Mị Cốt Thiên Thành

So sánh với kinh hoảng và sợ hãi của nam yêu, Sở Hiên lại bình tĩnh lạ thường.

“Con biết, lúc này bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con, cho nên con đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nương, người không cần lo lắng cho hài tử, hài nhi sẽ không chủ quan như lần trước, bị bọn họ thiết lập bẫy bắt được.”

“Đây không phải vấn đề lập bẫy bắt được! Bọn họ có ngàn vạn người, mà con, con chỉ có một mình! Con à, ca ca đệ đệ của con bây giờ đã đứng vào hàng tiên, con nhất định muốn đối nghịch với bọn họ sao, tương lai chẳng phải muốn làm thù địch với huynh đệ ruột của con? Vẫn nhanh chóng nghe nương, quên con hồ ly tinh kia đi, đi cùng nương, không quá vài năm, con có thể độ kiếp thành tiên.”

Mặc cho nam yêu khuyên can mãi, từ đầu tới cuối Sở Hiên vẫn đứng bất động, lẳng lặng nhìn hắn, chưa từng nói nửa chữ được, chứ đừng nói chi đi cùng nam yêu tới vùng đất thiêng ở Linh Sơn kia.

Cuối cùng, nam yêu nổi giận, một phát hất tay Sở Hiên ra, chỉ vào hắn, lửa giận ngập trời nói: “Thao Thiết! Nếu con còn ở cùng một chỗ với con tiểu hồ ly kia, Thiên đình có thể phái truy binh tới bắt con, đến lúc đó, con tưởng rằng con có bản lĩnh lớn tránh thoát nhiều người đuổi giết như vậy? Như con vậy, chẳng những sẽ hại chính con, cũng sẽ hại luôn tiểu hồ ly thúi con ngày nhớ đêm mong!”

Nam yêu thật sự không còn cách nào, thấy mình nói sao cũng không thuyết phục được Sở Hiên, đành phải lôi Tô Hồng Tụ ra, cố gắng ép Sở Hiên đi vào khuôn khổ.

Không ngờ Sở Hiên nghe nam yêu rống giận một trận như vậy, chẳng những không lộ vẻ e ngại, ngược lại nhạt một tiếng, tròng mắt thâm sâu nhanh chóng xẹt qua sát khí lạnh lẽo lợi hại sắc bén như mũi đao.

“Nương, con biết bọn họ sẽ phái rất nhiều người tới giết con, cho nên lúc này đây, con đã sớm chuẩn bị kỹ càng.”

Sở Hiên nói xong, móc một quyển tập hơi mỏng từ trong ngăn kéo ra, “Bụp” một tiếng ném lên bàn.

Vừa nhìn thấy quyển tập này, nam yêu thoáng giật mình, sau đó chính là sợ hãi hoảng hốt và khó có thể tin.

“Ta... Con ta, con lấy được quyển âm dương bạc từ đâu?”

Thì ra thứ Sở Hiên ném lên bàn, không phải thứ gì khác, mà chính là âm dương bạc địa phủ ghi chép người bệnh chết từ nhỏ gần trăm năm nay.

Mặc dù để ghi lại người âm dương mỏng, nhưng phía trên cũng ghi lại vô số tán tiên bị Thiên đình phạt xuống hạ giới.

Như Phong Lăng Thiên, Vệ Thập Nhị, Lâm Hạo Hiên, đều từng là tiên trên Thiên đình, đều từng gặp mặt Tô Hồng Tụ một lần, sau đó bởi vì đủ loại nguyên nhân xúc phạm Thiên điều, bây giờ bị phạt xuống trần giới độ kiếp.

“Nương không cần biết hài nhi chiếm được quyển âm dương bạc này từ đâu, nương nên biết, con sinh ra không giống các huynh đệ khác, bọn họ đều dựa vào tu luyện để đề cao linh lực, con lại dựa vào cắn nuốt tiên thể để tăng linh lực. Lúc trước nuốt vào Tử Bạch Kim Tinh, linh lực trên người liên tiếp bộc phát gấp hai ban đầu. Chỉ cần hài nhi nuốt những tán tiên bị phạt xuống trần, linh lực của hài nhi tự nhiên ngày càng mạnh, cuối cùng có một ngày, trời cao cũng sẽ không phải là đối thủ của hài nhi!”

Nam yêu ngơ ngác nhìn Sở Hiên, vẻ mặt bàng hoàng và không thể tin nổi.

“Con... Con điên rồi. Thao Thiết, con không có khả năng đấu được trời cao.” Nam yêu ngơ ngác kinh ngạc nhìn Sở Hiên, bởi vì hoảng hốt quá mức, giọng nói lắp bắp, cực kỳ không liên tục.

“Không, nương, người sai rồi, con có thể.”

Sở Hiên đáp lại lạnh như băng, tròng mắt thâm thúy xẹt qua chân thật đáng tin và hung ác với độc đoán.

Hai người tự giam trong phòng, không biết hàn huyên bao lâu, cuối cùng, nam yêu gào to một tiếng: “Thao Thiết! Lần này con xảy ra chuyện, đừng mơ nương lại đến giúp con!”

Nói xong, nam yêu đạp một cước ra cửa phòng, nước mắt như mưa mà chạy vội ra ngoài.

Tô Hồng Tụ hoàn toàn không biết, khi nàng mê man trong thời gian nửa canh giờ ngắn ngủi, bên ngoài đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Thao Thiết phục hồi như cũ, mặc dù chưa khôi phục chân thân, nhưng đã có yêu khí hùng hồn theo sự sống lại của hắn mà bay thẳng lên Thiên đình, tạo thành từng tầng mây đen trên Thiên đình, trong lúc nhất thời, khí bẩn trong trời đất dâng lên, khiến bầu trơi thành một màu đỏ tươi, che khuất bầu trời, sợ tới mức dân chúng Uyển thành đều đóng kín cửa, trong nhà cầu khẩn thần linh, lo sợ bất an.

Tô Hồng Tụ nằm trên mặt đất, gió nhẹ lướt qua, gợi lên mùi cỏ xanh thơm từng đợt.

Tô Hồng Tụ chu mỏ, hình như ngủ vô cùng không yên ổn, trong miệng huyên thuyên nói mơ.

Lúc thì oán hận không ngừng, măng Sở Hiên máu chó đầy đầu: “Sở Hiên, ngươi quả thật không phải là nam nhân! Ngươi... Ngươi lại đánh nữ nhân!”

Lúc lại ríu ríu rít rít, đỏ mũi mạnh mẽ lên án Sở Dật Đình: “Sở Dật Đình, ngươi tên khốn kiếp này, để cho ta ở đây đợi ngươi thêm ba ngày, nếu ngươi thật sự quan tâm ta, sao lại để ta ở bên cạnh Sở Hiên...”

Mắng hồi lâu, hình như dần không có hơi sức, giọng Tô Hồng Tụ càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ.

Bỗng dưng, thân thể Tô Hồng Tụ nhẹ bẫng, giống như có một đôi tay có lực nhẹ nhàng bế lên.

Đôi tay kia cực kỳ êm ái, cực kỳ cẩn thận, vén tóc nàng, bắt đầu rón rén lau cho nàng, giúp nàng boi thuốc.

Tô Hồng Tụ nghi ngờ trong lòng, mơ mơ màng màng, nghĩ không ra người ôm nàng là ai.

Là Sở Dật Đình? Không, không đúng, mùi trên người Sở Dật Đình dường như không nhạt như vậy.

Là Sở Hiên? Không, không có khả năng, Sở Hiên dữ, thô lỗ như vậy, mới không có khả năng cẩn cẩn thận thận ôm nàng.

Vậy... Nàng nghĩ mãi không ra, nói nhỏ, một tiếng mơ mơ hồ hồ: “Tôn... Tôn Kiệt...?”

Người ôm nàng dường như hơi sững sờ, theo đó, một giọng nói trầm khàn, quyến rũ vang lên bên tai nàng: “Tôn Kiệt? Thật sao? Nàng không muốn nhìn thấy Sở Hiên, cũng không muốn nhìn thấy Sở Dật Đình, bây giờ nàng muốn gặp, là Tôn Kiệt?

Tt mơ mơ màng màng, ở trong ngực Sở Hiên – Thao Thiết khẽ gật đầu: “Ừmh... Ngươi có phải Tôn Kiệt không?”

Người ôm nàng khẽ dừng lại, trầm mặc hồi lâu, sau đó, có một giọng nói quen thuộc dần vang lên bên tai Tô Hồng Tụ, không phải người khác, chính là Tôn Kiệt: “Đúng, là ta. Nàng hy vọng ta là ai, ta chính là người đó.”

Khi Tô Hồng Tụ khó khăn lắm mới tỉnh dậy từ trong mê ngủ, nàng phát hiện không biết từ lúc nào nàng đã được ôm vào trong phòng ngủ thanh nhã xưa cũ, bốn phía tỏa ra hương hoa nhàn nhạt.

Mơ mơ hồ hồ, giống như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đưa lưng về phía nàng giã thuốc. Tập trung nhìn vào, nam nhân đó không phải ai khác, chính là Tôn Kiệt.

Bất ngờ nhìn thấy Tôn Kiệt, Tô Hồng Tụ mỉm cười ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên chính là sao nàng lại ở trong phòng Tôn Kiệt? Bình dấm chua điên cuồng Sở Hiên kia đâu? Nếu như việc này bị hắn biết, hắn có thể một chưởng chụp chết Tôn Kiệt không?

Nghĩ tới đây, toàn thân Tô Hồng Tụ khẽ run rẩy, lảo đảo bò dậy từ trên giường.

“Tôn Kiệt, sao ta lại ở đây? Sở Hiên đâu? Tôn Kiệt, ngươi vẫn nhanh chóng để ta về, bằng không, lát nữa Sở Hiên lại tới đây làm phiền ngươi...”

Lúc Tô Hồng Tụ xuống giường, bởi vì động tác vội vàng, không cẩn thận động lên áo ngủ khoác trên người.

Áo ngủ trắng tinh thoáng cái bị kéo xuống một mảng lớn, vai trắng như tuyết của Tô Hồng Tụ bị lộ một mảng lớn trước mặt Tôn Kiệt.

Chính Tô Hồng Tụ không phát hiện ra, Tôn Kiệt vừa xoay người nhìn thấy Tô Hồng Tụ lộ ra cảnh xuân, thoáng cái ngây ngẩn cả người, hai gò má chậm rãi ửng đỏ, càng lúc càng đỏ, cuối cùng quả thật thành trái cà chua chín mọng.

“Thái tử phi không cần lo lắng, Thái tử đi xa nhà, gần đây ngài sẽ không thường trở về. Còn có, Sở Dật Đình gửi lời nhắn cho tại hạ, hắn có việc, sẽ không thể tới đón ngài, muốn tại hạ đưa ngài về Đại Chu.”

Tô Hồng Tụ nhìn Tôn Kiệt, hơi bàng hoàng, càng nhiều là không thể tưởng tượng nổi.

Từ khi nàng gả cho Sở Hiên, ngay cả ra cửa, Sở Hiên cũng ép nàng phải đeo khăn che mặt, tỏ vẻ lòng dạ hẹp hòi bình dấm chua, sao hắn có thể vứt mình nàng lại, tự mình ra khỏi nhà?

Còn có Sở Dật Đình, rõ ràng hắn từng nói sẽ tới đón nàng, sao đột nhiên không tới?

Hắn quả nhiên là kẻ đại lừa gạt! Tên khốn kiếp! Hết lần này tới lần khác ném mình nàng lại, được, lần này hắn không đến, từ nay về sau nàng thật sự không cần trông thấy hắn!

Tô Hồng Tụ nhất thời đau buồn, không biết sao, cảm giác người cả thế giới này bỏ rơi nàng, hốc mắt không tự chủ đỏ ửng: “Hắn... Hai người họ cũng không muốn ta sao?”

Tô Hồng Tụ nói xong, giọng nói càng nghẹn ngào, nước mắt như hạt châu đứt dây, tí tách di chuyển thẳng xuống dưới.

May mà bên cạnh nàng còn có một Tôn Kiệt, Tôn Kiệt sẽ không cười nhạo vì nàng động một chút lại khóc, càng sẽ không đối nghịch với nàng như Sở Hiên, khi nàng khóc còn trêu chọc nàng.

Thấy Tô Hồng Tụ khóc đến đau lòng, Tôn Kiệt lẳng lặng ngồi yên bên giường, lặng lẽ móc một cái khăn từ trong ngực, đưa cho Tô Hồng Tụ: “Sẽ không, không có chuyện bọn họ không cần nàng, bọn họ còn có thể trở về.”

Tôn Kiệt vừa nói, một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bời của Tô Hồng Tụ.

Lâu như trời đất, sông cạn đá mòn, dù là địch với cả thiên hạ, ta cũng sẽ không bỏ lại nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui