Mị Cốt Chi Tư

Thiên Phương Công chúa là chủ nhân của Quần phương yến, vậy mà đi thay áo hai khắc sau vẫn không thấy xuất hiện, mấy cô tiểu thư tinh ý lặng lẽ nhìn
quanh, thấy mấy thanh niên xuất sắc như Chu Minh Dương Liễu Vĩnh cũng
không thấy tăm hơi, trong lúc nhất thời phỏng đoán không ngừng. Một
người nhanh mồm nhanh miệng nói ra, “Này, sao Công chúa đi thay áo lâu
vậy? Liễu Trạng nguyên và Chu thiếu gia một câu thơ cũng chưa làm, vậy
mà đã mất hút?”

“Kể ra, trong tất cả các thanh niên có mặt ở đây, Liễu Trạng nguyên và Chu thiếu gia là xuất sắc nhất. Nhưng không biết
rốt cục hai người bọn hắn để ý tiểu thư nhà ai?”

“Lúc trước nghe
nói Liễu Trạng nguyên ái mộ Nhậm Hiểu Ngọc nhà Tể tướng, ai nấy đều tự
hỏi không biết lúc nào hắn mới đến Tể tướng phủ cầu hôn. Không ngờ tối
Thưởng Hoa hội ở phủ Trưởng Công chúa, Liễu Trạng nguyên tuyên bố công
khai là tuy hắn ái mộ Nhậm Hiểu Ngọc, nhưng không thể cùng cô ta vu oan
giá họa cho Sử Bình Tá. Nói như thế, tức là Liễu Trạng nguyên và Nhậm
Hiểu Ngọc không thể thành đôi rồi.”

“Ô, tôi lại nghe nói kỳ thật là Liễu Trạng nguyên ái mộ tiểu thư Hầu phủ Chu Mẫn Mẫn.”

“Nếu thật như thế, thì Liễu Trạng nguyên phải thất vọng rồi. Mọi người đều
biết, cậu ruột tôi là quan Phó giám chính của Khâm Thiên Giám, theo lời
ông ấy, Hoa Quận vương đã sai Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, đến lúc đó
sẽ đến Hầu phủ cầu hôn Chu Mẫn Mẫn. Liễu Trạng nguyên có tài mạo song
toàn hơn nữa thì cũng làm sao mà so sánh với Hoa Quận vương được?”

“Nói như vậy, cái gọi là nhân duyên trời định của Liễu Trạng nguyên vẫn chưa đến sao?”

“Lại chả thế!”

“Liễu Trạng nguyên tướng mạo đẹp mắt, nhưng ở kinh thành hắn không có nền
tảng. Chưa biết chừng kỳ thật là Nhậm Hiểu Ngọc và Chu Mẫn Mẫn không để
hắn vào mắt ấy chứ?

“Nói cũng đúng, thế còn Chu Minh Dương, so
sánh với Chu Tư, hắn khí chất nổi bật, có phần ngạo nghễ, vì sao mỹ nam
kinh thành lại không có tên hắn, chỉ có Liễu Vĩnh, Tô Trọng Tinh, Chu

Tư, không hề đề cập đến Chu Minh Dương?”

“Ô, cô không biết thật
sao? Để tôi giải thích cho, mấy năm trước, Chu Minh Dương rất ít khi
tham gia yến hội, lúc đó khí chất của hắn cũng chưa thể hiện ra ngoài,
tướng mạo lại không tuấn mỹ bằng Chu Tư, khi bàn luận về mỹ nam, đương
nhiên không đề cập đến hắn. Suốt mấy năm như thế, nhưng đến khi đứng
cạnh Chu Tư, mọi người mới dần nhận ra, hắn còn thu hút hơn cả Chu Tư.”

“Xuỵt xuỵt, nhỏ giọng một chút, người ta đứng kia kìa!” Một tiểu thư tinh mắt thấy ba anh em Chu Minh Dương vừa đi vừa cười nói, không khỏi thốt lên: “Thì ra anh em nhà họ tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện riêng.”

Nhậm
Hiểu Ngọc ngồi cạnh cây đàn, giương mắt nhìn ba anh em nhà họ Chu, không gặp Lâm Mị trong số đó, nhếch miệng cười nhạt, lại thấy hầu gái Đào Tâm đi đến, liền quay sang cười nói với tiểu thư ngồi cạnh, không nhìn Chu
Mẫn Mẫn nữa.

Chu Chu Mẫn Mẫn lo lắng cho Lâm Mị, nói với Chu Minh Dương, Chu Tư: “Cung nữ kia nói có Mạc thiếu gia tìm thuốc thì liên
quan gì đến tiểu Mị? Sao anh không đi dò la một chút?”

“Họ Mạc,
lại là cử nhân Liễu Châu, chắc chắn là cái cậu Mạc Song Bách đang ở nhờ
nhà họ Tô. Mạc Song Bách kia là họ hàng của Tô Trọng Tinh, lại có giao
tình với Liễu Vĩnh, nếu xảy ra chuyện gì, hai người kia còn khẩn trương
hơn anh em ta. Bây giờ không thấy bọn hắn đến đây hỏi gì, tất là chuyện
không nghiêm trọng.” Chu Minh Dương cười nói: “Huống hồ, cung nữ kia mời tiểu Mị đi trước mặt chúng ta, cho thấy không phải chuyện đại sự gì.
Tốt nhất là không rêu rao.”

“Em cũng đâu muốn rêu rao, chỉ tại
Như Nguyệt Quận chúa đáng hận kia, mới đợi một lúc đã nóng ruột đi tìm.
Chỉ sợ cô ta lại làm rùm beng liên lụy đến tiểu Mị.” Chu Mẫn Mẫn đang
nói, thấy Sử Bình Vân đi tới, đành dừng lời, cười hỏi: “Chúng ta mới đi
ra kia một lúc, đã có bài thơ hay nào được sáng tác sao?”

“Là
Nhậm Hiểu Ngọc làm một bài thơ, ” Sử Bình Vân cười đọc thơ của Nhậm Hiểu Ngọc một lần, chớp mắt nói: “Các tiểu thư đều tán thưởng là bài thơ này hay, đang trầm trồ thán phục!”

Chu Mẫn Mẫn hừ một tiếng: “Hay lắm sao? Sao ta không thấy.”


Chu Minh Dương đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng là Nhậm Hiểu Ngọc có chút tài
làm thơ, đáng tiếc cô ta ỷ tài mạo, không coi đàn ông con trai kinh
thành ra gì, lúc nào cũng có vẻ vênh váo kiêu ngạo. Một cô gái như thế,
sớm muộn gì cũng nếm mùi khổ sở.”

Tối hôm Thưởng hoa hội, khi
Liễu Vĩnh bị đổi túi thơm, Nhậm Hiểu Ngọc không những không giúp đỡ, còn ném đá xuống giếng, Chu Mẫn Mẫn liền hiểu, quan hệ giữa Nhậm Hiểu Ngọc
và Liễu Vĩnh đã đoạn tuyệt từ đó. Lòng thầm hả hê, hừ, ngươi tài mạo
song toàn thì cũng sao chứ, Liễu Vĩnh cũng đâu thèm muốn ngươi? Lúc này
nghe thấy Chu Minh Dương đánh giá, cũng không dè bỉu thơ Nhậm Hiểu Ngọc
làm nữa, xem xét kỹ càng, thấy trong thơ có tâm trạng tịch liêu, không
nhịn được đưa mắt nhìn Nhậm Hiểu Ngọc. Lại thấy Nhậm Hiểu Ngọc vẫn chẳng khác gì, lộng lẫy nổi bật giữa đám đông, nhất thời hụt hẫng, cô ta đã
chẳng nhờ, Mẫn Mẫn này còn thương vay khóc mướn để làm gì?

Nhậm
Hiểu Ngọc phát hiện ánh mắt của Chu Mẫn Mẫn, nhếch môi cười nhạt, lại
quay sang bình luận mấy câu với mấy tiểu thư ngồi đó, rồi mới đứng dậy,
ung dung ngồi xuống trước đàn, đàn một khúc nhạc mới phổ ra, nhất thời
cả sảnh cùng vỗ tay. Cô ta hơi gật đầu, lấy cớ muốn rửa tay, vẫy tay gọi Đào Tâm đi theo, đi về phía bồn rửa tay.

Thấy xung quanh không người, Nhậm Hiểu Ngọc mới nói: “Được rồi, ngươi nói đi!”

Đào Tâm đưa khăn cho Nhậm Hiểu Ngọc lau tay, nói: “Khi Như Nguyệt Quận chúa kia ôm lấy Lâm tiểu thư thì bị Liễu Trạng nguyên giằng ra, nói Lâm tiểu thư trúng độc, bảo Như Nguyệt Quận chúa tìm túi thơm, lại nhờ Mạc thiếu gia kiếm người hầu hỏi xin lá bạc hà, nô tỳ bám theo thì nghe thấy
tiếng người đến, là Tô thiếu gia và La tiểu thư đi đến. Một lúc sau lại
có Chu thiếu gia Chu tiểu thư đi đến. Theo lời Chu nhị thiếu gia, thì
Chu tiểu thư đang nghĩ cách gán ghép Như Nguyệt Quận chúa với Liễu Trạng nguyên. Chu đại thiếu gia biết võ, tai thính mắt tinh, nô tỳ sợ hắn
phát hiện, đành phải quay lại.”

Đào Tâm khuyên nhủ: “Tiểu thư, đang yên đang lành, thật sự không nên gây chuyện.”

Nhậm Hiểu Ngọc tuy kiêu căng với đàn ông con trai, nhưng đối với hầu gái rất ôn hòa, thấp giọng nói: “Đào Tâm, không trả được cơn giận này, ta thề
không làm người. Ngươi đừng khuyên ta nữa!”

“Nhưng mà…”


Nhậm Hiểu Ngọc ngắt lời Đào Tâm, cười lạnh: “Chuyện Hoa Quận vương đã bảo
Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, sẽ nhanh chóng đến Hầu phủ cầu hôn Chu
Mẫn Mãn đã chẳng còn là chuyện gì bí mật. Ta chỉ không ngờ rằng Liễu
Vĩnh lại quấn lấy Lâm Mị. Cũng phải công nhận là Lâm Mị xinh đẹp hơn Chu Mẫn Mẫn rất nhiều. Nhưng có ta ở đây, Liễu Vĩnh đừng hòng cưới xin trôi chảy.”

“Ý tiểu thư là?”

“Anh em nhà họ Chu không phải
muốn làm mối cho Như Nguyệt Quận chúa kia với Liễu Vĩnh sao? Ta chỉ tìm
thời cơ tát nước theo mưa thôi. Về phần Lâm Mị, ghép cô ta với Nhị Hoàng tử Hạ Như Phong của Đại Hạ Quốc thật là xứng đôi.”

Nhậm Hiểu
Ngọc cắn răng trầm tư, nghe phụ thân nói, Hạ Như Phong từng cầu hôn
Thiên Phương Công chúa mà không được, hắn bị từ chối xong lại hộ tống
Như Nguyệt Quận chúa và hai tiểu thư đến kết quan hệ thông gia. Nhưng
Hoàng thượng cũng không giữ Như Nguyệt Quận chúa lại, chỉ giữ hai tiểu
thư xinh đẹp. Đến lúc đó nếu Hạ Như Phong mở miệng cầu hôn một cô gái
Đại Chu, tất là Hoàng thượng sẽ không thoái thác, chỉ chưa biết tiểu thư nhà nào sẽ bị chọn trúng. Người như Hạ Như Phong, chẳng lẽ lại cam tâm
chọn một cô con gái nhà tầm thường, chắc chắn sẽ chỉ chọn một trong hai
nhà là Tể tướng phủ hoặc Vĩnh Bình Hầu phủ. Nếu Hạ Như Phong đề xuất
được chọn ở Tể tướng phủ, phụ thân nhất định sẽ lấy cớ rằng mình bệnh
tật yếu ớt để né tránh. Chỉ khổ cho mấy cô em dòng thứ, nhất định sẽ có
một cô phải chịu trận. Chị em gái với nhau, dù do vợ cả hay vợ lẽ sinh
ra, đều là cốt nhục của phụ thân, sao tránh được việc phụ thân đau lòng. Nếu có thể tìm một kế sách chu đáo, không khiến các cô em gái phải lấy
chồng xa, không chỉ các em gái cảm kích mình, còn khiến phụ thân thêm
thương yêu mình.

“Đào Tâm, khi Lâm Mị phát bệnh, triệu chứng thế
nào?” Nhậm Hiểu Ngọc nghiền ngẫm lời Đào Tâm, nhíu mày nói: “Lá bạc hà
có thể chữa bệnh đó?”

Đào Tâm vừa nghe Nhậm Hiểu Ngọc hỏi thế,
lại thuật lại tỉ mỉ thêm một lần, dứt lời cũng cảm thấy kỳ quái, “Lâm
tiểu thư kia đang yên đang lành, đột nhiên lả người vào vòng tay Như
Nguyệt Quận chúa, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.”

“Nếu là
bệnh tim, chỉ mấy lá bạc hà làm sao chữa được. Nhưng nếu nói không phải, thì có chứng bệnh nào có thể khiến người ta tê liệt toàn thân?” Nhậm
Hiểu Ngọc suy đoán: “Đã có bệnh, tất sẽ tìm thầy xin thuốc, ngươi dò la
đi.”


Quay về với phòng thay quần áo, bước chân càng lúc càng gần. Liễu Vĩnh nóng rực toàn thân, mặt đỏ tim đập, như tên đã lên cung,
trong lúc nhất thời không thể che dấu. Hắn không hốt hoảng, ôm gọn Lâm
Mị, đứng lên nấp sau cánh cửa, nghe thấy tiếng chân không tiến vào mà
chỉ đi qua, Như Nguyệt Quận chúa giống như bị người khác dẫn ra ngoài.

Tình huống lén lén lút lút là tình huống kích thích ướt át nhất, khiến người ta mê mẩn nhất, khiến người ta muốn dừng mà không dừng được. Huống hồ
nữ tử trong lòng Liễu Vĩnh lại mị nhãn như tơ, rên rỉ uyển chuyển, mềm
như bún…

Liễu Vĩnh dương cung lần nữa, ấn Lâm Mị vào tường, kề
sát thân thể, dụi dụi chỗ quan trọng. Thấy Lâm Mị toàn thân run rẩy, vô
lực phản kháng, nửa chống cự nửa phối hợp, lệ tràn mi, Liễu Vĩnh mãnh
liệt dừng lại, nhẹ nhàng liếm nước mắt Lâm Mị, bàn tay giữ chặt túi thơm của nàng cũng thả ra, kề lên mũi nàng cho nàng đỡ nhũn.

Hương
bạc hà át khí tức Liễu Vĩnh, Lâm Mị đứng vững lại, cảm thấy vừa thẹn vừa cáu vừa bực vừa hận, giơ tay lên hung hăng tát “bốp” một cái, mặt Liễu
Vĩnh in hằn năm ngón tay.

“Được đấy, lúc trước cắn tôi lòi xương, giờ lại tát tôi một cái, tôi phải trả thù em như thế nào đây?” Liễu
Vĩnh cũng không cáu, tựa tiếu phi tiếu cầm tay Lâm Mị, kề lên môi, hôn
chụt một cái.

“Buông tay!” Lâm Mị ra sức rụt tay, vừa dùng lực,
lại phát hiện nửa người Liễu Vĩnh đang đè lên nàng, không khỏi cứng đờ
người, không dám nhúc nhích bừa, chỉ nức nở nói: “Anh làm thế với em,
sau này em còn mặt mũi nào?”

Liễu Vĩnh ngẩn ra, lau nước mắt cho
Lâm Mị, giọng nói khàn khàn đứt quãng: “Tiểu Mị, tôi không hề cố ý cợt
nhả em, thật sự là… thật sự là không kiềm chế được. Lúc trước cho dù
trúng mị dược, vẫn có thể khống chế được, nhưng từ khi có em trong lòng, không còn cách nào để khống chế.”

“Nhưng anh cũng không thể như vậy.” Lâm Mị lại thút thít.

“Đừng khóc, tôi không làm thế nữa!” Liễu Vĩnh buông tay Lâm Mị, nghe tiếng
động hình như có người đi về phía này, tập trung lắng nghe thì là tiếng
của quản sự cô cô, bèn giơ tay lên chống vào tường, ghì chặt Lâm Mị, cúi đầu hung hăng hôn một chút, sau đó hăng hái rút lui, vừa xoay người, đã vén rèm, mất hút vào màn đêm.

Lâm Mị toàn thân tê dại, gục vào
tường, một lúc sau mới vỗ vỗ lên môi, vừa giận vừa hờn, “Còn nói không
làm thế nữa, kết quả vẫn thế!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận