Mị Cốt Thiên Thành

Tô Hồng Tụ say sưa nồng nhiệt lật tập tranh, hoàn toàn coi nó là tranh liên hoàn để xem.

Con thần thú trong tập tranh thật lợi hại, thế mà lại liên tiếp cản bốn mươi ba lượt thiên kiếp cho tiểu hồ ly. Wow, nếu bên cạnh nàng cũng có một con thần thú như vậy thì tốt, nàng cũng không cần mỗi lần độ thiên kiếp, sẽ bị thiên lôi bổ một đạo đen nhánh rồi.

Wow, con thần thú bên trong tập tranh đối xử thật tốt với tiểu hồ ly, trời lạnh sẽ nhét tiểu hồ ly vào trong đống lông bờm ấm áp của mình, lúc trời nóng, có thể leo núi lội nước, mang tiểu hồ ly lên Thiên Sơn xa vạn dặm nghỉ hè.

Ah, mấy tờ này vẽ cực kỳ mơ hồ, vẽ cái gì, nàng thật sự không thấy rõ.

Tô Hồng Tụ vừa ăn nho Thúy nhi để trên bàn lúc trước, vừa nhanh chóng lật tập tranh.

Đáng tiếc, mấy tờ cuối cùng,  phía trên tập tranh bị dính một mảng lớn màu đen, cẩn thận ngửi, giống như vết máu.

Mảng lớn vết máu hoàn toàn thấm ướt mấy tờ cuối cùng của tập tran, phía trên tranh vẽ gì, Tô Hồng Tụ cũng không thấy rõ ràng nữa.

Khi lật tới tờ cuối cùng, Tô Hồng Tụ mơ hồ thấy có Tru Tiên đài, còn có bình ngọc màu trắng nàng vừa móc ra khỏi rương, nhưng không thấy tiểu hồ ly và Thao Thiết nữa.

Chuyện xưa có đầu không có đuôi kết thúc như vậy, Tô Hồng Tụ thấy vô vị tẻ nhạt, “Bộp” một tiếng ném tập tranh vào trong rương.

Cũng không biết có phải âm thanh quá vang dội không, dẫn tới sự chú ý của Sở Hiên, ánh mắt Sở Hiên nhanh chóng lướt lên tập tranh.

Chỉ một cái liếc mắt, ngắn ngủi một chớp mắt, Sở Hiên lại đột nhiên khom người xuống, đa tay phải ra ôm chặt lồng ngực mình.

Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như đau lòng.

Tô Hồng Tụ kỳ quái liếc nhìn Sở Hiên, lòng đau của Sở Hiên tới bất ngờ, biến mất cũng nhanh, chỉ chốc lát sau, hắn đã thẳng người lên, không nhìn tập tranh trong rương nữa, mà một lần nữa đặt sự chú ý vào binh thư và bản đồ bảo tàng.

Tô Hồng Tụ nhìn sắc trời bên ngoài, trăng sáng đã lên chính giữa, cũng sắp canh ba.

Nàng nhìn Sở Hiên vẫn ngồi trước bàn, người này tạm thời giống như không có ý định rời đi.

Thôi, hắn không đi thì không đi, nàng cần phải ngủ.

Tô Hồng Tụ sửa sang lại giường đệm, vỗ vỗ gối đầu, lại vỗ vỗ nữa, hả? Sao dưới gối nàng cứng ngắc, giống như ẩn giấu thứ gì?

Tô Hồng Tụ đưa tay nhỏ bé, sờ dưới gối, quả nhiên, dưới gối của nàng giấu một quyển sách kỳ kỳ quái quái, trên mặt dùng giấy đỏ bọc lấy.

Tô Hồng Tụ tò mò trong lòng, vừa định mở sách ra xem, Sở Hiên lại ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn đúng lúc này, nhanh chóng liếc Tô Hồng Tụ.

Sở Hiên thấy Tô Hồng Tụ cầm sách trong tay mở ra, tay mắt nhanh lẹ, một phát đoạt sách đi, tức giận trợn mắt nhìn Tô Hồng Tụ.

Đáng tiếc, hắn vẫn chậm một bước, Tô Hồng Tụ đã mở sách kia ra, lật vài tờ.

Hừ! Tô Hồng Tụ liếc nhìn quyển sách bị Sở Hiên giấu trong ngực, lại nhìn gương mặt ửng đỏ khó có được của Sở Hiên, không khỏi xì mũi coi thường hắn trong lòng.

Không nhìn ra, người này, ngày thường dáng vẻ đứng đắn, không hợp tình người, lại có thể giấu sách đông cung dưới gối!

Thật hạ lưu! Hèn hạ! Vô sỉ! Xấu xa!

Tô Hồng Tụ mang hết khả năng, lấy toàn bộ từ ngữ ác độc có thể nghĩ ra trong lòng chửi rủa Sở Hiên một chặp.

Thấy gương mặt khinh bỉ của Tô Hồng Tụ, Sở Hiên khó có được đỏ ửng lên, gầm lên giận dữ một trận với Tô Hồng Tụ: “Nhìn cái gì? Cái này để ta học! Không phải cho ngươi xem!” Nói xong, mặt Sở Hiên di1enda4nle3qu21ydo0n càng thêm đỏ thẫm, rất giống cục than đá bị nung đỏ, xấu hổ lúng túng tránh tầm mắt Tô Hồng Tụ, tiếp tục vùi đầu sắp xếp lại rương sắt.

Nghe vậy, Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc.

Có ý gì? Sách này hắn xem để học? Học cái gì? Chẳng... Chẳng lẽ...?

A, đúng rồi, Tô Hồng Tụ đột nhiên nhớ tới, Sở Hiên sạch sẽ, Đông cung kia, trong ngày thường chưa bao giờ cho phép thái giám và cung nữ đi vào.

Nói như vậy, người này cho tới bây giờ vẫn là một con gà tơ?

Ha ha! Chết cười nàng, ha ha ha ha!

Tô Hồng Tụ nhìn gương mặt đỏ bừng của Sở Hiên, lại nhìn sách đông cung hắn vẫn giấu chặt trong ngực, nhớ tới vài ngày trước vẫn bị hắn chèn ép chặt chẽ, không khỏi dâng lên một ác ý  nồng nặc trong lòng.

“Ta cứ muốn xem! Ta cứ muốn xem! Ngươi có thể làm gì ta? Cùng lắm thì, ngươi cầm một sợi dây treo cổ ta! Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi!?”

Sở Hiên khó có được xấu hổ, tránh né chung quanh, Tô Hồng Tụ nhất quyết không tha, vọt tới trước mặt hắn, đưa tay nhỏ bé định sờ lên ngực đang giấu sách của hắn.

Một muốn sờ, một muốn tránh, một đi về trước, một lui về sau, chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang thật lớn, Sở Hiên ngã ngửa mặt lên trời, mà Tô Hồng Tụ không sai không lệch ngã vào trong ngực hắn.

“Ha ha, nếu ta có thể lấy được! Ngày mai ta sẽ đưa quyển sách này cho tụi Tôn Kha nhìn! Ta muốn để cho tất cả người trong lâu biết, ngươi lớn như vậy, ngay cả sinh hoạt vợ chồng cũng không biết, còn phải học từ sách đông cung, ngươi đại ngốc nghếch! Xem bọn hắn có chê cười chết ngươi không!”

Tô Hồng Tụ cực kỳ hài lòng, rúc vào trong ngực Sở Hiên, cười không ngừng.

Cười như vậy, đầu nhỏ mềm như nhung của nàng cọ tới cọ lui trong ngực Sở Hiên, mặt Sở Hiên càng đỏ, không khỏi đưa tay nhanh chóng đè đầu nhỏ không ngừng động của Tô Hồng Tụ.

Đè một cái như vậy, chóp mũi hai người gần như đụng nhau, gần gũi lẫn nhau cũng có thể cảm nhận được hơi thở đối phương.

Tô Hồng Tụ ngây ngây ngô ngô nhìn Sở Hiên, hơi thở của Sở Hiên dần nặng nề, chẳng biết từ khi nào hắn nhắm nghiền hai mắt, nhịp tim thình thịch thình thịch truyền vào trong lỗ tai Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ lúng túng, đang không biết làm gì cho phải, đột nhiên Sở Hiên đẩy nàng một cái, đẩy nàng ra khỏi người mình, sải bước lớn chạy ra khỏi phòng.

Phù – Tô Hồng Tụ thở dài, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện ra, không đúng! Bên cạnh Sở Hiên không có nữ nhân! Hắn muốn học sách đông cung làm gì?

Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ đột nhiên kinh ngạc nhận ra, thì ra nàng đã gả cho Sở Hiên được ba ngày rồi!

Đáng chết! Khốn kiếp, cái đồ lưu manh này, cái đồ háo sắc này! Nếu hắn dám đụng nàng, xem nàng có lấy cái kéo cắt đứt gà nhỏ của hắn không.

Sau khi Sở Hiên đi, Tô Hồng Tụ thở phào d1end4nl3q21yd0n nhẹ nhõm một hơi lớn, giống như không khí đều đổi mới hoàn toàn.

Nàng nằm dài trên giường, lấy bình ngọc nhỏ màu trắng tinh xảo ra, đưa về phía ánh trăng, tinh tế quan sát.

Bình trắng dùng ngọc trắng điêu khắc thành, kết cấu thông suốt trơn bóng, trong suốt nhẵn nhụi, hoa văn tinh xảo tao nhã. Một bụi hoa ngọc hồ điệp màu tím nhạt kỳ ảo phóng khoáng được tơ vàng lưu ly như mộng ảo khẽ điểm xuyết, cả bình tỏa ra khí chất thanh nhã cao quý mà lại u buồn sầu bi.

Làm cho người ta kỳ nhất chính là, trong bình giống như mang theo dòng nước trong có linh tính di động, nước lạnh thấm ra mát mẻ, như thực như ảo. Khẽ gõ thân bình, tiếng vang trong trẻo dễ nghe, phảng phất như như vọng ra từ hang rỗng.

Tô Hồng Tụ lắc thân bình, lại lắc, tiếng tim đập thình thịch bên trong lại truyền ra làn nữa, theo đó là tiếng thê lương lại khàn giọng: “Thả ta ra ngoài -”

Mới nghe âm thanh trong bình, toàn thân Tô Hồng Tụ khẽ run rẩy, thiếu chút nữa lỡ tay quăng bình xuống đất.

Nàng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi xem bình ngọc trong tay, đây chắc không phải ảo giác của nàng, nhưng sao âm thanh trong bình giống giọng nói của Sở Dật Đình vậy?

Giây phút vừa rồi, nàng gần như cho rằng Sở Dật Đình bị nhốt trong bình ngọc.

Nhưng mà, không phải, Sở Dật Đình là người không phải yêu, hắn không thể bị nhốt trong bình ngọc nho nhỏ như vậy.

Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ, lấy hết dũng khí đưa bình đến bên tai nghe kỹ.

Lần này, nàng bị sợ đến toàn thân cứng ngắc, bình trong tay “Bốp” một tiếng rơi trên mặt đất, bể nát bấy.

Chỉ thấy một vệt sáng vàng đột nhiên thoát ra khỏi bình ngọc, dưới ánh trăng tạo thành một con Thao Thiết màu vàng, chỉ chốc lát sau, đã giống như một vệt sao băng, bay về phía tây.

Tô Hồng Tụ rợn cả tóc gáy, toàn thân run rẩy.

Vừa rồi không phải nàng nghe nhầm, âm thanh truyền ra từ trong bình chính xác là giọng Sở Dật Đình.

Hắn rốt cuộc thế nào? Chẳng lẽ, khi nàng vắng mặt, hắn không cẩn thận mắc bẫy người khác, bị người ta nhốt vào trong bình?

Không, không thể nào, Tô Hồng Tụ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn khẽ vuốt ngực, tự an ủi mình, nhìn cái bình đó một cái cũng biết đã lâu lắm rồi, lại nói, Sở Hiên cũng nói, rương kia bị khóa trong hang núi đã mấy chục năm, Sở Dật Đình không thể nào bị người nhốt vào trong bình ngọc.

Nghĩ như vậy, không khỏi yên tâm, nhưng theo đó mà đến, lại khẽ đau lòng.

Sở Dật Đình, rốt cuộc hắn đi nơi nào rồi? Tại sao nhiều ngày như vậy, hắn vẫn chưa từng xuất hiện?

Không phải hắn thật sự không có ý định tiếp tục quản nàng nữa, từ nay về sau định không gặp nàng rồi?

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Hồng Tụ không khỏi đau đớn xé cõi lòng, hai hàng nước mắt bất tri bất giác rơi khỏi hốc mắt đỏ ửng, “Tí tách” rơi lên phong thư rớt trên đất bị gió thổi không ngừng lật qua lật lại.

Tô Hồng Tụ liếc mắt nhìn phong thư trên đất, nó chắc rơi ra từ trong rương sắt.

Tô Hồng Tụ cúi người xuống, vừa định nhặt phong thư bỏ vào trong rương.

Nhưng ngón tay nàng vừa tiếp xúc được với phong thư, phong thư lại biến thành tro tàn.

Theo một đám khói xanh bay lên bốn phía, một tờ giấy màu vàng giữa phong thư lộ ra.

Tô Hồng Tụ cầm tờ giấy, quan sát một phen, trên trang giấy cũng không có gì đặc biệt, chỉ viết một hàng chữ.

Một hàng chữ làm cho người ta rợn cả tóc gáy, chữ đỏ giống như dùng máu viết –

Đối xử tử tế với con ta, nếu không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tô Hồng Tụ run rẩy, đang chuẩn bị thả tờ giấy vào trong rương, nhưng một cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ khẽ thổi, tờ giấy trong tay nàng biến thành bột trong nháy mắt, theo gió bay ra ngoài cửa sổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui