Mị Cốt Chi Tư

Đang giữa tiết xuân, trăm hoa đua nở, gió khẽ lướt qua, hương thơm ngào ngạt.

Chu Mẫn Mẫn dẫn mấy tiểu thư đi vào vườn hoa, chỉ chỉ trỏ trỏ. Mỏi chân thì vào lương đình ngồi, gọi người hầu rót trà, cười nói huyên thuyên.

Mạc Song Kỳ không chuyên tâm chuyện trò, đứng ngồi không yên, mới được một
lát liền kéo Lâm Mị đi xuống ngắm hoa, chờ đi xa lương đình, thấy nhóm
Chu Mẫn Mẫn không thể nghe được hai người, mới nói: “Tiểu Mị, ta muốn
nghĩ cách gặp một người, em giúp ta một tay được không, đánh lạc hướng
nhóm La Minh Tú hộ ta.”

“Chị muốn gặp ai? Liễu trạng nguyên!” Lâm Mị có chút kinh ngạc, từ xưa tới nay, trai gái hẹn hò lén lút không
phải chuyện hay ho gì, nàng có nên giúp không?

Thấy Lâm Mị vừa
đoán đã trúng, Mạc Song Kỳ biết không giấu được nữa rồi, chỉ có thể nhỏ
giọng kể chuyện trước kia giữa mình và Liễu Vĩnh cho Lâm Mị nghe.

“Nếu Liễu trạng nguyên vẫn nhớ thương chị, hà cớ gì không gửi thư cho chị?
Còn nữa, từ khi mẹ con chị đến Tô phủ, anh trai chị đã đến Trạng Nguyên
phủ thăm hỏi rồi, vì sao Liễu trạng nguyên không đề cập đến chuyện cũ
với chị lấy nửa chữ?” Lâm Mị ngấm ngầm thở dài, rõ ràng người ta đã quên cô rồi, cô lại còn cho là người ta có nỗi khổ trong lòng, lẽ nào lại
thế?

Mạc Song Kỳ cúi đầu, nhìn mũi chân nửa buổi mới nói: “Thế nên, ta muốn tìm chàng để hỏi cho rõ ràng.”

Trời, không lẽ người ta chưa phũ phàng nói câu dứt tình thì chị vẫn chưa chết tâm sao? Lâm Mị kéo tay Mạc Song Kỳ lắc lắc, “Nếu hắn cự tuyệt chị, chị định thế nào?”

“Rõ ràng chàng đã đáp ứng ta….” Mạc Song Kỳ ngẩng đầu, mắt ầng ậc nước, cắn môi, “Ta không tin chàng đã quên hết tất cả
chuyện cũ ngày xưa.”

Lâm Mị nhíu mày nhìn Mạc Song Kỳ, lòng thầm
nhớ đến mẹ ruột. Trước kia cũng là mẹ ruột nàng quá tin tưởng phụ thân,
sau đó mới thất vọng mà ngã bệnh qua đời.

Lúc này, Chu Mẫn Mẫn đang cười nói với mấy vị tiểu thư: “Bên kia có mấy loài hoa hiếm, chúng ta cùng xuống xem đi.”

“Quý phủ thật nhiều đồ vật quý hiếm, cả hoa trong vườn cũng không tầm
thường? Thứ nào cũng thật đẹp mắt.” Một tiểu thư tên Ngô Ngọc Y thừa dịp tâng bốc, nịnh hót Chu Mẫn Mẫn mấy câu.

Các tiểu thư ở đây không phải con nhà quyền quý cũng là con nhà giàu, có hai người là cháu gái
Hầu gia, nhưng dù có ý định nịnh hót Chu Mẫn Mẫn, cũng sẽ không lộ liễu
như Ngô Ngọc Y. Những tiểu thư kia nghe thấy Ngô Ngọc Y nói thế, ai nấy
đều cười mỉa, không đáp lời. Chu Mẫn Mẫn được nịnh hót cũng vui sướng,
nói chuyện với Ngô Ngọc Y cũng thân thiết hơn.

Người dẫn Ngô Ngọc Y tới là Kiều Giai Như lại có chút bực. Ngô Ngọc Y là em họ xa của cô
ấy, gia cảnh tầm thường, vốn dĩ không có tư cách tham dự thọ yến phu
nhân Vĩnh Bình Hầu, nghe nói cô ấy nhận được thiếp mời dự tiệc, Ngô Ngọc Y liền tới nhà năn nỉ, nói muốn được giao lưu gặp gỡ người này người
kia. Cô ấy không chịu được sự năn nỉ của Ngô Ngọc Y, đành dẫn Ngô Ngọc Y đi theo. Không thể ngờ Ngô Ngọc Y không an phận, mới thoáng đó đã nghĩ
đến chuyện bấu víu vào tiểu thư Hầu gia.

Chu Mẫn Mẫn ngồi trong
lương đình nói chuyện, từ góc độ của cô ấy đưa mắt nhìn ra, thấy hai
người đang lững thững đi dạo vòng theo ao sen tới phía này, dựa theo lộ
trình, tất là sẽ đi qua đường đá, tới chỗ Mạc Song Kỳ và Lâm Mị đang
đứng. Cô ấy tập trung ngắm một hồi, nhận ra là Liễu Vĩnh và Tô Trọng
Tinh, liền cao giọng gọi Mạc Song Kỳ và Lâm Mị: “Này, hai cô nói chuyện
gì lâu vậy?”

“Nói hoa của quý phủ thật là thơm!” Mạc Song Kỳ định thần lại, quay về phía lương đình, vẫy tay nói: “Các cô cũng xuống đây
ngửi đi, thật sự thơm lắm.”

Lúc này Lâm Mị đang đứng cạnh một cây hoa màu nguyệt bạch, ngắm nhìn say mê. So với người bình thường thì
khứu giác của nàng nhạy cảm hơn một chút, nàng cúi đầu khẽ ngửi, nói:
“Mùi hoa này thật mê người.”

Chu Mẫn Mẫn dẫn những người còn lại
ra khỏi lương đình, cười nói: “Hoa này gọi là Hương La Hoa, mùi hương
đúng là không tầm thường.”

Những vị tiểu thư khác thấy Chu Mẫn
Mẫn nói thế, liền tiến đến hít hà, che miệng cười nói: “Đúng là rất
thơm.” Vừa nói xong lại kéo tay Chu Mẫn Mẫn đòi đi xem cá chép. Có người nói: “Lần trước nghe nói quý phủ có thứ cá chép màu sắc rực rỡ, trên
vảy có vân, lần này nhất định phải xem mới thỏa lòng.”

“Các cô đi trước đi, ta sẽ tới sau.” Chu Mẫn Mẫn thấy Lâm Mị có hứng thú với cây
hoa kia, liền dừng bước cười nói: “Cây hoa này là ca ca của ta nhổ trồng từ miếu. Nghe nói phương trượng miếu nọ có hạt giống từ hải ngoại, khi
hoa nở, người trong miếu hái hoa, phơi khô để pha trà, mùi thơm thanh
tịnh, nổi danh khắp chốn. Mẹ ta thích mùi hoa này, không cho chúng ta
hái bừa, thế nên giờ nó mới mọc nhiều thế này.”

La Minh Tú thấy
Chu Mẫn Mẫn ngừng bước, cô ta cũng dừng lại, vòng qua khóm hoa, đi ngắm
một khóm hoa khác, núp sau khóm hoa, cô ta lén theo dõi Lâm Mị.

Mạc Song Kỳ cũng đứng bên cạnh hít hà, ngửi thấy mùi thơm từ người Lâm Mị,
liền giữ vai Lâm Mị nói: “Mau thành thật khai báo, em xông hương gì?”

“Làm gì có!” Lâm Mị cười đẩy tay Mạc Song Kỳ nói: “Em không thích xông hương.”

“Vậy sao người em còn thơm hơn cả hoa?” Mạc Song Kỳ rút khăn tay lắc lắc
trước mặt Lâm Mị, “Có hương tốt, nhưng lại không chịu tiết lộ cho ta
đúng không?”

Khăn tay của Mạc Song Kỳ xông hương đặc biệt, vừa
lấy ra đã thơm ngào ngạt, át cả mùi hoa, Mạc Song Kỳ đắc ý nhìn Lâm Mị,
“Dù em có thơm, liệu có thơm hơn khăn tay của ta không?”

“Á, mùi hắc quá!” Khứu giác của Lâm Mị nhạy cảm hơn người thường, mùi này quá hắc, nàng không chịu nổi, liền bịt mũi.

Mạc Song Kỳ thấy Lâm Mị như thế, đang muốn kéo tay bịt mũi ra, ngẩng đầu,
lại rút tay về, đưa mắt nhìn, nhãn thần lấp lánh, khẽ cắn môi, cười mỉm
dịu dàng, nỉ non nói: “Liễu đại ca!”

Chu Mẫn Mẫn nhìn theo tầm
mắt Mạc Song Kỳ, cũng phất tay hô: “Liễu đại ca, không phải lần trước
anh nói thích loài hoa này, chờ nó nở sẽ xin phép hái vài bông hoa về
phơi khô pha trà uống sao? Nó cũng nở rồi, chỉ chờ anh tới hái thôi!”
Một câu cuối cùng, ngọt ngào quyến rũ, so với hoa càng mê người hơn.

Lâm Mị bịt mũi giương mắt nhìn ra, thấy Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh đang vừa nói chuyện vừa đi về phía này, nhất thời lặng lẽ lui ra phía sau mấy
bước, né sau lưng Mạc Song Kỳ.

Mạc Song Kỳ dồn hết sự chú ý lên
người Liễu Vĩnh, không còn khả năng nhận ra chuyện ngữ điệu của Chu Mẫn
Mẫn có phần không tầm thường, cũng không lưu ý đến cử động của Lâm Mị,
chỉ chăm chú nhìn Liễu Vĩnh, đối với người khác giống như không thấy.

Liễu Vĩnh nghe thấy Chu Mẫn Mẫn nói thế, đưa mắt một vòng, đi tới vừa cười
vừa nói: “Anh xin được hoa ở trong miếu rồi, sáng nay đã pha uống được
mấy ấm. Hoa của nhà em, có Hầu gia và phu nhân chăm sóc, không thể hái
bừa.”

Hai người này nói chuyện ẩn ý quá, đánh đố nhau ah? Thật là thâm thúy? Lâm Mị thầm thở dài cho Mạc Song Kỳ, haizzz, “hoa” mà Liễu
đại ca của chị muốn “hái”, là “hoa” nhà Hầu gia!

Lâm Mị ló đầu
ra, thấy Tô Trọng Tinh đưa mắt nhìn tới, vội vàng rụt cổ lại. Nhất thời
sợ Tô Trọng Tinh đi về phía này, bản thân sẽ nhũn người thành trò cười,
định về sảnh chính, lại sợ trên đường chạm mặt đàn ông khác, nàng lưỡng
lự không thôi, chỉ hi vọng hương hoa ngào ngạt át được hương từ người Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh, giúp mình tránh được một kiếp.

“Liễu
đại ca!” Mạc Song Kỳ thấy Liễu Vĩnh đưa mắt nhìn, không tự chủ được liền tiến lên một bước, vung tay về phía sau, vô tình vẩy khăn tay vào mặt
Lâm Mị.

Lâm Mị nghiêng đầu, hắt xì một cái.

“Ối!”

Mấy tiếng “ối” yêu kiều duyên dáng vang lên, Mạc Song Kỳ đã nhanh chóng
tiến tới, giơ khăn tay muốn lau mặt cho Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh vội vã lui
lại mấy bước, xua tay nói: “Ta không sao hết!”

“Anh thì không
sao, nhưng tôi có sao!” Tô Trọng Tinh bị nước bọt phun đầy mặt, đã nổi
cơn thịnh nộ, nhất thời quên cả lý trí, hung hăng đi tới, cho tới khi áp sát Lâm Mị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui