Mị Cốt Chi Tư

Liễu Vĩnh lẳng lặng đứng ở dưới một tàng cây, mượn bóng đêm để náu mình, hít sâu vài cái, mới ổn định được sự hưng phấn. Một bên mặt bỏng rát, không cần soi gương, hắn cũng biết hằn rõ hình năm ngón tay, hắn nhếch miệng
lẩm bẩm: “Tiểu yêu tinh không xương, đến lúc tát người lại mạnh tay
thế!”

Liễu Vĩnh tuy bị tát một cái, nhưng đáy lòng lại có phần
vui vẻ. Nói thế nào, Lâm Mị cũng là một cô nương biết tự trọng, tình thế hiểm nghèo, xương cốt tuy mềm, nhưng vẫn giữ được cốt khí. Hắn nghĩ đến đó, bụng dưới lại nóng lên, vừa kiềm chế được chút, lại nghĩ đến lúc
thân mật với Lâm Mị, từ khi sinh ra, đó là lần đầu tiên hắn có cảm xúc
yêu thương với một cô gái. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên một chồi non, dường như gương mặt Lâm Mị hiện ra trước mắt, dịu dàng vô hạn. Đáy lòng như mặt hồ đang gợn sóng, có địa phương mà hắn khó khăn lắm mới khống
chế được, giờ rục rịch ngẩng đầu thêm lần nữa.

“Hừm, thời gian
gần đây, ngươi càng lúc càng thiếu tự chủ, như vậy rất không được.” Liễu Vĩnh cúi đầu, dùng ngón tay phủi phủi “tiểu đệ đệ” không nghe lời, lại
thuận tay bứt một chiếc lá, cuốn tròn, dùng nó ngoáy ngoáy lỗ tai, quả
nhiên, lỗ tai bị ngứa, khiến phân tán sự chú ý, “tiểu đệ đệ” cũng chịu
an tĩnh.

Bên kia, Như Nguyệt Quận chúa vừa đi vừa nói: “Tiểu Mị, cô ở trong phòng, tại sao ta gọi mấy lần mà cô không đáp?”

Cô bảo ta đáp thế nào? Lâm Mị cười khổ một tiếng, nói: “Chắc tại ta nói nhỏ quá, cô không nghe thấy thôi!”

“Ta thính tai lắm, sao có thể không nghe thấy được?” Như Nguyệt Quận chúa
lớn tiếng phản bác, lại kêu lên: “Chẳng lẽ cô cùng Liễu…”

“Đúng
rồi, tại sao cô lại đến đây? Vườn này rộng thế, sao cô biết đường đi?”
Lâm Mị cắt lời Như Nguyệt Quận chúa, không để Quận chúa hỏi tiếp, không
chờ Như Nguyệt Quận chúa trả lời, nàng đứng lại, kéo tiểu cung nữ dẫn
đường nói: “Cô nương chỉ cần dẫn đến đây thôi, ta biết đường đi tiếp.”

Phía trước đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn và tiếng cười nói lao xao. Chỉ cần đi theo tiếng lao xao là được, đúng là không cần lo lắng. Tiểu cung nữ
khom người chúc phúc, sau đó đi về hướng ngược lại.

Dưới bóng
đêm, Liễu Vĩnh nhìn thấy rất rõ ràng, có hai người đang đi tới, chính là Lâm Mị và Như Nguyệt Quận chúa, chờ hai người tới gần chút, hắn mới ung dung đi đến, quay sang Như Nguyệt Quận chúa nói: “Thỉnh Quận chúa canh
chừng hộ ta, ta có chuyện muốn nói với tiểu Mị.”

Như Nguyệt Quận
chúa và Lâm Mị còn cách chỗ đông người một lùm cây, Liễu Vĩnh lù lù xuất hiện như thế, Như Nguyệt Quận chúa cũng phải giật mình, nhưng đến khi
thấy rõ là Liễu Vĩnh, nghe hắn nói thế Quận chúa quay sang nhìn Lâm Mị,
thấy Lâm Mị mím môi không nói gì, Quận chúa trỏ hai ngón tay vào nhau,
cười hì hì nói: “Hai người cứ nói từ từ, nói tỉ mỉ, nói cho rõ ràng.”
Vừa nói vừa lui lại mấy bước, thực sự chống nạnh làm nhiệm vụ “hộ vệ”.

Có Như Nguyệt Quận chúa ở đây, Lâm Mị không sợ Liễu Vĩnh lại làm chuyện
càn rỡ, thấp giọng nói: “Xin hỏi Liễu Trạng nguyên có lời gì muốn nói?”

Thấy Như Nguyệt Quận chúa quay lưng không dòm ngó, Liễu Vĩnh ghé sát vào Lâm Mị nói: “Tiểu Mị, em còn giận sao?” Hắn dứt lời, thấy Lâm Mị đỏ mặt,
như vừa thoa phấn hồng, biết ngay là nàng cũng liên tưởng đến chuyện vừa rồi, hắn nhẹ giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì? Sao lại đỏ mặt?”

“Ghê
tởm!” Lâm Mị ngẩng đầu, thấy Liễu Vĩnh tựa tiếu phi tiếu, nàng dùng vẻ
mặt ghê tởm nhìn hắn, xoay người định đi, lại bị Liễu Vĩnh kéo tay áo,
không khỏi hoảng hốt la lên: “Anh… anh lại muốn làm gì?”

“Em đừng đi, nghe tôi nói xong đã.” Liễu Vĩnh lỏng tay, thấp giọng nói: “Em đã
bị chứng mềm xương đó, từ nay về sau, phải cẩn thận hơn. Ví dụ như túi
thơm, tốt nhất là mang theo vài cái, một cái nhét trong ngực áo, một cái buộc ngang hông, một cái xỏ dây đeo cổ. Còn nữa, vạt áo có thể may hai
lớp, giữa hai lớp nhét lá bạc hà, viền cổ tay áo cũng có thể làm khe hở, nhét vài lá bạc hà vào, đế giày cũng có thể nhét vài lá. Thậm chí có
thể đem lá bạc hà phơi khô nghiền thành bột, cho vào bình nhỏ mang theo
người khi đi ra ngoài, phòng khi có chuyện. Cây trâm em vẫn thường cài,
cũng có thể nhờ thợ thủ công làm cho rỗng ruột, đổ ít phấn bạc hà vào
trong. Còn…”

Lâm Mị ngơ ngác nghe, theo ý tứ của Liễu Vĩnh, toàn
thân trên dưới của nàng, từ đỉnh đầu đến gót chân, có thể nói là dùng
bạc hà vũ trang tận răng, một phân một tấc đều không sơ hở.

Liễu
Vĩnh nói xong tất cả những phương pháp hắn nghĩ ra, lại có chút trách
móc Lâm Mị nói: “Lại nói như yến hội tối nay, em không nên chỉ mang theo một túi thơm. Nếu không phải tôi, em đã gặp sự cố rồi.”

Nếu
không phải anh, tôi đã bình an rồi! Lâm Mị thầm oán hận một câu, biện
bạch: “Vốn dĩ em có cho lá bạc hà vào vạt áo, trong người cũng cất một
túi thơm. Đến lúc đi, Mẫn tỷ tỷ nhìn lại một lần, nói vạt áo em căng
phồng như thế rất khó coi, tìm một cái áo khác bảo em thay. Túi thơm cất trong người cũng bị chị ấy quẳng đi, nói trong túi thơm toàn lá bạc hà, mùi bạc hà gắt quá làm chị ý khó chịu. Khó khăn lắm em mới giữ được túi thơm đeo ở hông. Nhất thời cũng cảm thấy không thỏa đáng, muốn thoái
thác không đi, nhưng thoái thác không được.”

Lâm Mị nói xong, đột nhiên bịt miệng, có chút hối hận, hắn là cái gì của nàng? Tại sao nàng
phải dài thích dài dòng như vậy? Huống hồ toàn thân trên dưới toàn lá
bạc hà, chưa nói đến chuyện người bên cạnh khó chịu, bản thân nàng ngửi
lá bạc hà lâu cũng bị mất khứu giác, chỉ sợ nếu để lâu dài, sẽ đúng như
lời Vương đại phu nói, khứu giác tê liệt hoàn toàn. Nếu làm như lời hắn, hễ ra khỏi nhà là người toàn bạc hà, đến chỗ nào cũng sặc mùi bạc hà,
cứ như vậy….

Liễu Vĩnh cũng nghĩ ngợi, một thiếu nữ như nàng,
trên người không có mùi son phấn, lại toàn mùi bạc hà, người khác thấy
thế sẽ nghĩ thế nào? Huống hồ hương bạc hà cay độc, ngửi nhiều cũng
không phải biện pháp thỏa đáng. Hắn suy nghĩ một chút nói: “Nếu yến hội
không có tôi tham dự, em phải tìm cớ thoái thác không đi. Để tôi nghĩ
được cách chữa cho chứng bệnh của em mới nói tiếp.”

Lâm Mị cúi
gằm, sống mũi cay cay. Từ khi biết bản thân mắc chứng này, nàng thấy
nhục nhã đến mức mấy đêm không ngủ, ngay cả bà vú cũng không dám kể, đến khi nghe Vương đại phu nói, bệnh này không có thuốc chữa, càng thêm
tuyệt vọng. Bây giờ nghe được Liễu Vĩnh nói thế, phẫn nộ vì hành động vô lễ của hắn tiêu tan mấy phần. Nhất thời nói: “Khi phu nhân Vĩnh Bình
Hầu tìm đại phu bắt mạch cho em vào tối sinh thần của bà, em có lặng lẽ
hỏi Vương đại phu, Vương đại phu nói chứng này không tính là bệnh, nên
không có thuốc chữa trị.”

“Kinh thành có rất nhiều người y thuật
cao minh, không chỉ có một mình Vương đại phu.” Liễu Vĩnh cười nói:
“Không cần lo lắng, chuyện này giao cho tôi là được. Nếu thật sự không
có thuốc chữa, em nhanh chóng gả cho tôi làm phu nhân Trạng nguyên, có
tôi che chở cho em, dù em có yếu đuối hơn nữa cũng không sao.”

Lâm Mị nghe nửa trước có chút cảm động, nghe đến nửa sau thì xấu hổ giận
dữ, không chút nghĩ ngợi, giơ tay định tát. Liễu Vĩnh lần này nhanh mắt
tránh được, vươn tay tóm tay Lâm Mị, tựa tiếu phi tiếu nói: “Còn chưa
thành thân, em đã động tay động chân, như thế không hay đâu!” Hắn vừa
nói, vừa dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay Lâm Mị, hạ giọng nói: “Đừng
gấp, sau khi thành thân, em muốn động tay động chân ở đâu cũng được, tôi cam đoan sẽ không phản kháng.”

“Vô sỉ!” Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh
nói đến hai chữ “ở đâu” thì ngữ điệu trở nên quái dị, như có ngụ ý, nhất thời hai má đỏ bừng, lửa giận dâng lên, cúi đầu há miệng muốn cắn tay
Liễu Vĩnh.

Liễu Vĩnh thấy thần sắc Lâm Mị như thế, biết là chọc
giận nàng rồi, liền buông tay Lâm Mị, lui về sau nửa bước, nhanh chóng
nhận lỗi: “Tiểu Mị, tiểu Mị, em đừng giận. Từ nay tôi không nói linh
tinh nữa.” Lại duỗi tay giả vờ tự tát, miệng nói: “Đường đường là Trạng
nguyên, tại sao vừa gặp Lâm Mị tiểu thư lại thành kẻ không biết tự
trọng, đáng chết!”

Lâm Mị vốn đang rất giận dữ, thấy hắn như thế, nhịn không được cười “phì” một tiếng, cười xong lại hất hàm nói: “Về
sau còn dám ức hiếp em nữa, em sẽ mách với mẫu thân. Cho anh biết thế
nào là lễ độ.”

“Xin chừa!” Liễu Vĩnh thấy Như Nguyệt Quận chúa
mấy lần quay đầu lại, đành lên giọng: “Quận chúa, cô phải che chở cho
tiểu Mị. Tiểu Mị không khỏe, cô phải trông chừng thật kỹ, không được để
đàn ông con trai đến gần, biết không?”

“Biết rồi!” Như Nguyệt
Quận chúa gật đầu, cực kỳ vui mừng. Thanh niên đẹp trai này và tiểu Mị
đều có tình cảm với nhau, hắn nói thế, là sợ đàn ông khác đến gần tiểu
Mị, phá rối nhân duyên của hắn, muốn ta nhìn hộ hắn! Dù sao ta cũng muốn xuất giá cùng tiểu Mị, đương nhiên sẽ giúp hắn.

Lâm Mị thấy Như
Nguyệt Quận chúa đồng ý một cách rất dễ dàng, còn nhìn Liễu Vĩnh, tim
giật thót một cái, không khỏi lườm Liễu Vĩnh, tốt xấu gì người ta cũng
là Quận chúa, sao anh dám sai bảo người ta như thế? Nhất thời vừa buồn
vừa rối trí, đã thế này thì đừng hòng giấu được Như Nguyệt Quận chúa.
Phải nhanh chóng tìm cách đập vỡ cái ý tưởng chung chồng của Quận chúa.

Liễu Vĩnh vẫn không yên tâm, dặn dò Lâm Mị: “Em đến chỗ đông người thì đừng
đi lại nhiều, sau này đi đâu nhớ mang thêm một túi thơm. Tôi không tiện ở đây nữa, phải cáo từ hồi phủ trước.”

Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh có vẻ nghiêm túc, chỉ đành gật đầu. Ngước mắt lên, thấy Liễu Vĩnh vỗ về gò má trái, nàng hiểu ngay lập tức, trên mặt hắn in hằn năm ngón tay, nếu đi
ra chỗ đông người, có ai hỏi biết trả lời thế nào, đành cáo từ trước. Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng buột miệng: “Anh có đau không?”

Liễu Vĩnh vốn đang có vẻ rất nghiêm túc, nghe Lâm Mị nói thế, mắt liền ướt
át, chớp chớp mắt nũng nịu: “Nếu em sờ một chút thì không đau nữa.”

Lâm Mị nghe ngữ điệu của hắn, lập tức hối hận vì bản thân nhiều chuyện, quay ngoắt người lại, kéo Như Nguyệt Quận chúa đi.

Liễu Vĩnh đứng ở chỗ cũ, hai mắt sáng quắc trừng Lâm Mị, thấy nàng đi chậm,
thân hình mảnh mai, dáng vẻ thướt tha mềm mại, không khỏi lẩm bẩm: “Đêm
nay mất ngủ rồi!”

Trong vườn cười nói xôn xao, Nhậm Hiểu Ngọc tìm một chỗ hẻo lánh ngồi, thấy Như Nguyệt Quận chúa và Lâm Mị lại xuất
hiện, nhất thời hỏi Đào Tâm: “Đào Tâm, ngươi nói xem, ta có chỗ nào thua kém Lâm Mị?”

Luận gia thế, Lâm Mị mồ côi cha mẹ, cùng lắm chỉ là nghĩa nữ Hầu phủ, tự nhiên không thể so sánh với Nhậm Hiểu Ngọc là
thiên kim nhà Tể tướng. Luận tướng mạo, Lâm Mị thon thả mảnh mai, khả ái động lòng người, nhưng Nhậm Hiểu Ngọc cũng là một mỹ nhân hiếm có, nổi
danh người đẹp băng giá, nếu đặt lên bàn cân, hai người không ai hơn ai. Luận tài hoa, Lâm Mị chưa làm một bài thơ bài từ nào mà thiên hạ trầm
trồ, Nhậm Hiểu Ngọc mười hai tuổi đã nổi danh thơ phú.

Đào Tâm
cũng không hiểu tại sao Liễu Vĩnh lại không chọn Nhậm Hiểu Ngọc, mà đi
chọn Lâm Mị, giờ nghe Nhậm Hiểu Ngọc hỏi thế, buột miệng nói: “Khía cạnh nào tiểu thư cũng hơn hẳn cô ta. Nếu kết luận, cũng chỉ có thể nói Liễu Trạng nguyên mắt mờ, có mắt như mù, không phân tốt xấu.”

“Thật
sao?” Nhậm Hiểu Ngọc đón một cánh hoa bay lạc đến, nắm chặt tay kề lên
mũi ngửi, đột nhiên buông tay, để cánh hoa rơi xuống đất, dùng chân dẫm
nát, vừa dồn lực xuống chân vừa cười lạnh trong lòng: hủy ta một lúc, ta hủy hắn cả đời. Nói với Đào Tâm: “Một lát nữa sẽ có họa sĩ cung đình ra vẽ bức ‘Hành nhạc đồ’ cho Công chúa. Ai xinh xắn khả ái, Công chúa nhất định sẽ sắp xếp ngồi gần. Lâm Mị như vậy, chắc chắn sẽ được ngồi cạnh
Đại Công chúa. Ngươi tặng viên trân châu ta mang tới cho họa sư, bảo ông ấy phải vẽ Lâm Mị thật đẹp, ít nhất cũng phải có ba phần giống Đại Công chúa.”

“Tiểu thư…” Đào Tâm có chút kinh ngạc, nếu tiểu thư không muốn Lâm Mị nổi bật, không phải nên bảo họa sư chấm thêm vào khóe mắt
bờ môi Lâm Mị một hai nốt ruồi, khiến Lâm Mị có tướng xấu sao?

Nhậm Hiểu Ngọc thấy sắc mặt Đào Tâm, cười nhạt: “Ngươi chỉ cần biết làm theo lời ta bảo thôi.” Hạ Như Phong ngưỡng mộ Thiên Phương Công chúa đã lâu, mà Thiên Phương Công chúa tuyệt đối sẽ không đến Đại Hạ Quốc làm dâu.
Lâm Mị tướng mạo kiều mỵ, khí chất cũng có mấy phần tương tự Thiên
Phương Công chúa, nếu khiến họa sư bỏ thêm chút công phu, trau chuốt nét bút, muốn Lâm Mị giống Thiên Phương Công chúa, hoàn toàn không phải
việc gì khó khăn.

Sau Quần phương yến, Hành Nhạc Đồ và thơ phú
vân vân sẽ được các cung phi truyền tay. Đến lúc đó tự nhiên sẽ truyền
đến tay hai cô tiểu thư Đại Hạ, chuyện Lâm Mị có tướng mạo giống Thiên
Phương Công chúa, tự nhiên cũng có thể nhờ hai cô tiểu thư kia mà truyền đến tai Hạ Như Phong. Hạ Như Phong cầu không được Thiên Phương Công
chúa, tự nhiên sẽ cầu hôn người có tướng mạo giống Thiên Phương Công
chúa là nghĩa nữ Hầu phủ Lâm Mị. Đến lúc đó dù phu nhân Vĩnh Bình Hầu có yêu thương Lâm Mị đến đâu, sẽ không vì cô nghĩa nữ không nơi nương tựa
mà kháng chỉ bất tuân.

Liễu Vĩnh, đến khi người trong lòng ngươi
sang Đại Hạ Quốc ngàn dặm xa xôi làm vợ người khác, ta sẽ chờ xem ngươi
sẽ có cảm xúc gì?

Liễu Vĩnh lúc này đang ngồi trong kiệu, tâm
tình rất sảng khoái, miệng còn huýt sáo một thủ khúc nghe được hồi nhỏ,
huýt một hồi lâu, mới nhớ ra, ở Liễu Châu, khi tân lang nghênh đón tân
nương vào nhà, đội kèn sẽ thổi thủ khúc này.

Khi kiệu về đến
Trạng nguyên phủ, Liễu nhũ mẫu ra đón, cười nói: “Thiếu gia tối nay về
sớm quá.” Dứt lời thì nhũ mẫu nhìn thấy hình bàn tay trên má Liễu Vĩnh,
không khỏi cả kinh, chỉ chỉ nói: “Đây là, đây là…”

“Đây là cháu không cẩn thận va phải cây liễu.” Liễu Vĩnh cười lảng sang chuyện khác, “Sao mama lại đích thân ra đón?”

Liễu nhũ mẫu không bị lừa, trừng mắt nhìn Liễu Vĩnh nói: “Va vào cây liễu lại thành hình bàn tay được sao?”

Thấy phu kiệu đã lui xuống, Liễu Vĩnh mới nói: “Haizzz, đây là con dâu tương lai nhà ta đánh.”

Liễu nhũ mẫu nghe thế vừa mừng vừa sợ, sợ là, còn chưa thành thân, đã động
thủ đánh người? Mừng là, rốt cục thiếu gia cũng chịu lấy vợ?

“Thiếu gia, là tiểu thư nhà ai? Khi nào đi cầu hôn?”

Liễu Vĩnh đi thẳng vào trong nhà: “Là nghĩa nữ Vĩnh Bình Hầu tên Lâm Mị. Mấy ngày nữa cầu hôn.”

Liễu nãi nương vui vẻ thốt lên: “Thiếu gia, ngày mai vú sẽ dậy sớm, đi chùa
xin quẻ, sau đó nhờ sư cụ chọn cho một ngày tốt!” Nói đến đó Liễu nhũ
mẫu lại đổi vui thành buồn, ưu sầu nói: “Thiếu gia, đã như vậy, tiểu thư kia vì sao lại đánh cậu?”

Liễu Vĩnh cười nham nhở: “Đánh là yêu, mắng là thương!” Dứt lời thì vào phòng đóng cửa, bỏ lại Liễu nhũ mẫu gặm nhấm băn khoăn.

Mấy ngày sau Quần phương yến, kinh thành lan truyền hai tin khiến dân tình
xôn xao: tin thứ nhất, là Thiên Phương Công chúa chọn cử nhân Liễu Châu
Mạc Song Bách làm phò mã, quan Giám chính của Khâm Thiên Giám đang chọn
ngày tốt. Tin thứ hai, là Hoa Quận vương chuẩn bị đến Vĩnh Bình Hầu phủ
cầu hôn thiên kim Hầu gia Chu Mẫn Mẫn làm Quận vương phi.

Khi tin Hoa Quận vương muốn đến Hầu phủ cầu hôn, truyền đến tai phu nhân Vĩnh
Bình Hầu, bà chẳng hề cao hứng, chỉ sợ Chu Mẫn Mẫn vẫn dành tình cảm cho Liễu Vĩnh, đến lúc đó không chịu đồng ý hôn sự với Hoa Quận vương. Tạm
thời chuyện này vẫn chưa chính thức, không thể rêu rao, càng không thể
hấp tấp nói với Chu Mẫn Mẫn.

Chuyện của Hoa Quận vương, Liễu Vĩnh cũng đã nghe nghóng được rõ ràng, hắn thầm tính toán trong lòng, nói
với Liễu nhũ mẫu: “Mama, chúng ta không cần chọn ngày tốt, cứ cầu hôn
cùng một ngày với Hoa Quận vương là được.”

Liễu nhũ mẫu dò la Hoa Quận vương sẽ cầu hôn ngày hai tám tháng bảy, không khỏi nói thầm:
“Thiếu gia, cầu hôn nên vào tháng chẵn, không nên tháng lẻ. Chúng ta chờ thêm mấy ngày, đến tháng tám hãy đến Hầu phủ cầu hôn!”

Liễu Vĩnh cười nói: “Chậm thêm một ngày, không chừng Hầu phủ sẽ nhận lời người
khác.” Nếu trì hoãn, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, nảy sinh sự cố.

Về
phần nhà gái, phu nhân Vĩnh Bình Hầu không tiện dò la chuyện Hoa Quận
vương sẽ chính thức cầu hôn hôm nào, lòng bà rất nôn nóng, chỉ suy nghĩ
phải nói thế nào mới có thể thuyết phục Chu Mẫn Mẫn nhận lời Hoa Quận
vương.

Lại thêm, bà cho rằng Hoa Quận vương dù muốn cầu hôn, cũng phải chờ đến tháng tám mới cầu hôn, không ngờ sáng ngày hai tám tháng
bảy, vợ của quản gia thở phì phò chạy vào: “Phu nhân, có hai nhà cho bà
mối đến cầu hôn!”

“Ngoài Hoa Quận vương còn có ai?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu có cảm giác không hay, vội vàng nói: “Hỏi rõ ràng chưa?”

“Hồi phu nhân, một bà mối là Hoa Quận vương nhờ, một bà mối là Liễu Trạng nguyên nhờ.”

Một nhà là Vương phủ quyền thế, một nhà là Liễu Trạng nguyên mà Mẫn Mẫn ái mộ, biết làm thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui