vọng,
nhưng lòng không nguôi mong nhớ, nếu có thể gặp lại người trong mộng,
kiếp này coi như không uổng.

Thưởng hoa hội ở phủ Trưởng Công
chúa, thoáng nhìn một giây, khiến hắn trằn trọc trăn trở, thì ra, sau
khi gặp lại, điều ta suy nghĩ, là phải làm thế nào mới có thể gặp lần
nữa, chứ không phải là kiếp này không uổng. Đêm nay, lẫn trong đám
người, hắn đưa mắt nhìn biết bao lần rồi lại thôi, lòng tự biết cứ nhìn
thế sẽ bị kẻ khác nhìn ra manh mối, khi Liễu Vĩnh né tránh Như Nguyệt
Quận chúa, hắn khó khăn lắm mới dời được mắt đi, để cùng Liễu Vĩnh vào
rừng tản bộ.

Lúc Liễu Vĩnh nhờ hắn đi tìm cung nữ hỏi xin lá bạc
hà, đáng lẽ hắn không nên, hoàn toàn không nên lén lút nấp chỗ tối tăm,
chỉ để được nhìn nàng lâu thêm một chút.

Thấy Mạc Song Bách to
gan ngẩng đầu, đầu mày cuối mắt như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, ngàn mối tương tư, Thiên Phương Công chúa nhẹ nhàng cười, nhất thời đọc thầm bài thơ “Tương tư”. Nội dung bài thơ, là có vị thiếu niên tình cờ gặp một
vị cô nương để rồi nhất kiến chung tình, nhung nhớ không nguôi, lại tự
biết tình cảm này là vô vọng, ngày ngày tự dằn vặt bản thân. Đến khi gặp lại cô nương đó lần hai, tình cảm dạt dào, nhưng lại không thể tỏ bày,
mượn thơ gửi gắm tâm trạng, diễn tả mối tương tư triền miên này.

Hắn trốn trong góc tối, chẳng lẽ chỉ để nhìn ta thêm một chút? Thiên Phương Công chúa nhẹ nhàng cắn môi, hỏi: “Cô nương được nhắc đến trong bài
thơ, chính là ta sao?”

“Vâng!” Mạc Song Bách đỏ mặt, run giọng nói: “Nếu Công chúa cảm thấy bị mạo phạm, ta cam nguyện chịu trách phạt.”

“Đương nhiên sẽ phạt, nhưng không phải lúc này.” Thiên Phương Công chúa cười khẽ, duyên dáng tuyệt trần.

Trong đầu Mạc Song Bách lúc này, chỉ có một câu thơ có phần bất nhã: Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui