Mị Cốt Chi Tư

Mùa xuân năm đó, hoa đào rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, rất nhiều người đến ngoại ô kinh thành du ngoạn. Tô Trọng Tinh cùng mấy bạn đồng môn đứng
dưới tàng hoa đào ngâm thơ, thần thái sáng láng, tuấn kiệt xuất chúng,
khiến không ít thiếu nữ phải ngẩn ngơ.

Lâm Mị đứng ở cách đó
không xa, im lặng nhìn Tô Trọng Tinh. Hôm nay nàng mặc quần áo đàn ông,
hai hàng lông mày cũng vẽ cho thô, nhìn thoáng qua sẽ thấy một thiếu
niên thanh tú, dưới tàng hoa đào, hàng mi dài cong vút, mắt ướt át long
lanh, khiến không ít thiếu nữ nhìn đến mất hồn.

Lâm Mị không hề
biết đến ánh mắt của người khác, chỉ hỏi Cố nhũ mẫu: “Mama, thiếu niên
kia chính là thiếu gia Tô phủ Tô Trọng Tinh sao?”

“Tiểu thư, đúng là hắn! Vú đã nghe ngóng rất kĩ càng, hắn tài mạo song toàn, giữ thân
trong sạch, đúng là ứng cử viên hàng đầu khi kén chồng của các thiếu nữ
kinh thành. Tuy chúng ta có hôn ước, nhưng vẫn phải dò la rõ ràng rồi
mới tới nhà họ được.”

“Mama, tuy cháu có hôn ước, nhưng hai nhà mất liên lạc đã lâu, liệu người ta có thừa nhận hôn sự này không?”

“Tiểu thư yên tâm, vú nghe ngóng kỹ rồi, Tô thiếu gia chưa thành thân cũng
không đính hôn. Nào có lý do gì để chối bỏ hôn sự? Giờ Tô lão gia đang
là quan Hàn lâm, rất có danh tiếng, nhất định sẽ không hối hôn tùy tiện
đâu.”

“Mama…”

“Tiểu thư, cô tài mạo song toàn, có gì đáng
phải lo lắng? Vú tin Tô thiếu gia kia nếu thấy tiểu thư, nhất định sẽ
đem lòng tương tư.”

Lâm Mị nghe Cố nhũ mẫu nói thế, không khỏi
cúi đầu thở dài một tiếng. Cha mẹ đều đã tạ thế, ngàn dặm xa xôi lên
kinh, được ăn cả ngã về không, nếu nhà họ Tô không thừa nhận hôn sự,
nàng biết làm sao?

Cố nhũ mẫu thấy Lâm Mị nhíu mày lo âu, vội
vàng trấn an: “Nếu nhà họ Tô không thừa nhận hôn sự, chúng ta lại đi cầu kiến một vị phu nhân khác, nhất định sẽ có cách.”

Một làn gió
thổi qua, Lâm Mị giơ tay đón được một cánh hoa lơ lửng, kề lên mũi khẽ
ngửi, lại nghịch ngợm thổi thổi, môi đỏ thắm như cánh hoa đào, tiếng
cười khúc khích khuynh đảo đất trời.

Cố nhũ mẫu thấy vậy ngẩn ngơ, cười nói: “Tiểu thư tuy mặc quần áo đàn ông, mà vẫn không dấu được vẻ đẹp rạng ngời.”

Lâm Mị đang định trả lời, đột nhiên hai đầu gối mềm nhũn, cơ hồ đứng không
vững, vội vàng vịn vào vai Cố nhũ mẫu, cúi đầu nói: “Mama, chúng ta mau
về thôi! Chỗ này đông người quá, cháu chóng mặt.”

Cố nhũ mẫu thấy Lâm Mị như gục xuống, hai má ửng hồng, không khỏi kinh hãi, dìu đỡ nàng hỏi nhỏ: “Tiểu thư bị sao vậy?”

“Cháu không có việc gì, chúng ta đi nhanh đi!”

Lâm Mị là trẻ sinh non, không được cứng cáp như người khác. Từ lúc có
nguyệt sự, hễ ngửi thấy khí tức đàn ông trẻ tuổi là chân tay bải hoải,
đứng không vững. Từ mùa xuân năm nay, bệnh càng thêm nghiêm trọng. Như
lúc này không biết ngửi thấy khí tức ở đâu, chỉ phảng phất mà đã không
đứng được.

Lâm Mị cùng Cố nhũ mẫu đi vòng qua gốc cây đào, chậm rãi rời đi.

Từ dưới một gốc đào khác, một thanh niên tuấn tú hơn người đi tới. Chính
là Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh đứng ở vị trí mà Lâm Mị vừa đứng, thắc mắc nhìn
hoa đào, lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao hoa đào này lại phảng phất một hương
thơm lạ, giống hương thơm mà sách vẫn tả về tuyệt sắc mỹ nữ.”

Liễu Vĩnh đưa mắt nhìn hoa đào, giơ tay đón một cánh hoa rơi, vuốt ve nhẹ nhàng, cất vào trong ống tay áo.

Hoa không say người, người tự say.

06 – HOA SEN

Mùa hè năm ấy, hoa sen nở rộ, hương thơm thanh tao sâu kín, duyên dáng yêu
kiều. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu dẫn các con đến lương đình thưởng hoa, cười nói rộn rã, hoa như khiêu vũ với gió, dập dờn sóng nước, đẹp như Dao
Trì.

Chu Minh Dương cười lơ đãng, mũi tìm kiếm một mùi hương quen thuộc, ánh mắt dịu dàng ve vuốt đóa hoa sen, tâm tư lại chìm đắm miền
ký ức.

Lúc nhỏ, hắn thường theo phu nhân Vĩnh Bình Hầu tiến cung, cùng Đại Công chúa chơi đùa. Mùa hè, trên người Đại Công chúa thường có hương sen rất dễ chịu, khi đó Hoàng thượng sủng ái Đại Công chúa, nói
Công chúa là bách hoa chi vương, muôn hương trên người, đặc biệt ban
phong hào “Thiên Phương” .

Thiên Phương Công chúa dần lớn, mỗi
khi tham dự yến tiệc, thiếu niên kinh thành được diện kiến đều đem lòng
tương tư. Chu Minh Dương cũng đem lòng nhung nhớ, có điều để tránh bị
nghi ngờ, hắn càng lúc càng ít tiến cung, Thiên Phương Công Chúa lại
xuất hiện trong giấc mơ của hắn càng lúc càng nhiều. Nhưng trời không
chiều lòng người, Thiên Phương Công Chúa lại gả cho Thượng Du. Giấc mộng của hắn tan thành mây khói.

Từ lúc đó, hắn bắt đầu có sở thích sưu tập các giống hoa thơm, nhằm tìm kiếm một mùi hương đã mất.

Chu Minh Dương dời mắt từ hồ sen sang Lâm Mị, tim hơi loạn nhịp, cô nghĩa
muội này, bất kể là phong thái dung mạo hay hương thơm, đều rất giống
Thiên Phương Công chúa.

Có lẽ… hắn nên giữ nàng lại Hầu phủ.

Chu Tư lặng lẽ quan sát Lâm Mị, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Chu Minh
Dương, lòng thầm tiếc nuối, haizzz, dung mạo nghĩa muội rất giống Thiên
Phương Công chúa, đừng nói anh trai, chính hắn cũng không thể nén lòng.

Nhưng anh trai muốn cưới Lâm Mị làm vợ cả chỉ sợ không dễ dàng. Tính Lâm Mị
quật cường, cũng không chịu làm lẽ, chuyện này ắt là còn phải nâng lên
đặt xuống nhiều.

Thưởng hoa xong, chờ mọi người về phòng, Chu Tư
lôi kéo Chu Minh Dương về phòng mình uống rượu. Đến lúc ngà ngà say, Chu Tư đột nhiên đi mở tủ, lấy ra một tấm chăn đơn, ngập ngừng: “Anh, cái
này … tặng anh!”

Chu Minh Dương đưa mắt nhìn, trên chăn thêu một mỹ nữ, tướng mạo rất giống Thiên Phương Công chúa, hết sức quyến rũ.

“Anh, anh cất trên giường, lúc nào bứt rứt quá thì lấy mà giải tỏa, đừng tự giày vò bản thân.” Chu Tư ra vẻ nghiêm túc.

“Tiểu Tư, đừng nói bậy!” Chu Minh Dương dời mắt đi chỗ khác, hỏi: “Cái này ở đâu ra?”

“Em gọi một tú nương thân đến nhờ làm cấp tốc.”

“Mau đốt đi, sau này không được làm mấy thứ này nữa.” Chu Minh Dương cười
chua chát, “Vật chết… sao có thể so sánh với người sống?”

“Lâm Mị em ấy…”

“Nàng là nàng, Lâm Mị là Lâm Mị, ta phân biệt được!”

Khi sen tàn úa, Lâm Mị lên kiệu hoa về làm vợ Liễu Vĩnh.

Chu Minh Dương biết, có những thứ không thể giữ mãi, có những người không thể nhớ mãi.

Mùa sen nở năm sau, Chu Minh Dương cùng cô vợ mới cưới là Nhị Công chúa
ngồi thưởng hoa, đột nhiên phát hiện, một năm bốn mùa, mỗi mùa có nét
đặc sắc riêng, hắn thật sự không cần cố chấp.

07 – HOA LÊ

Mùa thu năm ấy, hoa lê nở tràn, cơn gió vờn qua, mưa hoa đổ xuống. Tả phủ vui mừng đón cô con gái mới chào đời, đặt tên Tả Lê.

Vào lễ Trảo Chu, phu nhân phủ khác đến chơi, ai nấy đều khen: “Tả Lê trắng
trẻo mập mạp, đúng là tướng có phúc, tương lai tất là quý nhân.”

Có phu nhân vén tay áo Tả Lê, suýt xoa: “Cổ tay trắng như ngó sen, nhìn chỉ muốn cắn!”

Cuối cùng cánh tay nhỏ bé mập mạp đấy lại chọn một cây bút lông. Các phu
nhân thấy thế cười nói: “Có lẽ đây sẽ là một nữ tài tử, tương lai là một đại sư thư pháp chăng?”

Tả phu nhân cười thật mỹ mãn.

Chớp mất đã mấy năm, thân thể Tả Lê vẫn tròn vo như thế, nhưng cô bé rất
thông minh lanh lợi, ngâm thơ viết chữ, không thua kém anh trai chút
nào, ngay cả Tả lão gia cũng rất ưu ái con gái nhà mình.

Năm Tả Lê lên mười, Tả phu nhân rất rầu rĩ, một cô gái béo như thế, nếu sau này không gầy đi được, thì biết làm sao?

Khi Tả Lê đến tuổi cập kê, Tả phu nhân lo âu đến mất ngủ triền miên. Con
gái nhà khác đã lần lượt đính hôn hết rồi. Nhưng con gái bà vì quá béo,
mãi vẫn chưa hứa hôn được với ai. Hay là, gia đình nên hạ thấp tiêu
chuẩn, chọn một người bình thường?

Tả Lê lại cho rằng, không thể
vì bản thân béo phì mà vơ bèo gạt tép, cô ấy rất kiên trì, kiên quyết
tìm một người đàn ông nhận thức được giá trị của cô ấy.

Các cô
nương tuổi tác tương đương lần lượt xuất giá, cùng chồng về thăm nhà mẹ, đắc ý vênh vang. Tả Lê vẫn không hề dao động, chỉ nói: “Vơ bèo gạt tép
cho có một người chồng, rồi phải chịu sự khinh thường của phu quân ngày
này sang ngày khác, không bằng ở giá. Nếu không tìm được người nhận thức được giá trị của con, con tình nguyện xuất gia làm ni cô, quyết không
cúi đầu phụ thuộc, đau khổ qua ngày.”

Tả phu nhân không cam lòng, mỗi lần dự tiệc đều dẫn Tả Lê theo, hòng tìm kiếm một tia hy vọng,
nhưng cứ lần lượt ra về trong thất vọng.

Thời điểm Tả phu nhân nản chí tuyệt vọng, Vương gia Hạ Quốc Hạ Như Phong tuyên bố đến Tả phủ cầu hôn. Tả Lê nhận lời.

Khi những bông hoa lê đầu mùa bung nở, Tả Lê theo chồng đến Đại Hạ Quốc.

Ba năm sau, nhà họ Tả nhận được tin, Hạ Như Phong đăng cơ làm Hoàng đế Hạ
Quốc, Tả Lê được phong Hoàng hậu, con trai cũng được sủng ái đặc biệt.
Hạ Như Phong chuyên sủng Tả Lê, cung đình Hạ Quốc có lời đồn, nói Tả Lê
là hoa lê, các phi tử khác chỉ là hải đường.

Một cành hoa lê át hải đường.

08 – HOA MAI

Mùa đông năm ấy, gió lạnh thổi vù vù, hoa mai thơm ngát.

Đúng lúc vườn mai trong Liễu phủ nở hoa, Lâm Mị viết thiếp mời, thỉnh mấy phu nhân khác đến nhà thưởng mai.

Mạc Song Kỳ dẫn các con tới trước. Sau có thêm Nhị Công chúa, rồi Như Nguyệt Quận chúa cũng đưa Trọng Trọng đến.

Lâm Mị đưa các phu nhân ra vườn thưởng mai, để mấy đứa bé chơi trong nhà.

Trọng Trọng thấy Phi Phi, liền hét lên: “Phi Phi, chúng ta đánh cờ đi.”

Gần đây Phi Phi rất mê đánh cờ, đi khắp nơi tìm người chơi cùng, nhưng vừa
nghe Trọng Trọng nói thế, lập tức phẩy tay: “Ta bận rồi, ngươi đánh cờ
với Nhạn Nhạn đi!”

Trọng Trọng thật thà, “Nhạn Nhạn còn nhỏ, kỳ nghệ quá kém, ta không muốn chơi với em ấy, muốn chơi với ngươi.”

Tiểu Nhạn Nhạn nghe thế phẫn nộ, gào lên: “Trọng Trọng, anh có biết tại sao
anh cả không chơi cờ với anh không, anh cả cũng chê anh kỳ nghệ quá kém
mà thôi, vì thế mới không chơi cùng! Anh hơn gì em mà nói, hừ!”

“Ca ca, em chơi cờ với anh!” Tiểu Âm Âm hơn ba tuổi cười hì hì kéo áo tiểu Nhạn Nhạn.

Ôi má ơi, mới phân biệt được quân cờ đã muốn đánh cờ với ta? Tiểu Nhạn
Nhạn vội vàng chỉ vào bé gái hơn ba tuổi khác: “Muội muội chơi với bạn
kia đi!”

“Không, bạn ấy không phân biệt được quân cờ.” Tiểu Âm Âm xem thường cô bạn vẫn chưa phân biệt được quân cờ, quấn quít lấy Nhạn
Nhạn muốn đánh cờ

Thấy mấy đứa trẻ con ầm ĩ, đứa nào cũng xem
thường đứa khác kỳ nghệ không bằng mình, Cố nhũ mẫu bật cười, xoay người vào phòng trong lấy ra một bàn cờ rất to: “Chơi cờ đam (*) đi! Cái này
có thể chơi bốn hoặc sáu người cùng lúc. Quân cờ của ai tiến vào doanh
trại của đối phương trước là thắng, rất đơn giản.”

Phi Phi thấy
bàn cờ hình ngôi sao sáu cánh bằng giấy cứng, trên mặt khoét nhiều ô
tròn, con cờ bằng gỗ hình tròn, đã mài nhẵn, sau khi nghe luật chơi
xong, thấy cũng đơn giản, cười nói: “Được, cái này không so kỳ nghệ, chỉ xem xem ai nhanh mắt hơn, thích hợp để tất cả cùng chơi.”

Một lúc sau, mấy đứa trẻ con chen chúc bên bàn cờ, vừa chơi vừa tranh cãi, vô cùng sôi nổi.

Đến khi tiễn hết khách khứa về rồi, ba anh em Phi Phi vẫn chưa hết hứng, kéo Liễu Vĩnh Lâm Mị vào chơi cùng.

“Phụ thân, mẫu thân, trò này rất dễ chơi, cha mẹ cũng chơi cùng đi!” Phi Phi cười nhìn Cố nhũ mẫu, “Thêm cả mama là vừa đủ sáu người. Thế mới đông
vui.”

Liễu Vĩnh cùng Lâm Mị cười ngồi xuống. Ván cờ diễn biến rất gay cấn, tiếng cười nói rộn ràng.

Trên bình hoa, một cành mai đỏ nở hoa, lẳng lặng tỏa hương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui